Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 16

Trước khi sắp tan ca, Châu Minh ôm một đống tài liệu cần ký tên đưa cho Trình Linh.

Chuyện của Tô Hiểu đối với Trình Linh mà nói là chuyện không thể nào nhỏ hơn được nữa, mỗi ngày anh đều có công việc làm không hết, vừa mới kết thúc cuộc họp video, anh buông lỏng cà vạt, rồi mới lần lượt mở tài liệu mà Châu Minh đưa tới.

Khi kết thúc đã hơn bảy giờ tối.

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, anh về đi, chuẩn bị sẵn sàng ngày mai đi công tác với tôi.”

Trình Linh đưa tài liệu đã ký xong cho anh ta.

Châu Minh ôm tài liệu trong lòng, đẩy gọng kính lên nhưng không đi ngay.

Anh ta nhớ đến lời dặn của ông cụ, bèn nói liều.

“À, tổng giám đốc Trình, tôi để ý thấy có mấy thương hiệu cho ra mắt rất nhiều kiểu dáng gấu bông mới, chẳng phải cô Tô thích gấu bông sao? Anh xem có cần đặt một ít cho cô ấy không?”

Trình Linh cầm điện thoại, vừa trả lời tin nhắn trong nhóm công việc vừa nói: “Anh xem rồi mua đi.”

Châu Minh gật đầu, phải để tổng giám đốc quan tâm đến phu nhân tổng giám đốc nhiều một chút, cho nên anh ta nói tiếp.

“Tổng giám đốc Trình, tôi nhìn thấy cô Tô bị sinh viên mắng rất thê thảm trên diễn đàn trường đại học H, có người mắng cô ấy là người thứ ba, có người mắng cô ấy l*m t*nh nhân, tôi cảm thấy ấm ức thay cô Tô.”

Trình Linh nghe vậy thì dừng lại, lông mày hơi sắc lạnh.

“Chẳng phải tôi kêu anh xử lý rồi sao? Anh vẫn chưa xử lý xong à?”

Châu Minh bỗng giật mình, vội nói: “Xử lý xong rồi!”

Trình Linh không nói thêm gì nữa.

Đến tối nằm lên giường, hiếm khi anh rảnh rỗi lướt điện thoại, bèn nhớ đến diễn đàn trường đại học H, Trình Linh tìm kiếm diễn đàn rồi nhấp vào xem, đập vào mắt là tin tức nóng nhất trên bảng hóng hớt.

Sau khi đọc xong, sắc mặt Trình Linh hơi thay đổi.

Cho nên hiện giờ “cô vợ nhỏ” của anh đã trở thành “bạn gái” của trợ lý anh rồi?

Châu Minh ở chung cư của mình hắt xì liên tục, thầm nghĩ ai đang chửi mình sau lưng, cả buổi tối anh ta đều đang đặt hàng, cuối cùng lại gọi điện cho đối phương.

Giám đốc thương hiệu của đối phương đồng ý đích thân đến biệt thự Thanh Thủy Uyển, dùng gấu bông trang trí phòng công chúa màu hồng phấn cho Tô Hiểu.

Mấy ngày sau hoàn thành công việc, Châu Minh nhân lúc Trình Linh đi công tác về, bèn gửi tin nhắn cho Tô Hiểu.

[Trợ lý Châu: Cô Tô, tối nay tổng giám đốc Trình về Thanh Thủy Uyển, ông cụ bảo cô về ăn cơm với anh ấy.]

Tô Hiểu không nghi ngờ anh ta, lập tức đồng ý.

Trợ lý Châu lập tức sắp xếp một tài xế khác đến đón Tô Hiểu.

Trình Linh nhìn thấy Tô Hiểu thì hơi bất ngờ, hỏi cô tình hình dạo gần đây, hai người cùng ăn cơm, sau đó Trình Linh lên phòng đọc sách ở tầng hai, nhưng dì Trương lại kéo Tô Hiểu lên lầu.

“Cô Tô, cô mau xem phòng công chúa mà cậu chủ trang trí cho cô đi!”

“Phòng công chúa?”

Dì Trương dắt cô lên tầng ba, mở cửa ra, đập vào mũi là mùi thơm ngọt ngào của màu hồng phấn khiến Tô Hiểu sặc sụa.

Trước mắt toàn là gấu bông lớn nhỏ, lần lượt được đặt ở mọi ngóc ngách trong phòng.

Gần như có đầy đủ gấu bông của các thương hiệu nổi tiếng toàn cầu.

Cô thật sự không ngờ bản thân tùy tiện nói một câu, Trình Linh đã thiết kế phòng công chúa cho mình.

Bù đắp tiếc nuối lúc nhỏ của cô.

Hốc mắt Tô Hiểu cay xè, cô thấp thỏm đứng trước cửa, không biết nên nói gì.

Dì Trương nhìn thấy hết biểu cảm của cô, bà ấy mỉm cười nhìn cô: “Con người cậu chủ trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra cậu ấy rất tốt.”

Tô Hiểu ngượng ngùng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ đây có lẽ là bút tích của Châu Minh, còn đám người dì Trương thì đều muốn tác hợp cho hai người họ, cô chỉ đành cười khổ.

Trình Linh kết thúc cuộc họp video, mở điện thoại ra nhìn giờ, thỉnh thoảng anh cũng sẽ mở vòng bạn bè trên Wechat để lướt. Về cơ bản anh không đăng Wechat, cho dù có đăng cũng chỉ là đăng các bài báo tuyên truyền liên quan đến tập đoàn.

Anh lướt một chút thì nhìn thấy một bài đăng nổi bật.

Là ông nội anh đăng.

[Đẹp không?]

Bên dưới bài đăng đính kèm một tấm ảnh, thiếu nữ mặc áo sơ mi trắng ngồi ở bậc thang trong phòng học, tóc buộc đuôi ngựa, để lộ ra sườn mặt mịn màng và xinh đẹp, hàng lông mi cong dài hệt như lông quạ, đôi mắt to ngước lên, đường nét sườn mặt vô cùng hoàn hảo, hệt như được điêu khắc.

Trên chiếc cổ mịn màng là sợi dây chuyền kim cương hình cỏ may mắn.

Sườn mặt kia đẹp tuyệt vời.

Mới đầu Trình Linh vẫn chưa nhận ra đây là ai, cho đến khi nhìn thấy sợi dây chuyền kia mới ý thức được người trong tấm ảnh là Tô Hiểu.

Ông nội lấy tấm ảnh này ở đâu ra?

Trình Linh nhớ đến trợ lý Châu từng đưa bài đăng trên diễn đàn cho anh liếc nhìn, bên trong dường như có tấm ảnh như vậy, nhưng lúc đó anh không để ý, chỉ dặn dò xóa bài đăng đó đi.

Không ngờ đã bị ông nội lưu lại.

Trình Linh lại lướt xuống dưới, trong bình luận đều là một loạt từ ngữ tâng bốc.

[Đây là em gái xinh đẹp nào thế?]

[Sườn mặt chết người, sườn mặt chết người!]

[Người đẹp tự nhiên, còn đẹp hơn nhiều so với những nữ minh tinh đã phẫu thuật thẩm mỹ trong giới giải trí!]

[Đẹp quá!]

[Xinh đẹp!]

[Đúng là tiên nữ mà!]

[Là tiên nữ không sai rồi!]

...

Một đống bình luận bên dưới đều là bạn thân, đối tác hoặc một số người bạn quen biết.

Bạn bè Wechat của ông cụ không nhiều, hầu như Trình Linh đều biết hết, một khi ông đăng Wechat thì tất cả mọi người đều bình luận, nhấn thích.

Ông cụ là nhân vật được kính trọng trong giới kinh doanh, trước giờ chưa từng đăng chuyện không liên quan đến công việc, hôm nay đột nhiên đăng ảnh một cô gái xinh đẹp, mọi người đều rất ngạc nhiên.

Trình Linh lướt đến cuối cùng, phát hiện một bình luận đặc biệt.

[Ông nội Trình, đây là ai thế? Độc thân không? Cháu theo đuổi được chứ?]

Bình luận đến từ bạn tốt Lộ Vân, cũng là một trong số người bạn thân từ nhỏ của Trình Linh.

Mà bình luận này đặc biệt ở chỗ, trong tất cả bình luận thì ông cụ chỉ trả lời mỗi nó.

[Có chủ rồi, cháu tránh ra! Đừng đến nhà ông nữa, lần sau đến ông đánh gãy chân cháu!]

Lộ Vân dường như không ngờ được ông cụ sẽ trả lời bình luận của mình, còn trả lời đáng yêu như vậy, anh ta lập tức tâng bốc, đáp lại bằng meme mặt cười.

Trình Linh nở nụ cười hiếm hoi, anh chuẩn bị bỏ điện thoại ra, mà lúc này ông cụ lại gửi tin nhắn tới.

[Ông nội: Sao cháu còn không nhấn thích? Vợ cháu bị người khác ngắm nhìn khen ngợi, cháu không tỏ ý chút à?]

Trình Linh nhìn thấy tin nhắn thì vô cùng cạn lời.

Chẳng phải ông muốn khoe khoang mình có cháu dâu xinh đẹp thế nào sao?

Trình Linh không muốn quan tâm đến ông, nhưng vẫn trả lời tin nhắn Wechat vừa rồi, đồng thời nhấn thích.

Ông cụ nhận được tin nhắn này thì hài lòng.

Tô Hiểu nghịch gấu bông một hồi, cuối cùng nằm lên giường lướt điện thoại, lướt vòng bạn bè trên Wechat trước khi ngủ là thói quen của cô.

Mà khi cô lướt đến tấm ảnh kia của ông cụ, lập tức toát mồ hôi lạnh.

Sau đó cô nghĩ đến mình và ông cụ không có bạn chung, người trong trường không nhìn thấy thì mới yên tâm đôi chút.

Cô nhấn vào xem, là ảnh sườn mặt của mình bị đăng lên diễn đàn lần trước.

Góc chụp của tấm ảnh này rất tốt, độ cong sườn mặt hoàn hảo, mấy cánh cỏ may mắn rơi trên cổ cô, kim cương lấp lánh, mang theo sự xinh đẹp.

Lúc đầu nhìn, cô còn không nhận ra đây là mình.

Khi nhìn thấy câu “Đẹp không?” của ông cụ, cô không kìm được mà đỏ mặt.

Cô để ý thấy Trình Linh còn nhấn thích, mặt cô càng đỏ hơn.

Hai ông cháu này thật là...

Từ nhỏ đến lớn, Tô Hiểu chưa từng có cảm giác được yêu thương bảo vệ như vậy, trong nháy mắt cô tràn đầy tình cảm ngưỡng mộ và kính trọng dành cho ông cụ.

Một lát sau, ông cụ gửi ảnh chụp màn hình cho cô.

[Ông nội Trình: Cháu nhìn xem, khu bình luận đều đang khen cháu đó!]

[Cháu chính là tiên nữ!]

Ông cụ chỉ chụp một nửa phía trước, nửa phía sau không chụp, làm cô sốt ruột.

Tô Hiểu nhìn thấy nhiều lời khen ngợi không chút nhân tính kia, dù cách màn hình nhưng mặt cô vẫn đỏ bừng.

Tô Hiểu không biết nên nói gì, cuối cùng cô gửi vài meme xấu hổ.

[Tiên nữ Hiểu Hiểu: Cháu cảm ơn ông nội.]

Sau đó Tô Hiểu nhìn vào nhóm ba người thì phát hiện ông cụ đã đổi biệt danh của cô thành “Tiên nữ Hiểu Hiểu”.

Tô Hiểu: “...”

Lợi hại!

Đây vẫn chưa là gì, ba ngày sau, Tô Hiểu và Trình Linh đều nhận được một gói quà.

Gói quà kia là gối ôm hình vuông, bên trên gối ôm chính là sườn mặt giết người kia của cô.

Tô Hiểu nuốt nước bọt, hoàn toàn khâm phục hành động kỳ lạ này.

Cô âm thầm nhét gối ôm vào trong tủ.

Còn Trình Linh thì sao, khi Châu Minh giúp anh mở gói quà ra, nhìn thấy tấm ảnh của Tô Hiểu được in trên gối, lông mày anh nhíu chặt.

Châu Minh cũng không ngờ sẽ có chuyện như vậy, anh ta hít một hơi thật sâu, nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của ông chủ.

“Tổng giám đốc Trình, ông cụ dặn phải bỏ gối ôm này ở phòng làm việc của anh.”

Trình Linh: “...”

Bình Luận (0)
Comment