[Trình: Tôi vừa mới kiểm tra, hợp đồng mua nhà ở thương mại này đã nằm trong hồ sơ của chính phủ, cũng có nghĩa là căn nhà này thuộc về cô, không thể trả lại được, cũng không thể đổi tên. Cách duy nhất chính là chờ giấy tờ nhà đất ra, hai năm sau cô lại bán đi, rồi trả tiền lại cho ông nội.]
Tô Hiểu nhìn thấy tin nhắn này, bỗng chốc sụp đổ.
Sao lại phiền phức như vậy!
Trình Linh nhìn khung trò chuyện có ghi “Đối phương đang soạn tin...”, chờ rất lâu, cuối cùng nhận được một câu nói.
[Tô Hiểu: Anh Trình, anh có thể nghĩ cách giúp tôi không? Anh cũng biết chúng ta là vợ chồng trên hợp đồng, tôi không thể nào nhận căn nhà này được. Tôi làm vậy là lừa gạt, thật đó, là lừa gạt. Không đúng, là lừa đảo, lúc đầu không phải đã nói sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau sao? Anh bắt buộc phải giúp tôi!]
Trình Linh: “...”
Trong đầu anh có mười nghìn con ngựa chạy qua.
Anh phải thừa nhận rằng thủ đoạn của ông nội cao hơn anh nhiều, tặng hẳn một căn nhà, còn là nhà thương mại đã có trong hồ sơ. Nếu tặng nhà hoàn thiện, còn phải ký hợp đồng tặng. Còn nhà thương mại chưa giao nhà mà mua luôn này vừa không thể đổi tên, cũng không thể mua bán, tóm lại chính là bắt buộc phải nhận quà tặng này, không nhận cũng buộc nhận.
Nhìn thấy ông nội tiêu một hơi mấy trăm triệu tệ, còn Trình Linh yếu ớt chỉ mua một món trang sức một trăm mấy nghìn tệ, anh cảm thấy rất mệt lòng.
Vậy nên anh cũng học theo ông nội, trả lời Tô Hiểu. Đọc Full Tại truyenggg.com
[Trình: Tôi có thể nghĩ cách giúp cô, nhưng tiền đề là cô phải quẹt thẻ của tôi, để ông nội biết là tôi nuôi cô, như vậy ông ấy mới yên tâm.]
Rất nhanh Tô Hiểu đã trả lời: [Được.]
Khóe môi Trình Linh hơi cong, thầm nghĩ lần này cuối cùng đã có người tiêu tiền giúp anh rồi.
Tâm trạng anh khá thoải mái, thừa dịp bạn thân đi vệ sinh, anh ngồi vào chỗ của anh ta, bắt đầu đánh bài với mấy người bạn thân khác.
Nửa tiếng sau.
Điện thoại Trình Linh rung lên, anh nhận được tin nhắn trừ tiền, anh mong ngóng mở ra xem.
“Số đuôi thẻ ngân hàng XXX của bạn đã tiêu XXX đồng ở siêu thị.”
Trình Linh cho rằng mình nhìn nhầm, vẫn cầm điện thoại nhìn kỹ con số kia.
Đúng, không sai!
356 đồng 5 hào 8!
Anh suýt thì làm rơi điện thoại.
Tiếp sau đó, một tin nhắn gửi tới.
[Tô Hiểu: Tôi vừa mới quẹt thẻ của anh rồi, đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày cần dùng trong gần nửa năm, hiện giờ anh nuôi tôi, chuyện của ông nội làm phiền anh rồi, cảm ơn (meme đáng yêu).]
Trình Linh xoa trán, tâm trạng khó nói nên lời.
Sau khi kết thúc buổi tiệc này, Trình Linh thắng được năm trăm nghìn tệ.
Đúng, anh đã thắng lại được số tiền còn nhiều hơn số tiền mua Van Cleef & Arpels cho Tô Hiểu.
Khi tan tiệc, mọi người lại tâng bốc anh, nhưng sắc mặt anh không tốt.
Tô Hiểu bên này ngây thơ cho rằng mình đã dẹp yên chuyện này, cô chưa từng vào cửa hàng xa xỉ của Van Cleef & Arpels nên không hề biết sợi dây chuyền này có giá trị bao nhiêu, cô chỉ nhìn thấy có rất nhiều người trong trường đeo sợi dây chuyền tương tự vậy, nghĩ rằng chắc nó cũng không mắc, nên ngày hôm sau đi học đã đeo nó.
Từ Manh lập tức nhìn thấy sợi dây chuyền này, mắt sáng bừng.
“Cục cưng, cậu mua ở đâu thế?”
Cô ấy quen biết Tô Hiểu lâu như vậy, ngoại trừ máy tính ra, cô chưa từng mua món đồ nào trên một nghìn tệ. Sợi dây chuyền cỏ may mắn phiên bản giới hạn của Van Cleef & Arpels này chỉ có thể chờ đợi để mua được, không thể nôn nóng.
Điều kiện gia đình cô ấy tốt cũng chỉ mua được hai sợi dây chuyền của Van Cleef & Arpels, cộng lại chưa tới tám mươi nghìn.
Sợi dây chuyền này của Tô Hiểu, trực giác nói cho cô ấy biết là nó không rẻ.
Nhưng Tô Hiểu lười giải thích, chỉ tùy tiện nói.
“Ở một cửa hàng nhỏ đó, nói là cùng kiểu với thương hiệu xa xỉ, thế nào? Tớ thấy rất đẹp!”
Từ Manh nghe vậy thì vỗ ngực: “Hóa ra là vậy, tớ còn tưởng cậu mua hàng thật chứ!”
Tô Hiểu cười: “Tớ mua đại để đeo thôi.”
Từ Manh lại nhìn kỹ: “Trông giống thật ghê, hiện giờ chất lượng hàng giả của nước ta lợi hại quá!”
Khi lên lớp, rất nhiều bạn học đều nhận ra.
Mọi người đều đoán là hàng giả, cũng không nói thêm gì.
Dù sao loại hàng giả này đầy khắp phố.
Nhưng đến khi hội sinh viên trường gặp nhau để họp, Tiêu Ương nhìn cổ cô rất lâu.
Mọi người bắt đầu bàn luận sợi dây chuyền của Tô Hiểu.
Tiêu Dung là người đầu tiên chép miệng, giễu cợt: “Thật là mặt dày, không có tiền mua hàng đắt tiền thì đừng mua hàng giả này chứ, làm giống như không ai biết nhà cô ta nghèo vậy.”
“Nhưng tớ cảm thấy viên kim cương kia rất đẹp, hơn nữa đây là phiên bản giới hạn, ai buồn chán đi làm giả phiên bản giới hạn chứ, muốn giả cũng phải giả loại phổ biến trên phố.”
“Chính vì là phiên bản giới hạn, người bình thường không mua được, cũng không mua nổi, cho nên sợi cô ta đeo mới là hàng giả!”
Vào lúc này, Tiêu Ương nhíu mày, trầm giọng nói.
“Tôi khẳng định 100% cô ấy đeo hàng thật.”
Tất cả mọi người không lên tiếng. Đọc Full Tại truyenggg.com
Gia đình Tiêu Ương rất có tiền, mua đồ xa xỉ là chuyện thường, phiên bản giới hạn của các thương hiệu đắt tiền cũng có không ít. Cô ta nói hàng thật, vậy không nghi ngờ gì nữa, đó chắc chắn là hàng thật.
Vậy thì vấn đề đến rồi, Tô Hiểu lấy đâu ra tiền để mua hàng thật?