Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 17

Chớp mắt đã hai tháng trôi qua, trong hai tháng này Tô Hiểu bận rộn đến chân không chạm đất, ngoại trừ lên lớp ra, hầu như cô đều chạy đôn chạy đáo ở cuộc thi hùng biện kết hợp của sinh viên thành phố S, cuối cùng cuộc thi đã thành công mỹ mãn.

Tô Hiểu là người lập kế hoạch cho cả hoạt động, còn làm khách mời cho vài cuộc thi hùng biện khác, được đánh giá là “Người hùng biện phong cách nhất”. Lần này cô thật sự đã trở nên nổi bật trong Hội liên hiệp sinh viên thành phố S, có một đống người kết bạn Wechat với cô.

Cuộc thi kết thúc, cán bộ hội sinh viên của các trường tụ tập ở KTV sang chảnh bậc nhất thành phố S để ăn mừng.

Chủ tịch hội sinh viên Diêm Thụy, phó thư ký Ủy ban Đoàn Úc Thanh, Tô Hiểu và Tiêu Ương đều tham gia, tổng cộng có hơn ba mươi người, đều là nhân vật nổi tiếng ở các trường đại học của thành phố S.

Tô Hiểu cũng tình cờ biết được một đàn anh năm tư của trường đại học F đang thực tập ở khoa học kỹ thuật Hoa An, cô thừa dịp hỏi người ta về kinh nghiệm phỏng vấn.

“Một điều chắc chắn là sẽ rất khó, đầu tiên là phần sơ yếu lý lịch rất khó qua, lúc nộp sơ yếu lý lịch thì trên mạng sẽ có bài thi tiếng Anh, qua được hai cửa ải này thì sẽ đến vòng phỏng vấn trực tiếp. Vòng đầu tiên là nhóm không bao gồm lãnh đạo, phía sau vẫn còn vòng thứ hai, vòng thứ ba, đến cuối cùng sẽ do giám đốc nhân sự phỏng vấn, sau từng vòng sẽ tuyển chọn ra người xuất sắc nhất để vào Hoa An.”

Hoa khôi của trường đại học F, cũng chính là bạn thuở nhỏ của Tiêu Ương, ngồi bên cạnh mỉm cười khuyên nhủ.

“Tô Hiểu à, chị khuyên em nên từ bỏ đi, trường đại học H các em chưa có ai vào Hoa An cả. Hơn nữa, một sinh viên khoa xã hội như em vào Hoa An làm gì, em phải biết rằng bộ phận chức năng của Hoa An còn khó vào hơn nhân viên công chức nhà nước nữa. Nghe nói tiền lương cao, trai đẹp xếp thành đống, đãi ngộ phúc lợi lại càng tốt hơn, còn có bảo hiểm y tế giá trị lớn cho thành viên trong gia đình gì đó, quả thật là nghề nghiệp trong mơ của phụ nữ.”

Tô Hiểu nghe thấy “bảo hiểm y tế giá trị lớn cho thành viên trong gia đình”, đốm lửa trong lòng lại bốc lên cao. Nụ cười của cô không đổi, cô trả lời một cách nhã nhặn và đúng mực: “Đàn chị nói vậy thì em càng muốn vào đó hơn.”

Chỉ cần vào Hoa An, sau này cứ yên tâm làm việc, không cần phải suy nghĩ gì nữa, bệnh của bà nội cũng được đảm bảo hơn rồi.

Mặc dù hiện giờ Trình Linh và ông nội Trình đối xử với cô rất tốt, nhưng hai năm sau cô vẫn phải tìm kiếm quyền lợi cho mình, dựa vào người khác là lời nói dối lớn nhất mà cô từng nghe, bất cứ lúc nào cô cũng phải dựa vào chính mình, cho nên cô quyết tâm phải vào được Hoa An.

Tiêu Ương ở bên cạnh cong khóe môi, nói với giọng điệu lười nhác.

“Tô Hiểu, Liễu Kiều là phó chủ tịch hội sinh viên trường đại học F, kiêm trưởng ban văn nghệ, tích điểm tín chỉ hạng nhất toàn khoa, học và làm việc đúng chuyên ngành, đi thẳng đến vòng phỏng vấn cuối, nhưng vẫn bị trượt, em đừng không biết tự lượng sức mình.”

Liễu Kiều không muốn nhắc đến quá khứ này, cô ta giơ ly rượu vang, kiêu ngạo liếc Tiêu Ương một cái.

“Không có gì cả, hiện giờ tớ thực tập ở công ty tài chính nhà họ Lộ vẫn tốt, tớ cảm thấy chỗ này thích hợp với mình hơn.”

Vừa nghe đến công ty tài chính nhà họ Lộ, mắt Tô Hiểu sáng bừng.

“Chính là nhà họ Lộ chuyển bại thành thắng trong cơn bùng nổ tài chính đó ư?”

“Đương nhiên rồi, thành phố S còn mấy nhà họ Lộ chứ!” Liễu Kiều hất cằm đắc ý.

Tiêu Ương cảm thấy kỳ lạ, nhìn sang Tô Hiểu: “Sao em lại có hứng thú với tập đoàn nhà họ Lộ rồi?”

Tô Hiểu trả lời: “Chẳng phải em đã chọn môn của thầy Lý Ngọc Lâm à, ông ấy yêu cầu bọn em phỏng vấn một người nổi tiếng trên tin tức, viết thành một bài báo, nếu như viết hay còn có thể giúp bọn em phát biểu đó! Thầy Lý đã nhắc đến tài chính nhà họ Lộ, nói rằng tổng giám đốc Lộ Vân của bọn họ là người nổi tiếng mà các tòa báo tài chính kinh tế lớn khó có cơ hội phỏng vấn nhất.”

Lúc này đàn anh năm tư đang thực tập ở khoa học kỹ thuật Hoa An cười nhã nhặn: “Nhân vật khó phỏng vấn nhất trong giới tài chính kinh tế không phải Lộ Vân.”

Tô Hiểu đang muốn hỏi là ai, Tiêu Ương đã chau mày và hỏi: “Tô Hiểu, không lẽ em muốn phỏng vấn Lộ Vân?”

Liễu Kiều nhìn Tô Hiểu như nhìn kẻ ngốc, không còn muốn nói chuyện với cô nữa.

Trong mắt cô ta, Tô Hiểu hoàn toàn là một người không biết trời cao đất dày.

Nhưng Tô Hiểu vẫn cười và hỏi Liễu Kiều.

“Đàn chị Liễu, chị có cách nào giúp em hẹn tổng giám đốc Lộ không? Nếu như được, em có thể đến tìm thầy Lý xin trang bìa tạp chí kinh tế.”

Sở dĩ Lý Ngọc Lâm nổi tiếng ở trường đại học H còn vì ông ấy là một đối tác của tạp chí tài chính kinh tế. Mỗi năm đều có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp đến làm việc ở chỗ của ông ấy.

Tô Hiểu vạch ra kế hoạch rất rõ ràng, cô muốn vào khoa học kỹ thuật Hoa An nhất, nếu không được, đường lui cuối cùng chính là có được sự tin cậy của thầy Lý, đến tòa soạn báo để thực tập.

Liễu Kiều trợn mắt với cô, tức giận nói: “Em cảm thấy được không? Nếu em có thể phỏng vấn được tổng giám đốc Lộ của bọn chị, vậy thì bao nhiêu tổng biên tập của tờ báo tài chính kinh tế đều ăn không ngồi rồi à?”

Tô Hiểu không nói gì thêm.

Sở dĩ cô chọn Lộ Vân còn vì một nguyên nhân, vốn dĩ cô không dám nghĩ đến nhân vật cỡ như Lộ Vân, nhưng cô vô tình nghe thấy Châu Minh nhắc đến, nhỡ đâu Trình Linh quen biết thì sao. Nếu không được, cô chỉ đành nhờ Trình Linh.

Nếu thật sự có thể phỏng vấn được Lộ Vân, giành được trang bìa vàng của tờ báo tài chính kinh tế, tuyệt đối là một nét bút đặc sắc trong sơ yếu lý lịch của cô.

Vào lúc này, Liễu Kiều đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau đó giọng nói ngạc nhiên của cô ta có thể che lấp được cả giọng hát trong KTV.

“Cậu nói sao, cậu nói tổng giám đốc Lộ đến KTV Hoàng Triều?”

Trong nháy mắt, tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Liễu Kiều.

Những người ngồi ở đây không phải sinh viên năm ba thì chính là sinh viên năm tư, đều đang trong thời gian vàng tìm kiếm công việc. Nhà họ Lộ bởi vì “viên kim cương” Lộ Vân này quá nổi tiếng, hàng năm đều có rất nhiều cô gái ngưỡng mộ anh ta. So với khoa học kỹ thuật Hoa An có yêu cầu rất cao đối với chuyên ngành, công ty tài chính nhà họ Lộ thì khoan dung hơn nhiều, thậm chí chỉ cần có vẻ ngoài xuất sắc, chuyên ngành nào cũng được.

Liễu Kiều nghe máy xong, vội vàng xách túi Hermès của mình đứng dậy, lót tót chạy ra ngoài.

“Tổng giám đốc Lộ ở đại sảnh, tớ phải đi một chuyến.” Điều kiện gia đình của Liễu Kiều rất tốt, cô ta là nhắm vào Lộ Vân nên mới đến tài chính nhà họ Lộ.

“Này, tớ cũng đi!” Tiêu Ương kéo Diêm Thụy đi theo.

Mọi người đều rất tò mò với nhân vật nổi tiếng này, vậy nên đều đứng dậy đuổi theo.

KTV Hoàng Triều là tài sản riêng của Lộ Vân, đúng lúc anh ta đến đây kiểm tra tình hình kinh doanh.

Hôm nay anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần dài thoải mái màu kem, làm tôn lên thân hình cao ráo, xứng với khí chất lười nhác và phóng khoáng của anh ta. Lộ Vân rất nhanh đã thu hút ánh mắt của mọi người.

Lộ Vân đeo kính râm, đứng ở quầy lễ tân bên dưới bức tường đá cuội ở đại sảnh, anh ta ung dung nghe giám đốc kinh doanh báo cáo công việc.

Anh ta đeo kính râm quan sát trang trí trong đại sảnh, cảm thấy rất không hài lòng với một số chỗ, sau khi nghe ý kiến cải tạo của Lộ Vân, giám đốc vội vàng lấy bút ghi lại.

Trong khoảng thời gian này, một người phụ nữ mặc váy dài màu đen, chất liệu nhung ôm sát người nở nụ cười đúng mực chào hỏi anh ta.

“Xin chào tổng giám đốc Lộ, tôi là con gái của Liễu Khang, công ty khai thác mỏ nhà họ Liễu. Tôi tên là Liễu Kiều, tốt nghiệp trường đại học F, đang thực tập ở công ty tài chính nhà họ Lộ. Tổng giám đốc Lộ qua đây giám sát công việc sao?”

Cô ta biết KTV này là tài sản của Lộ Vân.

Cô ta đặc biệt nói rõ thông tin cá nhân, còn nói ra điểm sáng quan trọng của mình, tất cả vì để thu hút sự chú ý của Lộ Vân.

Lộ Vân nổi tiếng trong giới, đổi phụ nữ còn năng suất hơn thay áo, từ minh tinh, hot girl mạng, streamer nữ, người mẫu trong giới giải trí đến nữ nhân viên cấp dưới trong công ty, nhưng không một ai được anh ta thừa nhận thân phận bạn gái. Điều này không hề dập tan sự nhiệt tình của những người phụ nữ, vẫn có rất nhiều người lao vào anh ta như thủy triều.

Anh ta đã nhìn thấy quá nhiều người đẹp, kiểu như Liễu Kiều đương nhiên không đủ thu hút sự chú ý của Lộ Vân.

Anh ta chẳng buồn ngước mắt lên, chỉ khẽ gật đầu, không còn nói gì thêm.

Nhưng vào lúc này, anh ta bỗng liếc nhìn thấy phía sau Liễu Kiều vẫn còn một nhóm người đi theo, có điều đây không phải mấu chốt, quan trọng là một cô gái trong đó đeo sợi dây chuyền nổi bật.

Sợi dây chuyền phiên bản giới hạn đính kim cương hình cỏ may mắn của Van Cleef & Arpels, căn bản không đủ thu hút sự chú ý của anh ta.

Nhưng gương mặt kia, cộng thêm sợi dây chuyền này thì không thể không khiến Lộ Vân ngạc nhiên.

Phải biết rằng ông nội Trình có một biệt hiệu trong giới kinh doanh, tên là “Phật gia”.

Tấm ảnh ông từng đăng đã dấy lên một trận oanh tạc cực lớn. Trong lịch sử, người phụ nữ có thể khiến ông cụ đăng lên vòng bạn bè, ngoại trừ bà nội Trình ra thì đây là người thứ hai.

Lộ Vân lập tức tháo kính râm xuống, đưa cho trợ lý, ánh mắt lạnh lẽo mang theo vài phần nghiên cứu rơi lên người Tô Hiểu.

Chiếc cổ thiên nga của Tô Hiểu trong tấm ảnh kia thật sự để lại ấn tượng sâu sắc cho anh ta.

Chắc là cô không sai rồi.

Một tay Lộ Vân đút túi quần, anh ta bước chậm rãi và nho nhã, đi tới trước mặt Tô Hiểu. Dưới ánh mắt chấn động của tất cả mọi người, anh ta đưa tay về phía cô.

“Xin chào, có thể làm quen chút không?”

Tô Hiểu: “...”

Bình Luận (0)
Comment