Trình Linh dẫn cô đến quán ăn Trung Quốc nổi tiếng nhất toàn thành phố ở bên cạnh, Tây Giang Nguyệt.
Tây Giang Nguyệt được xây dựng đối diện với sông, chỉ có bảy tầng lầu.
Nghe nói danh sách đặt trước ở đây đã trải dài đến nửa năm sau.
Tô Hiểu không biết Trình Linh đặt được căn phòng trên tầng cao nhất bằng cách nào, lúc đi vào, trợ lý Châu đã đến rồi.
Anh ta cười tươi: “Tổng giám đốc Trình, cô Tô.”
Căn phòng rất lớn, sát bên trong có một hàng ghế sofa, dưới đất trải thảm, bàn ăn được đặt bên cạnh cửa sổ, trong phòng được trang trí vô cùng cao cấp.
Hai người còn chưa ngồi xuống, trợ lý Châu đã vỗ tay, Tô Hiểu nhìn thấy trong phòng uống nước bên cạnh có một nữ phục vụ đẩy một xe đồ ăn đi ra.
Trên chiếc xe đồ ăn kia có đặt một bó hoa xinh đẹp, phía trước hoa là bánh kem tinh tế.
Khi Tô Hiểu nhìn thấy bánh kem, cô giật mình trong lòng, chỉ cảm thấy trái tim của mình đập mạnh, mặt đầy khó tin.
Áo khoác của Trình Linh được đặt trên cánh tay, anh nhìn Tô Hiểu và nở một nụ cười hiếm khi xuất hiện, cho dù nụ cười rất nhạt nhưng cũng đủ khiến người ta rung động.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Hốc mắt Tô Hiểu bỗng chốc cay xè, cô gắng nhịn, không để nước mắt rơi xuống.
Lúc này trợ lý Châu đưa một chiếc hộp tinh tế của Van Cleef & Arpels cho Trình Linh, anh nhìn một cái, thầm thở dài trong lòng, lần đầu tiên tặng quà cho người ta, không ngờ lại tặng món đồ rẻ tiền như vậy.
Rất có cảm giác buồn bã khi không tiêu tiền được.
Anh đi tới trước mặt Tô Hiểu, đưa chiếc hộp cho cô: “Quà sinh nhật cho cô, cô xem thử có thích không? Không thích thì lát nữa đến trung tâm thương mại mua cái khác.”
Mắt Tô Hiểu hơi chuyển động, cô nhận lấy, mỉm cười gật đầu: “Chắc chắn là thích...”
Khi mở ra mới phát hiện là sợi dây chuyền cỏ may mắn của Van Cleef & Arpels, Tô Hiểu thấy rất nhiều người từng đeo sợi dây chuyền này, lòng thầm nghĩ chắc là rất phổ biến, lập tức định đeo lên.
Trình Linh thấy cô không gài được, bèn vứt áo khoác sang sofa bên cạnh, rồi bước ra sau đeo giúp cô.
Mùi gỗ lim dễ ngửi ập vào mũi, sắc mặt Tô Hiểu hơi ửng đỏ, đây là lần hai người gần nhau nhất.
Tô Hiểu hơi mất tự nhiên.
Có điều, đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, Trình Linh đeo xong thì quay người nhìn một cái: “Ừ, rất đẹp, thích hợp với cô.”
Tô Hiểu cũng rất thích, cô ngẩng đầu cười với anh.
“Sao anh nhớ sinh nhật của tôi?”
Tô Hiểu hỏi xong, phát hiện vẻ mặt của Trình Linh cứng ngắc một cách rõ ràng.
Tô Hiểu nhìn trợ lý Châu bên cạnh, chợt hiểu ra.
Cô lập tức bật cười.
Thật ra Trình Linh hơi xấu hổ, nhưng khi nhận ra sự ngây thơ trong nụ cười của cô, không hề kiêng dè và túng quẫn, nên anh cũng thoải mái hơn.
Trợ lý Châu cắt bánh kem giúp cô, Trình Linh ăn một miếng tượng trưng, anh không thích ăn đồ ngọt.
Nhưng anh phát hiện Tô Hiểu ăn liên tục miếng này đến miếng khác.
“Cô để bụng ăn cơm nữa.”
Trợ lý Châu cũng đứng ở một bên cười nói: “Cô Tô, thức ăn của Tây Giang Nguyệt rất ngon, cô ăn bánh kem nhiều chắc chắn sẽ no, lát nữa không ăn nổi đâu.”
Lúc này Tô Hiểu mới dừng lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bánh kem.
Đây là bánh sinh nhật đầu tiên mà cô được ăn trong đời...
Nghi thức này vẫn phải có.
Cô lại ăn thêm một miếng mới dừng lại.
Mặc dù cô không nói gì, nhưng Trình Linh cũng đoán ra được đôi chút.
Nhất thời mọi người đều không lên tiếng.
Tô Hiểu cười: “Cảm ơn anh, anh Trình.”
Cô lấy điện thoại ra, lặng lẽ nhìn tấm ảnh trên giấy đăng ký kết hôn được chụp lúc trước, ghi nhớ sinh nhật của Trình Linh.
Người ta kính cô một thước, cô cũng phải trả lại một trượng. Trải nghiệm từ nhỏ đến lớn khiến cô luyện thành thói quen tuyệt đối không coi bất cứ thứ gì là lẽ đương nhiên.
Một câu “anh Trình” chợt khiến Trình Linh hơi mất tự nhiên.
Có thế nào đi chăng nữa, hiện giờ anh cũng là chồng trên danh nghĩa của cô.
Tuy rằng đúng là bọn họ là cặp đôi không giống vợ chồng nhất trên thế giới này, thậm chí xa lạ tới nỗi không tính là người quen.
Trình Linh vốn định bảo cô đổi xưng hô, nhưng nghĩ đến cô vẫn luôn giữ khoảng cách với mình, lời đến bên miệng lại bị anh nuốt trở lại.
Bữa ăn này cũng tính là hòa thuận, về cơ bản Trình Linh không nói gì, suốt quá trình toàn là trợ lý Châu cố gắng điều hòa bầu không khí.
Trợ lý Châu là người do chính tay Trình Linh đào tạo, cũng là một người tinh tường.
Anh ta rất nhanh đã nói chuyện thân thiết với Tô Hiểu.
“Lúc nhỏ tôi rất thích xe mô hình, mỗi lần sinh nhật, bố mẹ tôi đều tặng tôi một chiếc.”
“Cô Tô, lúc nhỏ cô có món quà nào đặc biệt muốn có không?”
Hàng lông mi như lông vũ của Tô Hiểu khẽ cụp xuống, cô cười thẹn thùng: “Có chứ, lúc nhỏ nhìn thấy bạn học vào ngày sinh nhật đều có gấu bông, tôi đã rất muốn có một con.”
“Woa, đơn giản quá rồi...”
Trình Linh ăn xong, đang lấy khăn ướt lau tay, nghe thấy câu nói này, anh âm thầm nhìn Tô Hiểu một cái.