Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 12

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Hiểu hít một hơi lạnh, đọc kỹ một lượt nội dung hợp đồng, rồi mở máy tính ra tìm kiếm địa chỉ, lúc này cô mới biết ông cụ tặng cho mình một căn biệt thự ở khu mới được quy hoạch xong.

Tô Hiểu: “!!!”

Mặc dù căn biệt thự kia cách xa khu thành phố, nhưng vẫn kề núi sát biển, đếm kỹ số tiền kia, trái tim của Tô Hiểu suýt thì nhảy cẫng ra ngoài!

Biệt thự bảy trăm mét vuông, giá trị mấy trăm triệu tệ!

Thật không có tính người mà!

Hơn nữa căn nhà này chỉ viết mỗi tên cô, nói rõ thuộc về mình cô.

Trong lúc này, Tô Hiểu chỉ muốn khóc.

Tô Hiểu lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho ông cụ.

Cô mở Wechat ra mới nhìn thấy ông cụ đã gửi tin cho cô từ trước, chúc cô sinh nhật vui vẻ.

[Hiểu Hiểu: Ông nội, cháu nhận được quà sinh nhật của ông rồi, cháu nhận lấy tấm lòng của ông, nhưng cháu không thể nhận món quà này được ạ!]

Chắc do quá muộn nên ông cụ mãi không trả lời cô.

Đến sáng hôm sau, Tô Hiểu thấy không có động tĩnh nào, chỉ đành liên lạc với Trình Linh. Cô chụp nội dung quan trọng trong hợp đồng mua nhà ở thương mại kia cho anh, rồi nói rất rõ ý của mình.

Đáng tiếc, suốt cả ngày trời Trình Linh cũng không trả lời cô.

Hôm nay Trình Linh đi công tác đột xuất, đến thành phố H cách thành phố S nửa tiếng đi cao tốc. Anh bận rộn cả một ngày, sau khi xuống cao tốc thì quá mệt mỏi, nên đã nhắm mắt ngủ ngay trên xe.

Trong khoảng thời gian đó anh nhận một cuộc điện thoại, bạn gái của bạn tốt Hoắc Nam đón sinh nhật, có mở một buổi tiệc, mời anh qua đó chơi.

Trình Linh có một nhóm bạn chơi thân từ nhỏ đến lớn, những người bạn này thỉnh thoảng sẽ tụ họp, đánh bài, uống rượu.

Địa điểm ở nhà hàng xoay(*) trên tầng cao nhất của trang viên Thế Kỷ, cũng ở cạnh sông.

(*) Nhà hàng xoay: Thường là không gian ăn uống của nhà hàng dạng tháp được thiết kế nằm trên đỉnh một bệ xoay hình tròn rộng hoạt động như một bàn xoay lớn. Tòa nhà vẫn đứng yên và thực khách được đưa lên sàn quay. Tốc độ quay thay đổi từ một đến ba lần mỗi giờ và cho phép khách hàng có thể ngắm nhìn toàn cảnh mà không cần rời khỏi chỗ ngồi. Những nhà hàng như vậy thường nằm trên tầng trên của khách sạn, tháp truyền thông và tòa nhà chọc trời.

undefined

Nơi đây cách Bích Thủy Loan không xa, tài xế lái xe đưa anh đến trang viên Thế Kỷ. Khi Trình Linh bước vào, bên trong đã sục sôi ngất trời.

Mọi người trông thấy anh vào, vội vàng nhường vị trí chính giữa sofa.

“Trình Linh, cuối cùng cậu đã đến rồi!”

Trình Linh lạnh lùng nhìn một cái, phát hiện bên trong toàn là người, từ lúc anh xuất hiện, có mấy cô gái xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm lấy anh, Trình Linh ngó lơ, ngồi xuống giữa sofa.

Ở cái bàn trước anh có mấy người đang đánh bài, có phụ nữ ngồi bên cạnh.

“Ái chà, tớ không được may mắn, Trình Linh, cậu đến đi, cậu chơi được không?” Người nói chuyện là cậu ấm của trang sức Lâm Nguyên, Lâm Kha.

Anh ta vừa dứt lời, lập tức vấp phải sự phản đối của ba người khác.

“Mẹ kiếp, cậu có mặt mũi không vậy? Chúng ta mới đánh bao lâu, chẳng phải chỉ thua có mấy trăm nghìn tệ thôi à, cậu trở nên nhỏ mọn như vậy từ khi nào?”

Một cậu ấm ngồi đối diện anh ta kêu lên.

“Đúng đó, cậu muốn gọi người đánh khác cũng được, sao cứ phải gọi Trình Linh làm gì? Cậu không biết tên nhóc này biết tính bài, chỉ thắng không thua à?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Ba người đều vô cùng bất mãn.

Lâm Kha đầy mệt mỏi xua tay: “Xin ba cậu đó, tớ vừa mới từ Paris về, mệt mỏi mấy ngày rồi, khó khăn lắm mới hầu hạ xong mấy bà cô ở nhà, các cậu cứ phải kéo tớ đánh cho bằng được!”

Hoắc Nam trông thấy Lâm Kha thật sự không muốn đánh thì vội vàng lên tiếng giảng hoà, rồi gọi một cậu ấm khác lên thế anh ta. Lâm Kha rút khỏi bàn cờ, ngồi xuống bên cạnh Trình Linh. Anh ta cầm điếu thuốc chuẩn bị hút, nhưng bị Trình Linh cướp mất, vứt vào trong gạt tàn.

“Tớ nói này, cậu Trình, tớ thật sự hâm mộ cậu tới mức chuột rút luôn! Tuần trước tham dự tuần lễ thời trang Paris, mẹ và em gái tớ, còn cả bạn gái tớ đòi phải đi chung, tớ quẹt sạch tiền trong thẻ đã đành, tớ đường đường cũng là một CEO mà phải đi xách túi cho ba người họ!”

“Vẫn là người anh em cậu sướng, không có những phiền muộn này!”

Tuy rằng Lâm Kha trưng ra bộ mặt ngưỡng mộ đầy chân thành, nhưng Trình Linh nghe thấy mấy câu này, như thế nào cũng thấy chói tai.

Anh rất rõ điều Lâm Kha thật sự buồn rầu không phải là vì phụ nữ phiền phức, giỏi tiêu tiền, mà là việc kinh doanh quần áo của nhà họ Lâm càng ngày càng tệ, mỗi năm đều phải đóng cửa mấy chục cửa hàng offline, hiện giờ kinh tế thật sự hơi khó khăn.

Hoắc Năm ở bên cạnh trông thấy sắc mặt Trình Linh thay đổi thì cười ha ha, vỗ vai Lâm Kha rồi ngồi xuống.

“Tớ nói này người anh em, tình hình của người ta khác cậu, việc làm ăn của nhà cậu càng ngày càng tệ, phụ nữ tiêu tiền càng ngày càng nhiều, còn tổng giám đốc Trình thì phiền muộn việc kinh doanh ngày càng tốt, đế quốc ngày càng lớn, nhưng trong nhà không có phụ nữ để tiêu tiền!”

Trình Linh: “...”

Lâm Kha cũng cười ra nước mắt, đẩy Trình Linh.

“Anh em này, cậu cô đơn từ trong bụng mẹ bao nhiêu năm rồi, đừng coi mình là cỗ máy kiếm tiền nữa, đến lúc cậu nên tìm một cỗ máy tiêu tiền rồi.”

“Đúng đó, cậu kiếm nhiều tiền như vậy mà không có người tiêu, có gì thú vị chứ?”

“Anh em này, nếu như tiền của cậu không tiêu được thì có thể tìm tớ, tớ giới thiệu em gái cho cậu.”

Mọi người tôi một câu anh một câu, trêu chọc Trình Linh ngất trời.

Trong phòng có không ít người đẹp, ai nấy đều nhìn Trình Linh chằm chằm, nhưng không ai dám lại gần anh.

Có một lần, có một người đẹp không biết tốt xấu đi mời rượu Trình Linh, giả vờ té ngã, suýt thì ngồi lên đùi Trình Linh, nhưng anh nhanh chóng dịch chân, khiến người phụ nữ kia ngồi bệt xuống đất g*** h** ch*n Trình Linh.

Cô gái kia tốt xấu gì cũng là một tiểu thư, còn là doanh nghiệp từng hợp tác với công ty của Trình Linh.

Trình Linh đều có thể không nể mặt, chuyện xảy ra rồi nhưng vẻ mặt anh không hề thay đổi, anh lấy khăn giấy lau ống quần bị cô gái kia chạm vào, sau đó vứt đi.

Tất cả mọi người nhìn thấy loạt hành động này của anh thì không còn dám lại gần anh nữa.

Trình Linh căn bản không quan tâm lời chọc ghẹo của bọn họ, anh châm một điếu thuốc cho mình.

Anh tiện tay cầm điện thoại lướt, mới để ý thấy tin nhắn Tô Hiểu gửi cho mình. Sau khi nhìn rõ tấm ảnh kia, Trình Linh nhíu mày.

Nhìn quà ông nội anh tặng và trang sức một trăm mấy nghìn tệ mà anh tặng, để mà so sánh thì của anh thật là yếu kém.

Tô Hiểu nói rõ cho anh biết, cô tuyệt đối không nhận món quà này.

Trình Linh xoa thái dương, vô cùng đau đầu.

Cô nhóc này...

Bình Luận (0)
Comment