Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 62

Một buổi chiều thứ Bảy, thời tiết mùa thu trong lành mát mẻ, trời trong nắng ấm.

Trình Linh nắm tay Tô Hiểu đứng dưới gốc cây long não già to lớn trong khuôn viên trường đại học F.

Hai người đều mặc đồ thoải mái màu nhạt, nhìn hệt như một đôi tình nhân trong trường.

Tô Hiểu ôm ngực, rất cố gắng nuốt xuống sự khó chịu, Trình Linh lo lắng đưa một miếng bánh ô mai cho cô.

Tô Hiểu nhận lấy, cho vào miệng nhai vài cái, sự khó chịu trong cổ họng thuyên giảm, cô ngước mắt nhìn anh, lộ ra nụ cười.

“Đi thôi.”

Hôm nay Trình Linh dẫn cô đến gặp bố mẹ Trình.

Nói thật lòng, Tô Hiểu rất hồi hộp.

Trình Linh dắt cô đi xuyên qua sân vận động bằng cỏ, đi về phía phòng thí nghiệm khoa học trọng điểm quốc gia ở đối diện. Lòng bàn tay cô toát mồ hôi, Trình Linh lau giúp cô.

“Sao thế, vẫn không dễ chịu à?”

Từ ngày xác định có thai đến nay, mỗi này Tô Hiểu đều sống không bằng chết, buổi sáng và tối luôn nôn đến trời đất quay cuồng.

Trước kia người ta nói với cô rằng làm mẹ là công việc mệt mỏi nhất trên đời này, cô không tin, giống như mẹ cô sinh cô ra thì có thể không quan tâm đến, bỏ đi rất dứt khoát.

Hiện giờ cô coi như lần đầu nếm thử, thật sự rất khó chịu.

Tô Hiểu thở dài: “Không sao, em ăn ô mai thì dễ chịu hơn rồi, em chỉ hơi sợ…”

Trình Linh cười, x** n*n mu bàn tay cô: “Đừng sợ, anh đảm bảo với em, hôm nay bà ấy gặp em, ngày mai sẽ quên luôn.”

“Hả? Sao có thể?”

Tô Hiểu mở to mắt, nói thế nào nhỉ, cho dù thích hay không thích cô, tốt xấu gì cô cũng là con dâu chính thức của nhà họ Trình, sao có thể gặp một lần đã quên mất?

Trình Linh nhìn ra suy nghĩ của cô, vừa đi vừa giải thích.

“Nói ra có thể em sẽ không tin, năm anh học lớp tám có đến tìm bà ấy, bởi vì trong thời gian đó cũng cách nhau khoảng nửa năm, anh gõ cửa đi vào, mẹ anh không nhận ra anh ngay, xoay người đi làm việc tiếp. Đến khi anh gọi một tiếng “mẹ” sau lưng bà ấy, bà ấy mới giật mình quay đầu, rồi quan sát anh từ trên xuống dưới. Bà ấy nói “Ý, Trình Linh, con cao như vậy rồi à, con ăn gì mà cao thế, chia sẻ chút đi, sau này mẹ nói cho những sinh viên thấp bé kia của mẹ biết…”...”

Tô Hiểu nghe vậy, ngạc nhiên đến muốn bật cười.

“Anh không lừa em chứ?”

“Anh không lừa em.” Trình Linh cũng rất bất lực: “Chắc nửa năm đó anh cao nhanh quá, bà ấy không nhận ra ngay. Nhưng mà mẹ ruột không nhận ra con trai mình, chậc, vẫn rất hoang đường!” Trình Linh mím môi, dáng vẻ vẫn chưa thể nào thoải mái.

Tô Hiểu cười ha ha: “Làm sao đây, đột nhiên em cảm thấy anh cũng rất đáng thương!”

Trình Linh xoa đầu cô, cười nuông chiều: “Cược đi, nếu lát nữa vào trong bà ấy phát hiện chúng ta ngay lập tức thì em thắng, nếu không thì anh thắng.”

Tô Hiểu gật đầu thật mạnh: “Được!”

Hai người đến dưới lầu, bởi vì là phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia nên người thường không được vào, Trình Linh có thẻ của mẹ cho, quét một cái rồi dẫn Tô Hiểu vào trong, sau đó đăng ký ở phòng bảo vệ, rồi mới được cho vào.

Hai người đi thang máy lên tầng ba, Trình Linh dẫn cô đi tới bên ngoài một phòng thí nghiệm.

Tô Hiểu liếc một cái, là phòng thí nghiệm công trình sinh vật quốc gia.

Chắc vừa rồi có người vào chưa kịp đóng cửa, hai người cứ thế mà đi vào.

Bên trong là một phòng khách, chỗ sát cửa sổ có một sofa màu đen, trái phải đều là phòng thí nghiệm.

“Chúng ta ngồi ở đây một lúc đi.”

Trình Linh kéo cô ngồi xuống sofa.

Lúc này, một người đàn ông đeo kính tay ôm một chồng tài liệu, vội vội vàng vàng đi từ phòng thí nghiệm phía Tây vào phòng thí nghiệm phía Đông. Chắc là nhìn thấy có hai người ngồi trên sofa nên nhìn một cái, nhưng cũng không có bất cứ phản ứng gì, cứ thế tiến vào một phòng khác.

Sau đó lại có mấy người đến, đi ngang qua, cũng không ai quan tâm bọn họ.

Tô Hiểu hơi ngạc nhiên nhìn Trình Linh, Trình Linh trưng ra biểu cảm đã quen rồi.

Trước giờ nhan sắc của hai người ở đâu cũng khiến người ta phải nhìn lâu hơn, nhưng đến phòng thí nghiệm quốc gia này thì bị ngó lơ hoàn toàn.

Thậm chí không ai quan tâm sao chỗ này có người đến.

Cho đến khi phòng thí nghiệm phía Tây truyền đến giọng nữ trung niên, Trình Linh vội vàng đỡ Tô Hiểu đứng dậy.

Sau đó họ nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cao ráo đeo gọng kính đen, mặc áo blouse trắng dẫn theo mấy sinh viên, trong tay đang lật xem số liệu thí nghiệm gì đó, vừa đi vừa nói chuyện.

Khi đến gần hai người, hình như bà ấy liếc nhìn chỗ này một cái rồi không quan tâm, tiếp tục đi đến phòng thí nghiệm phía Đông.

Trình Linh bất lực xoa ấn đường, gọi một tiếng.

“Mẹ.”

Sau đó, Trần Nhân ngây người, ngạc nhiên quay lại, ánh mắt rơi trên người Trình Linh và Tô Hiểu, bà ấy dần lộ ra nụ cười.

“Trình Linh, sao con đến đây?” Bà ấy đưa số liệu cho sinh viên, các sinh viên đều vào bên trong, bà ấy ngồi xuống.

“Mẹ, con giới thiệu với mẹ một chút, cô ấy tên Tô Hiểu, là con dâu của mẹ, bọn con đã kết hôn rồi.” Hai tay Trình Linh đặt lên vai Tô Hiểu.

Trần Nhân nhìn Tô Hiểu đang thẹn thùng chào mình, bà ấy cười rất vui vẻ nhìn hai người.

“Hiểu Hiểu phải không, tốt, rất tốt. Ngồi, ngồi đi, ồ, mẹ rót nước cho tụi con…”

Tô Hiểu và Trình Linh ngồi xuống, nhìn phản ứng của Trần Nhân thì rất cảm thán.

Cư dân mạng tưởng tượng đủ kiểu về cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu nhà giàu, kết quả mẹ chồng cô nghe con trai nói “Tụi con kết hôn rồi” thì không có chút phản ứng, nói chuyện bình thường như đang bàn luận về thời tiết.

Trần Nhân rót hai ly nước cho hai người, sau đó mỉm cười nhìn bọn họ.

Cười một lúc, bà ấy đột nhiên ý thức được gì đó, bắt đầu lục lọi người mình, lục một hồi, bà ấy quay đầu gọi vào trong phòng thí nghiệm.

“Quyên Quyên, lấy túi của cô ra đây.”

Một lát sau, một sinh viên nữ cầm túi vải rất to kia của Trần Nhân đi ra, Trần Nhân bắt đầu lục túi.

Tô Hiểu cảm thấy rất kỳ lạ, không biết bà ấy đang làm gì, cô nhìn Trình Linh với ánh mắt khó hiểu, Trình Linh chỉ cười không nói.

Chỉ thấy Trần Nhân lục hồi lâu cuối cùng lấy ra một tấm thẻ, rồi mỉm cười đưa cho Tô Hiểu.

“Hiểu Hiểu, mẹ không có gì cho con cả, mẹ đưa thẻ lương của mẹ cho con, con cầm đi mua chút gì ăn đi.”

Tô Hiểu nhìn tấm thẻ ngân hàng kia, chấn động.

“Mẹ, con không cần đâu ạ, con biết mẹ rất bận, không sao đâu, con có mọi thứ rồi.”

“Không, đây là tấm lòng của mẹ, con mau nhận đi.” Trần Nhân cố chấp nhét thẻ vào trong tay cô.

Tô Hiểu luống cuống nhìn Trình Linh, sao cô có thể nhận thẻ lương của mẹ chồng được?

Như vậy cũng kỳ lạ quá rồi.

Trình Linh nhận giúp cô.

“Vậy tụi con không khách sáo nữa.”

Trần Nhân vội vàng mỉm cười, gật đầu.

Trình Linh uống một ngụm rồi bỏ ly giấy xuống: “Mẹ, Hiểu Hiểu mang thai rồi, một thời gian nữa là mẹ được làm bà nội rồi.”

“Ồ, thật sao? Tốt quá, chúc mừng tụi con.” Trần Nhân chỉ hơi bất ngờ, gương mặt vẫn nở nụ cười kia.

Tô Hiểu cười thẹn thùng, đối diện với người mẹ chồng này, cô cũng không biết nên nói gì.

Có thể nhìn ra được Trần Nhân không có sở trường xã giao, cơ bản đều là Trình Linh chủ động nói chuyện, bà ấy chỉ phản ứng một chút, suốt quá trình đều mỉm cười nhìn con trai và con dâu.

Nhưng con người bà ấy rất tốt.

Ngồi chưa được năm phút, Trần Nhân đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức đứng dậy.

“Mẹ có chút việc, tụi con ngồi một lúc, mẹ quay lại ngay.”

Sau đó, bà ấy bước vào phòng thí nghiệm phía Đông.

Tô Hiểu và Trình Linh nhìn nhau.

Nhưng hai người đợi nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy bóng dáng Trần Nhân.

Trình Linh bất lực thở dài, kéo Tô Hiểu đứng dậy, hai người đi đến trước cửa phòng thí nghiệm phía Đông, thông qua cửa sổ kính nhìn thấy Trần Nhân tập trung chỉ vào dụng cụ thí nghiệm và nói gì đó với sinh viên, cho dù là cử chỉ hay ánh mắt đều có khí thế mạnh mẽ, khác một trời một vực với người phụ nữ hơi mất tự nhiên khi nói chuyện với bọn họ.

Tô Hiểu nhìn mẹ Trình như vậy, trái tim đột nhiên tràn lên một cảm xúc chua chát.

Dáng vẻ tập trung của bà ấy rất xinh đẹp, khiến người ta bị thu hút và khuất phục.

Bà ấy thật sự đã cống hiến cả đời này cho khoa học.

Trình Linh dắt Tô Hiểu rời khỏi phòng thí nghiệm.

“Mẹ anh sinh anh ra, ngày thứ hai đã quay về phòng thí nghiệm. Từ đó về sau, một năm anh cũng chỉ gặp bà ấy mấy lần. Nếu anh không tìm bà ấy, trước giờ bà ấy cũng sẽ không tìm anh. Nhưng mà anh không thể nào trách bà ấy được.”

Tô Hiểu gật đầu nghiêm túc: “Đúng vậy, nếu là em, em cũng sẽ không trách bà ấy. Bà ấy là một người vô cùng tập trung, trước đây có người nói nhà khoa học đều là kẻ điên, em coi như hiểu được rồi.”

“Trình Linh, em thật sự rất thích bà ấy, dáng vẻ tỏa sáng của bà ấy rất thu hút.”

Trình Linh cười.

Ra khỏi tòa nhà, hai người lại đi về đại học F, cách một con phố chính là đại học T.

“Bố anh ở đại học T phải không?”

“Đúng vậy, anh dẫn em đến phòng thí nghiệm tìm ông ấy.”

“Bố anh là người như thế nào?” Tô Hiểu tò mò hỏi.

Nhắc đến bố Trình, Trình Linh phì cười, nụ cười có hơi bất lực.

“Bố anh ấy à, người này cũng rất kỳ lạ.”

“Hả?”

“Có một năm anh học lớp bảy, ông nội bị bệnh nên gọi điện cho bố anh, bảo ông ấy đi họp phụ huynh, bố anh nhận điện thoại xong thì đồng ý rất sảng khoái…”

“Có phải quay lưng lại quên mất rồi không?” Tô Hiểu tiếp lời.

“Không không, người ta rất nhanh thay đồ ra cửa, nhưng anh cũng không thể hiểu được suy nghĩ của ông ấy. Ông ấy đến một trường học, vào trong hỏi từng lớp tên của anh…”

Khi nói tới đây, Trình Linh dường như đắm chìm trong ký ức, tức tới mức xoa ấn đường theo bản năng.

“Anh chờ ở trường cấp hai, chờ đến hoa tàn cũng không thấy ông ấy đâu. Khó khăn lắm mới gọi được cho ông ấy, kết quả ông ấy nói cho anh biết ông ấy đang tìm anh ở một trường tiểu học, còn oán trách là từ lớp một đến lớp sáu đều không tìm thấy anh, anh đi đâu rồi!”

“Khi đó tâm trạng của anh phải nói là…”

Tô Hiểu vừa nghe xong đã ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“Sao lại có người bố thú vị như vậy, ngay cả việc anh lên cấp hai mà ông ấy cũng không biết sao?”

Trình Linh hít sâu: “Phải đó, rõ ràng ông nội đã nói địa chỉ cho ông ấy rồi, kết quả đầu óc ông ấy không sử dụng được, không biết làm sao lại đi lung tung khắp nơi.”

“Ha ha ha, sau đó thì sao?”

“Sau đó anh chịu thua, anh có thể làm gì được, gọi đến trường của ông ấy đón ông ấy ra, rồi đưa đến con phố này, nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho ông ấy biết.”

“Ông ấy mặt dày lắm, trơ tráo nói mời anh ăn cơm, xin lỗi anh, rồi dẫn anh đến con đường đồ nướng ở đây.” Trình Linh đứng giữa con phố cũ, nhìn trái nhìn phải, chỉ vào cửa hàng thứ ba bên trái: “Nhìn thấy không, chính là chỗ đó.”

“Một mình ông ấy gọi một nồi canh cay tê lớn, ăn rất vui vẻ, ăn xong thì đi mất, cuối cùng vẫn là anh trả tiền.”

“Phụt!” Tô Hiểu cười đến cong lưng.

Tuyệt vời!

“Lúc đó anh cũng mới mười mấy tuổi nhỉ, đối diện với người bố như vậy, anh cũng rất tuyệt vọng phải không?” Tô Hiểu có thể tưởng tượng được tâm trạng lúc đó của thiếu niên.

Trình Linh dẫn cô tiếp tục đi đến phòng thí nghiệm: “Phải, anh về nói với ông nội, sau này đừng bảo bố anh đi họp phụ huynh nữa, bằng không cuối cùng người thu dọn tàn cuộc vẫn là anh. Ông nội tức điên, lập tức gọi cho bố anh nói muốn đóng băng thẻ của ông ấy, em đoán xem tiếp theo sẽ như thế nào?”

“Thế nào?”

“Hai tháng sau vừa hay đến Tết, bố anh về, ông nội muốn xem thử bố và mẹ anh bị đóng băng thẻ sẽ trông như thế nào. Kết quả bố anh không hề biết ông nội từng đưa thẻ cho mình, cho nên đóng băng gì đó, người ta không hề quan tâm.”

“Trời ạ, ông nội tức điên phải không?”

“Tức điên rồi, cũng chịu thua luôn. Ông thề rằng sau này không quan tâm hai người họ nữa, cho nên hiện giờ ai cũng không dám nhắc đến bố mẹ trước mặt ông nội.” Trình Linh bật cười.

“Thảo nào em và anh kết hôn lâu như vậy rồi, ông nội chưa từng nhắc đến chuyện của bố mẹ.”

Hai người vừa nói vừa đi đến bên dưới một tòa nhà, đây là phòng thí nghiệm khoa học vật lý quốc gia.

Quẹt thẻ đăng ký vào cửa.

Bọn họ tìm được phòng thí nghiệm của bố Trình, lần này có sự bất ngờ, hai người gõ cửa, người ra mở cửa chính là bố Trình.

So với mẹ Trình trực tiếp không nhận ra con trai, bố Trình nhận ra ngay lập tức, vô cùng vui mừng nói.

“Con trai à, con đến rồi!”

Sau đó, ông ấy vội vàng để hai người vào trong, chủ động khách sáo rót nước.

Trình Linh giới thiệu cho ông ấy trước: “Bố, đây là Hiểu Hiểu, vợ của con, con dâu của bố.”

“Hiểu Hiểu phải không, à, được, mau ngồi đi.”

Bố Trình mặt mày vui mừng, kéo hai người ngồi xuống, vừa đích thân rót nước, vừa đi vòng quanh phòng khách, hình như đang tìm gì đó.

“Bố, bố đang tìm gì vậy?”

“Bố tìm xem có gì ăn không?” Bố Trình nhìn ngó xung quanh trống rỗng, mặt đầy áy náy.

Tô Hiểu dở khóc dở cười: “Bố, không cần đâu ạ, tụi con ăn rồi.” Bọn họ đâu phải con nít.

Bố Trình nghe vậy, nheo mắt cười rồi ngồi xuống.

“Hiểu Hiểu, bố nhớ ông nội Trình Linh có nhắc đến con, con có thể ở bên Trình Linh là phước của tên nhóc nhà bọn ta. Thế nào, tên nhóc này đối xử với con tốt không, không thì nói bố biết, bố trút giận cho con.”

Tô Hiểu khẽ cười, nhìn Trình Linh bằng ánh mắt trêu chọc: “Bố yên tâm, anh ấy đối xử với con rất tốt ạ.”

“Ừ, vậy thì được.” Bố Trình lại bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, tìm hồi lâu rồi hét lớn.

“Thời Hiên, mau lấy cặp của thầy ra đây.”

Sau đó chính là công thức quen thuộc, mùi vị thân quen.

Bố Trình cũng đưa thẻ lương của mình cho Tô Hiểu.

“Hiểu Hiểu, bố không có thời gian mua đồ ăn cho con, con cầm thẻ lương của bố đi mua kẹo ăn được không?”

Tô Hiểu lại dở khóc dở cười, có kinh nghiệm phía trước, cô không nhận cũng phải nhận.

Dù sao cứ cầm trước, đến Tết đưa lại cho họ là được.

“Cảm ơn bố ạ.” Tô Hiểu sảng khoái nhận lấy.

Trình Linh nói: “Bố, Hiểu Hiểu mang thai rồi, một thời gian nữa bố sẽ lên chức ông nội.”

Bố Trình nghe thấy câu nói này, phản ứng của ông ấy lớn hơn phản ứng của mẹ Trình, mắt ông ấy mở to, mặt đầy ngạc nhiên.

“Thật… Thật sao?” Dáng vẻ rất kích động.

Tô Hiểu nhìn phản ứng này của ông ấy, trong lòng dâng lên niềm vui ấm áp.

Chỉ là trong nháy mắt, bố Trình đã vỗ ngực, thở dài.

“Vậy thì hay rồi, cuối cùng ông nội con đã có thể tha cho bố. Ha ha ha, Hiểu Hiểu, cảm ơn con nha, vất vả cho con rồi!”

Cảnh tượng thay đổi quá nhanh, khiến Tô Hiểu chưa làm xong công tác quản lý biểu cảm.

Trình Linh cũng rất cạn lời với bố mình.

“Bố, dạo này bố bận không, nếu rảnh thì chúng ta cùng đi ăn trưa.” Đã mười một giờ rồi.

Bố Trình gật đầu: “Không bận, không bận, đợi chút nha, bố đi xử lý số liệu, sẽ quay lại ngay.”

Sau đó giống hệt như mẹ Trình, vào trong thì không còn thấy bóng dáng nữa.

Trình Linh hít sâu, kéo Tô Hiểu đứng dậy.

“Chúng ta về thôi.”

Tô Hiểu đi đoạn đường xa như vậy, cơ thể cũng hơi đuối rồi.

Mặc dù hiện giờ cô hoàn toàn không cảm nhận được trong bụng có một sinh mạng bé nhỏ, nhưng đứa bé luôn tuyên bố bằng đủ loại tư thế, thằng bé đã đến rồi.

Phản ứng của Tô Hiểu hơi lớn, gần như nửa dựa vào lòng Trình Linh, bước ra khỏi tòa nhà.

Tài xế lái xe đến dưới lầu, đón hai người về Đào Hoa Viên.

Ông cụ sắp xếp bác sĩ dinh dưỡng hai mươi tiếng đồng hồ cho Tô Hiểu, rồi bảo dì Trương đến chăm sóc cho cô.

Khoảng thời gian này, Tô Hiểu hầu như đều ở Bích Thủy Loan, một lòng chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.

Nền tảng của cô vẫn ở đó, một tháng sau đã có được khung sườn khiến giáo viên hướng dẫn hài lòng, sau đó cô bắt đầu viết luận văn.

Cả kỳ mang thai của Tô Hiểu đều làm bạn với luận văn, ngày dự sinh của cô là đầu tháng Sáu năm sau, cũng chính là mùa tốt nghiệp của cô.

Nửa năm này, Trình Linh thường xuyên ở bên cô, rất ít khi đi công tác, mà có đi cũng về rất nhanh. Hiện giờ anh có thể buông tay thì sẽ buông tay, chuyện lớn hóa nhỏ, không còn tự làm nhiều việc như trước đây nữa.

Suốt năm năm trời, anh đã kiểm soát chặt chẽ tập đoàn trong tay, đương nhiên cũng đến lúc nên thả lỏng.

Trên dưới nhà họ Trình một lòng chờ đợi đứa bé này đến với thế giới.

Hiện giờ Trình Linh hầu hạ Tô Hiểu rất lên tay, gội đầu tắm rửa, cắt móng tay, tỉa lông mày, gần như cái gì cũng là do anh làm.

Tô Hiểu nhìn tổng giám đốc ngồi xổm dưới chân cắt móng chân cho mình, rất cảm thán.

Sau khi làm bố, Trình Linh trở nên dịu dàng hơn.

“Có phải anh thích con trai nhiều hơn thích em không?” Trước kia khi đi siêu âm, bác sĩ nói cho cô biết đây là một bé trai.

Trình Linh đang cắt móng chân, khó hiểu ngước mắt lên.

“Tại sao em lại nói như vậy?”

“Từ khi em mang thai, anh đối xử với em còn tốt hơn trước.” Tô Hiểu hất cằm chất vấn.

Trình Linh dở khóc dở cười, cầm lấy đôi chân ngọc ngà kia nghịch trong lòng bàn tay, nhìn gương mặt vẫn trong trẻo như cũ của cô.

“Cô ngốc, chính vì em mang thai vất vả như vậy nên anh mới càng đau lòng cho em hơn, vợ chịu khổ, anh không thể chịu đau thay em, chỉ đành chăm sóc em nhiều hơn.”

Tô Hiểu nghe anh nói vậy thì mới hài lòng.

Trình Linh tỉ mỉ dịu dàng cắt xong móng chân cho cô, rồi đặt đôi chân ngọc ngà kia ngâm vào nước ấm.

Trong thời kỳ mang thai, giấc ngủ của Tô Hiểu không tốt, Trình Linh chỉ có thể làm dịu nỗi đau khổ của cô bằng cách này.

Anh không phải người thích phô trương, nếu trước kia không bị hotsearch ép thì cũng sẽ không khoe khoang tình yêu trước mọi người.

Anh đối xử tốt với Tô Hiểu là mưa dầm thấm lâu, là tỉ mỉ tinh tế.

Tô Hiểu nghe nhạc nhẹ, cơ thể và tâm trạng thả lỏng, Trình Linh ngồi trên ghế nhỏ mát xa chân cho cô.

“À, bằng tốt nghiệp và chứng chỉ bằng cấp của em đã có rồi.”

Bởi vì ngày dự sinh của Tô Hiểu vào tháng Sáu, cho nên Trình Linh đã sử dụng chút quan hệ để cô bảo vệ luận văn vào tháng Năm, hai mươi ngày trước cô đã bảo vệ luận văn thành công, hiện giờ bằng cấp đều đã có, chỉ chờ cô đi nhận.

Trình Linh nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, anh ngước mắt, nghiêm túc nhìn cô.

“Rất tốt, cảm giác tội lỗi trong lòng anh cuối cùng đã bớt đi.”

“Ý gì thế?”

“Em quên câu nói lần đầu tiên khi em nhìn thấy anh mua bao cao su rồi à?”

Tô Hiểu ngây người, khi đó cô nói gì nhỉ?

Đúng, hình như là nói “Anh ngủ với một sinh viên đại học vẫn chưa tốt nghiệp, lương tâm của anh không thấy đau sao?”

Tô Hiểu phì cười: “Vậy em hỏi anh, lâu vậy rồi, lương tâm của anh còn thấy đau không?”

Trình Linh dừng lại, nghiêm túc trả lời: “Đau chứ, cho nên không phải anh đang ngoan ngoãn hầu hạ em đó sao.”

Tô Hiểu thấy dáng vẻ đắc ý của anh thì tức giận, cầm gối sau lưng lên định đập anh.

Đúng lúc này, bụng cô đột nhiên trũng xuống dưới.

“Ui da, đau quá!”

“Sao thế?” Sắc mặt Trình Linh căng thẳng, anh vội vàng đứng dậy dìu cô.

“Hình như… Hình như sắp sinh rồi…” Tô Hiểu toát đầy mồ hôi, tay chỉ xuống th*n d***.

Trình Linh nhìn xuống, trông thấy từ đùi cô có máu chảy ra, trái tim anh thắt lại, sắc mặt căng cứng, không nói lời nào đã ôm ngang người Tô Hiểu lên.

“Người đâu, mau đến bệnh viện!”

Trải qua cơn đau một đêm, đến hơn bảy giờ sáng, lúc mặt trời mọc cũng chính là Tết thiếu nhi một tháng Sáu, cục cưng Trình Dật Chi cất tiếng khóc chào đời.

Bình Luận (0)
Comment