Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 14

Giây tiếp theo, mọi người lại bùng nổ.

“Sợi này phải một trăm mấy nghìn tệ nhỉ, cô ấy lấy số tiền này ở đâu? E rằng cả đời cũng không nhìn thấy nhiều tiền như vậy!”

“Vậy chỉ có một khả năng, bám được đại gia rồi!”

“Thật ra, tớ không cảm thấy bất ngờ chút nào, nếu tớ là cô ấy, điều kiện gia đình không tốt, vẻ ngoài lại xinh đẹp như vậy, tớ đã tìm một người đàn ông từ lâu, việc gì phải để bản thân vất vả làm việc kiếm tiền chứ!”

Mọi người tôi một câu anh một câu, nói toàn là câu khó nghe.

Tiêu Dung chau mày, ngoại trừ bám được đại gia ra, vẫn còn một khả năng khác.

Sau khi tan họp, Tiêu Dung lập tức về nhà tìm bố mình và Lưu Tương Vân.

Cô ta chất vấn Lưu Tương Vân ngay trước mặt bố mình.

“Dì Lưu, lần trước Tô Hiểu đến nhà chúng ta, có phải dì đã tặng gì đó cho cô ta không?”

“Đâu có. Xảy ra chuyện gì rồi?” Lưu Tương Vân vô cùng ngạc nhiên.

Tiêu Dung cười khẩy, chỉ vào bà ta và nói.

“Bố, dì Lưu lén lút mua đồ đắt tiền cho con gái mình sau lưng bố.” Cô ta nói xong, nước mắt rơi xuống, vô cùng ấm ức.

“Bố, con gái nghĩ đến bố kiếm tiền khó khăn, mắc nhất cũng chỉ mua vòng cỏ may mắn hơn bốn mươi nghìn tệ, nhưng dì ấy lại mua cho con gái mình phiên bản giới hạn của Van Cleef & Arpels trị giá một trăm mấy nghìn tệ!”

Vừa nghe nói là một trăm mấy nghìn tệ, bố Tiêu cũng hơi thay đổi sắc mặt.

“Dì không có!” Lưu Tương Vân liều mạng lắc đầu.

“Vậy dì lấy chứng cứ ra đây, dì đưa thẻ ngân hàng, tin nhắn tiêu phí, tin nhắn trong điện thoại của dì đưa hết cho bố xem.” Tiêu Dung ép người.

Tuy rằng bố Tiêu cảm thấy làm vậy cũng hơi quá đáng, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng cho một trăm mấy nghìn tệ.

“Tương Vân, em mua cho Hiểu Hiểu thật à?”

“Em không có, em thật sự không có!” Lưu Tương Vân lập tức đưa lịch sử giao dịch trong một tháng trở lại đây cho hai bố con bọn họ xem.

Sự thật chứng minh Lưu Tương Vân thật sự không có bất cứ dấu vết nào là lén lút mua đồ đắt tiền cho Tô Hiểu.

Tiêu Dung không khỏi ngẩn người.

“Nhưng dì Lưu, hôm nay bọn con nhìn thấy cô ta đeo một sợi dây chuyền một trăm mấy nghìn tệ, hơn nữa chắc chắn là hàng thật, nếu không phải dì mua cho, vậy nhất định cô ta đã tìm đàn ông ở bên ngoài rồi!”

Tính cách của bố Tiêu chính trực, ghét nhất là chuyện như vậy. Sắc mặt Lưu Tương Vân bỗng trở nên trắng bệch, hoảng sợ trong lòng.

“Em... Ngày mai em đi hỏi con bé... Hai người yên tâm, em tuyệt đối không cho phép con bé làm chuyện này...”

Cùng lúc đó, buổi tối hôm đấy trên diễn đàn của trường đã có một tin tức giật gân.

[Trưởng ban đối ngoại hội sinh viên trường, Tô Hiểu, bám được đại gia!]

Trong bài đăng kèm theo ảnh cô đeo sợi dây chuyền, còn cả ảnh so sánh giữa trang web chính thức và ảnh được các tài khoản trên Tiểu Hồng Thư(*) chia sẻ, quả thật là hàng thật.

(*) Tiểu Hồng Thư: một nền tảng thương mại điện tử rất nổi tiếng tại Trung Quốc, ngoài mục đích chính là sàn thương mại điện tử, người dùng Tiểu Hồng Thư còn có thể đăng tải hình ảnh, chia sẻ các đánh giá, mẹo hay để người khác tham khảo.

Đã vậy còn ghi rõ giá tiền lên màn hình!

Một trăm tám mươi tám nghìn tệ, phiên bản giới hạn kim cương cỏ may mắn trong lễ tình nhân Thất Tịch!

***

[Thử hỏi một sinh viên nghèo sống dựa vào tiền học bổng và tiền trợ cấp, làm sao có tiền để mua món đồ đắt tiền như vậy? Xinh đẹp như thế, nói cô ta không tìm đàn ông ở bên ngoài, tôi tin được sao?]

[Từ lâu đã cảm thấy người phụ nữ này thích ra vẻ, mới nhập học năm nhất đã từ chối sự theo đuổi của ba chàng trai, một trong số đó còn là hot boy của khoa bọn tôi. Mắt cô ta mù rồi sao? Hot boy của khoa cũng không cần, cô ta xứng ư?]

[Lầu trên đừng nói bừa, dù sao cũng không có bằng chứng xác thực, lỡ như là bạn trai của người ta thật thì sao?]

[Tôi không nói bừa, bạn học cùng lớp của cô ta đích thân giám định, chính miệng Tô Hiểu nói đó là hàng giả được mua ở cửa hàng bên đường, nếu thật sự là bạn trai mua cho, sao lại nói là hàng giả chứ? Chắc chắn là không thể cho người khác biết nên mới nói như vậy!]

Tin tức này rất dễ nhận được sự theo dõi của sinh viên, rất nhanh bài đăng này đã có hơn ngàn lượt bình luận.

Trong rất nhiều nghi ngờ và chửi mắng, có bình luận của một chàng trai đã thu hút được nhiều sự chú ý.

[Có gì nói đó, tấm ảnh này của trưởng ban Tô đúng là góc nghiêng chết người, quả là cổ thiên nga, cá nhân tôi cảm thấy cô ấy đẹp hơn hoa khôi trường, thèm thuồng rồi!]

Hoa khôi trường đại học H là ai? Là Tiêu Ương đó!

Bạn gái của chủ tịch hội sinh viên, kiêm cả trưởng ban văn nghệ trường đó. Nghe nói gia tộc là doanh nghiệp nhà đất, thiên kim tiểu thư chính hiệu.

Vậy nên, bình luận này vừa xuất hiện, bỗng chốc lại dấy lên cuộc chiến mắng chửi.

Tô Hiểu nhìn thấy tin tức này, cả người ngơ ngác.

Một trăm tám mươi tám nghìn tệ?

Tô Hiểu che đi sợi dây chuyền trên cổ, tay run rẩy.

So với biệt thự mấy trăm triệu tệ mà ông nội Trình tặng, cô càng chấn động về sợi dây chuyền hơn một trăm tám mươi nghìn tệ này.

Có hai nguyên nhân, ông nội Trình là đối xử thật lòng với cô, đối xử với cô như cháu dâu, tặng biệt thự mấy trăm triệu tệ đối với người có tiền mà nói hình như cũng hiểu được.

Nguyên nhân thứ hai là con số mấy trăm triệu tệ này đối với Tô Hiểu mà nói quá xa xôi, chỉ là một dãy số mà thôi, không thể cảm nhận rõ ràng ý nghĩa của con số này.

Nhưng cô cảm nhận được rõ ràng một trăm tám mươi nghìn tệ đó!

Trước kia cô phát tờ rơi được một trăm đồng, làm một ngày marketing được một trăm năm mươi đồng, thực tập hai tháng hè một tháng nhiều nhất là hơn ba nghìn tệ.

Mà Trình Linh biết rõ quan hệ vợ chồng này chỉ là trên hợp đồng, vậy mà lại tiện tay mua cho cô một sợi dây chuyền hơn một trăm tám mươi nghìn tệ.

Bình Luận (0)
Comment