Sau đêm hội chính là tiệc rượu, mọi người uống rượu trò chuyện ở hội trường, bàn bạc chuyện công việc với nhau.
Trình Linh bị bao vây nói chuyện liên quan đến nghiệp vụ rất lâu, Tô Hiểu thì bị phu nhân nhiệt tình nhất vừa nãy kéo đi, giới thiệu cho cô những quý bà trong giới, Tô Hiểu khó từ chối lòng tốt của bà ấy.
Cho đến khi Châu Minh đột nhiên bước tới bên cạnh Trình Linh, nói thì thầm bên tai anh vài câu, sắc mặt Trình Linh hơi thay đổi, anh nói với các tiền bối.
“Xin lỗi, tôi có việc gấp rời đi một chút.”
Anh nhìn chằm chằm Tô Hiểu giây lát, dặn dò Châu Minh.
“Anh bảo Lý Tịnh đi theo Hiểu Hiểu, tôi đi gặp bà ta.”
Trình Linh ra khỏi hội trường, lên tầng hai, ở một căn phòng cuối hành lang, tìm thấy Lưu Tương Vân.
Đúng lúc hôm nay Lưu Tương Vân cũng mặc sườn xám, khoác một chiếc áo lông cừu mỏng, bà ta đứng ở cửa sổ nhìn dòng xe đông đúc bên ngoài, mày nhíu chặt, không ngờ vẻ mặt này lại có phần giống với Tô Hiểu.
Mắt Trình Linh hơi nheo lại, anh gõ vang cánh cửa khép nửa.
“Bà Tiêu.”
Lưu Tương Vân ngẩn người, quay đầu nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao quý đứng trước cửa, một lúc sau bà ta mới phản ứng lại, anh là bạn trai của Tô Hiểu, Trình Linh.
“Tổng giám đốc Trình…”
Trình Linh đi vào, đóng cửa lại, ngồi đối diện bà ta.
Lưu Tương Vân hơi mất tự nhiên, lông mi rung lên, không biết nên mở lời thế nào.
Trình Linh yên lặng nhìn bà ta, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
“Bà Tiêu tìm tôi có việc gì?”
Lưu Tương Vân lấy can đảm nhìn anh: “Tổng… Tổng giám đốc Trình, tôi biết tôi không nên, cũng không có tư cách đến gặp cậu, nhưng tôi…”
“Nếu biết không nên, tại sao còn đến!” Trình Linh lạnh lùng cắt ngang bà ta.
Sắc mặt Lưu Tương Vân cứng ngắc, ngón tay quấn lại với nhau, đôi môi trắng bệch: “Tôi…”
“Bà Tiêu, tôi rất bận, cất đi sự giả tạo của bà, nói trọng điểm đi!”
Bà ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi lên tiếng: “Tôi biết Hiểu Hiểu căm hận tôi, cậu cũng không muốn tôi làm mẹ vợ, nhưng năm đó tôi không biết phải làm sao. Cậu nghĩ đi, tôi cũng không có một xu dính túi, tôi chỉ bôn ba ra ngoài làm việc một mình, tôi có thể làm gì chứ. Khi đó Hiểu Hiểu còn phải đi học, tôi đâu thể nào bảo con bé nghỉ học, dẫn con bé đi lưu lạc đầu đường xó chợ được.”
Trình Linh nghe thấy những lời nói này, gương mặt không có biểu cảm gì.
“Vậy sau đó thì sao, theo tôi được biết, bà đã tái hôn được tám năm, trong tám năm này bà có từng nghĩ Hiểu Hiểu sống như thế nào không?”
Mỗi lần anh nhớ đến những gì Tô Hiểu phải trải qua trong quá khứ, trái tim anh đau đớn như bị kim đâm.
Nếu như ông nội tìm đến nhà họ Tô sớm một chút, biết đâu mọi thứ sẽ khác.
Lưu Tương Vân bị Trình Linh chất vấn đến không biết nói gì.
Trình Linh khàn giọng lên tiếng.
“Bà biết không, năm cô ấy học lớp bảy từng đến Ma Đô tham gia cuộc thi viết khái niệm mới, cô ấy lén chạy ra ngoài, đi tàu điện ngầm để tìm bà. Mỗi lần đến một ga tàu, cô ấy sẽ đi xuống, rồi đứng chờ ở trước cửa, hy vọng có thể tìm được mẹ mình trong dòng người đông đúc…”
Lưu Tương Vân nghe tới đây, bật khóc.
“Ga tàu này không có, cô ấy sẽ đổi sang ga tàu khác, tìm đến mười một giờ rưỡi tối, tàu điện ngầm sắp đóng cửa, một cô gái mười ba tuổi không biết gì như cô ấy một mình trốn ở góc bên ngoài nhà vệ sinh khóc…”
Đó là chuyện mà cả đời này Trình Linh cũng không muốn nhớ lại, ngặt nỗi đây lại là khởi đầu duyên phận giữa hai người.
Nếu hôm đó anh không bị đám người Hoắc Nam và Lâm Kha chơi xỏ, không vì thua mà bị ép chơi trò cosplay, đội mũ bảo hiểm chạy xe đạp đi khắp thành phố, anh tuyệt đối không gặp được Tô Hiểu, cô gái đáng thương đó có lẽ sẽ lạc đường, có lẽ sẽ gặp điều bất trắc.
Lưu Tương Vân ngồi đó khóc không thành tiếng, thậm chí đáy mắt toàn là hối hận và đau khổ. Nhưng theo Trình Linh thấy, đây đều là vỏ bọc giả tạo của bà ta, rõ ràng là mẹ con ruột, nhưng tính cách hai người hoàn toàn khác biệt.
Dù như thế nào Tô Hiểu cũng sẽ không giống Lưu Tương Vân hiện tại, bà ta là một người đạo đức giả, giả vờ yếu đuối đáng thương bất lực, để được người khác đồng cảm và nhượng bộ.
Trình Linh không muốn xem bà ta diễn, lạnh lùng đứng dậy.
“Bà Tiêu, tôi biết bà tìm tôi vì chuyện gì, nhưng rất xin lỗi, cũng giống như năm đó bà không thể giúp Hiểu Hiểu, hôm nay tôi cũng không tài nào giúp bà.”
Trình Linh nói xong câu này, xoay người rời đi.
Lưu Tương Vân ngạc nhiên nhìn khoảng trống phía trước.
Trong đầu bà ta bỗng dưng nhớ lại mười mấy năm trước, Tô Hiểu ôm cánh tay bà ta, bị kéo trên đất rất xa, cô nhóc khóc đến mắt sưng húp, gương mặt toàn là vết nước mắt nước mũi.
“Mẹ, mẹ đừng rời bỏ con mà, con sẽ nấu cơm, giặt quần áo cho mẹ, con xin mẹ đừng vứt con lại…”
Nấu cơm, giặt đồ cho mẹ…
Một cô bé mười tuổi không ngờ lại dùng giọng điệu hèn mọn này cầu xin mẹ mình.
Khi đó, tại sao bà ta lại nhẫn tâm như thế…
Lưu Tương Vân đau lòng khôn xiết…
Tô Hiểu bị kéo đi làm quen một vòng, quay đầu lại thì không thấy Trình Linh đâu.
Lý Tịnh đi tới: “Hiểu Hiểu, tổng giám đốc Trình ra ngoài gặp khách hàng, sẽ về nhanh thôi.”
Tô Hiểu nghe vậy cũng không để ý nhiều, cô chọn một ghế sofa và ngồi xuống, Lý Tịnh rót một ly nước chanh cho cô, Tô Hiểu uống mấy ngụm nhỏ.
Cách cô không xa, Lục Tịnh Lan giơ ly rượu, ngồi trong đám chị em, yên lặng nhìn Tô Hiểu.
Kịch hay nên bắt đầu rồi nhỉ.
Lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, hơi nóng mùa hè bị cuốn vào, một người phụ nữ trẻ tuổi ăn diện rất tinh tế, mặc váy đuôi cá màu trắng, xách túi Hermès, hừng hực khí thế đi vào.
Cô ta vừa vào, đã có hai chị em plastic bước ra chào đón.
“Woa, Yên Yên, cuối cùng cậu đã đến rồi.”
Tề Yên không coi ai ra gì mà liếc nhìn khắp hội trường: “Người phụ nữ tên Tô Hiểu đâu?”
“Ở bên kia kìa!” Một người trong số đó chỉ về phía Tô Hiểu.
Tề Yên cười khẩy, sải bước đi tới chỗ Tô Hiểu, ngồi thẳng xuống ghế sofa màu cam đối diện cô.
Tô Hiểu bị khí thế này làm giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt không có ý tốt của Tề Yên đang nhìn mình chằm chằm, cô thấy rất kỳ lạ.
Lại là thần tiên phương nào vậy.
Tề Yên nhìn chằm chằm Tô Hiểu không lên tiếng, hai chị em plastic bên cạnh cô ta lên tiếng trước.
“Chà, đây không phải em gái có vẻ đẹp tuyệt trần được lan truyền trên mạng sao? Gì mà tổng giám đốc Trình thể hiện tình yêu khoa trương, theo tôi thấy đều là giả thì có.”
Lý Tịnh thấy tình hình không đúng, nghiêm mặt trả lời.
“Cô này, đừng nói lung tung, nếu như để tổng giám đốc Trình của chúng tôi biết, mấy người chết chắc!”
“Xấc, đừng dọa bọn này, tôi không tin tổng giám đốc Trình sẽ vì một con chim hoàng yến không cha không mẹ mà đắc tội với chúng tôi!”
“Đúng đó, nhìn cách ăn diện của cô ta này, tuy rằng mặc đồ cũng ra gì lắm, nhưng trên người không có món trang sức nào ra hồn cả. Có thể thấy tổng giám đốc Trình đối xử với cô ta cũng chẳng ra sao mà!”
“Đồ nhà quê chính là đồ nhà quê!”
Hôm nay Tô Hiểu chọn mặc bộ sườn xám này, vì để không phá hoại tính thẩm mỹ của nó nên không kết hợp món trang sức nào cả, bản thân bộ sườn xám này đã đủ thướt tha, kết hợp với trang sức ngược lại có hơi rườm rà.
Cô chậm rãi vắt chéo hai chân rồi dựa vào sofa, vẻ mặt thản nhiên.
“Không sai, tôi là đồ nhà quê, cho nên tôi sống thực tế hơn, không giống một số người ăn mặc cũng ra hồn lắm, nhưng lễ phục vẫn phải đi mượn, trang sức thì mua ở thị trường second hand, có gì thú vị đâu chứ.”
Sắc mặt của hai chị em plastic hơi khó coi.
Tô Hiểu tiếp tục nói một cách ung dung: “Đổi lại là tôi, muốn có cái gì thì mua là được, thứ gì bay trên trời, bơi dưới nước, chỉ có tôi nghĩ không ra, chứ không có thứ tôi không có được.”
Nói tới đây, Tô Hiểu xòe tay, mặt đầy vô tội: “Tôi không biết tôi phải so sánh gì với mấy người, lẽ nào so sánh con số trong tài khoản của tổng giám đốc Trình với mấy người?”
Hai người phụ nữ tức đến phun máu.
Trình Linh có giá trị bản thân như thế nào, trong lòng mọi người biết rõ.
Lý Tịnh cũng ở một bên mỉm cười: “Chỉ mỗi việc chuẩn bị lễ phục cho cô Tô mà hôm nay tổng giám đốc Trình của chúng tôi đã tiêu ba mươi triệu tệ, mua toàn bộ mẫu mã mùa mới nhất của thương hiệu H, thương hiệu D, thương hiệu C, cộng thêm giày, túi xách và trang sức, ít nhất cũng phải một trăm triệu tệ.”
“Mấy người chi tiêu một năm được một trăm triệu tệ không?”
Bốp!
Hai người phụ nữ không nói nên lời, cuối cùng đồng loạt nhìn về Tề Yên ở chính giữa.
Tô Hiểu không biết Tề Yên này là ai, từ đầu đến cuối Tề Yên đều nhìn cô với vẻ mặt kiêu ngạo, cho dù cô vừa mới khịa hai người phụ nữ kia, vẻ mặt của Tề Yên cũng không thay đổi.
Xem ra rất có lai lịch.
Cho đến hiện giờ, Tề Yên mới hừ một tiếng, mặt đầy khinh thường, lên tiếng.
“Con số trong tài khoản của anh tôi thì liên quan gì đến cô!”
Tô Hiểu nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.
Anh tôi?
Lẽ nào người phụ nữ hung hăng hống hách này là em gái của Trình Linh?
Không phải nói Trình Linh không có em gái sao?
Nếu như không có tờ thỏa thuận trước hôn nhân kia, Tô Hiểu cũng có thể cãi lại, nhưng sự thật chính là con số trong tài khoản của Trình Linh không liên quan gì đến cô.
Lúc đầu Lý Tịnh cũng không nhận ra Tề Yên, nghe thấy cô ta nói như vậy, cô ấy suy nghĩ rồi bỗng nhớ đến một chuyện.
Cô ấy nói nhỏ bên tai Tô Hiểu.
“Hiểu Hiểu, mẹ của tổng giám đốc Trình có một cô em họ, hình như trước khi kết hôn quan hệ giữa họ rất tốt, Tề Yên này chính là con gái của bà cô họ.”
Thảo nào.
Chỉ là một họ hàng ba ngàn dặm, hai họ hàng cách nhau mười vạn tám nghìn dặm.
Quan hệ giữa Tề Yên và Trình Linh cũng bị kéo hơi xa thì phải.
Có điều, cô ta hung hăng hống hách như vậy, lẽ nào là mẹ của Trình Linh không hài lòng về cô?
Tuy rằng Tô Hiểu và Trình Linh đã kết hôn được một năm, nhưng đến hiện giờ cô vẫn chưa gặp bố mẹ anh, ngay cả ông nội Trình cũng không nhắc đến chuyện này trước mặt cô, chuyện này rất kỳ lạ.
Vốn dĩ Tô Hiểu không quan tâm đến Tề Yên này, nhưng từ xưa đến nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu đều không tốt, đặc biệt là mẹ chồng nàng dâu nhà giàu.
Vẻ mặt của Tô Hiểu không còn bình tĩnh nữa.
Tề Yên thấy vậy thì vô cùng đắc ý, giọng nói cô ta bén nhọn, âm lượng cũng lớn, nói một câu mà nửa hội trường đều tập trung về bên này.
“Tô Hiểu, tôi nói cho cô biết, cho dù anh tôi thích cô thì đã sao, chẳng qua là anh ấy thấy cô xinh đẹp, tươi mới nhất thời mà thôi, cô đừng trông mong có thể gả được vào gia đình giàu có!”
“Hơn nữa, xuất thân của cô như vậy, cô cho rằng có thể lọt vào mắt của dì tôi sao? E rằng con mắt nào của dì tôi cũng xem thường cô, cô đừng có cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga nữa!”
Hội trường bỗng chốc im lặng, tất cả tầm mắt đều nhìn về phía này.
Tề Yên nói ra tiếng lòng của rất nhiều người.
Một cô gái mồ côi dựa vào đâu có thể làm vợ của người giàu nhất Hoa Hạ?
Tề Yên thấy mọi người đều ủng hộ mình, cô ta kiêu căng hất cằm lên.
“Cô muốn gả vào nhà họ Trình, còn phải xem dì tôi có đồng ý hay không!”
Cô ta vừa dứt lời, cửa hội trường bị hai vệ sĩ mặc đồ đen đẩy ra, sau đó là mười mấy người đàn ông mặc vest mang giày da mở đường, Hứa Hà và Delai một trái một phải dìu một ông cụ tóc bạc già nua mặc đồ thời Đường chậm rãi bước vào hội trường.
Chỉ thấy ông cụ đập cây gậy xuống nền, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm giọng nói.
“Ai nói con bé phải có được cái gật đầu của dì cô!”
“Cô là đồ chó ở cống nào chui ra, dám huênh hoang trước mặt con bé?”