Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 9

Tô Hiểu hiếm khi được ngủ nướng.

Hôm nay là Tết Trung thu, bạn cùng phòng đều không ở đây, trước kia khi còn ở quê, Tô Hiểu thích nhất cái Tết này, bởi vì ngày đấy là sinh nhật của cô, bà nội sẽ luôn nấu mì Trường Thọ cho cô, rồi cho cô thêm năm hào tiền tiêu vặt. Cô sẽ phóng túng bản thân vào ngày này, đi mua một số kẹo mà mình đã thèm rất lâu.

Sau khi rời xa bà nội để lên huyện học cấp ba, cô ghét nhất là ngày này.

Bố mẹ sinh cô ra vào ngày Trung thu, nhưng đều vứt bỏ cô.

Thời cấp ba, người khác đều về nhà ăn Tết, cô thì trốn trong ký túc xá học bài, hoặc là đi nhặt chai nhựa rỗng trên phố vào buổi tối, rồi đến trạm thu gom đổi một ít tiền mua sách phụ đạo ngoài môn học cho mình.

Hơn hai năm đến thành phố S, cô lại càng không đón sinh nhật.

Mỗi năm vào lúc này, trong ký túc xá đều trống vắng.

Khi Tô Hiểu nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên, cô dụi mắt ngồi dậy.

Cô không thèm nhìn tên đã nghe máy.

“A lô?” Cô túm lấy mái tóc rối bời.

“Là tôi.”

Tô Hiểu bỗng giật mình, hoàn toàn tỉnh táo.

“Anh Trình?” Cô hơi khó tin, cầm điện thoại nhìn một cái, phát hiện thật sự là tên anh.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không nhanh không chậm của Trình Linh.

“Hôm nay là Trung thu, cô có dự định gì không?”

Tô Hiểu nghe thấy thì ngây người, đáy lòng có một cảm giác ấm áp không thể nói rõ, cô buột miệng nói ra trong vô thức: “Không có...”

Nói xong, cô thấy hơi hối hận, hai người họ chỉ có thể tính là người xa lạ cúi đầu chào nhau mà thôi, ngay cả vợ chồng plastic cũng không phải, đón Trung thu cùng anh thì vẫn hơi ngượng ngùng.

Huống hồ hôm nay còn là sinh nhật của cô.

Trình Linh nghe vậy, nhớ đến lời dặn của ông nội, anh dịu dàng nói.

“Tôi bảo trợ lý Châu đến đón cô, cô đến trung tâm thương mại bên này dạo phố, mua sắm, buổi tối chúng ta cùng đi ăn cơm, thấy sao?”

Ban ngày anh thật sự có quá nhiều việc, không thể rảnh rỗi, đối với đám IT bọn họ, không có gì gọi là ngày lễ cả.

Tô Hiểu há miệng, không nói ra lời từ chối, cuối cùng cô đồng ý.

Đến mười giờ hơn, trợ lý Châu lái xe đến cổng trường phía Tây đón cô.

Hôm nay Tô Hiểu mặc áo khoác dài màu kem, đường cong trên vai cô hoàn hảo, lại cao ráo, mang giày cao gót màu đen trông đầy khí thế.

Trợ lý Châu đứng ở xa nhìn thấy cô bước lại gần, thầm nghĩ khí chất của Tô Hiểu rất tốt, thật sự không nhìn ra được cô là cô gái có xuất thân nghèo khổ. Khí chất của cô sạch sẽ gọn gàng, đặc biệt có khí thế của nữ nhân viên văn phòng.

Vẻ ngoài và khí chất như vậy, cho dù đứng trước mặt tổng giám đốc Trình cũng không cảm thấy không hài hòa.

Nếu như cô ăn diện một chút sẽ càng thêm xinh đẹp.

“Cô Tô!” Trợ lý Châu khách sáo giúp cô mở cửa xe sau.

Tô Hiểu khom lưng nói tiếng cảm ơn rồi ngồi vào trong.

Suốt đường đi, hai người rất ít trò chuyện, trợ lý Châu đang nghĩ buổi tối tổng giám đốc Trình dùng bữa với cô, cho nên không nói chuyện quà sinh nhật, chờ ông chủ tạo bất ngờ cho cô.

Sở dĩ trợ lý Châu làm như vậy là vì ông cụ đặc biệt gọi điện cho anh ta, bảo anh ta nghĩ đủ mọi khả năng để tác hợp cho Trình Linh và Tô Hiểu.

Ông cụ là nhân vật như thế nào, là người chỉ cần giậm chân là thành phố S đều phải chấn động. Thường ngày, người có cấp bậc như trợ lý Châu đều không thể gặp mặt ông cụ, nhưng ông lại đặc biệt gọi điện cho anh ta, trợ lý Châu được yêu thương mà cảm thấy lo sợ, đương nhiên sẽ làm theo.

Xe Cayenne lái đến tòa nhà đôi nằm ở trung tâm thành phố phồn hoa nhất của thành phố S.

Tòa nhà đôi là công trình nổi bật của thành phố S, bên cạnh nó là con sông Hoàng Phủ nổi danh toàn quốc.

Đối diện tòa nhà đôi là trung tâm thương mại đẳng cấp phồn hoa nhất thành phố S.

Trợ lý Châu dẫn cô đến trước cửa trung tâm thương mại, nhưng Tô Hiểu không đi vào. Đứng cách một cây cầu, cô nhìn thấy tòa nhà đôi với bức tường kính đứng kiêu hãnh ở đối diện. Ở tầng tám mươi tám có một hành lang nối liền hai tòa nhà với nhau.

Mà bên trên hành lang có một biểu tượng đứng hiên ngang.

“Tập đoàn Hoa An”.

Tô Hiểu nhớ đến lời Hà Dĩnh từng nói, Hoa An là nơi mơ ước của tất cả sinh viên đã tốt nghiệp, ai cũng muốn trở thành một thành viên trong “Đế quốc” này.

Đương nhiên Tô Hiểu cũng muốn.

Bên cạnh trung tâm thương mại lớn nhất này có một tòa chung cư cao cấp, đứng sừng sững bên sông, tấc đất tấc vàng, một mét vuông gần hai trăm nghìn tệ.

Là căn nhà giàu có danh xứng với thực.

Trợ lý Châu để ý thấy Tô Hiểu nhìn ngó xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở ba chữ “Bích Thủy Loan”, anh ta cười nói.

“À, tổng giám đốc Trình có một căn penthouse ở chỗ này, ở đây gần công ty, phần lớn thời gian tổng giám đốc Trình đều ở bên này. Vừa rồi tổng giám đốc Trình căn dặn lát nữa cô ăn cơm xong, muốn nghỉ ngơi thì đến Bích Thủy Loan nghỉ ngơi một chút, đến tối tổng giám đốc Trình sẽ đến đón cô.” Giọng điệu của trợ lý Châu vô cùng cung kính.

Mặc dù Tô Hiểu không tìm hiểu về những căn nhà giàu này, nhưng chỉ nhìn mỗi vị trí địa lý đã biết chắc chắn là khu nhà giàu, còn là penthouse, vậy lại càng giàu hơn nữa.

Tô Hiểu có thói quen ngủ trưa, nên tùy tiện đồng ý.

Trợ lý Châu đi cùng cô lên tầng cao nhất của trung tâm thương mại để ăn cơm, anh ta hỏi cô có muốn xuống dưới lầu dạo không, Tô Hiểu nhìn cửa hàng đồ hiệu khắp tầng lầu kia, rồi lắc đầu.

Trợ lý Châu bất lực nhắc nhở.

“Cô Tô, tổng giám đốc Trình đưa thẻ phụ cho cô là để cô quẹt thoải mái, cô không cần phải tiết kiệm tiền giùm anh ấy, tổng giám đốc Trình cái gì cũng thiếu, nhưng tuyệt đối không thiếu tiền.”

Nếu không phải vì không thân, trợ lý Châu đã kéo cô vào trong tiêu phí.

Đáng tiếc, Tô Hiểu khẽ liếc anh ta: “Tôi thích tiêu tiền của mình, tiêu tiền người khác luôn cảm thấy không được tự nhiên.”

Trợ lý Châu rất muốn nói “Đây là tiền của chồng cô, tiêu là chính đáng, không ai có tư cách tiêu tiền của tổng giám đốc Trình hơn cô”. Nhưng anh ta nghĩ đến hợp đồng hai người đã ký thì nghẹn lời.

Lúc đầu trợ lý Châu không rõ tình hình cụ thể, còn giúp Trình Linh soạn hợp đồng, cho đến khi ông cụ gọi điện tới, nói rõ cho anh ta biết ông chỉ chấp nhận Tô Hiểu là vợ của Trình Linh, lúc này trợ lý Châu mới biết Tô Hiểu trước mặt e rằng không chạy thoát được.

Vẫn nên để buổi tối bảo tổng giám đốc Trình dẫn cô đến dạo.

“Vậy tôi dẫn cô đến Bích Thủy Loan nghỉ ngơi nhé?”

“Ừm!”

Hai người xuống lầu, lái xe đi thẳng đến hầm để xe của chung cư, rồi từ bên dưới đi thang máy lên tầng cao nhất.

Lên đến lầu, Tô Hiểu mới biết tòa nhà này của Trình Linh là tòa nhà tốt nhất, tầm nhìn cực tốt, thiết kế hào hoa trong penthouse khiến người ta phải há hốc miệng.

Một tầng ba trăm mét vuông, hai tầng là sáu trăm mét vuông.

Tô Hiểu chỉ đi dạo một vòng đã mất nửa tiếng.

Trợ lý Châu dặn cô nghỉ ngơi đàng hoàng, còn mình thì quay về làm việc.

Tô Hiểu đứng ở cánh cửa kính nhìn ra tòa nhà đôi ở đối diện, cô gửi tin nhắn cho Trình Linh.

[Tô Hiểu: Tôi ngủ phòng nào?]

Lần này Trình Linh trả lời rất nhanh.

[Trình: Tùy cô.]

Một lúc sau anh bổ sung thêm.

[Trình: Mỗi ngày đều có người dọn dẹp, các phòng đều sạch sẽ, cô cứ ngủ thoải mái.]

Tô Hiểu chọn một phòng ngủ phụ gần cửa sổ, giấc ngủ này rất ngon, cho đến khi trời dần tối cô mới tỉnh lại.

Trình Linh tan làm sớm, hôm nay bởi vì lễ nên đã coi như là một ngày không bận rộn nhất. Anh thay dép vào nhà, nhìn ngó xung quanh, cuối cùng ở phòng ngủ phụ bên dưới tầng tìm thấy Tô Hiểu.

Tô Hiểu vừa mới mặc xong quần áo bước ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời đều hơi ngượng ngùng.

Trình Linh đứng ở quầy bar bên ngoài cửa, áo sơ mi màu tím đậm bó lấy eo, quần tây đen được cắt may vừa người, làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của anh.

Anh khẽ nhìn sang, trông cao quý và dịu dàng.

Tô Hiểu vẫn luôn cảm thấy có một cảm giác đặc biệt khi nhìn thấy Trình Linh, bức tường đá cuội màu vàng sau lưng anh khiến anh trông như người trong bức tranh, lúc này Tô Hiểu mới phản ứng lại.

Đúng vậy, mỗi lần nhìn thấy Trình Linh, cô đều cảm thấy bản thân đang ngắm một bức tranh.

Thân hình của anh rất đẹp, thon dài thẳng tắp, khí chất lại càng tuyệt vời, anh lạnh lùng, mang cho người ta cảm giác như cây tùng bách trong rừng.

Chí mạng nhất là ngũ quan hoàn mỹ kia, như được điêu khắc ra vậy. Không có khí thế bức người, nhưng có cảm giác cao quý và xa cách, từ chối người khác.

Chỉ cần anh tồn tại, mọi thứ trên đời này đều làm nền cho anh.

Tô Hiểu thưởng thức trai đẹp, rồi nở nụ cười.

“Tết Trung thu vui vẻ! Là ông nội bảo anh đón Trung thu cùng tôi à?”

Trình Linh nhìn thiếu nữ tung tăng, trong sáng như ngọc, anh không phủ nhận.

“Đi thôi, cùng đi ăn cơm.”

Bình Luận (0)
Comment