Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 21

Trong phòng sách ở tầng một.

Trình Linh mặc áo sơ mi lông cừu thoải mái, thân hình thẳng tắp, anh dựa vào bên cạnh tủ sách gỗ lim cao cấp.

Ở bên ngoài có là một tổng giám đốc oai phong hơn nữa, trước mặt ông cụ thì anh buộc phải thu mình lại, ngoan ngoãn chịu dạy dỗ.

“Tối qua tên nhóc Lộ Vân gửi tin nhắn cho ông, nói muốn theo đuổi Hiểu Hiểu, thế nào, tổng giám đốc Trình của ông, cháu định giúp anh em mình theo đuổi vợ mình à?” Ông cụ nói với giọng đầy châm biếm.

Trình Linh bị cái mũ này đập đến da đầu tê ran.

“Không phải đâu, ông nội...”

“Cháu không muốn yêu đương với con bé, cũng không tới mức lấy oán báo ân, nhét con bé cho tên nhóc khốn kiếp Lộ Vân kia chứ?”

“Cháu không có!” Trình Linh vội vàng phủ nhận.

“Vậy cháu có ý gì?” Ông cụ chép miệng, tiếng gậy vang rền.

Hứa Hà và Delai lặng lẽ núp bên ngoài, hai người nhìn nhau, âm thầm toát mồ hôi dùm Trình Linh.

Trình Linh nhìn cây gậy, hít sâu.

“Ông nội, ông phải cho bọn cháu chút thời gian chứ, ông cũng nhìn thấy thái độ của Hiểu Hiểu rồi đó, không chỉ riêng gì cháu...”

“Xấc, nếu cháu nghiêm túc theo đuổi con bé, con bé sẽ đối xử với cháu như vậy sao?”

Trình Linh cạn lời. Đọc Full Tại truyenggg.com

Một lúc sau, ông nở nụ cười quái gở, quan sát cháu ruột của mình từ trên xuống dưới.

“Đúng, ông không miễn cưỡng được cháu, nhưng cũng không phải là chỉ có thể chọn một mình cháu. Nói tóm lại, ông nhất định sẽ chọn một người đối xử tốt với Hiểu Hiểu, cháu không được thì nhà họ Lê, nhà họ Tiêu, vẫn còn hai tên nhóc không tệ. Có điều, ông nể mặt cháu là cháu mình nên mới giúp cháu trước, cháu không biết tốt xấu, ông chỉ đành gả Hiểu Hiểu cho người khác vậy.”

Trình Linh hít một hơi thật sâu, không có lời nào đáp lại.

“Cháu biết rồi.”

Lúc Trình Linh muốn ra ngoài, ông cụ ném cây gậy về phía anh, anh nhanh chóng lách người né đi.

Phòng ngủ tầng hai.

Phòng ngủ của Trình Linh là một căn phòng lớn, hơn một trăm mét vuông, bao gồm phòng thay đồ, phòng tắm, phòng sách cá nhân, và một phòng ngủ chính rộng lớn.

Tô Hiểu nhìn ra được đây là nơi Trình Linh ở từ nhỏ đến lớn, trên tủ còn đặt không ít ảnh, một tủ trong số đó được trưng rất nhiều huân chương.

Lẽ nào trước kia Trình Linh từng làm việc trong quân đội?

Tô Hiểu nhìn thấy mấy tấm huân chương có ký hiệu của Liên Hợp Quốc, âm thầm toát mồ hôi.

Lợi hại!

Quả nhiên là người đàn ông đứng trên đỉnh của kim tự tháp!

Cô đi dạo một vòng rồi đi tắm trước, sau khi sấy khô tóc, cô bắt đầu suy nghĩ một vấn đề.

Mặc dù căn phòng lớn, nhưng chỉ có một chiếc giường, Trình Linh cao to, giường chỉ có thể để cho anh.

Cô ngủ ở bậc cửa sổ hoặc sofa là được, Tô Hiểu mặc đồ ngủ đi tới bên cạnh cửa sổ, tấm đệm trên cửa sổ rất mềm mại, cũng rất dễ chịu.

Tối nay ngủ tạm ở đây một bữa.

Cô đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tô Hiểu đi tới mở cửa, Trình Linh ôm laptop đứng trước cửa.

Thân hình của anh thẳng tắp, khóe môi có nét cười lười nhác, mái tóc được xõa tùy ý trước trán, gương mặt thanh tú, vẻ mặt dịu dàng, nghiễm nhiên là dáng vẻ anh trai nhà hàng xóm, mang theo cảm giác khá gần gũi.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Trình Linh như thế, khác biệt với hình tượng tổng giám đốc bá đạo xa cách, suốt ngày mặc đồ vest kia.

Tô Hiểu cười, lập tức nhường đường.

Trình Linh bước chân vào, mặt đầy áy náy.

“Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho cô rồi.”

“Câu này nên là tôi nói mới đúng, là tôi chiếm phòng ngủ của anh.”

Trình Linh lắc đầu bật cười: “Tôi đến phòng sách, cô nghỉ ngơi trước đi.”

“Ừ!” Tô Hiểu trả lời.

Trình Linh ôm laptop vào phòng sách trước, rồi đến phòng thay đồ chuẩn bị đổi sang đồ ngủ thoải mái.

Phòng thay đồ tận bốn mươi mét vuông, vốn dĩ anh chỉ dùng một nửa, hiện giờ một nửa còn lại đều nhét đầy đồ, đều là đồ đắt tiền mà anh mua cho Tô Hiểu.

Không những thế, đóng gói vẫn còn đó, chưa từng được mở ra.

Anh hơi nhíu mày, ánh mắt rơi vào vali ở trong góc, anh đã từng thấy vali này mấy lần, lần nào Tô Hiểu dọn nhà theo anh, cơ bản đều sử dụng vali này.

Vali có lẽ chưa kịp khóa lại, bên trong chỉ có một vài bộ quần áo để thay.

Đồ của cô luôn ít như thế. Đọc Full Tại truyenggg.com

Trình Linh nhìn vali kia, rồi lại nhìn đống đồ đắt tiền chưa từng được mở ra, anh hiểu được ý của Tô Hiểu.

Cửa phòng bị gõ vang.

“Tôi vào được chứ?”

Trình Linh hơi ngẩn người, xoay lại: “Mời vào.”

Tô Hiểu đẩy cửa bước vào, cô quên khóa vali của mình, có một số đồ trong đó không tiện để Trình Linh nhìn thấy, vậy nên cô vội vàng đi tới, khóa vali của mình lại.

Bao nhiêu năm qua, Tô Hiểu đã quen sống một mình, dù là cấp hai, cấp ba hay đại học, lúc nào cũng duy trì đồ đạc chất đủ một vali, như vậy thì cô có thể rời đi một cách dứt khoát bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu.

Cô giống như một con người không có rễ, bay tới đây thì rễ luôn cắm không sâu, chỉ cần nhẹ nhàng nhổ lên là có thể xoay người.

Với Trình Linh lại càng như vậy.

Tô Hiểu đứng dậy.

Đèn trong phòng thay đồ màu vàng chiếu lên người Trình Linh, làm mờ ánh mắt dịu dàng và trong veo của anh.

“Cô không cần khách sáo như vậy.” Anh chỉ vào quần áo vẫn còn nguyên đóng gói trong phòng thay đồ.

Anh nhìn ra được ý của Tô Hiểu, là định giữ lại trả cho anh.

Tô Hiểu cười tươi, có hơi áy náy: “Thật ra tôi đã chọn những thứ có thể dùng ra rồi, phần còn lại thật sự không cần thiết với tôi, anh có thể giữ lại cho bạn gái tương lai.”

Hai chữ “bạn gái” lướt qua đầu anh, Trình Linh bỗng cảm thấy hơi choáng váng.

Lúc đầu khi chưa gặp Tô Hiểu, anh thật sự rất kháng cự, hiện giờ khi đã tiếp xúc với cô, phát hiện cô quả thật là một cô gái vô cùng xuất sắc.

Khác với những người phụ nữ anh quen biết trước kia, cô giữ chừng mực rất tốt, khiến anh cảm thấy rất thoải mái.

Anh nhất thời không lên tiếng.

Ánh sáng dịu dàng, bầu không khí dễ chịu.

Hai người một người dựa vào bên cạnh tủ quần áo, đôi chân dài thẳng tắp, đường nét lưu loát và hoàn hảo, kết hợp với khuôn mặt vô cùng thanh tú kia, trông hệt như một tác phẩm nghệ thuật.

Tô Hiểu mặc đồ ngủ chất liệu vải bông, mái tóc bung xõa tùy ý, đôi mắt đen láy điểm ánh sáng, hệt như một vì sao lấp lánh.

Cô biết Trình Linh đến để thay đồ, nên lập tức quay người chuẩn bị ra ngoài.

Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp, rõ ràng của Trình Linh.

“Hiểu Hiểu, cô suy nghĩ thế nào về chuyện tình cảm?”

Tô Hiểu nghe vậy, bước chân sững lại.

Ý gì thế?

Cô xoay người, đối diện với ánh mắt vô cùng nghiêm túc, thậm chí có hơi lúng túng của Trình Linh, đầu cô kêu ong ong.

Lẽ nào Trình Linh thật sự đầu hàng ông cụ rồi? Anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện của hai người?

Không được, tuyệt đối không được.

Tạm thời không nói đến việc cô rất chống đối hôn nhân, cho dù thật sự yêu đương, cô cũng tuyệt đối không suy nghĩ đến Trình Linh.

Cách biệt của hai người quá lớn, cô bé lọ lem và hoàng tử gì chứ, đó là do xem phim quá nhiều rồi.

Tình cảm chênh lệch như vậy sẽ có kết quả gì, nghĩ thôi cũng đủ biết.

“Tôi không suy nghĩ, tôi không có ý định kết hôn!” Tô Hiểu nói một cách chắc chắn, ánh mắt trắng đen rõ ràng của cô trong suốt, tỏa sáng, không chút do dự.

Tầm mắt của Trình Linh ngưng đọng, đầu lưỡi đặt dưới cằm, anh bỗng phì cười.

Tô Hiểu thật sự không định suy xét về anh.

Cho nên anh bị từ chối rồi sao?

“Được, tôi biết rồi.”

Bình Luận (0)
Comment