Trong mắt người đàn ông không có sự kích động và căng thẳng khi thoát khỏi chỗ chết, cũng không có niềm vui và chấn động khi gặp nạn không chết, đôi mắt anh trong trẻo như nước, tĩnh lặng như hồ, là sự bình yên và xa xăm khi gột rửa bụi bẩn.
Tô Hiểu tách dòng người, quan sát anh từ trên xuống dưới, xác định anh không sao, cô gần như nhào vào lòng anh, choàng lấy cổ anh, ôm chặt lấy anh.
Trình Linh bị cô ôm gần như muốn tắt thở, nhưng anh vẫn ôm chặt cô vào lòng, dịu giọng an ủi.
“Anh không sao, không sao, em đừng sợ, anh ở đây…”
Đôi môi Tô Hiểu vẫn còn run, trái tim không có điểm tựa vẫn đang đập điên cuồng, chỉ có những giọt nước mắt yên lặng có thể bộc lộ tất cả cảm xúc của cô.
Trình Linh ôm cô ra khỏi cảng sân bay, Châu Minh đã thông báo cho tài xế lái xe tới, Trình Linh và Tô Hiểu lên xe của tài xế, Châu Minh đi lái xe của Tô Hiểu, một nhóm người chậm rãi lái về Bích Thủy Loan.
Cho đến khi lên đường trở về, cuối cùng Tô Hiểu mới ổn định lại một chút, cô ngước mắt khỏi lòng anh.
“Sao anh thoát được kiếp nạn này vậy?”
Trải qua chuyện này, cô mới biết Trình Linh quan trọng như thế nào trong lòng cô, quan trọng tới nỗi cô thà chết chung với anh cũng không muốn sống vất vưởng.
Đáy mắt Trình Linh rung động, anh chậm rãi cầm điện thoại, mở khung trò chuyện Wechat của hai người ra, nói thì thầm.
“Một giờ năm mươi sáu phút, anh đã lên máy bay rồi, khi nhìn thấy tin nhắn này của em, trái tim anh…”
Trình Linh thở dài, ngón tay có khớp xương rõ ràng của anh luồn vào tóc của Tô Hiểu, anh dịu dàng an ủi: “Hiểu Hiểu, khoảnh khắc đó anh muốn mình được ở bên em biết nhường nào, anh nghĩ mục tiêu cố gắng của mỗi người là gì, chẳng phải muốn tạo ra điều kiện đủ để ở bên cạnh người nhà nhiều hơn, để người nhà vui vẻ hạnh phúc sao?”
“Khoảnh khắc đó anh muốn quay về bên cạnh em, đợi khi em tỉnh giấc sẽ nấu một ly đậu nành nóng cho em… Cho nên, anh dẫn Châu Minh xuống máy bay.”
Cho nên, anh dẫn Châu Minh xuống máy bay…
Tô Hiểu nghe thấy câu nói này, nhắm chặt hai mắt lại, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng sụp đổ vào khoảnh khắc này, cô dựa vào cổ áo anh, khóc không thành tiếng.
Cô không biết mình nên thấy may mắn vì đã gửi tin nhắn kia, hay nên mừng vì người đàn ông này yêu cô vượt qua mọi thứ.
Hoặc là, trong vô hình nỗi vấn vương mà hai người dành cho nhau đã làm vấp chân.
Cô im lặng từ đầu tới cuối, túm chặt lấy anh, mười ngón tay đan xen nhau.
Trở về Bích Thủy Loan, Trình Linh kéo cô ngồi vào phòng khách, đóng cửa lại.
Cô hệt như nam châm, kiễng chân lao vào Trình Linh, đè anh lên khung cửa. Cô giữ cổ áo anh, nóng lòng muốn cạy môi anh ra.
Chân trời u ám được bao trùm bởi từng đám mây đen, cơn mưa nặng hạt đập vào cửa sổ sát đất.
Mái tóc người đàn ông hơi ướt, hàng lông mi dày, hơi thở cao quý không che nổi sự mãnh liệt nơi đáy mắt, nhưng từ đầu đến cuối anh chỉ đứng im ở đó, mặc cho Tô Hiểu trút bỏ nỗi bất an của mình.
Tô Hiểu liên tục hôn lên đôi môi mềm mại của anh, hai tay cởi áo khoác của anh ra, lòng bàn tay ướt mồ hôi từ bả vai di chuyển xuống cổ anh, từ cổ áo luồn vào trong, nóng bỏng và vụng về cởi cúc áo của anh.
Hô hấp của Trình Linh dần căng cứng, tay đặt trên hông cô cũng từ từ siết chặt, chậm rãi luồn vào trong áo len của cô, vào lúc anh chạm vào da cô mới chợt nhận ra sau lưng cô ướt sũng, lạnh lẽo.
Trái tim Trình Linh thắt lại, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tô Hiểu, cẩn thận đẩy ra một chút, thở bên mũi cô.
“Hiểu Hiểu, chúng ta đến nhà tắm…” Đọc Full Tại truyenggg.com
Thời tiết lạnh như vậy, cô toát mồ hôi ướt hết người, nếu không tắm sẽ đổ bệnh.
Tô Hiểu như chặn mọi âm thanh, bám lấy anh không buông. Môi anh tách ra thì cô hôn lấy cổ anh.
Trình Linh hít một hơi thật sâu, liều mạng nhẫn nhịn, dẫn cô vào nhà tắm, vòi hoa sen chảy xuống, trong nhà tắm dần bốc lên hơi nước mù mịt.
Trình Linh c** q**n áo của Tô Hiểu ra, đẩy cô đứng bên dưới nước nóng, làm ấm cơ thể của cô, nhưng Tô Hiểu cũng kéo anh đứng dưới vòi hoa sen, dùng sức đè anh lên bức tường lạnh lẽo.
Nước nóng chảy xuống theo nước mắt, cô nhẹ nhàng l**m yết hầu của anh, cả người Trình Linh căng cứng, hốc mắt dần đỏ bừng.
“Tô Hiểu…” Anh cắn răng, mang theo giọng điệu cảnh cáo.
Môi và lưỡi của Tô Hiểu chậm rãi di chuyển lên trên, ngón tay trắng trẻo lướt qua bờ vai căng cứng của anh, rồi đặt lên sau cổ anh, cô ngước mắt, mơ màng nhìn anh, ngậm lấy cánh môi anh, m*t từng chút.
Đáy mắt cô giăng đầy màu đỏ mê người, khóe mắt đỏ ửng, ánh mắt quyến rũ, hệt như được phủ một lớp sương mờ lúc gần lúc xa. Đôi mắt sâu thẳm của anh tập hợp màu đen nồng nặc, hệt như vực sâu muốn hút cô vào trong.
Hơi nóng bốc lên, nâng cao nhiệt độ trong nhà tắm, sương mờ dày đặc nuốt chửng bóng dáng hai người.
Mái tóc đen dày ướt sũng dính chặt vào sau lưng Tô Hiểu, được cô vén ra trước ngực, che đi khung cảnh xinh đẹp, má cô hơi ửng hồng dưới hơi nóng, bờ vai và cổ trắng trẻo nõn nà như ngọc, mềm mại mịn màng.
Trong cuộc truy đuổi qua lại giữa hai người, Trình Linh dần chiếm thế chủ động…
Ánh nắng bình minh xuất hiện, bầu trời quang đãng sau cơn mưa.
Buổi tiệc liên hoan toàn cầu chúc mừng bốn mươi năm thành lập tập đoàn Hoa An được tổ chức ở sân thể thao lớn nhất thành phố, hiện trường giăng đầy đèn dạ quang màu đỏ, người đông đúc, tiếng hoan hô động trời, chỗ này không phải fans của ngôi sao nào cả, mà là nhân viên ưu tú được tất cả công ty con dưới trướng tập đoàn Hoa An và các bộ phận chọn ra, tận hai mươi nghìn người.
Mỗi nhân viên đến nơi đây đều cảm thấy vinh hạnh vì được tham gia buổi tiệc hoành tráng này.
Bốn màn hình lớn phát sóng trực tiếp ra toàn cầu.
Bảy giờ tối, buổi tiệc liên hoan chính thức bắt đầu, Tô Hiểu, Trình Linh và ông cụ ngồi hàng đầu, chính giữa.
Bên trái Tô Hiểu là ông cụ, bên phải cô là Trình Linh, hai người đàn ông danh tiếng lẫy lừng trong giới kinh doanh nhường vị trí chính giữa cho Tô Hiểu, vẻ mặt ba người nghiêm túc, cùng thưởng thức buổi tiệc vui vẻ này.
Hôm nay ông cụ đeo kính râm, mặc đồ thời Đường màu trắng, trong tay vẫn cầm cây gậy của mình như cũ, từ đầu đến cuối ông vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt như đang nhìn sân khấu, nhưng dường như lại không phải.
Họ vẫn không nói việc Trình Linh suýt gặp tai nạn máy bay cho ông cụ biết, ông lớn tuổi rồi, không chịu được giày vò này.
Trên bục ánh sáng rực rỡ, sân khấu bùng nổ, có ca sĩ thực lực trong và ngoài nước, có vua sân khấu, cũng có nhân viên của tập đoàn Hoa An, hình thức khác nhau, đa dạng đủ kiểu, xuất hiện đặc sắc.
Từ đầu tới cuối Tô Hiểu vẫn chưa bình tĩnh thoát ra khỏi biến cố kia, đến hiện giờ cô đều không dám buông tay Trình Linh ra.
Ống kính thỉnh thoảng lại tập trung vào gương mặt của hai người, hai gương mặt tuyệt vời trông rất bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc, mà bên dưới ống tay áo, mười ngón tay hai người luôn đan xen, nắm chặt tay nhau, thi thoảng anh nhéo em, em nhéo anh, làm chuyện không để cho người khác biết.
Cho đến khi sân khấu có một ống kính gần như quay xuống nền nhà, quay tư thế bùng nổ của vua sân khấu Phạm Dật, khi ống kính quay từ trên sân khấu xuống dưới sân khấu, khán giả xem phát sóng trực tiếp đều bắt được cảnh này cùng với ống kính.
“Khụ khụ, tôi không nhìn nhầm chứ, hình như tay của tổng giám đốc Trình đang quấn lấy Hiểu Hiểu…”
“Không thể nào, cô nhìn biểu cảm của hai người họ đi, muốn nghiêm túc bao nhiêu có bấy nhiêu, người không biết còn tưởng hai người đang ký hợp đồng chục tỷ đó.”
“Không đúng, cô nhìn kỹ đi, ngón tay của hai người thật sự quấn lấy nhau, cuối cùng mười ngón tay đan xen…”
Rất nhanh trên mạng có người cắt ảnh động của video này ra.
Trong video, người đàn ông có gương mặt cao quý, vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt người phụ nữ dịu dàng, bình thản.
Mà video di chuyển xuống bên dưới, tay hai người quấn lấy nhau không rời, tình chàng ý thiếp, đầy ý tứ mờ ám trêu chọc.
Video này vừa được đăng lên, toàn mạng điên cuồng chia sẻ.
“Mẹ kiếp, tôi tưởng mình đang xem buổi tiệc liên hoan hoành tráng, kết quả bị đút cho một miệng đầy cơm chó!”
“Tổng giám đốc và phu nhân tổng giám đốc ở ngoài lẳng lơ như vậy sao, vừa lẳng lơ vừa phóng túng!”
“Ha ha, tôi thích xem bọn họ vừa lẳng lơ vừa phóng túng, mãi mãi là thần!”
“Làm sao đây, sau này tôi không thể nhìn thẳng gương mặt tình đầu của Hiểu Hiểu được nữa rồi, ha ha ha!”
“Tôi cũng không tài nào nhìn thẳng đôi tay ký đơn hàng chục tỷ kia của tổng giám đốc Trình!”
“Haizzz, cuối cùng con trai và con gái đã chịu khoe tình cảm rồi!”
Ba năm nay, Trình Linh rất ít khi lộ diện trước mặt công chúng, Weibo cũng chỉ đăng bài công bố giấy đăng ký kết hôn, rồi im hơi lặng tiếng.
Tuy rằng Tô Hiểu thường xuyên xuất hiện trên các trang tin tức lớn, nhưng đều lộ diện với hình tượng nữ nhân viên nghiêm túc giỏi giang. Việc hai người xuất hiện chung càng không có, thỉnh thoảng nội bộ tập đoàn Hoa An có thể chụp được một tấm ảnh tổng giám đốc dẫn vợ mình sang toà nhà bên cạnh ăn cơm, hai người đều mặc đồ vest, đến cả tay cũng không nắm, trông giống đồng nghiệp hơn.
Lần trước khó khăn lắm mới chụp được tấm ảnh một nhà ba người trồng mạ, hai người cũng đứng cách xa nghìn dặm, chẳng đu được gì cả.
Fan CP không đu được gì, cuối cùng quay sang giúp Tô Hiểu làm việc từ thiện.
Đoạn video quấn quýt ngày hôm nay có thể nói là đã khiến fan CP được ăn một bữa no.
“Ngọt chết tôi rồi!” Đọc Full Tại truyenggg.com
“So với nụ hôn và cái ôm, tôi thích nhìn kiểu khoe tình cảm âm thầm này hơn!”
“Khoe rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn rất hấp dẫn!”
“Nghiện rồi!”
“Tôi cảm thấy đây mới là phim hạn chế độ tuổi thật sự, rõ ràng không làm gì cả, nhưng lại như làm mọi thứ…”
“Tôi có thể tưởng tượng lúc ở riêng hai người nóng bỏng nồng nhiệt như thế nào. Á á á, tha lỗi tôi không sạch sẽ rồi!”
“Cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!”
Buổi tiệc liên hoan tối nay đóng chiếm hotsearch, người hâm mộ khắp nơi điên cuồng cổ vũ cho thần tượng của mình, đặc biệt cao trào nhất đêm hội, nữ ca sĩ có giọng hát cao cấp thế giới hát chung với giọng nam cao cấp quốc gia của Hoa Hạ lại càng bùng nổ, tất cả mọi người có mặt đều chấn động.
Nhưng hotsearch “Vợ chồng Thần Hiểu mười ngón tay đan xen nhau, khoe tình yêu” vẫn vững vàng top một.
Tiếng chuông mười hai giờ đêm vang lên, một chút tiếng động cũng không nghe thấy, đèn trong hội trường tắt hết, chỉ để lại mỗi màn hình chớp nháy phía trước mặt, một video được phát chậm rãi.
Sau một giây tối tăm, lộ ra hai gương mặt tươi cười của bố mẹ Trình.
“Hi…” Mẹ Trình đeo kính gọng đen, mái tóc cắt ngắn, bà ấy mỉm cười chào hỏi khán giả trước video, có hơi hồi hộp lo lắng.
Tất cả mọi người im lặng, không chút tiếng động, mọi người đều rất tò mò bọn họ là ai?
Mà Trình Linh ở bên dưới nhìn thấy cảnh này, con ngươi co lại, rõ ràng hơi bất ngờ.
Sau đó bố Trình nắm tay mẹ Trình, vui vẻ nói với ống kính.
“Bố, Trình Linh, Hiểu Hiểu, chào mọi người, hôm nay bọn con đặc biệt nối máy trực tiếp để chúc mừng bốn mươi năm thành lập tập đoàn Hoa An, chúc mừng mọi người, cũng chúc mừng Hoa An.”
Lúc này mẹ Trình tiếp lời: “Bố, cảm ơn bố bao nhiêu năm qua vất vả hy sinh, chăm sóc Trình Linh trưởng thành giúp người làm bố mẹ như tụi con. Bố là người con kính yêu nhất đời này, cũng là người con biết ơn nhất.” Mẹ Trình nói xong, đáy mắt lấp lánh ánh nước.
Tô Hiểu quay sang nhìn ông cụ, bàn tay gầy yếu của ông cụ vẫn không động đậy như cũ.
Vẻ mặt của ông cụ bị che lấp bên dưới kính râm, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng nhìn từ góc độ của Tô Hiểu, khóe miệng ông mím chặt, hiển nhiên cảm xúc không bình tĩnh như trong tưởng tượng.
“Ông nội…”
Ông cụ quay sang cười với cô, giọng nói trầm thấp kéo dài: “Ông nội không sao…”
Tô Hiểu lại nhìn Trình Linh, ánh mắt anh nhìn chăm chú bố mẹ của mình, đáy mắt thấp thoáng sự kích động.
Mẹ Trình lau giọt nước mắt nơi khóe mắt, tiếp tục cười nói.
“Trình Linh, mẹ có lỗi với con, con lớn chừng này tuổi nhưng mẹ chưa từng mua một bộ đồ cho con, không chủ động gọi cuộc điện thoại nào cho con cả…”
Khi nói tới đây, nước mắt mẹ Trình rơi lã chã, hôm trước máy bay gặp nạn, bà ấy nhốt mình trong phòng cả ngày. Bốn mươi năm nay, lần đầu tiên bà ấy không đến phòng thí nghiệm. Hối hận không, bà ấy không hối hận, có lẽ nếu cho bà ấy một cơ hội để lựa chọn lần nữa, bà ấy vẫn sẽ cống hiến cả đời cho khoa học, nhưng bà ấy thật sự vô cùng đau lòng.
“Cảm ơn Hiểu Hiểu bằng lòng đến bên cạnh con, ở bên con, chúc gia đình ba người tụi con hạnh phúc an khang.”
Khi nói tới đây, mẹ Trình lấy cúp màu vàng ra.
“Đây là thành quả đột phá mới nhất trong chỉnh sửa gen can thiệp vào ADN tế bào ung thư mà mẹ nghiên cứu ra, giành được giải thưởng Lasker của năm nay, mẹ tặng chiếc cúp này cho cục cưng đáng yêu của mẹ, bé Dật Chi.”
Mẹ Trình vừa dứt lời, tất cả mọi người ồ lên.
Những người am hiểu sơ về giải thưởng khoa học trong và ngoài nước đều biết, giải thưởng Lasker trong giới y học sinh vật là mũi tên hướng đến giải thưởng Nobel, giành được giải thưởng này thì rất có khả năng giành được giải thưởng Nobel y học sinh vật kỳ tiếp theo.
Trời ạ! Hóa ra mẹ Trình là nhà khoa học sinh vật đẳng cấp toàn cầu!
Gia đình này toàn là người gì thế! Đọc Full Tại truyenggg.com
Vào lúc tất cả mọi người còn đang chấn động, bố Trình lại ôm một tờ giấy chứng nhận cực lớn.
“Con trai, Hiểu Hiểu, đây là hành tinh nhỏ bố phát hiện cách đây không lâu, bố đặt tên cho nó là “Trình Hiểu Dật”, lấy một chữ trong tên các thành viên của gia đình tụi con, bố chúc tụi con mãi mãi bình an vui vẻ!”
Lúc này cả hiện trường và phòng phát sóng trực tiếp đều bùng nổ.
“Đây là gia tộc thần tiên gì vậy!”
“Bố Trình và mẹ Trình lãng mạn quá, dùng cách này để cổ vũ cho con trai và con dâu!”
“Mạnh mẽ quá rồi!”
“Á á á, đây là khung cảnh hoành tráng gì thế, bị tôi nhìn thấy rồi, hu hu hu, cảm động đến khóc!”
“Đẳng cấp của khoe trá hình!”
“Nhân gian không xứng đáng, gia đình mấy người phải lên trời!”
Khán giả trên sân khấu sôi sục, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp khóc lóc vang trời.
Dưới sân khấu, Tô Hiểu và Trình Linh nắm chặt tay nhau, ấm áp hệt như có dòng điện chảy giữa lòng bàn tay hai người.
Một khoảnh khắc nào đó, Tô Hiểu nhìn ông cụ, ông chậm rãi gỡ kính râm xuống, lau khóe mắt, khi ngẩng đầu lên, gương mặt giăng đầy sương gió và nếp nhăn kia trông rất thản nhiên.
Tung hoành một đời, rung chuyển trời đất trong giới kinh doanh, ông là thần thoại mà người người khó với tới.
Bên ngoài, ông cũng chỉ là một người bố bình thường, một ông nội dễ gần, nuông chiều con cháu.
Tô Hiểu nắm chặt tay hai người đàn ông, giống như nắm cả thế giới.
Tiếng ồn ào giảm đi, sân khấu hạ màn, pháo hoa năm mới bắn lên, vô số tia sáng bay lên bầu trời, chiếu sáng khắp thành phố.
Tất cả mọi người chào đón một năm mới đến trong ngày bông tuyết rơi đầy trời.
Ban công trên tầng cao nhất của Bích Thủy Loan, Trình Linh đích thân rót một ly rượu vang, đưa tới bên miệng Tô Hiểu. Tô Hiểu nhấp một ngụm nhỏ, rượu cay xè chảy xuống cổ họng, k*ch th*ch cơ quan trong cơ thể, Tô Hiểu rên một tiếng, có hơi khó thích nghi.
Người đàn ông uống cạn chỗ rượu vang còn lại, đặt ly rượu sang một bên, ôm lấy cô từ phía sau, hai tay đặt lên mười ngón tay của cô, chồng lên trước bụng cô.
Pháo hoa rực rỡ sắc màu, từng ánh sáng lấp lánh tràn ra ánh sao rạng ngời trong đáy mắt của Tô Hiểu.
Lăn lộn nửa đời, lang thang không nơi nương tựa, cuối cùng trong dòng đời cuồn cuộn, cô tóm được tia sáng là anh, chiếu sáng tương lai.
—----------------Hết truyện—----------------------