Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 64

Đám cưới của Trình Linh và Tô Hiểu được tổ chức trên đảo, chỉ mời một vài người thân và bạn bè thân thiết nhất của hai người, bố mẹ Trình cũng ghi video gửi lời chúc mừng đến hai người, ông cụ bởi vì vấn đề sức khỏe nên đã ở nhà giữ nhóc Dật Chi, thông qua gọi video để xem đám cưới.

Trình Linh mặc vest đen được đặt may cao cấp, nho nhã và cao quý ngồi trên bục đàn một bản piano, thể hiện tình yêu với Tô Hiểu, vô cùng mê người.

Đám cưới không quá hoành tráng hoa lệ, nhưng vui vẻ ấm áp, là dáng vẻ mà Tô Hiểu muốn nhất.

Sau khi tốt nghiệp, Tô Hiểu đã làm một bản kế hoạch nghề nghiệp cho mình, cô thương lượng với ông cụ và Trình Linh, quyết định làm việc từ thiện.

Cô xuất thân nghèo khổ, hiểu quá rõ những đứa trẻ muốn đi học nhưng không có tiền kia có hoàn cảnh như thế nào.

Một năm qua, lợi nhuận hơn chục tỷ từ cổ phần mà Hoa An chia cho cô, cô lấy ra một nửa để thành lập quỹ từ thiện “Hoa An + Thần Hiểu”, dùng để tài trợ học sinh nghèo toàn quốc hoặc là bảo vệ quyền lợi phụ nữ ở khu vực miền núi. Phòng làm việc của quỹ được đặt ở tầng mười chín của tập đoàn Hoa An, cô đã đích thân tuyển dụng một tốp người tài giỏi, xây dựng nền móng.

Hơn nữa, kinh phí từ thiện hàng năm của tập đoàn Hoa An cũng từ quỹ, do Tô Hiểu thống nhất vận hành.

Ba năm ngắn ngủi, cô xây dựng một hệ thống kiểm duyệt tài trợ từ thiện và giám sát, tạo nên tiếng vang rất lớn trong nước, cũng là quỹ từ thiện duy nhất trong nước không có một đánh giá nào kém, dẫn đến rất nhiều minh tinh cũng thông qua quỹ Thần Hiểu đến tham dự hoạt động từ thiện.

Sau khi quy mô ngày càng lớn, Tô Hiểu lại mở rộng phương hướng từ thiện, liên lạc với các tổ chức phi chính phủ trong và ngoài nước, tài trợ một tốp nhân viên xã hội tiến hành các hoạt động cứu trợ xã hội, tham gia công việc cứu nạn. Sau khi trải qua mấy lần sự việc xảy ra đột ngột, Tô Hiểu lại xây dựng một đội ngũ giải cứu chuyên nghiệp.

Trùng hợp một năm nào đó, tỉnh nào đó gặp mưa bão rất lớn, khiến chục triệu người trong thành phố gặp lũ lụt.

Tập đoàn Hoa An và quỹ Thần Hiểu lập tức khởi động dự án ứng cứu, Tô Hiểu đích thân dẫn một đội đến hiện trường, mượn ưu thế vận hành toàn mạng Internet của tập đoàn Hoa An, ngay lập tức mang vật tư cứu nạn đến tay người dân bị mắc kẹt, còn điều động đội ngũ giải cứu chuyên nghiệp cứu trợ khẩn cấp người dân bị nhấn chìm trong một tòa nhà bị sập đột ngột, giảm thiểu số người thương vong đến mức tối đa.

Hotsearch Weibo mấy hôm đó đều chia sẻ các tấm ảnh của Tô Hiểu, cô mặc đồ vest màu xanh sẫm, cầm bộ đàm, đối mặt với tin tức cầu cứu truyền đến từ khắp nơi trên màn hình, không ngừng điều động tài nguyên tiến hành phân bố và giải cứu.

Cô gần như hai ngày hai đêm không chợp mắt, mưa bão kết thúc, nguy cơ được hóa giải, cô thắng được tràng pháo tay của người dân toàn quốc.

Sau này, trong buổi lễ trao tặng giải thưởng nhân vật gây cảm động Hoa Hạ năm đó, truyền thông trung ương trao tặng giải thưởng này cho cô.

Cô gái trẻ tuổi, mặc đồ vest, giỏi giang và khéo léo cầm micro đứng chính giữa sân khấu, cô nói một cách hùng hồn, kể lại câu chuyện bắt nguồn từ cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu Triều Tiên, rồi kéo dài đến xuất thân của cô và quỹ Thần Hiểu.

Trình Linh nhìn gương mặt quá đỗi xuất sắc trong màn hình, cô ung dung, thận trọng, đĩnh đạc.

Cuối cùng cô gái nhỏ của anh đã trưởng thành rồi. Đọc Full Tại truyenggg.com

Ba năm trước, thứ mà người người bàn luận nhiều nhất về Tô Hiểu chính là chim hoàng yến của gia đình giàu có, là phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Hoa An.

Hiện giờ, mỗi khi nhắc đến Tô Hiểu, phản ứng của tất cả mọi người là “Cô ấy là người sáng lập ra quỹ Thần Hiểu”, “Cô ấy là top mười nhân vật gây cảm động Hoa Hạ”.

Mấy người Hoắc Nam và Lâm Kha khi ở riêng với nhau đều nói đùa, nói anh là người đàn ông sau lưng Tô Hiểu.

Anh thấy vinh hạnh vì điều này, vô cùng tự hào.

Lúc kết hôn với cô, anh cũng từng hy vọng cô và những quý bà khác giống nhau, ăn uống vui chơi, hưởng thụ cuộc sống. Anh không muốn cô chịu khổ, anh muốn che mưa chắn gió cho cô, nhưng tình yêu tốt nhất chẳng phải là em và anh đứng sánh vai nhau, nắm tay đi chung hay sao?

Nhóc Dật Chi được ba tuổi rồi, cho dù là Trình Linh hay Tô Hiểu đều không nuông chiều thằng bé, mùa hè năm thằng bé tròn ba tuổi, Tô Hiểu đã dẫn thằng bé về thôn nhà họ Tô, gom lúa trồng mạ ở thửa ruộng kia của bà nội.

Hiện giờ rất nhiều khu vực nông thôn gần như thực hiện máy móc hóa, nhưng ruộng ở thôn nhà họ Tô đều là ruộng bậc thang, đường đi hiểm trở, rất nhiều thửa ruộng nhỏ trong ngóc ngách vẫn phải làm bằng sức người.

Thửa ruộng kia của bà nội Tô ở trong ngóc ngách nhỏ, hẹp dài chật chội.

Ánh nắng xuyên qua mây, gió trong núi thổi tới mát mẻ, mùa thu hoạch người đi lại liên tục trên ruộng.

Đứa trẻ cao ráo, ba tuổi mà cao chẳng khác gì đứa trẻ năm tuổi nhà người ta, vẻ mặt đáng yêu, cậu bé cầm mạ xanh mơn mởn, đứng bên cạnh Tô Hiểu trồng mạ. Suy cho cùng thằng bé còn nhỏ, mạ cắm xiêu vẹo, Tô Hiểu cũng không trách thằng bé, luôn dùng dáng vẻ kiên nhẫn chỉnh lại, chỉ dạy điều quan trọng cho thằng bé.

Trình Linh mặc áo thun đen, ống quần xắn lên, từ ruộng lúa cách đó không xa mang mấy nắm mạ tới, từ từ trồng đầy cả thửa ruộng. Anh thấy con trai đang nghịch ngợm bên cạnh Tô Hiểu, dứt khoát nhấc thằng bé lên, ném vào trong góc.

Tô Hiểu cũng không quan tâm hai người họ, một nhà ba người, một người từ phía Đông, hai người từ phía Tây, bắt đầu dồn lại chính giữa.

Nói là dồn lại chính giữa, thật ra là Tô Hiểu đang tiếp cận bọn họ.

Bà nội được dìu ngồi xuống chiếc ghế trên bờ ruộng, nhìn gia đình ba người bọn họ vui đùa trong ruộng, gương mặt bà nở nụ cười ấm áp, vui vẻ.

Chàng trai nhà hàng xóm đăng video trồng mạ lên mạng, rất nhanh được cư dân mạng chia sẻ.

Cư dân mạng nhìn em gái có vẻ đẹp tuyệt trần làm việc dân dã, rất không quen với hình tượng này của cô.

“Hiểu Hiểu, cô có tự giác của phu nhân nhà giàu được không? Thuê mấy người giúp việc đến, mình thì nằm bên cạnh phơi nắng, không sướng hơn sao?”

Một lúc sau, họ nhìn thấy Trình Linh - trần nhà nhan sắc giới kinh doanh cũng xắn ống quần, tập trung và nghiêm túc trồng mạ, mọi người cũng cảm thấy được an ủi.

“Đột nhiên phát hiện tôi trồng mạ tốt hơn tổng giám đốc Trình, đầu voi đuôi chuột, tôi xuất sắc hơn tổng giám đốc Trình, ha ha ha!”

Phần cuối video, góc ruộng xuất hiện một cậu nhóc đáng yêu, chỉ thấy cậu bé bị những cây mạ mà bố trồng nhốt trong góc, khó khăn bảo vệ lãnh địa của mình, dốc sức và nghiêm túc trồng mạ đến méo mó, tất cả cư dân mạng đều vui vẻ.

“Vợ chồng nhà giàu thực tế nhất lịch sử!”

Kết thúc mùa thu hoạch, Tô Hiểu và Trình Linh dẫn con về thành phố S.

Năm này vừa hay là kỷ niệm bốn mươi năm thành lập tập đoàn Hoa An, trên dưới tập đoàn quyết định tổ chức bữa tiệc liên hoan toàn cầu kiêm đêm hội chúc mừng bốn mươi năm thành lập tập đoàn Hoa An, đêm hội được tổ chức vào Tết Nguyên Đán.

Vì vậy tập đoàn Hoa An đã bắt đầu chuẩn bị trước nửa năm.

Buổi tiệc liên hoan này có quy mô chưa từng có, phát sóng trực tiếp toàn cầu, cũng sẽ mời ngôi sao giải trí nổi tiếng toàn cầu.

Tin tức vừa được truyền ra, Wechat của Tô Hiểu đã rung không ngừng.

Bốn năm trước cô tham gia chương trình “Chúng ta công bố đi”, kết bạn với mấy ngôi sao điện ảnh, đôi bên thường xuyên liên lạc với nhau.

Chẳng hạn như Phạm Tuyên Nhi trở thành chị em có quan hệ tốt nhất trong giới tiểu thư danh giá của Tô Hiểu.

Mẹ chồng của Phạm Tuyên Nhi thấy cô ấy có quan hệ thân thiết với Tô Hiểu thì thay đổi cách nhìn về cô ấy, cuối cùng đã mở miệng bảo cô ấy và Yến An kết hôn.

Năm thứ hai sau khi Phạm Tuyên Nhi kết hôn, dùng thân phận cô chủ tổ chức buổi lễ chúc mừng ở trung tâm thương mại Hoa Nam thành phố S, mời người đẹp xứ Cảng Lý Huệ Mỹ ra mặt. Tối hôm đó trong buổi tiệc của các chị em, Tô Hiểu dẫn theo Trình Linh tham gia.

Tối đó Lý Huệ Mỹ đăng ảnh chụp chung với Tô Hiểu lên Weibo, được cư dân mạng đẩy lên hotsearch.

Nửa tháng sau, Thịnh Tử Vinh cuối cùng đã thuyết phục được bố mẹ, chính thức cưới Lý Huệ Mỹ vào nhà.

Sau này, cư dân mạng cười đùa nói rằng Tô Hiểu là bà mối của gia đình giàu có.

Cho nên, khi tin tức buổi tiệc liên hoan hoành tráng này của tập đoàn Hoa An được truyền ra, ngôi sao giải trí khắp nơi bắt đầu tìm Tô Hiểu, đều hy vọng có thể tham gia buổi tiệc, cho dù không cần thù lao cũng phải lộ mặt trong buổi tiệc phát sóng trực tiếp toàn cầu này.

Tô Hiểu đều trả lời tượng trưng vài câu, không hề nói chắc chắn.

Buổi tối Trình Linh trở về Đào Hoa Viên, cô hỏi chuyện này ngay.

Nào ngờ Trình Linh đưa mấy cuốn có ghi chép phương án cho Tô Hiểu.

“Hiểu Hiểu, đêm hội lần này do em làm người phụ trách chính, được không?”

“Em?”

“Không được à?”

Tô Hiểu ngẩn người, cô hiện giờ đã không phải cô gái vừa mới tốt nghiệp của ba năm trước, cô cũng hy vọng có thể đứng trên sân khấu lớn hơn.

“Tất cả tiết mục và người đều do em quyết định?”

“Đương nhiên.” Trình Linh nuông chiều: “Không em thì ai!”

“Đúng đó!” Ông cụ cũng ở một bên chen miệng vào: “Cháu thích nghe nhạc của ai thì mời người đó, cháu thích xem chương trình gì thì sắp xếp chương trình đó! Đừng áp lực, cháu vui là được.”

Tô Hiểu phì cười: “Ông nội, ông làm giống như đêm hội này tổ chức cho cháu xem vậy!”

“Đương nhiên rồi, đầu tiên là mẹ của Dật Chi nhà chúng ta vui, sau đó chúng ta mới vui được. Dật Chi, cháu nói xem có phải không?” Ông cụ chọc cháu chắt.

Nhóc Dật Chi ở một bên ngoan ngoãn viết chữ, căn bản không quan tâm bọn họ.

“Được, vậy thì để em!” Tô Hiểu cười với Trình Linh. Đọc Full Tại truyenggg.com

Trải qua nửa năm gióng trống khua chiêng chuẩn bị, lần tổng duyệt cuối cùng của đêm hội được tiến hành vào ngày hai mươi tám sau lễ Giáng sinh, Tô Hiểu là người phụ trách chính, đã dẫn đội đến hiện trường kiểm tra, bận rộn đến bảy giờ sáng mới về tới Bích Thủy Loan.

Cô mở điện thoại, Trình Linh gửi cho cô một tin nhắn vào nửa tiếng trước.

[Trình: Hiểu Hiểu, bữa sáng để trong lò hâm nhà bếp, hai giờ chiều anh phải bay đến Malaysia, ba giờ chiều ngày ba mươi mốt sẽ về tham gia đêm hội, hai bữa nay em nghỉ ngơi cho tốt, nhớ anh thì gửi tin nhắn cho anh, ngủ một giấc ngon lành đi.]

Tô Hiểu trả lời bằng meme hôn, cô mệt quá rồi, xoa đầu choáng váng, vào nhà tắm tắm nước nóng, ăn đồ rồi đi ngủ bù.

Giấc ngủ này cô ngủ rất sâu, dường như có một tảng đá đập lên ngực cô, bóng tối vô tận cuồn cuộn lao về phía cô, cô như người đuối nước liều mạng giãy giụa trong nước sông chảy xiết, khoảnh khắc nước sông lấp qua mũi cô, Tô Hiểu ngồi bật dậy khỏi giường.

Đã rất nhiều năm cô không mơ thấy ác mộng, rèm cửa sổ bị kéo lại, có một tia sáng lấp ló qua khe hở, cô hít sâu vài hơi, để bản thân bình tĩnh lại, tiện tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường qua xem.

13:55 chiều.

Tô Hiểu xoa mái tóc dài rối bời, bực dọc nhìn cửa sổ, miệng cô khô ran, đột nhiên cô muốn uống sữa đậu nành mà Trình Linh nấu.

Theo bản năng, cô mở Wechat gửi tin nhắn cho Trình Linh.

[Hiểu Hiểu: Chồng à, em tỉnh rồi, chụt chụt, muốn uống sữa đậu nành do anh nấu, hu hu hu.]

Cuối cùng còn gửi kèm meme làm nũng.

Gửi xong, cô lại ngẩn người nhìn hư không trước mặt, một lúc sau vẫn chưa bình tĩnh lại.

Qua một lúc, cô mới nhớ ra không phải Trình Linh đi công tác rồi sao?

Hai giờ chiều, lúc này chắc anh lên máy bay rồi.

Đáy lòng Tô Hiểu chợt thấy trống rỗng, có một khoảnh khắc cô hy vọng Trình Linh đừng bận rộn như thế, có thể ở bên cô nhiều hơn.

Cô nhìn điện thoại lần nữa, tin nhắn bên trên gửi đi hơn hai phút đã không thể nào thu hồi, cô bật cười, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.

Khoảng mười lăm phút sau, cô mặc áo lông cừu màu xanh đậm đi đến phòng khách, kéo hết rèm cửa sổ ra, ánh nắng buổi chiều mùa đông nóng đến chói mắt, bên ngoài cửa sổ xe cộ đông đúc, đầy người đi lại, đáy lòng cô đột nhiên xuất hiện một nỗi bất an mãnh liệt.

Lúc này, điện thoại vang lên một tiếng, cô mở ra xem, Weibo đề cử một tin tức nóng.

Bốn chữ “Máy bay gặp nạn” rơi vào mắt cô, tim cô thắt lại, lập tức mở tin tức ra.

“MH3340 bay từ thành phố S đến Malaysia gặp sự cố khi cất cánh, hiện trường xuất hiện khói nghi ngút!”

Tô Hiểu nhìn thấy tiêu đề này, trước mắt choáng váng, một cơn buồn nôn dữ dội tràn lên từ bụng, cô giữ lấy rèm cửa sổ, cố gắng đứng vững.

Hình như Trình Linh ngồi máy bay MH3340…

Khoảnh khắc đó, trời đất như xoay chuyển, cả người cô nằm liệt trên đất.

Nằm liệt mấy giây, cô cầm điện thoại, lấy chìa khóa xe trên cửa tủ, xông ra khỏi cửa.

Xuống dưới tầng hầm, cô luống cuống tay chân khởi động xe, lái thẳng đến sân bay.

Không đâu, sẽ không đâu…

Có lẽ anh không lên máy bay, có lẽ anh chỉ bị thương…

Trái tim cô trống rỗng, cơ thể mềm nhũn như lơ lửng trong không trung, tay cầm vô lăng của cô đang run.

Tất cả bóng người đều là hư ảo, con đường như đang lắc lư, cô dựa vào ý chí yếu ớt lái xe đến sân bay.

Trong thời gian chờ đèn đỏ, cô thử gọi điện cho Trình Linh, đáng tiếc đối phương chỉ trả lời “Số điện thoại quý khách vừa gọi không thể nối máy…”

Càng đến gần sân bay, con đường càng kẹt.

Lồng ngực Tô Hiểu bị một cảm giác nghẹt thở nồng nặc lấp đầy, trái tim đang đập điên cuồng trong cổ họng cô, cơn buồn nôn kéo đến liên tục, cảm xúc căng thẳng đến cực độ, hệt như lục bình đuối nước, dù có thế nào cũng không nắm được ngọn cỏ cứu mạng.

Khó khăn lắm cô mới có một gia đình.

Cả đời này cô không có bố mẹ để dựa dẫm, bà nội duy nhất thì sức yếu nhiều bệnh, hai bà cháu nương tựa lẫn nhau bao nhiêu năm qua, cô cũng chưa từng thả lỏng giây phút nào, mỗi ngày đều nói với bản thân phải cố gắng, phải nỗ lực, phải kiếm tiền chữa bệnh cho bà nội.

Bà nội sống thêm một ngày trên đời, cô cũng sẽ sống thêm.

Bà nội là trụ cột tinh thần duy nhất của cô.

Cho đến khi gặp được Trình Linh, ông trời như mở ra một cánh cửa khác cho cô.

Ai cũng không biết lúc cô được Trình Linh thích, cô tự ti, bàng hoàng, thậm chí sợ hãi như thế nào.

Ông bà trong thôn từng mắng cô là sao chổi, mắng cô khắc chết bố, ép mẹ bỏ đi, nói cô là đứa trẻ bị ông trời vứt bỏ.

Sau khi được Trình Linh tỏ tình, không chỉ một lần cô mở mắt vào đêm khuya, sợ hãi suy nghĩ cô có xứng hay không? Có khi nào là ông trời đang giở trò đùa thứ hai với cô?

Sau này Trình Linh nuông chiều cô, mấy năm nay cô sống vô lo vô nghĩ, trở thành phu nhân tổng giám đốc được người người ngưỡng mộ, vô cùng nở mày nở mặt…

Khó khăn lắm nỗi tự ti khắc sâu trong xương tủy mới được xua tan, cô có thể ngẩng đầu ưỡn ngực hưởng thụ mọi thứ tốt đẹp Trình Linh mang đến cho mình.

Vào lúc cô cho rằng mình xứng đáng thì xảy ra chuyện như vậy…

Tất cả tuyệt vọng tạo thành một con dao trong trái tim cô, xé rách tim gan phèo phổi của cô.

Cô khó khăn phóng hết tốc độ đến bên ngoài sân bay, sau khi xuống xe, cô liều mạng chạy đến cảng sân bay.

Khói đen nghi ngút bao trùm bên trên cảng sân bay, như mây đen che kín mặt trời.

Xe cứu thương, xe cứu hỏa, xe cảnh sát, phóng viên, vô số người xông đến cảng sân bay.

Tín hiệu ngưng trệ, tất cả điện thoại không gọi được, tin nhắn cũng không thể gửi đi.

Biển người mênh mông làm mơ hồ tầm mắt của cô.

Lối ra của sân bay bị cảnh sát ngăn cách ra một con đường, có người nâng cáng cứu thương chạy ra ngoài.

Rất nhiều người thân bạn bè tập trung bên ngoài sân bay, sự ồn ào che lấp mọi thứ, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Tô Hiểu có thẻ thông hành VIP của sân bay thành phố S, cô quẹt thẻ tiến vào cảng sân bay, chạy đến nơi đậu máy bay phía sau sân bay.

Lối đi bị cảnh sát phong tỏa, cô không vào được, chỉ nhìn thấy khói nghi ngút phía sau, còn có cả lửa chưa được dập tắt, lính cứu hỏa và y bác sĩ không ngừng khiêng cáng cứu thương chạy ra ngoài.

“Trình Linh!” Đọc Full Tại truyenggg.com

Cô hét lớn, điện thoại cũng bị lấy ra, tín hiệu lúc có lúc không.

Rõ ràng là mùa đông lạnh lẽo, cô chỉ mặc mỗi áo len, nhưng cả người hệt như đi ra từ trong nước, bị mồ hôi thấm ướt.

Cô chạy đến trước cánh cửa sát đất của cảng sân bay, nhìn nhân viên cứu hộ qua lại ở chỗ đậu máy bay.

Ba năm nay, cô tham gia vô số lần cứu viện, đây là lần đầu tiên cô chờ đợi trong tuyệt vọng với thân phận người thân như thế.

Điện thoại gọi hết lần này đến lần khác, cô cầm điện thoại, muốn khóc nhưng có thế nào cũng không khóc được.

Trên màn hình lớn phía Đông, cảng sân bay đang thông báo danh sách hành khách gặp nạn trong chuyến bay lần này, Tô Hiểu nhìn tên từng người, khi nhìn thấy tên của Trình Linh và Châu Minh, cô nôn hết bữa ăn lúc sáng sớm ra ngoài.

Vào lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng “tút” nối máy, Tô Hiểu ngẩng đầu lên, lòng bàn tay toát mồ hôi cầm điện thoại, nhìn ngó xung quanh.

Trái tim cô như bị bóp chặt, từng tiếng “tút” kia dài đằng đẵng, hệt như bánh xe vận mệnh đè bẹp trái tim cô.

Cho đến khi điện thoại được nối máy, vang lên giọng nói quen thuộc.

“Hiểu Hiểu…”

Khoảnh khắc này, Tô Hiểu cầm chặt điện thoại, nước mắt rơi lã chã, cô khóc òa.

“Anh Trình Linh, anh đang ở đâu? Anh không sao chứ?”

Nghe được giọng nói vô cùng căng cứng của Tô Hiểu, trái tim Trình Linh thắt lại, anh vội nói: “Anh đây, em đừng lo, anh không sao. Em đang ở đâu, anh đến tìm em!”

“Không…”

Lần này đổi thành em đến tìm anh…

Lòng bàn tay của Tô Hiểu toàn mồ hôi, cô chống tường, khó khăn đứng dậy, quay đầu nhìn ngó xung quanh, trong biển người mênh mông, ở cửa soát vé ngoài cùng phía Tây có một bóng hình cao ráo thon dài, vô số bóng người đi ngang qua anh, anh đứng im như núi.

Người đàn ông mặc áo khoác lông cừu màu đen, tuấn tú cao quý, đôi mắt anh sâu thẳm, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt đang tìm kiếm trong biển người.

Nước mắt Tô Hiểu chảy như lũ, cô liều mạng chạy về phía anh, vượt qua dòng người đông nghẹt để đến chỗ anh. Cách vô số bóng người, ánh mắt của hai người va nhau, hai người ngơ ngác nhìn nhau, dường như bị ngăn cách bên ngoài thời gian.

Bình Luận (0)
Comment