Biệt thự Thanh Thủy Uyển là khu nhà giàu bậc nhất của Ma Đô, gần sông cạnh núi, vị trí địa lý rất tốt.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước một căn biệt thự độc lập.
Trợ lý Châu xách vali vào cho cô, Trình Linh đích thân dẫn cô vào nhà.
Một người phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi cung kính đứng trước cửa, tươi cười chào đón Tô Hiểu.
“Đây là dì Trương.” Trình Linh giới thiệu.
“Cô chủ!”
Câu “cô chủ” suýt thì khiến cô nôn hết bữa tối hôm qua ra.
Cũng may Tô Hiểu từng diễn thuyết trên đại hội trường nên vẫn kiểm soát được.
“Dì gọi cháu là Hiểu Hiểu được rồi.”
Dì Trương nhìn Trình Linh, anh không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
“Được, cô Hiểu Hiểu, mau vào đi, muốn ăn khuya không?”
Tô Hiểu lắc đầu: “Cháu không có thói quen ăn khuya.” Tô Hiểu đi theo, thay giày rồi bước vào phòng khách. Đây là một căn biệt thự rất lớn và xa hoa.
Trình Linh tháo cà vạt sọc vằn màu đen, nhìn sang trợ lý Châu và dặn dò.
“Mang những món đồ thuộc bộ sưu tập mùa thu của các thương hiệu xa xỉ đặt may theo kích thước của cô Tô qua đây!”
“Vâng ạ.” Trợ lý Châu ghi chép lại.
Tô Hiểu nghe vậy, lập tức từ chối.
“Không cần đâu!”
Trình Linh hơi chau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, cơ thể của anh cao to như cây tùng đứng chính giữa phòng khách, rất có khí thế uy h**p người khác.
Tô Hiểu đối diện với ánh mắt không vui của anh thì vô cùng ngại ngùng, nhưng cô vẫn lắc đầu.
“Anh Trình, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng thật sự không cần thiết, tôi mặc những bộ đồ này đi học, người khác hoặc là cảm thấy tôi mặc hàng nhái, hoặc là cảm thấy tôi vớ được đại gia. Tôi chỉ muốn sống bình yên ở trường, không phải nói rõ là sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của đối phương sao?”
Tuy rằng Tô Hiểu đồng ý dùng cách kết hôn bí mật để ứng phó với hai người già, nhưng không định dính líu quá nhiều đến Trình Linh. Cô nghèo nhưng tâm không nghèo, cũng không muốn chiếm hời của người khác.
Trình Linh không nói gì, cuối cùng anh vẫn gật đầu đồng ý.
Anh vốn định bù đắp cho cô về mặt vật chất, xem ra cô thật sự không muốn.
“Nếu cô mệt thì nghỉ ngơi sớm đi, tôi còn phải làm việc một lúc nữa.” Trình Linh đi thẳng lên tầng hai.
Dì Trương nhiệt tình đi tới: “Hiểu Hiểu, dì dẫn cháu đi tham quan biệt thự nhé!”
Tô Hiểu đồng ý.
Biệt thự rất lớn, trước và sau đều có hai vườn hoa lớn, tầng một là phòng khách, nhà bếp và khu vực tiếp đón khách, tầng hai có ba phòng khách và hai phòng đọc sách, tầng ba là khu vực riêng tư của chủ nhân. Trợ lý Châu mang thẳng vali của cô lên phòng ngủ chính ở tầng ba.
Một lát sau, bọn họ đều đi xuống, chỉ để lại một mình Tô Hiểu ở trong phòng ngủ chính.
Cô chợt thấy hơi hoảng hốt.
Tô Hiểu tắm rửa, mặc đồ ngủ rồi nằm lên giường, không phải giường của mình nên ngủ thế nào cũng không thấy thoải mái.
Tô Hiểu mang theo tâm trạng thấp thỏm dần thiếp đi.
Tờ mờ sáng hôm sau, Trình Linh đã ra ngoài từ sáng, Tô Hiểu được tài xế đưa đến trường.
Một tháng tiếp theo này, Tô Hiểu không còn nhìn thấy Trình Linh nữa, nhưng trong nhóm ba người, mỗi ngày ông cụ đều nhiệt tình gửi bao lì xì, còn yêu cầu hai người họ bắt buộc phải giành giật. Việc ông cụ hỏi đến nhiều nhất chính là việc học của Tô Hiểu, công việc của hội sinh viên như thế nào. Tô Hiểu nói chuyện với ông nhiều, có đôi khi cũng phàn nàn vài câu, ông đều kiên nhẫn dẫn dắt cho cô.
Mà suốt một tháng này trong nhóm chat, nếu Trình Linh không bị ông cụ tag vào, anh tuyệt đối không lên tiếng, cho dù có trả lời cũng chỉ là vài chữ ngắn gọn.
Ngược lại, Tô Hiểu và ông cụ nói chuyện rất thân thiết, Tô Hiểu dần thích ông nội có kiến thức sâu rộng và nhiệt tình này.
“Hiểu Hiểu à, nếu như ông nội cháu còn sống, chắc chắn ông ấy cũng sẽ đối xử với cháu như vậy. Cháu thông minh, vươn lên thế này, không biết ông nội cháu vui vẻ nhường nào đâu. Từ nay về sau, ông chính là ông nội ruột của cháu...”
Khi nhìn thấy câu nói này, Tô Hiểu lặng lẽ khóc rất lâu.
Cả đời này, ngoại trừ bà nội thì ông nội Trình là người đối xử với cô tốt nhất.
“Hiểu Hiểu, một thời gian nữa ông nội về rồi, rất nhanh chúng ta có thể gặp mặt.”
“Vâng ạ, cháu mong chờ được gặp ông nội.”
Ông nội Trình gửi meme mặt cười.
Gia đình giàu có thật sự sẽ không khoe khoang bên ngoài, nhà họ Trình là quý tộc mấy trăm năm ở thành phố S, nền tảng gia tộc được lưu truyền dài dài.
Từ nhỏ Trình Linh đã có xuất thân cao quý, liên tục mấy đời nhà họ Trình đều chỉ có một người con trai, từ nhỏ anh đã được nâng niu trong lòng bàn tay. Nhưng dù Trình Linh ngậm thìa vàng, ông cụ cũng không hề nuông chiều anh, mỗi đời người cầm quyền của nhà họ Trình đều được đưa vào quân đội rèn luyện mấy năm, Trình Linh là một thiếu niên thiên tài, từ nhỏ đã có tài năng thiên bẩm về toán học và máy tính. Lúc năm tuổi, anh đã được lựa chọn, đưa đến căn cứ của Liên Hợp Quốc để huấn luyện bí mật.
Ở nước ngoài, anh từng thực tập ở các doanh nghiệp lớn về mạng Internet và khoa học kỹ thuật máy tính, thuộc kiểu vừa học vừa làm. Khi đó, doanh nghiệp của nước ngoài và nhà trường không có mấy ai biết đến xuất thân của anh.
Đến khi anh học thành tài, quay về, lúc đầu Trình Linh âm thầm bước vào tập đoàn của mình, bắt đầu đi lên từ bộ phận cơ bản. Anh dựa vào thực lực đáng sợ, trong một năm đã từ nhân viên bình thường thăng lên cấp quản lý.
Cho đến khi anh trở thành tổng giám đốc của đơn vị kinh doanh nào đó, ông cụ mới công bố thân phận của anh.
Sau đó, Trình Linh danh chính ngôn thuận bước vào hội đồng quản trị, bắt đầu đảm nhiệm chức CEO luân phiên. Sau này, bởi vì thành tích quá xuất sắc, anh đã nhanh chóng đánh bại những CEO luân phiên khác, trực tiếp thăng chức lên làm tổng giám đốc công ty.
Mà trong ba năm nay, Trình Linh đã tiếp nhận các nghiệp vụ của cả tập đoàn, ông cụ gần như ở trong trạng thái “nghỉ hưu”.
Chính vì sau mỗi bước chân của anh, thành tích hằng tháng của tập đoàn đều được mọi người nhìn thấy, tất cả đều phục anh, cho dù là cổ đông thâm niên cũng khen ngợi anh không ngớt.
Vị trí tổng giám đốc của Trình Linh cực kỳ vững vàng.
Lý lịch xuất sắc như vậy được đổi lấy từ việc tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc.
Trình Linh ngoại trừ công việc cũng chỉ có công việc, dường như anh không hề có hứng thú với bất cứ chuyện gì.
Cho đến một buổi sáng ngày mười lăm tháng Tám, trợ lý Châu mới sáng sớm đã vào báo cáo, sắp xếp công việc ngày hôm nay, rồi bỗng nhiên nhiều chuyện nói một câu.
“Tổng giám đốc Trình, hôm nay là sinh nhật của cô Tô.”
Trình Linh bỗng ngẩng đầu khỏi một đống tài liệu cần ký tên, đôi mắt trong trẻo hiện lên vài phần mơ màng.
“Anh cảm thấy tặng gì thì tốt?” Trình Linh hơi đau đầu.
Quần áo xa xỉ đặt may tặng cô lần trước đã bị cô từ chối rồi.
Mắc quá cô sẽ không lấy.
Nhưng sinh nhật của cô mà tặng quà rẻ tiền, Trình Linh không làm được.
Trợ lý Châu biết tình hình của Tô Hiểu, anh ta do dự giây lát rồi thử hỏi.
“Tổng giám đốc Trình, cô Tô không muốn đồ quá đắt đỏ, hay là chọn một món quà trông không tệ, lại không quá xa xỉ thì sao?”
Trình Linh gật đầu: “Anh đi xử lý đi.”
Trợ lý Châu lập tức ra khỏi phòng làm việc, đến trước cửa, bỗng nhiên Trình Linh gọi anh ta lại.
“Anh liên lạc với cô ấy, buổi tối cùng đi ăn cơm.”
“Được.” Trợ lý Châu đóng cửa lại.
Trình Linh chợt nhớ ra một chuyện, anh đưa thẻ phụ cho Tô Hiểu, nhưng đến nay tấm thẻ đó vẫn không có lịch sử chi tiêu gì.
Nghĩ tới điều này, Trình Linh không khỏi cảm thấy u ám.
Trình Linh lớn chừng này tuổi, gần như chưa từng gặp chuyện phiền muộn, tất cả vấn đề chỉ cần anh cố gắng thì sẽ dễ dàng làm được.
Nhưng anh lại có một phiền muộn vô cùng nhức đầu, anh kiếm nhiều tiền như vậy, đếm cũng đếm không hết, nhưng không ai tiêu giúp anh.
Anh tự cho rằng mình là một tổng giám đốc, kiếm tiền thì nên đưa cho bố mẹ và vợ tiêu.
Nhưng trên thực tế, bố mẹ của Trình Linh đều là nhà khoa học, một người ở đại học F thành phố S, một người ở đại học T thành phố S, hai trường đại học này đều đứng trong top năm toàn quốc, nổi danh toàn thế giới.
Bố mẹ của Trình Linh đều có một phòng nghiên cứu khoa học của riêng mình, họ không ngừng dẫn dắt đội nhóm và sinh viên thử nghiên cứu, thử nghiệm các loại khoa học.
Một tháng anh cũng hiếm khi gặp được bố mẹ một lần.
Sau khi Trình Linh kiếm được tiền, ngay lập tức đưa cho bố mẹ mỗi người một thẻ phụ, sau đó hằng ngày anh đều mong chờ họ tiêu tiền. Đáng tiếc, nhiều năm trôi qua như vậy, bố mẹ không tiêu của anh đồng nào. Ngược lại, mỗi năm đến Tết, còn lì xì mang tính tượng trưng cho anh.
Đến hiện nay, giáo viên và sinh viên của hai trường đại học này đều không biết thân phận của bố mẹ anh.
Đối với nhân viên nghiên cứu khoa học suốt ngày cần phải mặc áo blouse trắng mà nói, bọn họ thật sự không có nhu cầu với những món đồ xa xỉ.
Phải biết rằng trong những gia đình khác, các người mẹ, người dì, người chị, người em, người thím, cháu gái gì đó đều nghĩ đủ mọi cách lấy được thẻ từ chỗ tổng giám đốc, có được đãi ngộ đặc biệt là quẹt thẻ thoải mái.
Mỗi lần đám bạn thân bóc phốt nhóm phụ nữ trong nhà tiêu quá nhiều tiền, Trình Linh chỉ đành âm thầm ngưỡng mộ.
Sau khi gặp được Tô Hiểu, Trình Linh không chút do dự đưa tấm thẻ phụ thứ ba cho cô. Khi nói ra ba chữ “quét thoải mái”, trong lòng anh nghĩ, chắc bây giờ đã có người tiêu tiền của anh rồi.
Đáng tiếc là không.
Suốt hai tháng trời trôi qua, cô nhóc này không động đến một xu.
Trình Linh yên lặng nhìn điện thoại, quyết định chủ động gọi điện cho Tô Hiểu.