Trong phòng VIP trên tầng cao nhất của hải sản nhà họ Trần, Lộ Vân đích thân bóc con tôm hùm lớn nhất cho Tô Hiểu, đang chuẩn bị cho vào trong đĩa của cô.
Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, Trình Linh mặc vest đen, áp suất quanh người rất thấp, đi vào với vẻ mặt lạnh lùng.
Tô Hiểu quay đầu nhìn thấy anh thì ngạc nhiên há hốc miệng.
“Anh Trình, sao anh đến đây?”
Cô vội vàng đứng dậy, có hơi luống cuống tay chân.
Nhưng rất nhanh cô đã nhớ đến bản thỏa thuận của hai người, Tô Hiểu lại có chút tự tin, vẻ mặt bình tĩnh lại.
Trình Linh hơi chau mày, tầm mắt đặt trên người cô, sau đó anh nhìn thấy bàn tay vẫn chưa kịp bỏ xuống của Lộ Vân.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lộ Vân lóe lên chút kỳ lạ, mặc dù đoán được có thể Tô Hiểu và Trình Linh biết nhau, nhưng câu “anh Trình” của Tô Hiểu hiển nhiên tuyên bố quan hệ xa cách của hai người.
“Ồ, sao cậu đến đây? Không lẽ biết tớ ăn cơm ở đây nên đặc biệt đến ăn ké? Được rồi, được rồi, mau ngồi xuống đi, hôm nay nhờ phúc của Hiểu Hiểu, đều là hải sản tươi mới nhất đó, cậu có lộc ăn rồi.”
Trình Linh nới lỏng cà vạt, cũng không nói gì, anh sải bước đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tô Hiểu.
Lộ Vân nhìn vị trí anh ngồi xuống, cuối cùng sắc mặt đã hơi thay đổi.
Mặt Tô Hiểu đỏ ửng, có hơi mất tự nhiên, tuy rằng cô không cho rằng Trình Linh sẽ thấy không vui, nhưng vẫn cần phải giải thích một chút.
“Mấy hôm trước tôi phỏng vấn anh Lộ, đăng lên tuần báo tài chính kinh tế, hôm nay mời anh ấy ăn cơm để cảm ơn.”
Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Trình Linh không có biểu cảm gì, anh chỉ “Ừ” một tiếng, lau tay cho mình rồi ăn thịt tôm mà Lộ Vân vừa mới bóc.
“Vị không tệ.”
Lộ Vân: “...”
Lộ Vân chống bàn ngồi xuống, ánh mắt liếc ngang liếc dọc quan sát Tô Hiểu và Trình Linh.
“Hai người... quen thân à?” Anh ta khoanh tay trước ngực, chỉ vào hai người.
Trình Linh đang định lên tiếng, Tô Hiểu đã vội vàng lắc đầu.
“Bọn tôi biết nhau, nhưng không thân.”
Trình Linh ngẩng đầu nhìn cô, cầm ly rượu bên cạnh nhấp một ngụm, không trả lời gì thêm.
Nhưng Lộ Vân và Tô Hiểu bị động tác của anh làm cho ngạc nhiên.
Ly rượu kia Tô Hiểu đã uống rồi!
Gương mặt của Tô Hiểu đỏ bừng.
Cô không dám nhìn sắc mặt của Trình Linh, âm thầm quay mặt đi, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Mà Trình Linh phát hiện sắc mặt của Tô Hiểu và Lộ Vân không bình thường thì bỗng dưng nhận ra bản thân đã làm gì, anh hơi chau mày.
Nhưng trước giờ anh không hề thay đổi sắc mặt dù núi có sụp đổ, cũng không định giải thích gì.
“Ăn cơm đi.” Anh họp cả buổi sáng, thật sự đói rồi.
Ba người im lặng ăn cơm, bầu không khí vô cùng đè nén, vặn vẹo.
Trong thời gian đó, Tô Hiểu có đi vệ sinh, cuối cùng Lộ Vân đã tóm được cơ hội hỏi Trình Linh, anh ta gần như thét gào.
“Trình Linh, tốt nhất cậu giải thích cho rõ ràng, quan hệ của hai người là gì!”
Trình Linh nhướng mày: “Tớ còn thấy kỳ lạ, sao cậu quen cô ấy được?”
Lộ Vân kể ngắn gọn chuyện mình quen biết Tô Hiểu.
Lúc này Trình Linh mới biết vấn đề nằm ở tấm ảnh ông nội đăng, ông cụ làm sai, mắc gì anh phải chịu tội chứ?
Trình Linh vừa lau tay vừa điềm tĩnh trả lời: “Tớ nói thế này với cậu vậy, Hiểu Hiểu là cháu nội của chiến hữu của ông nội, ông nội muốn tác hợp cho hai bọn tớ.”
“Chẳng trách!”
Cuối cùng anh ta đã hiểu tại sao giữa Tô Hiểu và Trình Linh có hơi ngượng ngùng.
Nếu như để ông cụ biết anh ta mời Tô Hiểu ăn cơm, ông không đánh gãy chân anh ta mới lạ?
Nhưng mà so với việc bị đánh gãy chân, việc ông cụ muốn tác hợp cho Trình Linh và Tô Hiểu còn khiến Lộ Vân khó chịu hơn.
Anh ta ỉu xìu ngồi xuống, dựa vào lưng ghế, vẻ mặt ủ rũ.
“Vậy hiện giờ hai người là tình huống gì?”
Trình Linh dựa người ra sau, cười chua chát.
“Ứng phó trước, sau này sẽ nói không thích hợp.”
Lộ Vân hiểu ngay, Trình Linh không định ở bên Tô Hiểu, anh ta bỗng có tinh thần, người ngả về trước.
“Người anh em, nếu cậu cũng đã nói rồi thì tớ nói thật với cậu. Tớ cũng thấy khá thích cô nhóc này, nếu như cậu không định quen cô ấy, vậy đừng trách người anh em là tớ theo đuổi đó.” Vẻ mặt của Lộ Vân trông có phần nghiêm túc.
Trình Linh chau mày, rất cạn lời.
“Lộ Vân, không phải tớ không chịu, tớ khuyên cậu đừng động vào cô ấy, cô ấy và cậu như trời với đất, cô ấy không chịu được sự chơi đùa của cậu đâu. Nếu cậu bắt nạt cô ấy, đừng nói tớ không tha cho cậu, chỉ mỗi ông nội tớ thôi cậu đã không chịu nổi rồi, có thể nhà họ Lộ sẽ bị cậu liên lụy đó.”
“Đừng vội thế chứ, Trình Linh à, tớ nghiêm túc đó, tớ và cô ấy quen nhau, tuyệt đối không làm chuyện lung tung.” Lộ Vân vỗ ngực đảm bảo.
Trình Linh vẫn nghiêm túc lắc đầu.
“Các cậu không cùng đường, hơn nữa tớ đoán Tô Hiểu cũng sẽ không thích cậu.”
“Sao cậu biết?”
“Lát nữa cậu hỏi là biết chứ gì.”
Lộ Vân: “...”
Anh ta hậm hực uống một ngụm rượu, mặt đầy khẩn cầu nhìn Trình Linh.
“Vậy cậu giúp tớ đi.”
“Nằm mơ!”
Trợ lý Châu đứng ở một bên âm thầm chép miệng.
Giúp anh em tốt theo đuổi vợ mình, nếu tổng giám đốc Trình làm ra được chuyện này, vậy là vô địch thiên hạ rồi.
Lúc Tô Hiểu đi vào, bên trong đã khôi phục sự lạnh nhạt.
Lộ Vân nhìn Tô Hiểu đắm đuối, cầm áo khoác và đứng dậy.
“Hiểu Hiểu, tôi còn việc phải về công ty trước, để Trình Linh đưa cô về nhé.”
Lộ Vân đưa mắt với Trình Linh, ý bảo là đi trước đây.
Đến dưới hầm để xe, Lộ Vân lại gửi tin nhắn cho Trình Linh.
[Lộ Vân: Người anh em, tớ nghiêm túc đó, cậu giúp tớ đi, nói cho ông nội biết tớ tuyệt đối không phụ lòng Hiểu Hiểu.]
Tạm thời không nói đến Tô Hiểu rất hợp với khẩu vị của anh ta, chỉ mỗi việc cô là con cháu của chiến hữu của ông nội Trình, Lộ Vân cũng không muốn từ bỏ.
So với những mối liên hôn thương mại khác, cưới Tô Hiểu hiển nhiên càng có lợi đối với nhà họ Lộ.
Lúc đầu bên ngoài đều lan truyền anh ta cố gắng xoay chuyển tình thế cứu được nhà họ Lộ, trên thực tế người thật sự giúp anh ta là ông nội Trình và Trình Linh.
Gốc cây lớn như nhà họ Trình, anh ta vẫn muốn ôm chặt.
Tô Hiểu thích hợp để cưới về làm vợ.
Trình Linh nhìn thấy tin nhắn này, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Bởi vì hôn nhân hợp đồng nên anh chưa từng nói cho bất cứ ai biết quan hệ thật sự giữa mình và Tô Hiểu, cho nên Lộ Vân mới có thể ôm hy vọng với cô. Nhưng nói thẳng cho Lộ Vân biết cũng không được, Lộ Vân là một người nhiều chuyện, một khi nói chuyện này ra thì toàn bộ đều biết hết.
Lộ Vân vừa đi khỏi, Tô Hiểu đã ngồi xuống đối diện Trình Linh, mặt đầy ngượng ngùng.
“Sao anh lại đến đây?”
Thật sự quá trùng hợp.
Trình Linh bật cười, đưa giao diện trò chuyện Wechat với ông nội Trình cho cô xem.
“Nghe lệnh bắt gian!”
Tô Hiểu bị bốn chữ này đập cho mặt mày đỏ bừng, cô đã tưởng tượng ra việc ông cụ nói chuyện bùng nổ điên cuồng với Trình Linh trong khung trò chuyện, đau đầu nhắm mắt lại.
“Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho anh rồi!”
Hình như cô gây chuyện rồi.
Trong tin nhắn, ông cụ bày tỏ phải chém Trình Linh thành tám mảnh, còn phải làm chuyện gì đó với nhà họ Lộ nữa.
Đúng lúc này, ông cụ gọi điện tới, Tô Hiểu giật mình, vội vàng vứt điện thoại cho Trình Linh.
Trình Linh cũng chuẩn bị tâm lý một lúc mới nghe máy.
Quả nhiên ông cụ mắng chửi một trận trước, sau đó mới hỏi.
“Thế nào rồi? Đánh gãy chân Lộ Vân chưa?”
Trình Linh nuốt nước bọt, mặt mày bình tĩnh: “Là hiểu nhầm, Hiểu Hiểu bởi vì luận văn trong trường nên đã tìm cậu ấy phỏng vấn, nhân tiện cùng đi ăn cơm.”
“Cái rắm, cháu vẫn chưa nhìn ra được tên nhóc lăng nhăng Lộ Vân kia à?”
Trình Linh hít sâu: “Ông nội, cháu đã cảnh cáo cậu ấy rồi, cậu ấy sẽ không làm chuyện tầm bậy đâu.”
“Cháu đưa giấy đăng ký kết hôn cho nó xem chưa?”
Trình Linh không lên tiếng.
Ông cụ lập tức nổi giận.
“Ông về nước ngay!”
Trình Linh: “...”
Tô Hiểu: “...”
Hai người nhìn nhau, có chung cảm giác về một cơn mưa bão sắp ập đến.