Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 11

Tô Hiểu ăn rất no, cô bước ra con phố lớn, đập vào mắt là khung cảnh phồn hoa, cả con phố toát ra phong cách thời nhà Đường, cờ bay phấp phới, ánh sáng rực rỡ.

Trình Linh ra hiệu cho trợ lý Châu đi lấy xe, còn mình thì chỉ về con đường thương mại ở phía đối diện.

“Đi thôi, tôi đi dạo với cô, thích gì thì cứ mua.”

Nhưng Tô Hiểu lắc đầu, ngại ngùng nói.

“Anh Trình, cảm ơn anh đã đón sinh nhật cùng tôi, thường ngày anh rất bận rộn, tôi không muốn làm mất quá nhiều thời gian của anh. Ở đây cách trường hơi xa, tôi cũng nên về rồi.”

Trong đôi mắt sâu thẳm của Trình Linh không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng giọng điệu lại kiên quyết.

“Vậy cô đi dạo với tôi một chút.”

Đương nhiên Tô Hiểu không nói lời từ chối, nhưng trong lòng cô thấy tò mò rốt cuộc anh muốn làm gì?

Hai người đi dọc theo lối đi bộ sang đối diện, trợ lý Châu lái xe đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, đồng thời gửi tin nhắn cho Trình Linh.

Trình Linh đọc tin nhắn, rồi dẫn Tô Hiểu đi thang máy lên thẳng tầng sáu.

Suốt đường đi, anh cũng không lên tiếng, thỉnh thoảng sẽ nhìn điện thoại, trả lời tin nhắn, đôi chân thon dài sải bước lớn.

Tô Hiểu cứ thế đi theo anh, cũng không nói gì.

Cho đến khi đi theo anh đến trước cửa của một cửa hàng quà tặng, nhìn thấy bên trong bày một hàng gấu bông, cả người cô ngây ra.

Trình Linh đứng trước cửa nhưng không đi vào, anh chỉ vào gấu bông bên trong và nói.

“Xem thử có thích không, tôi mua hết.”

Tô Hiểu cụp mắt, bước chân nặng nề như đeo tạ trên chân, làm thế nào cũng không nhấc đi được.

Trình Linh có khi nhìn cô, có khi lại bận rộn nghe điện thoại, cho cô thời gian chấp nhận và suy xét.

Trong lòng Tô Hiểu cảm thấy chấn động.

Trình Linh có thể chăm sóc đến cảm xúc của cô như vậy đã rất hiếm có, cô cảm thấy vừa mừng vừa lo.

Khi ý thức được việc bản thân chần chừ mỗi phút đều đang lãng phí thời gian của anh, Tô Hiểu lập tức đi vào, lướt nhìn một lượt, rồi chọn gấu bông mà mình thích nhất, ôm ra ngoài.

Trợ lý Châu kịp thời đến để thanh toán, anh ta nhìn thấy Tô Hiểu ôm gấu bông còn to hơn cả mình và cười như một đứa trẻ thì vừa thấy đau lòng, vừa vui mừng.

Tổng giám đốc Trình là kiểu ngoài lạnh trong nóng, nhìn xem, cô Tô nói muốn gì thì sẽ mua cho ngay.

Nói không chừng đôi vợ chồng plastic này vẫn còn hy vọng!

“Cô Tô, tôi cầm giúp cô.”

“Không cần đâu, tôi tự cầm được rồi.” Tô Hiểu cười vui vẻ: “Sau này anh gọi tôi là Hiểu Hiểu đi.”

Trợ lý Châu cười, gật đầu.

Bọn họ đi thẳng đến bãi đậu xe, Trình Linh còn đang nói chuyện điện thoại, chỉ thỉnh thoảng nhìn sang Tô Hiểu một cái, phát hiện cô quả thật rất thích gấu bông, vẻ mặt hưng phấn và hài lòng.

Trợ lý Châu lái xe thả Trình Linh ở Bích Thủy Loan trước, cùng Trình Linh lên lầu làm việc, bảo tài xế đưa Tô Hiểu về trường.

Tô Hiểu ôm gấu bông to đùng, vui vẻ trở về trường.

Không ngờ gấu bông đầu tiên trong đời cô lại do người chồng trên hợp đồng mua cho.

Khi sắp đến cửa ký túc xá, Tô Hiểu gửi tin nhắn cho Trình Linh.

[Tô Hiểu: Tôi đến ký túc xá rồi…]

Trình Linh lập tức trả lời: [Ừ…]

Đến khi Tô Hiểu nhảy nhót tung tăng đến cửa ký túc xá, bỗng nhiên phát hiện có một chiếc xe sang màu đen đậu trước cửa, chỉ nhìn kiểu dáng xe và vẻ ngoài lấp lánh của màu đen là biết không phải xe bình thường.

Một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi đứng trước cửa xe.

Cho đến khi nhìn thấy Tô Hiểu, anh ta lập tức nở nụ cười và đi tới.

“Cô chủ...”

Tô Hiểu nghe thấy xưng hô này thì giật nảy mình, vội vàng nhìn ngó xung quanh, may thay cô về muộn nên không có ai.

“Xin chào, anh là?”

Trợ lý của ông cụ, Hứa Hà, đưa tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho Tô Hiểu.

“Đây là quà sinh nhật ông cụ tặng cho cô, chúc cô chủ sinh nhật vui vẻ!”

Hứa Hà không cho cô thời gian phản ứng, đưa tập tài liệu cho cô xong thì rời đi.

Một lúc sau Tô Hiểu mới phản ứng lại.

Cô về đến ký túc xá, đặt gấu bông lên giường, sau đó mở tập tài liệu ra xem.

“Hợp đồng mua nhà ở thương mại!”

Bình Luận (0)
Comment