Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 60

Nhiều năm trước ông cụ đã xây dựng một khách sạn, hiện giờ khách sạn này dưới trướng của tập đoàn Hoa An, tên là khách sạn Cang Long Thái Tử.

Cang Long Thái Tử phân bố khắp nơi trong nước, Trình Linh gọi điện cho tổng giám đốc khách sạn, tổng giám đốc lập tức sắp xếp giám đốc chi nhánh và nhân viên phục vụ đến thôn nhà họ Tô.

Người dân ở thôn nhà họ Tô nghe nói lần này Tô Hiểu dẫn theo chồng về, muốn tổ chức tiệc rượu ở nhà, toàn bộ đều tập trung ở sân bên ngoài căn nhà mới xây của bà nội Tô.

Hiện giờ nền nhà bằng xi măng, rất sạch sẽ.

Mọi người vây quanh chiếc siêu xe kia mấy vòng.

Trợ lý của Trình Linh đi theo, tặng cho mỗi hộ gia đình mười nghìn tệ tiền lì xì và kẹo cưới dùng trong đám cưới.

Những người già thích nói xấu Tô Hiểu trước kia lập tức ngậm miệng, ai nấy đều tươi cười chúc phúc cho cô.

Lần đầu tiên Trình Linh đến nông thôn nên thấy rất mới mẻ, Tô Hiểu dẫn anh đi dạo xung quanh, còn vào mộ trong núi để cúng bái ông nội và bố cô.

Tiệc cưới được tổ chức vào ngày mùng ba.

Tối mùng ba có ông chú hàng xóm giúp dựng một túp lều đỏ trong sân, buổi tối mời đoàn kịch hoa cổ(*), thật ra người già trong thôn đều rất giản dị mộc mạc, những năm trước đó tư tưởng ít nhiều có phần hơi xấu, hiện giờ mọi chuyện đã trôi qua lâu vậy rồi, lại nhận lì xì của người ta, không cần người ta nói thì mỗi người trong thôn đều chủ động đến nhà họ Tô giúp đỡ.

(*) Kịch hoa cổ: Một loại kịch địa phương lưu hành ở Hà Bắc, Hồ Nam, An Huy… Trung Quốc phát triển từ điệu múa hoa cổ mà thành.

Không khí ồn ào nhộn nhịp còn hơn cả Tết.

Tiệc chính vào mùng ba, Tô Hiểu mặc một bộ sườn xám màu đỏ, Trình Linh mặc vest, hai người đứng cạnh nhau hệt như ngôi sao nổi tiếng trên tivi, mọi người vui vẻ vỗ tay khen ngợi.

Ngày đầu tiên, tiếng pháo nổ không ngừng từ sáng tới tối.

Bà nội Tô cầm gậy, được mọi người vây quanh, bà ngồi trên ghế bành kiểu cũ, cảm động không ngừng lau nước mắt.

“Tốt, tốt, cuối cùng nhóc Hiểu của bà cũng gả đi rồi.”

“Bà… Xứng đáng với ông nội con bé rồi… Bà…” Cảm xúc của người già rất kích động, bà cầm khăn tay, khóc thút thít không thành tiếng.

Một lúc sau, thím Quế hàng xóm dìu bà nội Tô tóc bạc trắng đến chính giữa sân khấu, cô dâu chú rể quỳ xuống dập đầu với bà.

Bà nội Tô đưa lì xì cho hai người, cuối cùng kéo tay hai người đặt chồng lên nhau, nghẹn ngào nói trong tiếng pháo nổ.

“Sớm sinh con, sớm sinh con…”

Mặt Tô Hiểu bỗng chốc đỏ bừng, cô thấy gương mặt gầy gò của bà nội giăng đầy khe rãnh, con ngươi màu xám rưng rưng nước mắt, cả người bà run rẩy không ngừng, cô vô cùng đau lòng.

“Bà nội!”

Cô ôm lấy bà nội Tô.

Rất nhiều hàng xóm xung quanh đều lau nước mắt.

Đôi bà cháu này khó khăn như thế nào, tất cả mọi người đều thấy cả.

Thím Quế và một người hàng xóm khác đỡ Tô Hiểu đứng dậy.

“Cháu à, cháu cứ việc hưởng phước ở thành phố đi, bà nội cháu hãy giao cho các thím, các thím sẽ chăm sóc tốt cho bà ấy.”

Tô Hiểu đã khóc đến sưng mắt. Đọc Full Tại truyenggg.com

Cô từng muốn đưa bà nội đến thành phố S, nhưng người chăm sóc nói cho cô biết mỗi ngày bà nội đều sẽ dành cả buổi sáng để ngồi ở sảnh chính của căn nhà cũ bằng gạch bên cạnh kia. Đối với cô mà nói, chỗ này có rất nhiều hồi ức không tốt, nhưng đối với bà nội, nơi này là nhà của bà.

Lúc nào bà nội cũng luôn nhớ về ông nội.

Cuối cùng cô đã dẹp bỏ suy nghĩ này.

Hàng xóm đều trêu chọc Trình Linh, đừng cướp cô đi mất, sau này không về nữa.

Trình Linh cười, hứa hẹn trước mặt mọi người.

“Hằng năm chúng cháu chắc chắn sẽ về thăm bà nội.”

Lúc này mọi người mới vui mừng gật đầu.

Tiệc cưới diễn ra nhộn nhịp trong ba ngày, rối bóng, kịch hoa cổ, ban nhạc dân gian, những điều này đã khiến Trình Linh thấy được cảnh tráng lệ trong hôn lễ ở nông thôn.

Sau khi tiệc cưới kết thúc, Tô Hiểu dẫn Trình Linh đi dạo trường tiểu học và trường cấp hai lúc trước cô từng học.

“Anh nhìn nè, phía sau trường tiểu học của tụi em là một đập chứa nước, lúc lụt thì cá trong đập sẽ nhảy ra ngoài, bọn em sẽ đi bắt cá!”

Đi qua hai ngọn núi, hai người nắm tay nhau đi khoảng nửa tiếng, tìm được trường cấp hai hoang vắng trên đỉnh sườn dốc. Trong trường cỏ dại mọc như nấm, cây cối um tùm, tòa nhà dạy học phía trước đã sập hơn một nửa, phía sau có một dãy ký túc xá của giáo viên, hiện giờ cũng để trống một nửa.

“Em là khóa học sinh cuối cùng của trường cấp hai này, sau khi em tốt nghiệp, chỗ này bắt đầu nuôi heo, kết quả đến giờ cũng không còn nuôi nữa!”

Tô Hiểu dẫn Trình Linh giẫm lên nền xi măng mọc đầy cỏ dại, tâm trạng phức tạp.

Hóa ra mọi thứ của quá khứ đã dần phai mờ trong trí nhớ cô, dấu vết cũng từ từ biến mất.

Trình Linh ôm Tô Hiểu vào lòng, anh im lặng cùng cô từ từ tạm biệt quá khứ.

Mấy buổi tối này Tô Hiểu đều ngủ chung với bà nội, Trình Linh ngủ một mình ở phòng dành cho khách. Căn nhà mới xây có lắp mạng, Trình Linh luôn phải làm việc đến đêm khuya.

Chiều mùng bảy, Trình Linh và Tô Hiểu khởi hành trở về thành phố S.

Vốn dĩ Tô Hiểu còn muốn ở lại với bà nội thêm một khoảng thời gian, nhưng bị bà nội Tô từ chối.

Mặt trời lặn xuống phía Tây, bóng dáng gù lưng của người già tắm mình trong ánh nắng mặt trời màu vàng kim.

“Hiểu Hiểu à, hiện giờ cháu đã có gia đình của riêng mình rồi, lấy chồng thì phải chú trọng vào gia đình của mình. Tiểu Trình bận rộn, mỗi tối đều phải thức đến khuya, bà biết hết. Khi trở về cháu hãy chăm sóc cho thằng bé, bà cũng nhìn ra được tình cảm của hai cháu rất tốt, bà nội mà giữ cháu lại, nói không chừng thằng bé sẽ oán trách bà đó.”

Tô Hiểu rất ngại ngùng, cô nhìn bà nội kính yêu và thân thiết nhất, người thân duy nhất trên đời của cô, nước mắt không kìm được mà chảy ra.

Lúc này cô mới cảm nhận rõ ràng cô thật sự đã gả cho Trình Linh, cô phải rời khỏi nơi mình lớn lên từ nhỏ, cô phải tạm biệt hoàn toàn với quá khứ đầy vết thương.

Bà nội ra sức lắc đầu.

“Đừng, đừng khóc, đây là một chuyện vui. Hiểu Hiểu, mau về nhà của cháu đi.”

Đáy mắt bà nội long lanh nước mắt, nhưng vẫn nở nụ cười trên mặt. Bà vội vàng xua tay với cô, ý bảo cô rời đi.

Ba chiếc xe sang màu đen lần lượt đậu ở đường lớn phía trước, trợ lý đi theo Trình Linh tới đây lại phát lì xì mười nghìn tệ cho từng nhà, còn tặng rất nhiều hộp quà.

Người trong thôn đều tập trung ở bên đường tiễn Trình Linh và Tô Hiểu.

Trình Linh đứng dưới gốc cây hoa quế ở sàn nhà phía Tây.

Thân hình người đàn ông cao to thẳng tắp, đứng ngược với ánh hoàng hôn.

Tô Hiểu không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ thấy anh đưa tay về phía mình.

“Nào, theo anh về nhà.”

Đúng vậy, cô có nhà rồi, cuối cùng đã có nhà rồi.

Tối hôm đó, hai người ngồi máy bay quay về thành phố S, ngày hôm sau lại chuẩn bị đi làm như thường ngày.

Một người mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, một người mặc váy bút chì màu đen và áo sơ mi nhã nhặn màu đỏ rượu, đều là hình tượng tinh anh trong giới văn phòng.

“Nào, để em thắt cà vạt cho anh.”

Học một thời gian rồi, Tô Hiểu đã thắt cà vạt cho Trình Linh một cách thành thục.

Cà vạt sọc chéo màu xanh đậm tôn lên vẻ bí ẩn cao quý của người đàn ông, cô lùi lại một bước để ngước lên nhìn anh, vẫn là hình tượng tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng cấm dục kia.

Sự nhiệt tình của anh đêm qua vẫn để lại dấu vết mỏi mệt trên người cô, Tô Hiểu khinh thường trừng mắt với người đàn ông, bước ra cửa trước một bước.

Tài xế phải đi bảo dưỡng xe, nên đã thả hai người trước cửa lớn tòa nhà đôi.

Trình Linh nắm lấy tay Tô Hiểu, mười ngón tay của hai người đan xen nhau, cùng tiến vào đại sảnh dưới lầu.

Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, nhóm người làm công ăn lương đều có dáng vẻ lừ đừ, than ngắn thở dài, cho đến khi nhìn thấy ông chủ đang sải bước đi tới với vẻ mặt nghiêm nghị, họ mới lấy lại tinh thần.

“Tổng giám đốc Trình!”

“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Trình!”

Trình Linh lạnh lùng “Ừ” một tiếng, dắt Tô Hiểu vào thang máy.

Đây là lần đầu tiên hai người công khai xuất hiện cùng nhau sau lần ở căn tin, đáy mắt các nhân viên hiện lên sự hưng phấn và h*m m**n hóng hớt.

Giờ cao điểm buổi sáng, thang máy vẫn chờ lâu như cũ.

Châu Minh nhận được chỉ thị của ông chủ, vẫy tay bảo một số người đi vào.

Mọi người lần lượt bước vào thang máy rộng lớn dành riêng cho tổng giám đốc với ánh mắt lấp lánh muốn hóng chuyện.

Trình Linh mặc đồ vest thẳng thớm, anh kéo Tô Hiểu đứng chính giữa, khí thế của anh mạnh mẽ, nghiêm túc, các đồng nghiệp đều nín thở dựa vào bốn góc, không nói tiếng nào.

Thang máy từ từ di chuyển lên trên, Châu Minh bắt đầu thông báo lịch trình hôm nay cho Trình Linh, Tô Hiểu từ lúc bước vào đại sảnh đã cúi đầu nhìn điện thoại, suốt quá trình đều không hề ngẩng đầu lên.

Mấy đồng nghiệp nữ thì nhìn bàn tay đang nắm lấy tay Tô Hiểu của Trình Linh bằng ánh mắt phát sáng.

Mười ngón tay đan xen nhau!

“Cặp đôi Thần Hiểu” khoe tình cảm rồi!

Xem ra những tin đồn trên mạng kia đều là giả!

Có quá nhiều chất vấn liên quan đến Trình Linh và Tô Hiểu, ngay cả các đồng nghiệp của Hoa An cũng trở nên mơ hồ.

Vốn dĩ Trình Linh định tổ chức một đám cưới hoành tráng, rồi công bố tin đám cưới này với bên ngoài, cho nên trong nội bộ tập đoàn Hoa An, ngoại trừ số ít quản lý cấp cao ra, rất nhiều người đều không biết hai người đã đăng ký kết hôn từ lâu, càng không biết Tô Hiểu đã trở thành phu nhân tổng giám đốc danh xứng với thực.

Lúc ở riêng, rất nhiều đồng nghiệp nữ đều nói nếu như Tô Hiểu thông minh thì có thể sung sướng nhờ con cái, cố gắng mang thai, sớm gả vào gia đình giàu có.

Suy nghĩ này vừa mới đảo quanh đầu đồng nghiệp nữ trong thang máy, chỉ thấy Tô Hiểu che miệng, đột nhiên muốn nôn.

“Sao thế?” Đọc Full Tại truyenggg.com

Trình Linh nghe thấy tiếng động, anh dừng cuộc nói chuyện với Châu Minh, quay sang nhìn cô.

Tô Hiểu vội vàng lắc đầu: “Không sao, chỉ là thang máy đột nhiên đi lên, có hơi buồn nôn.”

Sau đó cô tiếp tục cúi đầu lướt điện thoại.

Lông mày Trình Linh hơi nhíu lại, liếc nhìn bụng của cô một cái.

Tô Hiểu mặc váy ôm, đóng thùng áo sơ mi vào trong váy, nơi đầy đặn trước ngực được phác họa ra, vòng eo thon thả, vừa nhìn là biết ngay đây là một thân hình đẹp.

Cô tập trung nhìn điện thoại, gương mặt nhỏ nhắn trông có vẻ không còn trắng như thường ngày.

Lẽ nào ở nông thôn hai ngày đã phơi đen rồi?

Anh đang định lên tiếng bảo Tô Hiểu lát nữa đến phòng y tế kiểm tra, kết quả Tô Hiểu lại đột nhiên buồn nôn lần nữa.

Lúc này, sắc mặt toàn bộ đồng nghiệp trong thang máy đều đã khác.

Bao gồm rất nhiều đồng nghiệp nam.

Đúng lúc, ở góc phía trước thang máy kia có một bác sĩ nữ, cô ấy là bác sĩ trực ca ở phòng y tế ngày hôm nay.

“Hiểu Hiểu, cô không sao chứ?”

Tô Hiểu lập tức lắc đầu, nở nụ cười với cô ấy.

“Không sao, tôi vừa mới ở quê lên, Quốc khánh mệt mỏi, chắc dạ dày hơi lạnh.”

Trình Linh nhíu mày nhìn cô, khẽ nói.

“Em đến phòng y tế kiểm tra đi.”

Anh đích thân nhấn tầng lầu của phòng y tế cho cô.

“Không cần, em không sao.” Tô Hiểu mở to mắt.

Trình Linh hơi cạn lời, sao cô nhóc này có thể mơ hồ đến như vậy, tình trạng sức khỏe của mình như thế nào, cô không rõ ư?

Trình Linh nghiêm mặt, nhìn thẳng phía trước: “Đi siêu âm trước rồi tính sau.”

Tô Hiểu không được vui, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh đừng chuyện bé xé ra to, em không sao. Anh biết mà, mấy hôm trở về quê em bận mấy ngày trời, chắc là hơi mệt thôi.”

“Tháng trước chẳng phải em mới kiểm tra à, dạ dày của em không sao, không cần siêu âm.”

Siêu âm không phải để kiểm tra dạ dày của cô, Trình Linh bị cô chọc cho tức anh ách, rất muốn bổ đầu cô ra.

Nữ bác sĩ ở bên cạnh thật sự không nhìn được nữa, nở nụ cười bất lực và nói.

“Hiểu Hiểu, cô nói không sai, cô thật sự không có bệnh…”

Cô ấy còn chưa nói xong, Tô Hiểu đã khua tay với Trình Linh: “Anh thấy chưa, bác sĩ đã nói rồi, em không bệnh, anh yên tâm đi làm việc đi, hôm nay là thứ Hai, chắc chắn anh rất bận.”

Sắc mặt Trình Linh hoàn toàn tối sầm.

Nữ bác sĩ phì cười: “Hiểu Hiểu, sắc mặt cô ngả vàng, lại có triệu chứng buồn nôn, bắt buộc phải siêu âm.”

Trình Linh cũng nghiêm túc gật đầu với cô.

Tô Hiểu không vui, làm như cô bị bệnh nan y không bằng.

“Tình trạng sức khỏe của em, đâu phải em không biết. Em cảm thấy mình rất khỏe, mọi người đừng như thế, giống như em bị bệnh nặng lắm…”

Trình Linh nghiến răng, nói nhỏ bên tai cô: “Kinh nguyệt tháng này của em vẫn chưa tới phải không?”

Tô Hiểu nghe vậy, cơ thể cứng ngắc, sắc mặt tái xanh, ngẩn người.

“Ting” một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng năm mươi, Tô Hiểu được nữ bác sĩ dìu ra ngoài.

Cô quyến luyến, thậm chí là hoảng sợ, căng thẳng, hoảng loạn, nhìn Trình Linh với cảm xúc phức tạp, cô có hơi không muốn đi.

Trình Linh thấy dáng vẻ này của cô thì vô cùng đau lòng, anh nói nhỏ.

“Em đi trước đi, anh xuống ngay.”

Sau đó anh nhìn nữ bác sĩ: “Có kết quả thì lập tức gọi điện đến phòng tổng giám đốc.”

“Vâng!” Đọc Full Tại truyenggg.com

Cửa thang máy đóng lại, ngăn cách ánh mắt trong veo của Trình Linh, cả người Tô Hiểu giống như giẫm lên bông gòn, cô không kìm được mà ngồi xổm xuống.

Nữ bác sĩ đã gặp rất nhiều phụ nữ mang thai lần đầu trở nên hoảng hốt, không biết nên làm gì, cô ấy vội vàng ngồi xổm xuống, dịu giọng khuyên nhủ.

“Hiểu Hiểu, cô đừng căng thẳng, đừng sợ, cô đi theo tôi, tôi lập tức siêu âm cho cô, kết quả sẽ có nhanh thôi.”

Ánh mắt của Tô Hiểu ngờ nghệch, không hề lay động.

“Cô đừng ngồi xổm, như vậy không tốt cho đứa bé…”

Tô Hiểu nghe thấy không tốt cho đứa bé thì đứng phắt dậy, trước mắt choáng váng.

Đúng lúc có y tá đến sớm, cùng nữ bác sĩ kia dìu Tô Hiểu đến phòng kiểm tra.

Nữ bác sĩ thay quần áo, mở máy móc lên trước, y tá thì lấy mấy ống máu cho Tô Hiểu.

Chắc là Trình Linh thông báo cho Lý Tịnh, rất nhanh người mang giày cao gót như cô ấy gần như là chạy đến phòng y tế.

Cô ấy ở hành lang tìm kiếm Tô Hiểu khắp nơi.

“Hiểu Hiểu đâu, người đang ở đâu?”

Y tá chỉ vào phòng siêu âm, Lý Tịnh xông vào trong, trông thấy Tô Hiểu đang ngồi ngơ ngác trong đó.

Lý Tịnh không nhịn được mà cười khẽ, ngồi xổm trước mặt cô, tóm lấy bàn tay hơi lạnh của cô.

“Cô đừng căng thẳng, không sao đâu.”

Tô Hiểu không nói thành lời, chỉ biết gật đầu lia lịa như sấm chớp.

Đối với cô mà nói, mang thai là chuyện vô cùng xa xôi, hiện giờ cô mới hai mươi hai tuổi, sự nghiệp vừa mới bắt đầu, cô cũng không biết phải làm mẹ như thế nào, cô sẽ là một người mẹ tốt chứ?

Rõ ràng hai người vẫn luôn sử dụng biện pháp an toàn.

Sao lại có con chứ?

Có khi nào là phản ứng giả không?

Cô liều mạng lắc đầu, để bản thân bình tĩnh lại.

Lý Tịnh nhìn cô, cười an ủi.

“Hiểu Hiểu, đây là chuyện tốt, chuyện tốt to lớn đó. Nếu như chủ tịch biết được, chắc chắn ông ấy sẽ mừng điên lên mất.”

“Tôi, tôi hơi sợ…” Trong ánh mắt của Tô Hiểu giăng đầy nỗi lo lắng.

Lý Tịnh nắm chặt tay cô: “Đừng căng thẳng, cô nhìn nè, hiện giờ chẳng phải cô vẫn còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp à, vừa hay sinh một đứa con, sau đó có thể một lòng lo cho sự nghiệp rồi.”

Tô Hiểu ngẩn người nhìn cô ấy, hình như là được…

Bác sĩ Lý đã chuẩn bị xong, đeo khẩu trang, Lý Tịnh đỡ Tô Hiểu nằm xuống.

Tô Hiểu nhắm mắt, hơi thở dồn dập.

Bác sĩ Lý cầm đầu dò, bôi một lớp gel siêu âm.

Tô Hiểu cảm thấy bụng mình lạnh lẽo.

Đầu dò của bác sĩ Lý đặt lên bụng cô, xoa vài cái, bắt đầu kiểm tra.

Lý Tịnh đứng ngay bên cạnh nhìn chằm chằm màn hình hiển thị.

Tâm trạng của Tô Hiểu vô cùng căng thẳng, mong ngóng là thật, nhưng sợ hãi cũng là thật.

Lý Tịnh nhìn thấy có thứ xuất hiện trên màn hình, cô ấy kích động chỉ vào.

“Bác sĩ Lý, phải không, đây phải không?”

Cô ấy còn vui hơn cả người làm mẹ.

Bác sĩ Lý mỉm cười gật đầu.

“Không sai, mang thai rồi…”

Tô Hiểu nhắm chặt hai mắt, vô số cảm xúc phức tạp tràn lên trái tim, một trái tim bay lơ lửng trên không trung, không biết nên rơi xuống hay tiếp tục treo lơ lửng.

Lý Tịnh kích động, giơ nắm đấm, nhảy cẫng lên.

Kiểm tra năm phút, bác sĩ Lý xác nhận.

“Trong t* c*ng có một đơn thai sáu tuần hơn.”

Trên y học, thời điểm tính mang thai là lần cuối chu kỳ kinh, của Tô Hiểu đến hiện giờ đã một tháng rưỡi, cho nên thời gian cô mang thai chính là một tháng rưỡi.

Tầng năm mươi có phòng bệnh nghỉ ngơi, Tô Hiểu được Lý Tịnh dìu đến phòng nghỉ tốt nhất, cô nằm ở đó, cơ thể nhức mỏi không có sức.

Vừa rồi Lý Tịnh đã gửi tin nhắn cho Châu Minh.

Châu Minh lập tức gõ cửa phòng họp, vừa nãy khi Trình Linh trong thang máy, tất cả quản lý cấp cao đều đang chờ anh, bất đắc dĩ anh mới để Tô Hiểu đến phòng y tế một mình.

Anh đang định nhanh chóng kết thúc cuộc họp rồi đi thăm Tô Hiểu.

Châu Minh đẩy cửa ra, âm thanh rõ ràng.

“Tổng giám đốc Trình, chúc mừng anh, Hiểu Hiểu mang thai rồi.”

Trình Linh ngồi ở hàng đầu, ngón tay thon dài cầm bút bi hơi run lên, anh vẫn thấy rất khó tin.

Anh nhắm mắt, ổn định tâm trạng.

Một niềm vui khi lần đầu được làm bố tràn lên từ đáy lòng.

Anh thích con cái, nhưng Tô Hiểu vẫn còn trẻ, vốn dĩ anh định mấy năm nữa mới có con, để cô làm việc mình muốn làm trước.

Nhưng không ngờ đứa bé đến nhanh như vậy.

Nếu đã đến rồi, vậy chính là ban ơn.

Quản lý cấp cao đều nhìn ra được Trình Linh đang rất kích động, ai nấy đều lập tức nói lời chúc mừng.

“Chúc mừng tổng giám đốc Trình.”

“Chuyện tốt đó.”

“Chủ tịch chắc vui đến điên mất.”

“Tôi, tôi, tôi gọi điện cho ông cụ ngay.” Phó Hoa kích động, run rẩy lấy điện thoại ra.

Nhưng bỗng nhiên Trình Linh giữ tay ông ấy lại.

“Ông đừng vội, để tôi đích thân nói cho ông ấy biết.”

Phó Hoa cười, đáp một tiếng.

Trình Linh rất ít khi mất bình tĩnh, nhưng tâm trạng hiện giờ của anh thật sự khó nói thành lời.

Anh muốn tiếp tục cuộc họp này, nhưng lại phát hiện mình không thể nói được câu nào cả.

Trước kia anh xem thường nhất là đám người Hoắc Nam Lâm Kha, hở tí là trốn làm vì bạn gái, người nào cũng không có tiền đồ.

Hiện giờ đến phiên anh, anh mới phát hiện có đôi khi vợ con còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

“Xin lỗi, mọi người tiếp tục thảo luận phương án đi. Châu Minh, hãy làm ghi chép cuộc họp, tôi rời đi trước.”

Mọi người đều cười, tiễn anh.

Trình Linh sải bước ra khỏi phòng họp, đi thẳng đến thang máy, xuống tầng năm mươi.

Khi anh xông vào phòng nghỉ thì thấy sắc mặt cô nhóc của anh trắng bệch, cô đang chồm trước giường nôn ọe dữ dội.

“Hiểu Hiểu!”

“Tổng giám đốc Trình, anh đến rồi.” Lý Tịnh cũng không ngờ Tô Hiểu đột nhiên nôn thành như vậy, có hơi hoảng loạn.

Trình Linh nhíu chặt mày, nhận lấy ly nước trong tay Lý Tịnh.

“Cô ra ngoài trước đi.”

Anh đặt ly nước ở bàn bên cạnh, đỡ Tô Hiểu ngồi dậy, giúp cô vuốt lưng, rồi lau dấu vết ở khóe môi cô.

Lý Tịnh nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tô Hiểu nôn xong, thấy dễ chịu hơn một chút, cô dựa vào gối, vô cùng yếu ớt nhìn Trình Linh.

“Anh Trình Linh…”

“Hiểu Hiểu…”

Anh nhanh chóng nắm lấy tay cô, chỉ một lúc không gặp mà tay cô đã lạnh băng.

Trình Linh nắm chặt bàn tay thon nhỏ của cô, ngồi bên cạnh nhìn cô chăm chú, anh hít sâu vài hơi.

“Anh xin lỗi…”

Vốn dĩ trái tim Tô Hiểu phập phồng, nhưng nghe thấy anh nói xin lỗi thì lại càng nôn nóng: “Anh đừng như vậy.”

Tâm trạng của Trình Linh rất phức tạp, anh dè dặt nói: “Hiểu Hiểu, anh biết em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đứa bé đã đến rồi, đây là món quà ông trời ban tặng cho chúng ta, chúng ta có thể giữ đứa bé lại được không. Chúng ta cùng nhau cố gắng cho đứa bé một ngôi nhà hoàn hảo. Em tin anh, cũng tin bản thân mình, được chứ?”

Anh nghĩ Tô Hiểu chắc không phải là không thích đứa bé, có lẽ vì bố mẹ cô nên cô hơi thấp thỏm lo lắng với thân phận người mẹ.

Tô Hiểu trải qua sự ngỡ ngàng lúc ban đầu, hiện giờ tâm trạng đã dần ổn định.

Vừa rồi tất cả y bác sĩ ở đây, bao gồm Lý Tịnh, mỗi người đều chúc mừng cô.

“Đây là người thừa kế nghìn tỷ đó!”

“Hiểu Hiểu, cô đừng trách tôi có tư tưởng cổ hủ, nhà giàu chính là nhà giàu, có con rồi thì cô sẽ cắm rễ sâu. Hiện giờ đứa bé đã đến rồi, thật sự là chuyện vui lớn.”

“Ôi chào, chị Trần, đã thời đại nào rồi mà chị còn nói như vậy. Nhưng Hiểu Hiểu nè, nếu đã đến thì hãy đón nhận, đứa bé đã chọn em làm mẹ thì chính là duyên phận. Người làm mẹ như chúng ta phải chấp nhận mối duyên phận này.”

Đúng vậy, năm đó cô bị ép lựa chọn bố mẹ như thế, bọn họ không làm tròn trách nhiệm, cô không thể như vậy được, cô phải vui mừng đón nhận đứa bé này, làm một người mẹ thật tốt.

Tô Hiểu cảm nhận được sự chúc phúc của mỗi người.

Cho nên, đây chắc chắn là chuyện đáng để chúc mừng.

Cô dịu dàng nhìn Trình Linh, cất giọng nói mềm mại: “Anh Trình Linh, anh vui không?”

Trình Linh chưa từng giống như hiện tại bao giờ, anh gật đầu nghiêm túc và thận trọng.

“Anh rất vui, thật đó, vô cùng vui sướng.”

Tô Hiểu cười ngọt ngào, sau đó gật đầu: “Ừ, em cũng vui.”

Kết quả lấy máu rất nhanh đã có, xác định là mang thai.

Hơn nữa, nhìn vào tình hình trước mắt, chỉ số thai nhi đều bình thường.

Nhưng dù sao thiết bị y tế ở đây cũng có hạn.

Buổi chiều, Tô Hiểu được Lý Tịnh và trợ lý nữ được điều đến đột xuất đi cùng đến bệnh viện phụ sản tư nhân tốt nhất thành phố để làm kiểm tra kỹ càng hơn.

Đi cùng còn có y bác sĩ của Hoa An.

Chỉ mỗi việc kiểm tra, Trình Linh đã phái ba chiếc xe, có thể thấy người trước giờ ung dung như anh cũng bị đứa bé xuất hiện đột ngột này làm căng thẳng.

Nhưng lúc này một số tay săn ảnh các ngôi sao nữ trong giới giải trí nào đó vô tình chụp được ảnh chim hoàng yến của gia đình giàu có là Tô Hiểu ôm bụng đi vào bệnh viện phụ sản.

Bệnh viện này nổi tiếng toàn quốc, chỉ chấp nhận khách hàng mang thai.

Cho nên, chim hoàng yến có rồi?

Mấy tấm ảnh không tính là mơ hồ được đăng lên mạng, bỗng chốc dấy lên một cơn lốc xoáy.

Cách đây không lâu, hai người đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong chương trình “Chúng ta công bố đi”.

Bình Luận (0)
Comment