Từ Manh buồn rầu thay cô, sau khi giúp cô mắng chửi một trận, cô ấy tức giận quay sang nhìn Tô Hiểu.
“Cậu nói thật cho tớ biết đi, rốt cuộc là chuyện gì? Tớ không tin cậu là kiểu người đó.”
Từ Manh chỉ vào con gấu to đùng trên giường và hỏi: “Còn nữa, con gấu này ai tặng?”
Tô Hiểu ngồi trên ghế, mặt đầy buồn bã nhìn cô ấy, thầm nghĩ nên giải thích chuyện này như thế nào.
Bỗng dưng Từ Manh nghĩ đến gì đó, lập tức chạy tới túm lấy vai cô: “Không lẽ là quà Trung thu mẹ cậu tặng cho? Ôi trời, làm sao đây, con nhỏ giả nai Tiêu Dung mà biết thì còn không mắng chết cậu à!”
Vẻ mặt Tô Hiểu cứng ngắc.
Từ Manh thấy vậy thì tự coi như mình đã đoán đúng.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Tương Vân ngồi xe Mercedes đến trước cửa ký túc xá của Tô Hiểu.
Sau khi bà ta gọi điện cho Tô Hiểu, hai mẹ con đứng ở con đường rợp bóng cây gần sân vận động để nói chuyện.
Tô Hiểu cụp mắt, cũng không nhìn bà ta, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Lưu Tương Vân nhìn con gái xinh xắn, trong lòng vừa đau đớn vừa nôn nóng.
“Hiểu Hiểu, mẹ hỏi con, sợi dây chuyền kia của con ở đâu ra?”
“Không liên quan đến mẹ!”
Lưu Tương Vân nghe vậy thì thật sự cho rằng Tô Hiểu đã bám được đại gia.
“Con nhóc ngốc nghếch này, con tìm đàn ông ở bên ngoài thật đấy à?”
Tô Hiểu ngẩng đầu nhìn bà ta rồi cười khẩy.
“Con đã đủ hai mươi mốt tuổi rồi...” Nói xong, cô nhìn chằm chằm gương mặt của Lưu Tương Vân, mặt cô đầy giễu cợt, thậm chí còn thấy hơi nhói lòng, cô nói từng câu từng chữ.
“Mấy ngày trước là Trung thu, con đã đến tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật, cho dù con có quen bạn trai ở bên ngoài thì cản trở ai chứ?”
Lưu Tương Vân nhìn thấy hốc mắt Tô Hiểu đỏ bừng, tim bỗng đau nhói.
Bà ta quên rồi, không ngờ lại quên mất Trung thu là sinh nhật của cô...
Hôm đó bà ta bận rộn lo toan tiệc gia đình của nhà họ Tiêu, quên mất sinh nhật con gái ruột của mình.
Đôi môi bà ta run rẩy, không còn tự tin để chất vấn nữa.
“Nếu... nếu như con thật sự quen bạn trai, có thể dẫn đến cho mẹ xem, mẹ giúp con kiểm tra, mất công bị người ta gạt thì sao?”
Bỗng nhiên Tô Hiểu cười lên, nụ cười rất giễu cợt.
“Chà, xin hỏi bà là ai vậy? Có tư cách gì kiểm tra bạn trai của tôi?”
Sắc mặt của Lưu Tương Vân thay đổi.
Tô Hiểu chẳng buồn quan tâm bà ta nữa, xoay người rời đi.
Nước mắt lăn xuống khóe mắt, cô hứng lấy gió lạnh, nhẹ nhàng lau đi.
Sắp đến giờ vào học rồi, cô vội vàng chạy đến tòa nhà dạy học, trên đường đi cô nhận được điện thoại của Úc Thanh.
“Đàn anh?”
Úc Thanh ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Sau một lúc im lặng, anh ấy mới lên tiếng.
“Tô Hiểu, em là cán bộ cấp trường, nếu như có một số lời đồn không hay, em phải nhanh chóng xử lý, không được làm ảnh hưởng đến hình tượng cán bộ cấp trường.”
Giọng nói của anh ấy vẫn dịu dàng như cũ.
Nhưng Tô Hiểu gần như nghe ra được vài phần tin tưởng.
“Em biết rồi...”
“Em sẽ xử lý...”
Úc Thanh vẫn còn muốn nói gì đó, cuối cùng anh ấy chỉ thở dài rồi tắt máy.
Tô Hiểu hoặc là đã có một người bạn trai nhiều tiền, hoặc là đã bám được đại gia.
Cho dù là tình huống nào, Úc Thanh đều không vui.
Nhưng dựa vào hai năm quen biết giữa anh ấy và Tô Hiểu, Tô Hiểu không phải là người sẽ bám đại gia.
Vậy chính là cô đã quen bạn trai.
Úc Thanh ngồi trong phòng làm việc của Ủy ban Đoàn, vẻ mặt vô cùng u ám.
Tô Hiểu thừa dịp lên lớp đã mở điện thoại, đăng nhập vào diễn đàn, cô nhìn thấy nhiệt độ bài đăng kia vẫn chiếm vị trí cao, không nhịn được mà chụp màn hình và gửi cho Trình Linh.
[Tô Hiểu: Tại sao anh lại tặng tôi món quà đắt như vậy? Anh nhìn đi, nhìn đi, hại tôi rồi kìa!]
Tô Hiểu bắt buộc phải để anh biết được hậu quả, bằng không sau này khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa. Cô không muốn nhận thêm món quà quý giá nào của anh cả.
Đến trưa Trình Linh mới trả lời cô.
[Trình: Tôi sẽ xử lý chuyện này.]
Tô Hiểu ôm điện thoại nằm lên giường, có hơi ngẩn ngơ.
Quả thật là giọng điệu của tổng giám đốc bá đạo, nhưng vấn đề là anh xử lý như thế nào? Đây là diễn đàn của trường học đó!
Cho dù ra sao, câu nói của anh cũng khiến Tô Hiểu thấy yên tâm phần nào.
Khoảng mười mấy phút sau, Từ Manh nói cho cô biết bài đăng bị xóa rồi.
Tô Hiểu: “?”
Đây chính là cách xử lý của anh ư? Xóa bài đăng cũng không thể bịt miệng được, đây lại không phải Weibo, mà là diễn đàn có phạm vi nhỏ, mọi người ngẩng đầu không gặp, cúi đầu gặp.
Tô Hiểu chấp nhận rồi.
Nhưng đến khi học xong tiết buổi chiều, sau khi ăn cơm, lấy nước trở về ký túc xá, cô nhìn thấy trợ lý Châu dẫn theo mấy người nam và nữ ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa ký túc xá chờ cô.
Mỗi người đều ôm mấy chiếc hộp, xách theo mấy chiếc túi.
Châu Minh nheo mắt và mỉm cười nhìn cô.
“Hiểu Hiểu, đây là quần áo cao cấp được đặt may theo số đo của cô! Còn có một ít túi xách và giày.”
“...”
Tô Hiểu suýt ngất xỉu.
Hiện giờ là lúc nhộn nhịp nhất trước cửa ký túc xá, sinh viên đi tới đi lui, đáy mắt của họ đều tràn ngập sự khó tin.
Đây là hành động kỳ lạ gì vậy?
Hay lắm!
Lúc này đã chứng minh được tin đồn cô bám được đại gia!
Phải nói rằng tuy cách làm này của Trình Linh thô bạo đơn giản, nhưng có hiệu quả.
Tối hôm đó lại có một tin tức bùng nổ trên diễn đàn.
Trong ảnh là dáng vẻ Châu Minh mỉm cười nói chuyện với Tô Hiểu.
[Hóa ra trưởng ban Tô của chúng ta yêu đương rồi, anh chàng này đẹp trai quá, vẻ đẹp rất xứng với trưởng ban Tô của chúng ta!]
[Woa, woa, đây là bảo vệ bạn gái bằng thực lực đó. Nghe nói bạn gái bị vu oan, lập tức mang một đống đồ đắt tiền đến dỗ dành và chứng thực mối quan hệ!]
[Tôi cảm thấy một số em gái giả nai đừng ở đây ghen tị nữa, trưởng ban Tô có vẻ đẹp tuyệt trần, thành tích học tập lại tốt, cố gắng vươn lên, tìm đâu ra cô gái như vậy? Tìm được một người bạn trai xuất sắc như thế cũng hợp tình hợp lý thôi!]
[Những người mắng trưởng ban Tô bám đại gia, làm người thứ ba có thể nổ tung ngay tại chỗ được rồi. Nhan sắc của anh chàng này có thể debut ngay lập tức, nói chung tôi thấy được!]
[Tôi đu CP này rồi!]
[Trưởng ban Tô cố gắng như vậy, nhất định phải hạnh phúc đó!]
***
Chiều gió trên diễn đàn rất nhanh đã thay đổi.
Tô Hiểu cũng thở phào nhẹ nhõm, về việc hiểu nhầm cô và Châu Minh thì kệ đi.
Chỉ mỗi Từ Manh kéo mạnh lấy cô, đè lên cửa chất vấn.
“Tốt nhất cậu thành thật khai báo với tớ là chuyện gì?”
Tô Hiểu bất lực, bèn nói rõ ngọn ngành chuyện kết hôn chớp nhoáng cho cô ấy biết, chỉ không nói người đàn ông kia là ai.
Con ngươi của Từ Manh suýt nổ tung.
“Cục cưng, chị em tốt của tớ, cậu cầm kịch bản nữ chính lội ngược dòng trong tiểu thuyết à, chuyện tốt như vậy sao không rơi vào người tớ chứ!”
“Nhìn đi, nhìn những món đồ đắt tiền này mà xem, bố tớ yêu thương tớ như vậy cũng không nỡ mua cho tớ. Một chiếc váy đính đá của Chanel chắc phải một trăm mấy nghìn tệ nhỉ?”
“Còn cả chiếc áo khoác này, chậc chậc, đẹp quá đi mất! Đều là hàng đặt may cao cấp đó!”
“Túi xách của nhà H này cũng phải ba trăm nghìn tệ nhỉ? Hơn nữa một lúc mua ba túi, ôi trời, chỗ này còn có mấy chiếc túi da hiếm có nữa! Woa!”
Tô Hiểu: “...”
Hôm nay Trình Linh đã tiêu số tiền nho nhỏ nên tâm trạng rất tốt.
Là một gia đình giàu có, nhưng các thương hiệu đắt đỏ trên toàn cầu chưa từng tặng đồ nữ đến nhà anh, lần này cuối cùng đã được làm một lô, cũng hơi thỏa mãn h*m m**n được tiêu tiền của Trình Linh.
Anh gửi tin nhắn cho Châu Minh.
[Trình: Anh để ý đến đồ nữ của các thương hiệu đắt tiền, chẳng hạn như quần áo, trang sức, túi xách, mỗi tháng đúng giờ đưa qua cho cô ấy.]
Đương nhiên Châu Minh rất sẵn lòng.
[Châu Minh: Vâng.]
Cùng lúc đó, anh ta báo cáo lại chuyện ngày hôm nay cho ông cụ.
Ông cụ ở New Zealand xa xôi cười tươi như hoa.
“Không tồi, cậu làm rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé. Tiểu Châu, tôi có được ẵm cháu chắt hay không là nhờ cả vào cậu đó!”
Châu Minh toát mồ hôi hột.