Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 54

Thứ Sáu, Tô Hiểu vẫn đến văn phòng từ sớm, cô tiện tay dọn dẹp vệ sinh rồi ngồi vào bàn mở máy tính lên bắt đầu làm việc.

Tuần sau Hoa An sẽ tổ chức hội nghị nhà phát triển, hiện giờ các bộ phận toàn công ty đều đang chuẩn bị cho chuyện này.

Đây là lúc bận rộn nhất năm của Hoa An.

Hôm trước, lúc cô và Trình Linh xuất hiện trên hotsearch, bộ phận tài vụ của tập đoàn Hoa An đã công bố bảng báo cáo tài vụ nửa năm, doanh thu và lợi nhuận lại lên một tầm cao mới, cổ phiếu của tập đoàn Hoa An lại tăng cao, giá trị bản thân của Trình Linh chỉ trong một đêm đã tăng gần mười tỷ đô la Mỹ, dựa vào giá trị bản thân sáu trăm tỷ nhân dân tệ đóng chiếm top một bảng xếp hạng châu Á Thái Bình Dương.

Quy định của hội nghị nhà phát triển lần này trước nay chưa từng có, cô cần giúp Trình Linh làm bản PPT thuyết trình.

Đồng nghiệp liên tục đi vào, nhìn thấy văn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, ai nấy đều mặt mày nhăn nhó.

“Xin em đó, Hiểu Hiểu, em đừng làm vệ sinh nữa, em đến sớm như thế làm gì, rảnh rỗi thì lên phòng tổng giám đốc ở tầng trên chơi đi!”

Tô Hiểu bật cười, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Có lẽ cả đời này cô đã nếm trái đắng nhất, nên khi đứng ở đỉnh cao ngắm nhìn phong cảnh, tâm trạng vẫn rất bình tĩnh. Vốn dĩ cô cho rằng bản thân sẽ sợ hãi về việc bị người ta nói sau lưng, đến khi thật sự nhìn thấy những chất vấn trên mạng kia, cô cũng không có quá nhiều cảm giác.

Mọi thứ vẫn vậy, cô cũng không muốn trở thành người đặc biệt gì, quá khứ như thế nào, hiện tại vẫn như thế đó.

“Mọi người có việc nào cần em giúp đỡ không?”

Mọi người đồng loạt lắc đầu.

Sau đó, thấy cô thật sự buồn chán, Hứa Khả đã đưa cho cô một đống tài liệu.

“Đây là sổ tay đào tạo của giảng viên đào tạo, em rảnh thì đọc qua, nếu có hứng thú thì học.”

“Vâng ạ!”

Tô Hiểu nhận lấy, nghiêm túc đọc.

Mười giờ hơn, Trình Linh họp xong, gửi tin nhắn cho Tô Hiểu.

[Trình: Em đang làm gì đó?]

[Hiểu Hiểu: Đều tại anh, hiện giờ em rảnh rỗi không có việc gì làm, mọi người đều không sắp xếp nhiệm vụ cho em!]

Trình Linh nhìn thấy, trả lời cô bằng nhãn dán mặt cười, sau đó anh gọi điện thoại nội bộ.

“Bảo Lý Tịnh vào đây.”

Một lát sau, một nữ trợ lý mặc áo sơ mi, cao ráo tháo vát đi vào.

Lý Tịnh là một trong sáu trợ lý đặc biệt của phòng tổng giám đốc, chủ yếu phụ trách nghiệp vụ nước ngoài và quản lý thương hiệu, là một trong những trợ thủ đắc lực của Trình Linh.

“Tổng giám đốc Trình, anh tìm tôi có việc gì?”

“Là thế này, sau này cô xem như nửa trợ lý của Hiểu Hiểu…”

Trình Linh dặn dò một phen, Lý Tịnh lập tức mỉm cười gật đầu.

“Tôi hiểu ý của tổng giám đốc Trình rồi, anh yên tâm, cứ giao cho tôi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”

“Đi đi.”

Dưới lầu, Tô Hiểu xem tài liệu một lúc, điện thoại thông báo có lời mời kết bạn mới.

Cô mở ra, thông tin chứng thực là “Trợ lý Lý Tịnh của phòng tổng giám đốc”, thế là cô nhấn thêm bạn.

Tin nhắn của Lý Tịnh gửi tới.

[Lý Tịnh: Bà chủ, tôi tên Lý Tịnh, là trợ lý mà tổng giám đốc Trình sắp xếp cho cô, sau này cô cần gì đều có thể tìm tôi.]

Tô Hiểu nhìn thấy tin nhắn này thì rất cạn lời, hiện giờ cô đã rảnh rỗi vô cùng, không ngờ Trình Linh còn sắp xếp một trợ lý cho cô? Giúp cô làm việc gì? Giúp cô ngẩn ngơ, hay giúp cô ăn uống vui chơi?

[Cảm ơn cô, nhưng tôi không cần.] Tô Hiểu lịch sự trả lời: [Sau này gọi tôi là Hiểu Hiểu đi.]

Lý Tịnh dở khóc dở cười: [Được, Hiểu Hiểu.]

Khoảng năm phút sau, cửa văn phòng của bộ phận đào tạo bị gõ vang, một người đẹp mày đậm mắt to bước vào, thân hình cô ấy cao ráo, có khí chất giỏi giang, cô ấy nở nụ cười tươi tắn rồi đi về phía Tô Hiểu.

“Trợ lý Lý!”

“Chào trợ lý Lý!”

Đám người Diêu Hân đều niềm nở chào hỏi, Lý Tịnh rất nổi tiếng trong công ty, năng lực đặc biệt mạnh, tốt nghiệp đại học Harvard, quan trọng là còn rất xinh đẹp, cũng được coi là nhân vật nổi tiếng trong công ty.

Lý Tịnh tươi cười với những người khác, rồi đi thẳng tới trước mặt Tô Hiểu.

“Hiểu Hiểu.”

Sau đó, cô ấy khiêng ghế ngồi bên cạnh cô.

Tô Hiểu nhìn cô ấy: “Sao cô lại xuống đây, có chuyện gì sao?”

Lý Tịnh cười duyên dáng, rồi đưa một tờ tài liệu cho cô.

“Hiểu Hiểu, đây là lịch trình tôi làm cho cô, cô xem thử có muốn thêm gì hoặc sửa gì không?”

Tô Hiểu mù mịt nhận lấy, đọc từng dòng một, suýt thì phun máu.

Không sai, người được gọi là trợ lý của Trình Linh này thật sự đến chơi chung với cô.

Bên trên là dịch vụ bao trọn gói của quý bà.

Spa, yoga, show hàng hiệu, hoạt động từ thiện, đấu giá… Muốn gì có đó.

Lý Tịnh thấy Tô Hiểu chau mày, mỉm cười giải thích.

“Tối nay có một đêm hội từ thiện lớn, tổng giám đốc Trình và cô đều phải tham gia, trước khi đi chúng ta chắc chắn phải chuẩn bị một chút.”

Chuyện đêm hội từ thiện, tối qua Trình Linh đã nói với cô.

Số tiền mỗi năm tập đoàn Hoa An quyên góp không ít, nhưng vì anh không thích hoạt động xã giao, nên ảnh hưởng do quyên góp mang đến rất có hạn.

Trước kia anh độc thân, không muốn ứng phó với những người phụ nữ bám riết lấy mình nên đều không tham gia buổi tiệc nào cả.

Hiện giờ thì khác, Tô Hiểu là vợ của anh, có thể tham gia các hoạt động từ thiện với thân phận vợ tổng giám đốc Hoa An, giúp Hoa An mở rộng sức ảnh hưởng.

Lý Tịnh cũng nói: “Sự nghiệp hiện giờ cô phải làm còn quan trọng hơn rất nhiều so với làm ở bộ phận đào tạo hoặc làm thiết kế ở bộ phận tạp chí nội bộ. Chuyện này liên quan đến hình tượng doanh nghiệp của Hoa An chúng ta, đây giống như buổi xã giao của đệ nhất phu nhân của phương Tây. Tôi nói như vậy, Hiểu Hiểu, cô nghe hiểu chưa?”

“Tôi hiểu rồi.” Tô Hiểu gật đầu: “Mấy giờ chúng ta xuất phát?”

Lý Tịnh nhìn đồng hồ, ngẩng đầu nhìn cô: “Bây giờ là mười một giờ, tôi và cô đến Tây Giang Nguyệt ăn trưa, sau đó đến thẩm mỹ viện làm spa, nhân tiện ngủ một giấc, bốn giờ chiều chúng ta đến Yoyo Official trang điểm, rồi đến hội trường.”

Tô Hiểu nghe vậy, liếc nhìn Lý Tịnh một cái, cô vô cùng nghi ngờ Trình Linh lấy lý do “làm tốt việc từ thiện, mở rộng sức ảnh hưởng của doanh nghiệp” để xúi giục cô ăn uống vui chơi.

Để một trợ lý có mức lương triệu tệ một năm đi ăn uống vui chơi với cô, không lãng phí sao?

“Không thể chờ đến bốn giờ rồi đi thẳng đến phòng trang điểm à?”

Lý Tịnh nhìn ra được ý nghĩ của Tô Hiểu, cô ấy lấy iPad ra: “Hiện giờ thân phận của cô là gì, chắc chắn phải ăn diện xinh đẹp, không phải sao? Nào, chúng ta chọn lễ phục trước, cô xem thử thích bộ nào? Quần áo, giày dép, túi xách, trang sức đều có đủ, cô thích thì chọn ra, tôi bảo bên thương hiệu đưa thẳng đến phòng trang điểm.”

Tô Hiểu nhận lấy iPad, trong cột bên trái đều là các thương hiệu lớn, mở một trong số đó ra, bên phải sẽ xuất hiện ảnh các loại lễ phục, cô xem vài tấm thì thấy đều rất xinh đẹp, có phong cách riêng.

Diêu Hân và Từ Mẫn cũng đi tới liếc nhìn một cái.

“Hiểu Hiểu, chiếc váy đuôi cá màu đỏ sâm panh này rất đẹp, thích hợp với em đó. Thân hình em đẹp, không có thịt thừa, mặc vào chắc chắn rất xinh đẹp.”

“Không, không, chị cảm thấy chiếc váy này phù hợp với khí chất của Hiểu Hiểu hơn, rất có hương vị người đẹp mưa bụi Giang Nam!”

Mọi người đều vây quanh đưa ra ý kiến cho Tô Hiểu.

“Làm sao đây, tôi phát hiện bộ lễ phục nào cũng rất đẹp.”

Lý Tịnh ở bên cạnh cười nói.

“Đương nhiên rồi, ảnh trong này đã được tôi chọn lọc rồi, trong này cơ bản đều thích hợp với Hiểu Hiểu, chỉ xem Hiểu Hiểu thích gì thôi?”

Tô Hiểu lưu ảnh mình thấy thích lại, rồi gửi Wechat cho Trình Linh, hỏi một câu.

[Hiểu Hiểu: Bộ nào đẹp?]

Lý Tịnh ở bên cạnh nhìn thấy động tác của cô thì biết cô muốn Trình Linh chọn giúp mình, cô ấy chỉ cười chứ không nói.

Một phút sau, Trình Linh gọi điện tới.

“Không cần chọn nữa, mua hết đi.”

“Vậy không được, không cần thiết đâu!” Tô Hiểu phản đối.

Trình Linh cười, xoa ấn đường, anh tắt điện thoại của cô, rồi gọi cho Lý Tịnh.

“Mua hết những thứ mà cô đã chọn, mang đến chỗ stylist cho Hiểu Hiểu thử.”

“Vâng, mua hết lễ phục đúng không? Những món khác thì sao?”

“Mua toàn bộ.”

“Tôi hiểu rồi.”

Lý Tịnh tắt máy, cười với Tô Hiểu.

“Tổng giám đốc Trình nói mua toàn bộ, chờ cô tự chọn, tổng giám đốc Trình đối xử với cô thật tốt.”

Tô Hiểu hít một hơi lạnh: “Lãng phí quá rồi, tôi đâu phải mỗi ngày đều phải tham gia đêm hội.”

Tô Hiểu phản đối vô hiệu, Lý Tịnh lập tức gọi điện thoại cho bên thương hiệu.

“Đúng, không sai, lấy hết, đưa toàn bộ đến Yoyo Official.”

Cuối cùng Tô Hiểu bị đám người Diêu Hân đẩy ra cửa, chỉ đành đi làm spa gì đó.

Bốn giờ chiều, Lý Tịnh đi cùng cô đến Yoyo Official.

Một căn phòng trên tầng hai đặt toàn là lễ phục, túi xách, giày dép và cả bộ trang sức được đưa tới.

Tô Hiểu thử từng món, mỗi lần thử xong, Lý Tịnh sẽ chụp ảnh gửi thẳng cho Trình Linh.

Trình Linh ngồi trong văn phòng, vừa xử lý tài liệu vừa nhìn cô gái thay đổi liên tục, lúc thì ma mị phong tình, lúc thì nhã nhặn hào phóng. Anh không nhìn ra được, cô nhóc của anh ăn diện lên lại xinh đẹp như vậy.

Sau đó, anh thật sự không còn tâm trí làm việc nữa, trực tiếp đóng laptop lại, cầm áo khoác rồi đứng dậy.

“Châu Minh, bảo các lãnh đạo ở công ty chi nhánh đi thẳng đến hội trường từ thiện, lát nữa làm một phòng nghỉ ở bên đó, tôi nghe bọn họ báo cáo.”

“Được.”

Trình Linh xuống lầu, bảo tài xế lái xe đến thẳng phòng trang điểm.

Tô Hiểu đã thử được tám bộ, các món đều được may theo số đo của cô, cơ bản đều không có khuyết điểm. Nói một cách công bằng, mỗi một món đều rất đẹp mắt, người trước giờ luôn có chủ kiến như cô cũng thấy hơi khó xử.

“Rốt cuộc bộ nào đẹp đây, tổng giám đốc Trình vẫn chưa trả lời sao?”

Tô Hiểu mặc váy dài màu trắng tinh, đứng trước gương hỏi Lý Tịnh.

Lý Tịnh cầm điện thoại, cười nheo mắt, đứng dựa vào khung cửa: “Chắc tổng giám đốc Trình bận, vẫn chưa trả lời.”

Mỗi khi Tô Hiểu thay một bộ đồ, stylist sẽ làm một kiểu tóc mới cho cô xem hiệu quả.

“Hiểu Hiểu, cô mặc bộ nào cũng đẹp cả, thật đó. Tôi làm stylist hai mươi năm rồi, lần đầu tiên gặp được một người có thể cân được nhiều phong cách như vậy. Hãy nhắm mắt, cô làm được mà!”

Tô Hiểu nhìn bản thân lạ lẫm trong gương, nở nụ cười bất lực.

Chiếc váy dài này rất đẹp, cổ chữ V khoét sâu, để lộ kh* ng*c, Tô Hiểu ôm ngực, cảm thấy rất ngại.

“Vẫn còn bộ cuối cùng, nào Hiểu Hiểu, tôi làm tóc cho cô trước.”

Tô Hiểu làm tóc xong, bước vào phòng thử đồ cởi váy dài ra, mặc bộ sườn xám cuối cùng lên.

Đây là bộ sườn xám đã được cách tân, bên ngoài là thiết kế chạm rỗng màu hồng thêm chút hoa mai đỏ, bên trong vẫn còn một lớp vải tơ lụa màu hồng nhạt mỏng manh, bên dưới khoét đến hông, để lộ tà váy tơ lụa màu trơn bên trong. Chất vải màu trơn dính chặt vào đùi cô, cho dù không lộ, vẫn có sự gợi cảm của nét thích nhưng giả vờ từ chối.

Thiết kế của sườn xám đơn giản phóng khoáng, mấy bông hoa mai ở cổ áo cũng rất đặc biệt, kết hợp với tạo hình dịu dàng xinh đẹp, trông hệt như người đẹp tuyệt sắc bước ra khỏi mưa bụi Giang Nam.

Phần hông của Tô Hiểu không chút mỡ thừa, cả bộ sườn xám vừa vặn thể hiện thân hình của cô một cách triệt để.

Không có chỗ nào lộ ra, nhưng đặc biệt quyến rũ phong tình.

Trong phòng, stylist, trợ lý và Lý Tịnh không biết đã đi đâu, chỉ có một bóng người cao lớn dựa vào mép bàn, đáy mắt khó giấu được vẻ kinh ngạc, đang chăm chú nhìn cô.

Tô Hiểu nhìn thấy người đàn ông trong gương đang từng bước đi về phía mình, cô che ngực, thẹn thùng hỏi.

“Đẹp không?”

Trình Linh bước tới bên cạnh cô, đặt tay lên vai cô, giọng nói trầm thấp.

“Rất đẹp, đẹp đến rung động lòng người. Lấy bộ này đi.”

“Được, em cũng thích.”

Tô Hiểu xấu hổ xoay người, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, màu đen trong mắt anh trầm tĩnh xa xăm như ôm trọn lấy cô, cô hệt như một chiếc thuyền trôi lơ lửng bên trong.

Tô Hiểu tạo hình xong, đeo bông tai kim cương hồng lên, sau khi Trình Linh thay một bộ đồ vest, hai người cùng lên xe đi thẳng đến đêm hội.

Đêm hội từ thiện được tổ chức ở trung tâm nhà hát kịch thành phố S, tập trung những người máu mặt trong giới tài chính, thương mại.

Chẳng hạn như Lục Chấn Hoa cũng dẫn con gái Lục Tịnh Lan đến tham gia.

Lục Tịnh Lan khoác tay bố mình, nhã nhặn bước vào hội trường. Ban tổ chức cung kính dẫn bọn họ vào trong, khi cô ta bước vào hội trường, nghe thấy phía sau ồn ào, khi quay đầu thì trông thấy Trình Linh khoác tay một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp chậm rãi đi về phía hội trường.

Ánh mắt của cô ta rơi trên người Tô Hiểu ung dung dịu dàng, cô ta nở nụ cười yếu ớt, xoay người rời đi.

Chỗ ngồi của Trình Linh và Tô Hiểu ở đằng trước, chính giữa đêm hội, ngồi chung một bàn với anh đều là tiền bối đẳng cấp nhất Hoa Hạ.

Mỗi phu nhân có mặt ở đây đều hơn bốn mươi tuổi, chỉ mình Tô Hiểu và Trình Linh là người trẻ ngồi bên trong, đặc biệt nổi bật.

Những phu nhân này đều rất đúng mực, nói năng cũng rất khách sáo với Tô Hiểu.

Nhưng ít nhiều vẫn có một số người xem thường xuất thân của Tô Hiểu. Suốt quá trình, Tô Hiểu đều nở nụ cười nhàn nhạt, cũng không cố ý ứng phó bất cứ ai.

Trình Linh vừa ăn vừa nói chuyện với các tiền bối, trong lúc đó còn múc một chén canh cho Tô Hiểu, lời nói cử chỉ đều vô cùng bảo vệ Tô Hiểu.

Trên bàn có một ông lớn giới thương mại từng muốn gả con gái cho Trình Linh, vợ ông ta nhìn thấy Trình Linh dẫn Tô Hiểu đến nơi quan trọng như vậy thì rất không vui, đặc biệt là thấy Trình Linh lại bắt đầu bóc tôm cho cô, bà ta cảm thấy phung phí của trời, không thể nhịn được nữa, bà ta nặn ra một nụ cười lạnh lẽo, cất cao giọng nói.

“Cô Tô thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Lý Huệ Mẫn của Hong Kong nữa!”

Lý Huệ Mẫn là ngôi sao màn ảnh nổi tiếng Hong Kong, để được gả vào gia đình giàu có mà dốc hết tâm trí, nhưng dù đã sinh được ba người con trai vẫn không được chấp nhận, vẫn luôn là trò cười của giới quyền quý.

Vị phu nhân này so sánh Tô Hiểu với cô ấy, ý ám chỉ rất nồng nặc.

Trong mắt phu nhân bọn họ, Tô Hiểu chẳng qua là món đồ chơi trên giường của Trình Linh, một cô gái không có bối cảnh gì, vẫn chưa tốt nghiệp đại học, sao có thể gả được vào gia đình giàu có. Bà ta tự cho rằng câu nói này đã đâm trúng trái tim của Tô Hiểu.

Bầu không khí trên bàn bỗng chốc ngưng đọng, mấy phu nhân cũng lén liếc nhìn Tô Hiểu, chờ xem kịch hay.

Trình Linh nhìn nét mặt Tô Hiểu vẫn bình tĩnh, anh bỏ con tôm đã bóc xong vào chén cô, tháo bao tay ra, dùng khăn ướt lau tay, rồi ngước mắt nhìn phu nhân kia một cách lạnh nhạt.

“Phu nhân Hàn, quên không giới thiệu với bà, Tô Hiểu là vợ tôi, chúng tôi đã đăng ký kết hôn từ lâu rồi, thời gian gần đây đang chuẩn bị tổ chức đám cưới, đến lúc đó mời bà đến tham dự.”

Sắc mặt phu nhân Hàn cứng ngắc, những người khác cũng vô cùng ngạc nhiên.

Những người có danh lợi như bọn họ đều nổi tiếng cẩn thận, đám cưới vẫn không phải quan trọng nhất, quan trọng là tờ giấy đăng ký kết hôn kia. Có được tờ giấy đó, mọi thứ đều khác biệt.

Cô nhóc trước mắt này đã là vợ tổng giám đốc Hoa An danh chính ngôn thuận rồi sao?

Những người phụ nữ ngồi ở đây có ai không dốc hết tâm trí đánh bại đối thủ để trở thành phu nhân nhà giàu. Tô Hiểu này, một cô nhóc vắt mũi chưa sạch, dựa vào đâu mà trở thành vợ của người giàu nhất Hoa Hạ?

Nếu như nói vừa rồi họ vẫn còn duy trì nụ cười đúng mực, thì giờ đây chính là ghen tị và ngưỡng mộ tr*n tr**.

Phu nhân Hàn cứng ngắc hồi lâu, lòng thầm nghĩ bản thân vừa lên tiếng đã đắc tội bà chủ Hoa An, có hơi xấu mặt, giọng điệu lập tức thay đổi.

“Ồ, là thế à, vậy bà Trình thật là may mắn.”

Chồng của bà ta nháy mắt với bà ta, phu nhân Hàn chỉ đành giơ ly rượu tỏ ý với Tô Hiểu.

“Vừa rồi tôi lỡ lời, vẫn mong bà Trình đừng tính toán so đo.”

Tô Hiểu giơ ly, nở nụ cười ấm áp: “Bà Hàn khách sáo rồi.”

Sắc mặt bà Hàn lập tức tối sầm.

Đổi lại là người khác, được xưng là “bà” thì chẳng sao cả, nhưng đối với bà Hàn mà nói chính là châm biếm.

Bà ta là vợ hai của chồng, sau khi vợ đầu của ông Hàn qua đời, có một khoảng thời gian rất dài bà ta không được đón vào cửa, bên ngoài gọi bà ta là “bà hai”, cho nên việc phu nhân Hàn không thích nhất là bị người khác gọi là “bà”.

Tô Hiểu nhấp một ngụm trà rồi bỏ xuống, không thèm nhìn phu nhân Hàn lấy một cái.

Hôm nay là lần đầu tiên cô xuất hiện với thân phận là vợ Trình Linh, nếu bị người ta bắt nạt mà không đáp trả, sau này người khác đều cho rằng cô là người yếu đuối nhu nhược.

Cả ngày hôm nay Lý Tịnh đã giới thiệu cho cô một lượt những nhân vật quan trọng tham gia buổi tiệc, bởi vì cô có trí nhớ tốt nên gần như nhớ hết, những phu nhân ngồi ở đây, về cơ bản cô đều biết rõ lai lịch.

Quả nhiên, cô nhẹ nhàng đáp lại một câu, những phu nhân khác rõ ràng đã đối xử khác biệt với cô. Phu nhân ngồi bên cạnh cô mỉm cười, kéo tay cô hỏi này hỏi nọ, bộ dạng của một trưởng bối hòa đồng.

Trình Linh cũng hơi ngạc nhiên, hóa ra thỏ trắng của anh biết cắn người, anh rất vui mừng, cũng rất yên tâm.

Có rất nhiều người ngồi ở đây có làm ăn qua lại với Hoa An, ai cũng không muốn đắc tội với bà chủ Hoa An.

Ăn một bữa cơm, Tô Hiểu bị ép thêm tám Wechat.

“Hiểu Hiểu, rảnh rỗi chúng ta hẹn nhau nhé, tôi có một tiệm spa rất tốt, lần sau tôi dẫn cô đi, giới thiệu kỹ thuật viên cho cô.”

“À, Hiểu Hiểu, tôi có buổi tiệc trà chiều, cô rảnh thì đến tham gia, tôi dẫn cô đi chơi bài.” Phu nhân kia nói đến đây, nhớ đến tấm ảnh trên mạng, bà ta cười nhìn Trình Linh: “Dù sao tổng giám đốc Trình có tiền để cô thua thoải mái.”

“Ha ha ha!”

Bình Luận (0)
Comment