Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 20

Đêm trước Giáng sinh, một chiếc máy bay tư nhân chậm rãi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Ma Đô.

Mười mấy chiếc siêu xe màu đen đậu thành hàng bên dưới máy bay, không lâu sau, nhân viên sân bay bỏ hành lý mang theo vào cốp xe.

Hai trợ lý dìu một ông cụ tóc trắng chậm rãi bước xuống máy bay, cuối cùng lên chiếc xe limousine Lincoln thứ hai, từ từ lái đến trang viên tư nhân bí ẩn và cao cấp nhất thành phố S - trang viên Đào Hoa Viên.

Hàng xe đi xuyên qua khu đô thị phồn hoa nhộn nhịp, đi vào trong dãy núi thấp, cuối cùng dừng ở phía trước trang viên rộng lớn.

Đây là trang viên có diện tích ba nghìn héc-ta, cỏ mọc um tùm trên bãi cỏ vô tận.

Chính giữa trang viên là một tòa biệt thự tráng lệ ba tầng có diện tích ba nghìn mét vuông, cách không xa biệt thự có một hồ nước tự nhiên, ba mặt hồ được bao quanh bởi núi, nước và núi chung một màu, phong cảnh mang đến cảm giác rất dễ chịu và thoải mái.

Đây là trang viên lớn và hào hoa nhất thành phố S, cũng là nhà riêng của ông nội Trình. Mấy đời nhà họ Trình đã ở đây hơn trăm năm rồi.

Một đống người giúp việc cung kính đón ông cụ vào trong biệt thự, việc đầu tiên khi ông cụ ngồi xuống chính là gọi điện cho Tô Hiểu.

“Hiểu Hiểu à, ông về đến nhà rồi, buổi tối ông cho người đến đón cháu, cháu dọn hết hành lý qua bên này đi, sau này cháu ở bên đây, ông nội kêu người nấu đồ ăn ngon cho cháu mỗi ngày, đảm bảo nuôi cháu trắng trẻo mập mạp.”

Tô Hiểu ở đầu dây bên kia dở khóc dở cười.

“Mau về đây, ông nội mang rất nhiều quà cho cháu đó.”

Ông cụ tắt máy, nụ cười hiền dịu trên mặt biến mất trong nháy mắt, ông lập tức vứt điện thoại cho trợ lý Hứa Hà, giọng điệu rất không vui.

“Gọi điện cho Trình Linh, bảo thằng bé buổi tối đích thân đón Hiểu Hiểu về.”

“Vâng ạ!”

Ông nhìn ra được rồi, tên nhóc Trình Linh muốn lừa gạt ông, nhưng ông dễ gì mà bị lừa gạt như vậy?

Một cô gái tốt như Hiểu Hiểu, thằng bé cũng không cần? Thằng bé định cô đơn cả đời à?

“Ông Đức à, đi tìm cây gậy của tôi ra đây!”

Trợ lý Delai đã theo ông nhiều năm, nghe thấy câu nói này thì không khỏi đau đầu.

Ông định đánh cậu chủ sao!

Ông cụ tức giận, ông ấy không dám không nghe theo.

Đêm trước Giáng sinh, có rất nhiều môn học tự chọn trong trường kết thúc, trong bộ cũng không quá nhiều việc, Tô Hiểu coi như được thả lỏng.

Buổi chiều Châu Minh đích thân lái xe đến cửa ký túc xá đón cô, mọi người nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce kia, lại xác nhận Tô Hiểu đã tìm được một người bạn trai giàu có.

Châu Minh mang tiếng thay ông chủ chợt cảm thấy áp lực như núi.

Tô Hiểu mang hết những món đồ xa xỉ được đặt làm cao cấp mà lần trước Châu Minh mua cho cô bỏ lên xe.

Đây là lần đầu tiên Tô Hiểu gặp mặt ông cụ trực tiếp, trước kia cũng gặp mấy lần trong cuộc gọi video, nhưng khi tận mắt nhìn thấy ông cụ mặc đồ thời Đường màu trắng, mái tóc bạc, cười nheo mắt thì cô vẫn cảm thấy rất thân thiết.

Nhìn gần, đôi mắt quắc thước của ông cụ rất sâu, ánh mắt lanh lợi kia giống như có thể nhìn thấu người ta ngay lập tức.

Ông là người khiến người ta không thể hỗn láo trước mặt mình.

Nhưng Tô Hiểu không sợ chút nào, cô vui vẻ tiến lên trước ôm lấy ông.

“Ông nội!”

“Cục cưng của ông à!” Ông nội Trình đối xử với Tô Hiểu còn tốt hơn, ông kéo cô hỏi này hỏi nọ, lại đích thân mở quà cho cô, còn dẫn cô đi dạo một vòng khắp trang viên.

Toàn quá trình đều coi Trình Linh như người vô hình.

Trình Linh thấy mình không có việc gì làm, bèn hỏi trợ lý của ông nội về tình hình nghỉ dưỡng của ông ở New Zealand, xem báo cáo sức khỏe của ông rồi lên phòng sách ở tầng hai làm việc.

Tô Hiểu và ông cụ ngồi xuống phòng trà ở tầng một.

Phòng trà rất lớn, thiết kế mở, ánh sáng rất đầy đủ, như thác nước đổ xuống chiếu sáng khắp căn phòng.

Ông cụ đích thân pha trà cho Tô Hiểu.

Tô Hiểu uống một ngụm, lúc mới uống thì chát, một lúc sau lại nếm được chút ngọt ngào.

Ông cụ cầm ly trà làm bằng gốm sứ Thanh Hoa, không hề nôn nóng uống trà mà ánh mắt bần thần, hòa nhã nói.

“Hiểu Hiểu à, lúc đầu nếu không có ông nội cháu, ông đã mất mạng rồi, đến bây giờ ông vẫn còn nhớ tay ông ấy cầm súng dài, lấy từ trong túi ra một túi giấy, bên trong là một túi vụn thuốc lá, ông ấy bóp nát đổ lên một tờ giấy, rồi cuộn tờ giấy lại, thế là thành một điếu thuốc.”

“Dáng vẻ đó ấy à, vô cùng hấp dẫn. Ông nội cháu là một anh hùng, không sợ chết, điểm này ông không bằng ông ấy.”

Ông cụ nói tới đây thì vẻ mặt ngẩn ngơ, vô cùng xúc động.

Nước trà nghi ngút làm tầm mắt của Tô Hiểu trở nên mơ hồ, cô cầm ly trà, hốc mắt dần ướt đẫm, hai người im lặng, không ai lên tiếng.

Cho đến một lúc lâu sau, ông cụ lau nước nơi khóe mắt.

“Hiểu Hiểu, ông biết hai cháu đang lừa gạt ông.” Ông bỏ ly trà xuống, trên gương mặt hiện lên sự đau lòng, buồn bã.

Tô Hiểu bỗng chột dạ: “Ông nội...”

“Nhưng Hiểu Hiểu à, chẳng phải cuối cùng cháu vẫn sẽ kết hôn sao? Trong hoàn cảnh gian khổ kia, cháu tự lực cánh sinh, thi đỗ vào trường đại học trong chính sách 985, làm cán bộ cấp trường, giành được tiền học bổng của quốc gia, khoảng thời gian trước còn tổ chức vài hoạt động lớn, cháu tháo vát, tính cách còn ngay thẳng.”

“Nếu vứt Trình Linh vào hoàn cảnh của cháu, chưa chắc thằng bé sẽ làm tốt hơn cháu.”

“Sở dĩ ông nội để hai cháu ở bên nhau không chỉ vì muốn tiếp tục tình nghĩa với ông nội cháu, ông là thật lòng cảm thấy cháu rất xuất sắc, chỉ có cháu mới xứng với cháu nội của ông.”

“Ông nội!” Tô Hiểu nghe tới nỗi má ửng hồng.

Đây là lần đầu tiên trong đời có người khẳng định về cô như vậy, trong lòng Tô Hiểu như nước sông dập dờn, mãi không thể bình tĩnh.

Trong trí nhớ, bố mẹ ghét bỏ cô là con gái, từ nhỏ cô đã thấy tự ti, chỗ nào đau cũng không dám nói, bệnh cũng không dám lên tiếng. Cô luôn nghĩ mình phải ngoan ngoãn một chút, biết đâu bố mẹ sẽ không ghét bỏ cô nữa.

Sau này mẹ không chỉ một lần đề nghị ly hôn, bố uống rượu say thì đánh nhau với mẹ, đồ đạc trong nhà bị đập nát, vương vãi khắp mặt đất.

Mẹ chê cô là gánh nặng, bố đá cô ra ngoài cửa, mắng cô là đồ sao chổi.

Ấn tượng sâu sắc nhất của cô chính là mỗi ngày tan học cô không dám về nhà, trốn ở bên dưới gốc cây hòe già nua trong thôn, chờ đến khi trời nhá nhem tối, dùng màn đêm đen để che đậy nỗi tự ti và sợ hãi của mình, chậm rãi đi về nhà.

Lúc nhỏ, cô sống trong nỗi sợ và sự lo lắng không có ngày kết thúc.

Ngược lại, sau này bố mẹ cô hoàn toàn rời khỏi cô, cô ở chung với bà nội mới sống được một ít tháng ngày yên tĩnh.

Vô số ngày đêm cô nhặt chai nước để đổi lấy tiền, ngẩng đầu ngắm nhìn mặt trăng và không khỏi suy nghĩ, biết đâu cô là đứa trẻ bị thế giới này bỏ rơi.

Nhưng lúc này đây, nghe thấy lời nói của ông cụ, cô đã được chữa lành rồi.

Hóa ra không phải cô không đủ tốt.

“Cảm ơn ông, ông nội.”

“Cho nên, chi bằng cháu nghe ông, hai đứa thử xem?”

Tô Hiểu dở khóc dở cười, nhất thời túng quẫn và luống cuống.

Ông cụ mỉm cười nhìn cô, ông nói đùa: “Cháu cảm thấy thằng bé như thế nào?”

Lúc này Tô Hiểu nghiêm túc suy nghĩ, cô trả lời một cách thành thật.

“Anh ấy rất tốt ạ.”

“Vậy cháu coi thằng bé là chồng mình, sống thật tốt đi.”

“Ông nội, cháu cảm thấy anh ấy quá tốt, hệt như trăng trong nước, hoa trong kính, xa không thể với, chúng cháu cách biệt quá lớn, không thích hợp.”

Ông cụ bỗng cạn lời, sắc mặt lập tức trở nên trầm ngâm, không ngừng mắng chửi: “Tính cách của thằng bé tệ lắm, thằng bé là một người đàn ông không thể bình thường hơn, cháu không tin thì lao lên người thằng bé thử đi, xem thằng bé có phản ứng hay không?”

Tô Hiểu bị câu nói này làm đỏ bừng mặt.

Ông cụ cũng thật là, cái gì cũng dám nói.

Trình Linh đẩy cửa ra, đang định gọi hai người hai cơm thì nghe thấy câu nói cuối cùng, sắc mặt anh trở nên khó coi, một lời khó nói hết.

Để ngăn ông nội của mình nói ra lời không có giới hạn hơn, anh nghiêm mặt, gõ cánh cửa bằng gỗ kia.

“Ăn cơm thôi.”

Ông cụ: “...”

Tô Hiểu: “...”

Ăn tối xong, ông cụ kéo Tô Hiểu ra ngoài dạo bộ cho tiêu cơm, đến tám giờ hơn thì liều mạng đuổi cô lên lầu.

“Người trẻ tụi cháu đi chơi chung đi.”

Tô Hiểu đỏ mặt đi lên lầu, dì Trương dẫn cô đến phòng ngủ chính là tầng hai: “Cô chủ, đồ của cô đã được dọn vào trong hết rồi.”

Tô Hiểu vào trong nhìn lướt một lượt thì biết đây là phòng ngủ của Trình Linh, cô vô cùng nhức đầu. Cô nhìn dì Trương đang nở một nụ cười tiêu chuẩn thì biết có ông cụ ở đây, e rằng vở kịch của bọn họ không dễ diễn rồi.

Bình Luận (0)
Comment