Tiếng hít thở dồn dập vang lên xung quanh, mọi người đều đồng loạt nhìn Tô Hiểu bằng ánh mắt khó tin và ghen tị.
Sau khi gặp được Trình Linh, Tô Hiểu gần như miễn dịch với những anh chàng đẹp trai khác.
Cô ngạc nhiên là vì Lộ Vân muốn làm quen cô?
Tốt quá rồi!
Tô Hiểu lập tức mỉm cười đưa tay ra, bắt tay Lộ Vân một cách vô cùng chuẩn mực, giọng nói giòn giã.
“Xin chào tổng giám đốc Lộ, vừa nãy còn nhắc đến anh đó, tôi muốn phỏng vấn anh có được không?”
Liễu Kiều vác gương mặt đã không còn phân biệt được màu sắc đi tới, trừng mắt với Tô Hiểu và nhỏ giọng nói: “Tô Hiểu, tổng giám đốc Lộ chưa từng để người khác phỏng vấn bao giờ.”
Sau đó cô ta lại nhìn về phía Lộ Vân với gương mặt đầy thẹn thùng.
“Xin lỗi tổng giám đốc Lộ, đây là đàn em của tôi, em ấy không hiểu chuyện cho lắm, mong tổng giám đốc Lộ đừng so đo với em ấy.”
Lộ Vân không thèm nhìn Liễu Kiều, anh ta cười không rõ ràng mà quan sát Tô Hiểu, quan sát ở cự ly gần và phát hiện vẻ ngoài của cô gái này thật xinh đẹp và ưa nhìn, trong sáng hơn những người đẹp đã qua phẫu thuật thẩm mỹ mà trước kia anh ta từng tiếp xúc.
“Vậy sao, cô muốn phỏng vấn tôi à?” Giọng điệu anh ta cất cao, có vài phần tùy hứng và lười nhác.
Tô Hiểu khẽ cười: “Được không, tổng giám đốc Lộ?”
Lộ Vân cười, thân hình cao ráo kết hợp với đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia có thể khiến người ta đổ đứ đừ trong nháy mắt.
“Đương nhiên là được, nhưng tôi có một điều kiện nho nhỏ.”
“Điều kiện gì?”
“Mời tôi ăn cơm.”
Đây là điều kiện à? Quả thật là phúc lợi mà!
Mấy cô gái có mặt suýt thì hét lớn.
Nhan sắc và thân hình của Lộ Vân có thể giết một đống nam minh tinh giới giải trí trong nháy mắt, huống hồ anh ta còn là cậu ấm trong gia đình giàu có!
Mời anh ta ăn cơm quả thật là chuyện mà rất nhiều người mong ước!
Rốt cuộc Tô Hiểu gặp vận may chó má gì thế!
Gương mặt của Liễu Kiều túng quẫn đến không có chốn dung thân, Tiêu Ương lại càng ngạc nhiên hết nấc, cô ta liếc nhìn Tô Hiểu, thầm nghĩ rốt cuộc Tô Hiểu có sức quyến rũ gì mà có thể khiến các anh chàng đẹp trai điêu đứng vì cô hết lần này đến lần khác.
Chờ đến khi Lộ Vân rời đi rất lâu, mọi người vẫn chưa thể thoát ra khỏi cơn chấn động.
Bao gồm cả bản thân Tô Hiểu, cô rất bất ngờ khi cầm lấy tấm danh thiếp mà trợ lý của Lộ Vân đưa cho.
Lộ Vân biết cô?
Không thể nào!
Nhưng những thứ này không quan trọng.
Tối hôm đó Tô Hiểu trở về thì đã kết bạn Wechat với Lộ Vân, cô lịch sự hẹn anh ta thời gian phỏng vấn.
Không ngờ Lộ Vân dễ nói chuyện hơn trong tưởng tượng của cô, lập tức quyết định phỏng vấn và ăn uống ở Tây Giang Nguyệt.
Tô Hiểu vội vàng đi tìm thầy Lý Ngọc Lâm, rồi đích thân đưa nội dung phỏng vấn cho ông ấy xem qua, Lý Ngọc Lâm biết cô hẹn được Lộ Vân để phỏng vấn thì vô cùng kích động.
“Có điều, Tô Hiểu à, thầy vẫn phải nhắc nhở em một chút, nhất định đừng bị vẻ ngoài của cậu Lộ mê hoặc đó, cậu ấy không phải người mà em có thể trêu chọc được, biết chưa?”
Tô Hiểu biết Lý Ngọc Lâm hiểu nhầm, cô cười ha ha trả lời: “Thầy yên tâm ạ, em biết rõ mình có trọng lượng như thế nào mà.”
Ngày thứ Ba, Tô Hiểu đã hẹn với Lộ Vân, cô đến Tây Giang Nguyệt sớm để chờ anh ta.
Cô đã đến Tây Giang Nguyệt một lần, biết được giá cả ở đây không thấp, tiền trong túi cô chắc chắn không đủ để mời, xem ra chỉ có thể dùng thẻ của Trình Linh để quẹt rồi kiếm tiền trả lại cho anh sau, Tô Hiểu nghĩ vậy trong lòng.
Bọn họ hẹn nhau vào lúc mười hai giờ, không ngờ mười một giờ rưỡi Lộ Vân đã đến.
Tô Hiểu chào hỏi, rồi đưa menu cho anh ta.
“Anh Lộ, anh chọn món đi.”
Lộ Vân nho nhã vắt chéo hai chân, rồi đẩy menu lại cho cô.
“Tôi không có thói quen để con gái mời, lần trước chẳng qua là nói đùa thôi, cô chọn đi, chọn món cô thích ấy.”
Tô Hiểu cũng không khách sáo, cô gọi vài món, cuối cùng vẫn đưa menu sang, Lộ Vân nhìn một cái, nhường mày nhìn sang Tô Hiểu.
“Cô thích ăn hải sản?”
“Đúng vậy, tôi rất thích ăn.” Tô Hiểu không có khả năng chống cự đối với các loại hải sản.
Lộ Vân khẽ cười, gọi vài món ăn, dặn dò trợ lý, sau đó trợ lý cầm menu đi ra ngoài.
Thời gian vẫn còn sớm, thức ăn ở đây lại chờ lâu, sau khi Tô Hiểu trưng cầu ý kiến của Lộ Vân thì bắt đầu phỏng vấn.
Cô rất chuyên nghiệp lấy bút ghi âm ra, vừa hỏi vừa ghi chép.
Khi Lộ Vân phát hiện Tô Hiểu hỏi những thứ mang tính chuyên ngành thì có hơi bất ngờ, anh ta không ngờ cô gái trước mặt không những xinh đẹp mà còn rất có tài năng.
Bốn mươi lăm phút trôi qua, thức ăn đã lên đủ, Lộ Vân cười nhạt, chỉ vào bàn đầy thức ăn và nói.
“Hiểu Hiểu, hay là chúng ta ăn trước?”
Tô Hiểu nhìn đồng hồ, mặt đầy áy náy.
“Xin lỗi nha, anh Lộ, làm chậm trễ anh rồi.”
“Không sao.”
Một bữa ăn rất vui vẻ, Lộ Vân cũng rất chăm sóc cho Tô Hiểu.
Đã mấy lần anh ta muốn hỏi quan hệ giữa Tô Hiểu và ông nội Trình, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.
Sau khi trở về, Tô Hiểu vội vàng viết bản thảo, sau khi bản thảo đầu tiên ra lò, cô gửi cho Lý Ngọc Lâm xem trước, sửa đi sửa lại suốt năm lần, cô lại gửi cho Lộ Vân, anh ta đưa ra không ít ý kiến sửa đổi. Ba ngày sau, bản thảo phỏng vấn của Tô Hiểu được đăng trên trang bìa vàng của một trong bốn tuần báo tài chính kinh tế lớn của thành phố S.
Bài phỏng vấn này mang đến sức nóng cực lớn cho tạp chí của Lý Ngọc Lâm, ông ấy trả cho Tô Hiểu một khoản tiền thù lao rất hậu hĩnh.
Tô Hiểu lập tức gửi tin nhắn Wechat cảm ơn Lộ Vân, cô chia sẻ bài đăng trên báo điện tử của tạp chí tài chính kinh tế cho anh ta, rồi tiếp tục tỏ lòng cảm ơn.
Câu trả lời của Lộ Vân nằm ngoài dự liệu.
[Tổng giám đốc Lộ: Chỉ cảm ơn suông thôi à? Không nên mời tôi ăn bữa cơm sao?]
Tô Hiểu nhìn thấy tin nhắn này thì tâm trạng rất phức tạp, giọng điệu này của Lộ Vân không bình thường, không lẽ Lộ Vân thật sự cho rằng cô muốn tán tỉnh anh ta?
Cô không có suy nghĩ này đâu nha!
Nhưng anh ta giúp cô việc lớn như vậy, khiến một sinh viên năm ba như cô có được cái tên trong tuần báo tài chính kinh tế nổi tiếng, mời anh ta ăn một bữa cơm cũng hợp tình hợp lý.
Lần này Lộ Vân chọn nhà hàng khác.
“Đây là nhà hàng hải sản chính gốc nhất toàn thành phố, cô yên tâm, ông chủ nhà hàng này là người quen của tôi, toàn bộ đều là hải sản tươi mới nhất, còn sống đó!”
Lộ Vân đích thân chọn vài món ăn cho cô, sau đó lại đưa menu cho cô.
“Cô tự xem đi, còn thích ăn gì khác không?”
“Cảm ơn.”
Tô Hiểu nhận lấy menu, bắt đầu xem.
Trong khoảng thời gian này, Lộ Vân chụp một tấm ảnh, đăng lên vòng bạn bè.
[Ăn hải sản cùng em gái xinh đẹp tuyệt trần, cá ngừ vây xanh chính thống do thiếu gia tôi đây đích thân câu, các cậu tin hay không?]
Chỉ mới đăng được ba phút, tổng cộng có hơn ba trăm lượt thích, một đống người hỏi có phải cậu Lộ có tình yêu mới rồi không, có thể cho biết họ tên của em gái xinh đẹp tuyệt trần đó không? Không ảnh không chân tướng, mau đăng ảnh chụp chính diện khuôn mặt đi.
Lúc Lộ Vân đăng tin này, đã cố ý chặn ông nội Trình.
Anh ta đã nghe ngóng Tô Hiểu không có bạn trai, lúc đầu ông cụ nói cô đã có chủ, rất có khả năng sợ mình cuỗm mất, nên cố ý nói dối.
Nhưng Lộ Vân cảm thấy Tô Hiểu khác với những cô gái mà trước kia anh ta từng tiếp xúc, cô rất tự nhiên, rất ngây thơ trong sáng, khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ và không dám khinh thường.
Ông nội Trình không nhìn thấy bài đăng này, Trình Linh trước kia ghét bỏ vòng bạn bè của anh ta quá ồn ào, đã đặc biệt chặn anh ta nên cũng không nhìn thấy, nhưng Châu Minh thì thấy rồi.
Tấm ảnh chỉ để lộ tay trái của Tô Hiểu, trên cổ tay trắng nõn có đeo lắc tay kim cương màu hồng phiên bản giới hạn, là mẫu mới nhất của thương hiệu H, trùng hợp với mẫu lắc tay mà lần trước Châu Minh đã đích thân đặt hàng để Trình Linh chống lưng cho cô.
Lắc tay này trên thế giới có chưa tới mười sợi, mà trong tấm ảnh chỉ để lộ một khúc áo sơ mi, Châu Minh cũng nhận ra được, cũng là áo sơ mi cao cấp được đặt may trong mùa này của nhà họ Mạch mà anh ta mua.
Vốn dĩ anh ta định nói cho Trình Linh biết, nhưng nhớ đến trong thỏa thuận có viết “không được can thiệp vào cuộc sống tình cảm của đối phương”, nên anh ta âm thầm thở dài.
Sau khi do dự hai phút, Châu Minh chụp màn hình bài đăng trên vòng bạn bè này gửi cho ông nội Trình.
Ông nội Trình nhìn thấy tin nhắn này, dùng tốc độ nhanh như sấm chớp gọi cho Trình Linh.
Trình Linh đang họp với quản lý cấp cao trong công ty, kéo dài chút thời gian vẫn chưa tan họp, cho nên điện thoại nằm trong tay Châu Minh.
Châu Minh nghe máy, vội vàng gõ cửa phòng họp, nhanh chóng đi tới đưa điện thoại cho Trình Linh.
“Là ông cụ!”
Tất cả mọi người bỗng nghiêm túc, im lặng như tờ.
Trình Linh nhức đầu, xoa thái dương rồi nhận lấy.
“Ông nội...”
“Cháu đang làm gì vậy?” Giọng điệu của ông cụ rất không tốt.
Giọng nói quá mức nóng nảy, Trình Linh để điện thoại ra xa theo bản năng.
Tất cả quản lý cấp cao nhìn Trình Linh bằng vẻ mặt đồng cảm, tính cách của ông cụ không tốt, cả cõi mạng đều biết.
Ông cụ nhanh chóng kể chuyện cho Trình Linh biết, đồng thời đưa ra mệnh lệnh.
“Ông nói cho cháu biết, ngay và lập tức đến hải sản nhà họ Trần cho ông, nếu cháu không đánh gãy chân tên nhóc Lộ Vân kia, chờ ông về, người bị gãy chân sẽ là cháu!”
Trình Linh: “...”
Anh rất bất lực kết thúc cuộc họp quan trọng với quản lý cấp cao, vừa nới lỏng cà vạt vừa dặn dò tài xế.
“Đến hải sản nhà họ Trần.”