Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 59

Phòng phát sóng trực tiếp vẫn rất nhộn nhịp.

Một nửa bị tức chết, một nửa hóng chuyện, không ngừng bóc phốt.

“Yếu ớt trả lời một câu, có lẽ Hiểu Hiểu thật sự thích ăn cua, nhưng tổng giám đốc Trình bóc quá nhiều tôm, anh ấy hiểu nhầm Hiểu Hiểu thích ăn tôm nhất. Ha ha ha, tuy rằng rất giận, nhưng bỗng thấy đáng yêu.”

“Đôi này thật thảm!”

“Nghiêm túc nghi ngờ bọn họ bị phụ huynh tác hợp, nếu không sao lại có thể không ăn ý như vậy!”

“Đúng đó!”

“Lẽ nào ngọt ngào trước kia đều là làm màu?”

“Đừng nghĩ nhiều, chắc chỉ đơn thuần là không ăn ý thôi…”

“Khụ khụ, tôi cảm thấy dáng vẻ của em gái hèn mọn quá, có khi nào là cách biệt lớn cho nên không dám chờ mong hôn lễ, không dám chờ mong được hưởng tài sản chung của vợ chồng, không dám nói sở thích thật sự ra không…”

“...”

Tiến vào vòng ba, cư dân mạng không còn nhiều mong chờ với Tô Hiểu.

Vốn dĩ mọi người đều rất tò mò cô câu được tổng giám đốc bá đạo như thế nào, kết quả cuộc thi ăn ý vừa rồi đã khiến sự nhiệt tình của cư dân mạng mất sạch.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp tràn đầy suy đoán về tình cảm của hai người, đặc biệt là vòng ba sau khi phát hiện sắc mặt và cảm xúc của Tô Hiểu bất thường rõ rệt, mọi người càng thêm nghi ngờ có thể tình cảm thật sự của Tô Hiểu và Trình Linh không tốt như thế, câu chuyện cô bé lọ lem và hoàng tử đã vấp phải sự ngăn cản của hiện thực.

Tô Hiểu bước vào vòng ba, trạng thái đã khác trước.

Không phải vì cô thật sự đau buồn, tình cảm giữa cô và Trình Linh thế nào, trong lòng cô vẫn biết rõ, nhưng độ ăn ý này cũng quá tệ hại rồi.

Bản thân cô cũng muốn bóc phốt mình!

Rõ ràng bóc nhiều tôm như vậy, sao cô có thể trả lời là cua chứ. Nhưng sự thật đúng là cô quả thật thích ăn gạch cua hơn.

Kết thúc chương trình, Tô Hiểu chán nản quay trở về Bích Thủy Loan.

Cô vừa bước vào, Trình Linh đã trưng ra bộ mặt áy náy, anh ôm cô vào lòng.

“Anh xin lỗi, xin lỗi…”

“Đều là anh không tốt, hại em bị đánh!”

Tô Hiểu liều mạng đấm ngực anh.

“Nếu anh không giải thích rõ ràng, ngày mai chúng ta đến Cục dân chính!”

Nghe thấy ba chữ “Cục dân chính”, sắc mặt Trình Linh tối sầm, anh trực tiếp chặn miệng người phụ nữ lại.

Trên mạng, bàn luận về chương trình lần này sục sôi ngất trời, so với những người hâm mộ của ngôi sao khác đăng ảnh đu CP, tag lên hotsearch ở super topic, CP của “Thần Hiểu” đang chào đón ngày tuyệt vọng nhất từ lúc thành lập.

Super topic của CP thành lập chưa bao lâu đã có xu hướng rút lui, dốc hết tâm tư cầu xin tổ chương trình mời cặp đôi giàu có, kết quả lại thành như vậy, mọi người đều rất thất vọng.

Trí tưởng tượng của cư dân mạng rất lớn, tưởng tượng ra vở kịch nhà giàu giữa Tô Hiểu và Trình Linh.

“Khi kết thúc chương trình, biểu cảm kia của cô ấy đáng thương quá. Thật đó, tôi nhìn thấy thì rất đau lòng, bên trong có điều gì uẩn khúc không?”

“Tôi cũng nghi ngờ có phải thật ra tình cảm của hai người không tốt, Hiểu Hiểu bị mẹ chồng nhà giàu yêu cầu ký thỏa thuận cho nên mới hùng hồn nói ký hay không. Hu hu hu, đau lòng cho Hiểu Hiểu.”

“Chim hoàng yến âm thầm yêu tổng giám đốc, rõ ràng thích ăn cua, nhưng bởi vì tổng giám đốc thích bóc tôm nên chỉ đành ăn tôm… Tuy rằng cảm thấy khoa trương, nhưng chỉ có thể suy đoán như vậy! Ha ha ha!”

“Chim hoàng yến không dám mong cầu hôn lễ, hic hic hic!”

“Tôi lo lắng cô ấy sẽ trở thành Lý Huệ Mỹ thứ hai, tôi nghe nói Thịnh Tử Vinh thật ra muốn cưới Lý Huệ Mỹ, nhưng bị mẹ chồng ngăn cản.”

“Không cần nghĩ nữa, chắc chắn là như thế. Ngay cả Phạm Tuyên Nhi và anh Yến đính hôn đã ba năm vẫn chưa kết hôn, cô biết tại sao không? Bởi vì mẹ của anh Yến không thích Tuyên Nhi, cho nên Tuyên Nhi mãi vẫn không thể vào cửa.”

Fan CP đều chán nản.

Trong đêm, Trình Linh ôm Tô Hiểu lên giường, thẳng thắn nói hết mọi chuyện với cô.

“Hiểu Hiểu, buổi tối ở khu vui chơi, chúng ta trở về Thanh Thủy Uyển, anh đã xé tờ thỏa thuận mà chúng ta ký rồi, cho nên anh mới trả lời như thế. Anh xin lỗi, anh quên nói cho em biết.”

Dạo gần đây bận rộn cho đại hội nhà phát triển, anh thật sự không để chuyện này trong lòng, cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ lộ tẩy.

Tô Hiểu rất ngạc nhiên.

“Anh xé thỏa thuận rồi?”

“Anh ngốc rồi hả?”

Trình Linh cười, xoa đầu cô: “Ông nội hận không thể giao cả công ty cho em, anh cũng vì em mới được làm tổng giám đốc. Em chỉ lấy một nửa tài sản của anh đã hời cho anh rồi.”

Tô Hiểu phì cười, tuy rằng cô cũng không có ý định với tài sản của Trình Linh, nhưng đương nhiên hai vợ chồng tin tưởng lẫn nhau là tốt nhất.

Cô ôm hông Trình Linh, treo trên người anh hệt như bạch tuộc, cọ mạnh vào lòng anh, mềm mại làm nũng với anh.

“Anh yên tâm đi, em sẽ không để ông nội đuổi anh đi đâu.”

Trình Linh bị chọc cười bởi biểu cảm đắc ý của cô.

Tô Hiểu vui vẻ một lúc, đột nhiên nhớ tới câu trả lời “chín năm trước” kỳ quái kia, cô ngồi dậy khỏi lòng anh.

“Lần đầu tiên gặp mặt là thế nào? Tại sao anh trả lời là chín năm trước?”

Trình Linh nheo mắt, chăm chú nhìn gương mặt tinh tế của cô, anh quệt chóp mũi của cô, giọng nói khàn đặc.

“Em nghĩ kỹ đi, tại sao anh lại nói chín năm trước?”

Đầu óc Tô Hiểu mù mịt, mắt bỗng mở to, cô chớp mắt, suy nghĩ rất lâu, một số đoạn ký ức bỗng xông vào đầu cô, trái tim cô suýt nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô tóm lấy cánh tay anh, lắc mạnh.

“Lẽ nào anh trai cứu em năm đó là anh?”

“Người dẫn em đến khu vui chơi, cuối cùng đưa em đến ga xe lửa là anh ư?”

Mặt Tô Hiểu đầy khó tin, nước mắt bỗng trào ra.

“Không thể nào…”

Thật khó tin, có thế nào cô cũng không dám tin duyên phận giữa cô và Trình Linh lại kỳ diệu như vậy.

Ngón tay của Trình Linh ma sát trên má cô, lau đi từng vệt nước mắt của cô, anh cúi người hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói khàn khàn.

“Đúng vậy, anh chính là anh Quân Nghiêu của em…”

Giọng nói của anh mang theo từ tính, cám dỗ tâm trí cô.

Tô Hiểu nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, dùng hết sức ôm lấy anh, ngón tay cô đâm sâu vào lưng anh, gần như muốn cào rách áo anh.

“Thật sao? Anh không lừa em chứ… Sao anh biết người năm đó là em…”

Trình Linh kể lại lời nói lúc say rượu của cô ở khu vui chơi đêm đó.

Tô Hiểu tựa vào đầu vai anh vừa khóc vừa cười.

Cô không ngờ có một ngày tâm trạng của cô hệt như đi tàu lượn siêu tốc, từ đáy vực lao thẳng lên mây.

Duyên phận được định sẵn như vậy, khiến cô có tự tin và niềm tin lớn mạnh.

Vốn dĩ trong cuộc tình này, từ đầu đến cuối cô đều không có cảm giác an toàn, cô không dám nghĩ đến việc hai người có thể đi được bao xa, nếu ông cụ qua đời thì sẽ như thế nào?

Cho đến này cô chưa được gặp bố mẹ của Trình Linh, bố mẹ anh sẽ đồng ý chứ?

Vậy thì hiện giờ, tất cả lo lắng và đắn đo đều bị duyên phận định sẵn này xua tan.

Lúc này đây, ánh mắt kiên định của anh hệt như một tia nắng mặt trời, xua tan tất cả mây đen trong lòng cô.

Hóa ra ông trời chưa từng đối xử tệ với cô, từ lâu đã đưa người đàn ông tốt nhất thế giới đến bên cạnh cô.

Cô không tài nào hình dung được tâm trạng hiện giờ, lồng ngực bị cảm xúc phức tạp chất đầy, cô chỉ muốn, cũng chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt.

Tô Hiểu chủ động hôn môi Trình Linh, đẩy ngã cơ thể cao lớn của anh xuống giường từng chút một. Cô ngồi lên người anh, khom người xuống, nhẹ nhàng ngậm m*t cánh môi anh, nóng lòng đưa chiếc lưỡi xinh xắn vào sâu bên trong.

Trình Linh đặt tay lên chiếc eo thon thả nhẵn mịn của cô, hơi thở dần trở nên nặng nề, Tô Hiểu vẫn luôn xấu hổ và bị động về mặt này, lần nào cũng là bị anh dụ dỗ. Bây giờ cô chủ động như vậy khiến anh ngạc nhiên và bất ngờ… Rồi dần chìm đắm.

Cánh môi đỏ ướt át của Tô Hiểu từ từ di chuyển xuống dưới, l**m nhẹ lên yết hầu đang chuyển động của anh.

“Hiểu Hiểu…” Giọng nói của anh tràn đầy sự nhẫn nại, nhưng đáy mắt chứa h*m m**n nồng nặc.

Người phụ nữ bên trên ngang ngược chưa từng có, không cho anh phản kháng chút nào. Rõ ràng là đang lộn xộn, nhưng có một trái tim muốn nuốt chửng lấy anh.

Trình Linh cảm thấy buồn cười.

“Em đi xuống được không?” Anh vỗ mông cô.

Tô Hiểu tức giận trừng mắt với anh, dáng vẻ “cục cưng không vui”, “anh là con mồi của cục cưng, còn không nằm im để mặc em x** n*n”.

Trình Linh chỉ đành chịu thua.

Tô Hiểu tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình, cho đến khi cô bận rộn một phen.

Ý, người đàn ông này bỗng dưng đã chuyển từ bị động sang chủ động rồi.

Ngày ba mươi mốt tháng Tám, chính thức kết thúc thực tập, trường học khai giảng.

Hiện giờ Tô Hiểu đã trở thành nhân vật trên “hotsearch”, cô đã từ chức các chức vụ ở hội sinh viên trường, ngay cả khai giảng cũng là Lý Tịnh giúp cô xử lý. Cô chỉ một mình đi gặp giáo viên hướng dẫn một lần, báo cáo khung sườn của bài luận văn tốt nghiệp với giáo viên.

Học kỳ hai năm ba, lúc Tô Hiểu chọn chủ đề tốt nghiệp và giáo viên hướng dẫn, cô đã chọn chủ nhiệm khoa ban đầu, hiện giờ là phó viện trưởng học viện văn học.

Khi đó cô một lòng muốn viết một bài luận văn tốt nghiệp xuất sắc, giành được giải thưởng sinh viên ba tốt, đặt dấu chấm hết hoàn mỹ cho thời đại học.

Phó viện trưởng nổi tiếng nghiêm khắc, chỉ cần không vừa ý ông ấy một chút thì sẽ bị mắng sấp mặt.

Tô Hiểu nộp bản luận văn sơ bộ đến phòng làm việc của ông ấy, sau khi nhìn một cái, phó viện trưởng phê bình cô thậm tệ.

Những giáo sư đại học này thông thường đều vùi đầu nghiên cứu học thuật, cũng không biết Tô Hiểu hiện giờ là người nổi tiếng trên mạng, càng không biết cô có liên quan với tổng giám đốc tập đoàn Hoa An.

Vậy nên không hề nể mặt chút nào.

Tô Hiểu ỉu xìu bước ra khỏi văn phòng, chán nản rời đi.

Khi Tô Hiểu ra cửa, gặp được không ít giáo viên ở phòng hành chính, mọi người đều khách sáo chào hỏi với cô, hai bên cũng kết bạn Wechat với nhau.

Rất nhiều giáo viên trẻ tuổi, đặc biệt là giáo viên hành chính đều biết học viện văn học của trường đại học H có một người nổi tiếng, đi thực tập ở tập đoàn Hoa An, được tổng giám đốc nhìn trúng, hiện giờ là chim hoàng yến được nuôi trong lồng.

“Tối qua ủy viên Đoàn thanh niên của trường gọi điện tới nói Tô Hiểu đã từ chức phó chủ tịch rồi.”

“Haizzz, trước kia là một hạt giống rất tốt, sao lại đi lệch đường cơ chứ.”

“Tiền đó, ai có thể thoát được cám dỗ của tiền bạc chứ, hơn nữa tôi đã thấy tổng giám đốc Hoa An kia rồi, thật sự rất đẹp trai.”

Rất nhiều giáo viên đều thấy đáng tiếc, dù sao việc đó cũng không tính là danh tiếng tốt đẹp gì.

“Được rồi, mấy người đừng nghĩ nhiều nữa, biết đâu người ta yêu nhau thật thì sao. Cô không thấy tấm ảnh gắp thú trên mạng kia à, tôi rất ngạc nhiên đó, một tổng giám đốc nửa đêm lại đi gắp thú bông cho Tô Hiểu, chắc là tình cảm thật.”

“Nếu là tình cảm thật, chuyện trong chương trình mấy ngày trước kia giải thích thế nào?”

“Khụ khụ, chuyện này…”

Các giáo viên đều cảm thấy hơi đáng tiếc, dù sao trước giờ Tô Hiểu vẫn luôn là đại diện cho sinh viên ưu tú có năng lượng tích cực.

Trở về trường, chắc chắn phải hẹn với Từ Manh.

Đồ đạc và sách mà Tô Hiểu cần dùng đều đã mang đến Bích Thủy Loan trước khi khai giảng, cô không định quay về trường ở nửa.

Hai người hẹn nhau ở quán bar bên ngoài con phố Trụy Lạc của trường.

Chọn một chỗ ngồi sát tường, bây giờ là hơn ba giờ chiều, quán bar không đông người.

“Cục cưng, cô vợ bé bỏng của tổng giám đốc, hiện giờ muốn gặp cậu còn phải hẹn trước, chồng cậu trông cậu rất kỹ nha!”

Từ Manh chỉ vào chiếc siêu xe đậu ở bên đường đối diện.

Tô Hiểu rất cạn lời: “Haizzz, rõ ràng tớ cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, không tính là rung chuyển trời đất, nhưng năng lực làm việc vẫn luôn rất xuất sắc. Kết quả, trong mắt anh ấy, tớ như một cô gái không biết gì cả, làm gì cũng phải có người đi theo.”

“Cậu có tin trong chiếc xe kia không chỉ có tài xế, còn có một trợ lý tổng giám đốc tiền lương một triệu tệ một năm không?”

Tô Hiểu cũng rất nhức đầu với Trình Linh.

Hiện giờ cô vừa rời khỏi công ty thì Lý Tịnh sẽ đi theo cô.

Bây giờ Lý Tịnh đang ngồi ở ghế sau bận rộn làm việc.

Từ Manh nghe vậy, mặt đầy ngưỡng mộ.

“Vậy còn không tốt à, tớ đã nói mà, cậu phải tìm một người yêu thương mình, như vậy mới có khí thế mà vợ tổng giám đốc nên có.”

Tô Hiểu trừng mắt với cô ấy.

Cô cúi đầu nhìn báo cáo bị trả về trong tay, khóc không ra nước mắt.

“Làm sao đây, tớ lại bị phó viện trưởng Hà trả về rồi.”

Từ Manh thấy Tô Hiểu sầu não, cô ấy bày ra dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa.

“Hiểu Hiểu, cậu thật sự bị tổng giám đốc Trình nuông chiều rồi, trước đây cậu không như vậy, lúc trước cậu lên núi đao xuống biển lửa, càng đánh càng hăng.”

“Thật sao?” Tô Hiểu cầm bản báo cáo, hỏi nghiêm túc.

“Bản thân cậu không phát hiện à, hiện giờ ý chí chiến đấu của cậu không bằng trước kia nữa.”

Tô Hiểu ngẩn người.

Đúng thật, hiện giờ cô không còn phiền muộn chuyện ăn mặc, sức khỏe của bà nội ngày càng tốt lên, ông cụ đã sắp xếp cho hai người con trai của người chăm sóc kia vào công ty ở tỉnh làm việc, người chăm sóc kia rất cảm kích, hiện giờ một lòng một dạ chăm sóc cho bà nội, bà nội có người nói chuyện, có người chăm sóc, mỗi ngày đều rất vui vẻ.

Tô Hiểu cũng thoải mái hơn.

Hiện giờ ngoại trừ luận văn tốt nghiệp, cuộc đời cô không còn gì để thử thách nữa.

Không được, cô phải phấn chấn lên.

Bắt buộc phải viết ra được một bài luận văn xuất sắc.

Từ Manh nhìn ý chí chiến đấu lại bùng cháy hừng hực trong mắt cô, Tô Hiểu quen thuộc kia quay về rồi.

“Cậu đừng để tâm lời nói của tớ, hiện giờ cậu nên sống cuộc sống của quý bà.”

“Ồ, dạo này cậu có lướt Weibo không, gần đây xuất hiện một chương trình nổi tiếng trên mạng tên là “Cuộc sống thường ngày của quý bà nhà giàu”, tớ cảm thấy rất có khả năng người ta sẽ mời cậu.”

“Bỏ đi!” Tô Hiểu lắc đầu: “Chương trình giải trí lần trước thất bại vẫn chưa đủ hay sao?”

“Ha ha ha!” Nhớ tới chương trình kia, Từ Manh cười đến phun cả rượu ra.

“Tớ nói cậu nghe, cậu biết hiện giờ trên mạng nói gì về hai người không, nói cậu là chất cách điện với chương trình giải trí, cũng may cậu không debut, nếu debut nhất định là kiểu người dựa vào ông lớn nhận tài nguyên đến mỏi tay, nhưng có số flop, nâng đỡ thế nào cũng không nổi tiếng được.”

Tô Hiểu cũng buồn cười.

“Cư dân mạng khóc òa, người ta đến “Chúng ta công bố đi” để yêu đương, khoe tình yêu, hai người đến để tuyên bố chia tay! Ha ha ha!”

“Những cư dân mạng này rảnh rỗi thật!” Tô Hiểu cạn lời, nhưng nhớ đến sự ngọt ngào tối hôm đó của hai người, hai má cô dần ửng hồng.

Rõ ràng hai người ngọt ngào lắm.

Người ta đều là làm màu, bọn họ mới là ngọt ngào thật.

Một tháng tiếp theo, về cơ bản Tô Hiểu ngoan ngoãn ở nhà lục tài liệu, một lòng một dạ chuẩn bị chuyện luận văn.

Lễ Quốc khánh ngày một tháng Mười, đến hẹn về quê thăm bà nội.

Sáng sớm mùng một, Trình Linh dẫn cô ngồi máy bay riêng đến tỉnh Vân, rồi ngồi xe hơi đi thẳng đến thôn nhà họ Tô.

Để tạo bất ngờ cho bà nội, họ không nói trước cho bà biết.

Tô Hiểu rất thấp thỏm, hồi hộp khi càng đến gần quê nhà.

Từ sân bay đến thôn nhà họ Tô mất hơn hai tiếng đồng hồ, Trình Linh ngồi ở ghế sau sử dụng iPad làm việc, Tô Hiểu buồn chán nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

“À, anh Trình Linh, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Ừ, em nói đi.”

“Chính là chuyện hôn lễ của chúng ta…”

Trình Linh thấy cô nhắc tới hôn lễ, anh dừng công việc trên tay, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: “Đúng, anh định cuối năm nay sẽ tổ chức đám cưới, em có ý tưởng gì chưa?”

Tô Hiểu lắc đầu: “Em không muốn tổ chức!”

“Tại sao?” Trình Linh hơi nhíu mày.

Tô Hiểu cụp mắt, buồn bã nói: “Em không có bố mẹ, không có họ hàng bạn bè gì cả, tổ chức đám cưới em sẽ rất ngượng ngùng…”

Trình Linh hiểu tâm trạng của cô, anh ôm cô vào lòng, cánh tay dần siết chặt lại.

“Anh biết, Hiểu Hiểu, anh tôn trọng em, nếu em không muốn nhiều người, chúng ta có thể lựa chọn đám cưới theo kiểu du lịch, hoặc chọn một nhà thờ, mời một số người bạn thân thiết là được. Em thấy sao?”

Anh vẫn muốn cho Tô Hiểu một đám cưới, khi đó đăng ký kết hôn quá vội vã, anh luôn cảm thấy có lỗi với Tô Hiểu.

Tô Hiểu lắc đầu, ngẩng đầu khỏi lòng anh.

“Anh Trình Linh, con gái ở quê tụi em trước khi gả đi phải tổ chức tiệc cưới ba ngày ở nhà, em nghĩ lần này về chúng ta tổ chức tiệc cưới ở thôn nhà họ Tô, để bà nội được nhộn nhịp một chút, hoàn thành mong muốn của bà. Anh thấy sao?”

Trong mắt người già, không tổ chức tiệc thì chưa gả đi, có nghĩa vợ chồng không coi trọng nhau.

Trình Linh không nói lời nào, gật đầu ngay.

“Được!”

Bình Luận (0)
Comment