Sáng sớm mùa hè, tiếng chim bói cá kêu inh ỏi, Trình Linh thức dậy trong tia nắng sớm mai, anh lấy nước nóng đến bên giường của Tô Hiểu, giúp cô lau khô mồ hôi, thay chăn ga.
Không đích thân trải qua nên anh chưa từng biết một người phụ nữ sinh con sẽ vất vả như vậy, anh quyết định sau này không để cô bận tâm chuyện của đứa bé, cho cô thời gian làm việc của mình.
Tính cách của Tô Hiểu vốn thẹn thùng, việc cá nhân của cô Trình Linh sẽ không nhờ người khác giúp đỡ, anh mất gần một tiếng đồng hồ để gội đầu bằng thảo dược cho cô, giúp cô lau người, thay quần áo sạch sẽ, cuối cùng mới bế cô ngồi lên ghế dựa bên dưới cửa sổ.
Tô Hiểu vẫn không được sấy tóc, sinh con xong, cơ thể vô cùng mệt mỏi, cô cũng không biết tại sao mình lại dựa dẫm vào Trình Linh như vậy, gần như mở mắt ra không nhìn thấy anh thì sẽ nghĩ ngợi không ngừng.
Cả công ty đều biết mấy hôm nay Tô Hiểu sinh con, không phải chuyện rất lớn sẽ không dám tìm Trình Linh.
Khoảng thời gian cô ở cữ, Trình Linh ngoại trừ thỉnh thoảng đến công ty họp, gần như đều ở bên cạnh cô.
Tô Hiểu trẻ tuổi, sức khỏe tốt, cộng thêm ông cụ sắp xếp mười mấy người có kinh nghiệm trong nhà, ngoại trừ việc cho em bé bú sữa ra, cô gần như không cần phải bận tâm chuyện gì khác về đứa nhỏ. Mỗi ngày bác sĩ dinh dưỡng đều làm món ăn dinh dưỡng cho cô, chia làm nhiều bữa nhỏ.
Các loại máy móc hồi phục cho phụ nữ sau sinh trong bệnh viện đều bị Trình Linh khiêng về nhà, bốn bác sĩ phục hồi chức năng cũng giúp cô luyện tập hồi phục sức khỏe đúng giờ mỗi ngày.
Khi sắp ra tháng, sắc mặt cô đã khôi phục như trước, sữa đầy ắp, cơ thể trông càng đầy đặn và dẻo dai hơn, không giống người đã sinh con chút nào.
Cho đến khi Trình Linh nhìn thấy cô tràn đầy sức sống, nỗi áy náy trong lòng anh mới dần biến mất.
Sinh xong đứa này, anh thật sự không để cô sinh thêm nữa.
Ba mươi tháng Sáu là lễ tốt nghiệp của đại học H, Tô Hiểu là sinh viên ba tốt toàn thành phố của khóa này, vốn dĩ ủy ban Đoàn trường sắp xếp cô lên phát biểu trong lễ tốt nghiệp, nhưng đã bị Tô Hiểu từ chối. Cô định về trường mặc đồng phục cử nhân chụp hình lưu giữ kỷ niệm, ăn một bữa cơm với Từ Manh rồi về. Với thân phận hiện giờ của cô, có thể khiêm tốn thì nên khiêm tốn.
Buổi sáng lúc cô thay đồ, Trình Linh cầm một chiếc hộp trong tay, đi đến phòng thay đồ.
Phòng thay đồ dùng tủ gỗ tử đàn xa hoa, ánh đèn vàng ngà, khắp căn phòng ấm cúng, rất có hơi thở cổ điển.
Tô Hiểu đang định c** đ*, nhìn thấy anh đến thì dừng lại động tác: “Sao thế?”
Trình Linh nở nụ cười nhàn nhạt, gương mặt quá đỗi xuất sắc của người đàn ông cho dù ở đâu lúc nào đều khiến người ta chìm đắm ngay lập tức.
“Đây là đồng phục cử nhân anh đặt may cho em.”
Trước giờ đồng phục cử nhân đều là nhà trường phát để dùng khi chụp ảnh tạm thời, hoặc thuê tạm ở cửa hàng trong trường, truyền từ đời này sang đời khác.
“Thật sao? Tốt quá rồi, em cũng muốn có đồng phục cử nhân của riêng mình.” Rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Tô Hiểu nhận lấy, mở ra, ướm lên người.
“Ồ, anh đặt may vừa người như vậy sao mà được, người khác đều mặc rộng rãi, chỉ mình em là vừa người, hình như không thích hợp thì phải?”
Mặc dù ngoài miệng nói thế, nhưng hiển nhiên cô rất vui.
Trình Linh khoanh tay trước ngực, dựa vào chiếc tủ bên cạnh, mỉm cười nhìn cô.
Tô Hiểu ướm một lúc, cất đi, cô nói rất nghiêm túc: “Em cảm thấy các bạn học nhất định sẽ chê cười em!” Giọng điệu rõ ràng là sung sướng trong lòng.
Cô đưa quần áo cho Trình Linh, Trình Linh giúp cô gấp gọn rồi cho vào trong hộp.
“Được rồi, anh ra ngoài đi, em thay đồ.” Tô Hiểu xua tay với anh, tiếp tục cởi cúc áo.
Trình Linh giả vờ không vui, nghiêng người dựa vào tủ quần áo, không nhúc nhích. Thân hình thon dài của anh dù là lúc nào cũng đều cao quý mê người như thế, anh nghiêm túc nói đùa: “Từ khi nào em thay đồ mà anh phải tránh đi vậy?”
“Thời gian này ai tắm rửa thay đồ cho em?” Trình Linh bình thản lên án.
Tô Hiểu đỏ mặt, rất cạn lời: “Giống nhau ư? Nếu anh bệnh nằm trên giường, em cũng thay cho anh mà… Á, phụt phụt… Ý em là…”
Tô Hiểu cũng không nói được gì, nhưng thấy rất kỳ lạ.
Cô mặc đồ ngủ sợi bông mềm mại dễ chịu, vừa mới cởi được hai cúc áo.
Trình Linh không chọc cô nữa, anh cười rồi định đi ra ngoài, nhưng khoảnh khắc anh đứng thẳng người, Tô Hiểu khom lưng, ánh mắt anh vô tình rơi lên người cô, nhìn thấy một nửa phong cảnh mê người, rất có ý cám dỗ.
Đôi mắt anh tối sầm, từ từ bước lên trước, ôm lấy hông Tô Hiểu, ép cô kiễng chân nghênh đón nụ hôn của anh.
Đầu lưỡi từ từ tiến vào trong, bá đạo và dịu dàng.
Anh đè cô lên tủ quần áo, hai tay vòng ra sau người cô, dần mất đi sự bình tĩnh. Anh rất ít khi tấn công mạnh mẽ như vậy, cuối cùng vẫn là yêu thương và đau lòng cho cô, nên thật sự nhịn quá lâu rồi.
Hiện giờ anh hận không thể “ăn” cô vào bụng.
Tô Hiểu bị anh nâng lên, ngồi trên chỗ vốn đặt chậu hoa gần cửa sổ, cúc áo bị anh cởi ra chỉ còn lại chiếc cuối cùng, quần áo không chỉnh tề treo hờ hững trên người cô, để lộ phần vai và vùng cổ trắng trẻo mịn màng.
Tô Hiểu ở cữ rất tốt, không phải suy nghĩ bận tâm điều gì, ăn ngon, nghỉ ngơi cũng tốt, được nuôi dưỡng đến trắng trẻo non mềm.
Nhưng hiện giờ, mỗi tấc trắng mịn trong mắt Trình Linh đều như đang cám dỗ anh.
Anh không chút kiêng dè mà để lại dấu vết gặm m*t trên người cô.
Vào lúc Tô Hiểu cho rằng anh muốn cô ở đây, Trình Linh dừng lại, dựa vào lòng cô, cố gắng ổn định lại hơi thở.
“Anh… Sao vậy?” Tô Hiểu cũng th* d*c, ôm đầu anh, run rẩy hỏi.
Trình Linh nhắm mắt hít sâu, giọng nói khàn khàn, ôm chặt cô vào lòng.
“Vẫn không được…”
Tô Hiểu hơi ngẩn người, cô ôm mặt anh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, h*m m**n nơi đáy mắt anh chưa hề tan đi, cô đỏ mặt nói lắp bắp.
“Không sao… Em được…”
Bác sĩ phục hồi chức năng giúp cô hồi phục rất tốt, hiện giờ cả người cô cảm thấy rất khỏe khoắn.
Cô cảm thấy mình không thành vấn đề.
Trình Linh bật cười, anh nhắm mắt lại, dựa vào người cô.
“Cô ngốc, bác sĩ nói phải ba tháng… Anh bắt buộc phải chờ ba tháng…”
Anh thật sự rất muốn, nhưng phải chú trọng sức khỏe của cô.
Tô Hiểu nghĩ đến chuyện này, vô cùng xấu hổ.
Làm như cô h*m m**n lắm, chẳng khác nào cô nói “Anh vào đi”.
“Anh bỏ em xuống… Em phải đến trường rồi…”
Trình Linh nhìn gương mặt đỏ như đào chín của cô, không khỏi bật cười.
Đã làm mẹ rồi còn không chịu được trêu chọc như vậy.
Trình Linh không bỏ cô xuống, Tô Hiểu đẩy anh ra, tự mình nhảy xuống. Lúc này cô cũng không quan tâm anh có mặt hay không, nhanh nhẹn thay quần áo.
Tô Hiểu đi xem bé con, cho đứa bé bú sữa xong, đưa bé đến tay ông cụ.
Đứa trẻ mới sinh về cơ bản chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, không nói tiếng nào, rất ngoan ngoãn. Ông nội nói thằng bé còn ngoan hơn Trình Linh lúc nhỏ.
“Ông nội, cháu đến trường đây ạ!” Cô nói một tiếng với ông cụ, rồi vội vàng ra cửa.
Hiện giờ ông cụ vui cả ngày, nụ cười trên khóe miệng chưa từng hạ xuống, cháu chắt là sự kéo dài huyết thống giữa ông và chiến hữu, ông yêu thương cậu bé từ tận đáy lòng, đối xử với nhóc Dật Chi còn tốt hơn đối xử với Trình Linh năm đó.
Bên này tài xế đưa Tô Hiểu đến trường, nửa đường cô nhận được điện thoại của Từ Manh, cô bảo tài xế đón cô ấy ở một ga tàu điện ngầm.
Từ Manh cúi người chui vào trong xe, nhìn chiếc siêu xe này một cái, rồi tặc lưỡi nói.
“Cách ăn diện này của tớ không xứng ngồi siêu xe hơn chục triệu tệ này.”
Tô Hiểu trừng mắt với cô ấy.
Từ Manh bắt đầu quan sát Tô Hiểu.
“Không tệ, mới sinh con được một tháng mà sắc mặt tốt như vậy, chẳng khác gì sinh viên đại học cả.”
Từ Manh tinh mắt, phát hiện dấu đỏ ở gần cổ áo của Tô Hiểu, cô ấy lật ra xem, bỗng chốc rất ghét bỏ.
“Chậc chậc, tổng giám đốc Trình được nha, nhanh vậy đã không nhịn được rồi!”
Sắc mặt Tô Hiểu đỏ bừng, cô lấy áo che đi, giải thích dùm Trình Linh: “Không phải như cậu nghĩ đâu.”
“Ồ, không lẽ ăn không thành? Bỏ chạy giữa trận?”
“Cậu có thể đừng dùng từ ngữ th* t*c như vậy được không, anh ấy là lo lắng cho sức khỏe của tớ!”
“Ồ ồ, không tồi nha, thời buổi này người đàn ông như vậy đã tuyệt chủng rồi, không ngờ còn bị cậu gặp được. Có điều, nếu tổng giám đốc Trình biểu hiện tốt như thế, cậu khao người ta đi. Nhìn tình trạng sức khỏe này của cậu, chắc không có vấn đề nhỉ.”
Tô Hiểu trợn mắt với cô ấy: “Cả ngày chỉ biết những chuyện tục tĩu, bạn trai thứ sáu này của cậu yêu đương thế nào rồi?”
Từ Manh thè lưỡi, lập tức chịu thua.
Hai người đến trường, đến học viện nhận bằng tốt nghiệp và chứng chỉ bằng cấp, nói cảm ơn với các giáo viên trước. Trợ lý của Tô Hiểu đã tặng quà cho các giáo viên, sau đó cả lớp tập trung ở một quán ăn để ăn trưa.
Đồng phục cử nhân là mỗi khoa thay phiên nhau, buổi chiều mới đến lượt chuyên ngành văn học tiếng Hán của Tô Hiểu.
Đầu tiên là chụp ảnh tập thể toàn học viện văn học, giáo viên hướng dẫn rất khách sáo bảo Tô Hiểu đứng vị trí trung tâm đằng sau viện trưởng, đến lúc cả khoa chụp ảnh, vị trí của cô vẫn không thay đổi, vẫn đứng phía sau chủ nhiệm khoa.
Từ Manh ở một bên âm thầm chép miệng: “Không dựa vào tổng giám đốc Trình, cậu cũng có thể đứng giữa.”
Tô Hiểu là sinh viên xuất sắc nhất toàn học viện, không phải nghi ngờ.
Luận văn tốt nghiệp của cô cũng được chín mươi lăm điểm, trở thành luận văn tốt nghiệp xuất sắc. Phó viện trưởng Hà nổi tiếng nghiêm khắc, những người nghiên cứu già đều rất cố chấp trong học thuật, nếu có mối quan hệ thì cùng lắm chỉ nể mặt mũi, điểm số không quá khó coi mà thôi, nhưng muốn được điểm cao mà không có bản lĩnh, tuyệt đối không thể nào.
Chụp ảnh tập thể xong, sinh viên các lớp định chụp ảnh ở các địa điểm nổi tiếng trong trường.
Hàng năm nơi bắt buộc phải chụp ảnh tốt nghiệp chính là tòa nhà học thuật cũ kỹ có hơn trăm năm lịch sử, tòa nhà này được xây trên một sườn núi nhỏ, xung quanh cây cối um tùm, thấp thoáng góc mái hiên vàng kim bên trong.
Tòa nhà học thuật không lớn, nhưng rất hiểm trở, từ cánh cửa rộng hai mét trên cùng kia, đến bên dưới cùng có tổng cộng một trăm lẻ tám bậc thang, bên dưới bậc thang nối liền với bục cao, bên dưới bục cao là quảng trường rộng lớn.
Hai bên bức tường nối liền với bậc thang và bục cao bám đầy rêu xanh, là thánh địa check-in của trường.
Để chụp hình, Từ Manh gọi người bạn trai thứ sáu học nhiếp ảnh của mình tới.
Tô Hiểu và Từ Manh tạo đủ dáng, chụp rất vui vẻ, cuối cùng Từ Manh khua tay lau mồ hôi.
“Hiểu à, cậu vẫn chưa có ảnh chụp riêng đó, cậu chụp một tấm đi!”
Vừa rồi tất cả mọi người đều giành chụp chung với Tô Hiểu, cô vẫn chưa kịp chụp riêng một mình.
Trình Linh sắp xếp một trợ lý chăm sóc cho cô, trợ lý lên trước giúp cô chỉnh lại tóc, đưa nước ấm và lau mồ hôi cho cô. Tô Hiểu mặc đồng phục cử nhân đặc biệt của mình, ngồi bên dưới bậc thang.
Cô chống cằm làm động tác dễ thương, rêu xanh hai bên tường làm làn da của cô trông càng trắng trẻo hơn.
Trợ lý và bạn trai nhiếp ảnh của Từ Manh chụp ảnh cho cô cùng lúc, tách tách tách, trong chốc lát đã có rất nhiều tấm.
Sau khi tạo mấy dáng, Tô Hiểu đột nhiên nghe thấy tiếng la hét của bạn học bên dưới, cô quay sang nhìn bên hông.
Một người đàn ông mặc sơ mi trắng quần tây đen, tay ôm một bó hoa đứng bên trên bục, gương mặt khôi ngô tuấn tú, thân hình cao ráo của anh đứng dưới gốc cây đa to lớn kia, rất có cảm giác cao quý thanh tao bị ép rời khỏi thế giới phồn hoa, độc lập một mình.
Tất cả mọi thứ mất đi màu sắc trong nháy mắt, chỉ có anh là ánh sáng trong nhân gian.
Tô Hiểu ngạc nhiên đứng dậy, ngẩn ngơ nhìn anh.
“Anh Trình Linh…”
Kết hôn, sinh con rồi, cô vẫn thích gọi anh như vậy, trong lòng bỗng dưng sinh ra sự tin tưởng không chút kẽ hở với anh.
Trình Linh mỉm cười, tiến lên trước, đưa hoa cho cô.
“Tốt nghiệp vui vẻ.”
Cô gái của anh.
Tô Hiểu cười thẹn thùng, chậm rãi nhận lấy hoa, má cô đỏ bừng, xinh đẹp hệt như hoa đào trong ngày xuân.
“Không phải anh… bận họp ư?” Tim Tô Hiểu đập thình thịch, rõ ràng hai người đã làm hết mọi chuyện với nhau, cũng có mọi thứ, nhưng khi đối diện với một Trình Linh như vậy, cô như thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu, thấp thỏm, lo lắng và xấu hổ.
Trình Linh không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô, Tô Hiểu trước mặt anh vẫn có gương mặt như thiếu nữ, dáng vẻ tràn đầy sức sống, nhưng đã là mẹ của con anh. Anh ba mươi tuổi rồi, nhưng cô vẫn ở độ xuân thì.
Nợ cô, anh muốn bù đắp lại toàn bộ.
Trong tiếng hoan hô, Trình Linh quỳ một chân, giơ chiếc nhẫn kim cương hồng cực kỳ tinh khiết chín cara trước mắt cô.
“Hiểu Hiểu, gả cho anh!”
Anh nợ cô một lời cầu hôn, một đám cưới.
Trong nháy mắt, Tô Hiểu rưng rưng nước mắt, cô vẫn luôn cho rằng mình không coi trọng những cái gọi là nghi thức này, Trình Linh đối xử với cô rất tốt, cô không có gì không hài lòng cả. Nhưng lúc này đây, người đàn ông xuất chúng kia quỳ trước mặt cô cầu hôn, cô vẫn kích động tới mức nói năng lắp bắp, cô khóc lóc không nói được gì.
Cô chậm rãi đưa tay ra, Trình Linh giúp cô đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út tay trái, sau đó anh đứng dậy ôm cô vào lòng.
Bên dưới đều là bạn học Tô Hiểu quen, cũng có không ít sinh viên nghe thấy tiếng động, dừng chân lại xem.
Gió mát thổi qua, ánh nắng yếu ớt chiếu từ cây đa xuống, loang lổ như ngôi sao rơi trên người hai người.
Tình yêu đẹp nhất cũng chỉ thế mà thôi.
“Tổng giám đốc Trình mãi mãi là thần!” Từ Manh cảm động khóc sụt sùi.
Không ai hiểu rõ Tô Hiểu đã trải qua cuộc đời như thế nào hơn Từ Manh, cô ấy càng hiểu rõ cô xứng đáng được yêu như nào.
Nhớ đến mùa hè năm Tô Hiểu được mẹ ruột đón đi rồi bị đuổi ra ngoài, cô ấy nhìn cô gái cô đơn ngồi xổm trên đất, người đầy vết thương, lại kiên cường không rơi một giọt nước mắt, nói ra câu: “Hiểu Hiểu, tin tớ, cậu sẽ có hạnh phúc thuộc về mình.”
Cô làm được rồi!
Cô thật sự làm được rồi!
“Anh yêu em…”
Lời tỏ tình khe khẽ của Trình Linh theo làn gió len vào tai cô, rồi nhẹ nhàng bị cuốn đến chân trời.