Trình Linh tắm rửa xong thì đến phòng sách tăng ca.
Buổi tối anh vẫn còn một cuộc họp.
Bên này Tô Hiểu về đến phòng ngủ chính thì tìm kiếm khắp nơi và phát hiện một vấn đề.
Chỉ có một tấm chăn.
Ông nội quyết liệt quá!
Vậy nên cô lén lút đẩy cửa ra, định sang phòng khách bên cạnh tìm chăn, kết quả nhìn thấy dì Trương đứng ở cầu thang mỉm cười và nhìn cô với vẻ mặt sâu xa.
Tô Hiểu nặn ra biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc với bà ấy, rồi đóng cửa lại, quay vào trong.
Cô tức giận đi vào trong phòng sách, cửa được khép hờ nên cô đẩy thẳng ra, xị mặt phàn nàn.
“Làm sao đây, chỉ có một tấm chăn, chúng ta ngủ thế nào?”
Giọng nói cô không lớn lắm, nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ.
Trình Linh nghe thấy câu này, cả người cứng ngắc, sau đó anh đóng laptop lại nhanh như chớp!
Tô Hiểu ngây người, cô ôm tim, yếu ớt hỏi: “Anh đang họp video à?”
Trình Linh đỡ trán, gật đầu bất lực.
Tô Hiểu: “...”
Nhóm quản lý cấp cao ở đầu dây cuộc họp video bên kia bị giọng nữ vừa nãy truyền vào trong tai nghe làm cho ngạc nhiên.
Chim khổng tước được tổng giám đốc Trình nuôi?
Tin tức này nhanh chóng bùng nổ trong các nhóm Wechat lớn của tập đoàn Hoa An.
Nửa tiếng sau, Trình Linh họp xong quay về phòng ngủ, đèn đã tắt, chỉ còn lại đèn đầu giường, ánh sáng mờ ảo.
Ánh sáng trong phòng rất tối, anh không nhìn thấy Tô Hiểu ở trên giường, tìm kiếm một vòng thì dừng lại ở cửa sổ.
Tô Hiểu ôm đầu gối, không biết tìm được tấm thảm ở chỗ nào đắp lên người, cô cứ thế dựa vào trong góc, nhắm mắt ngủ.
Trình Linh thấy vậy, lông mày nhíu chặt.
Ông nội anh thật là xấu xa!
Anh đi tới, khom người, nhỏ giọng nói.
“Hiểu Hiểu?”
Tô Hiểu vừa mới ngủ chưa bao lâu, cô mơ màng mở mắt ra.
“Cô lên giường ngủ đi, mau lên, đừng để bị lạnh.”
Con ngươi trắng đen rõ ràng của Tô Hiểu như được phủ một tầng sương, cô nhìn anh, có hơi không phản ứng kịp.
Bên ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào đã có tuyết rơi.
Hoa tuyết dính lên cửa kính hệt như một lớp sương mỏng, giống gương mặt của Trình Linh lúc này, rất đẹp mắt.
“Không sao đâu, anh ngủ giường đi, anh cao mà.” Cô mơ màng nói, không kìm được mà nhắm mắt lại, kéo tấm thảm lên trên.
“Chỗ nào tôi cũng ngủ hết rồi, trên cành cây, trong bụi cỏ, trên giường cứng... Tôi không kén chọn đâu...” Cô an ủi Trình Linh trong vô thức.
Trình Linh nghe vậy, ngồi xuống cạnh cô, trong lòng rất khó chịu.
Anh thừa nhận mình thật sự hơi lạ giường.
Nhưng dựa vào phẩm chất vốn có, cho dù thế nào anh cũng không để một cô gái như cô ngủ ở cửa sổ.
Anh biết Tô Hiểu từng chịu rất nhiều khổ cực, một mình lớn lên bằng nhiều vấp ngã, nhưng vẫn trưởng thành thành một mầm cây, tích cực lạc quan, rất hiếm có, có điều không ngờ cô từng gặp nhiều gian khổ như thế.
Cô gái trước mặt anh đang nhắm mắt, lông mi đen dài hệt như lông quạ cụp xuống, xinh đẹp hệt như một viên ngọc hoàn hảo không tì vết.
“Hiểu Hiểu, tôi từng làm trong quân đội mấy năm, cũng ngủ trong bụi cỏ, cành cây, cũng từng chịu khổ, tôi không yếu ớt như cô nghĩ đâu.” Giọng nói của anh rất dịu dàng.
Nhưng đủ khiến Tô Hiểu mở mắt lần nữa, cô ngơ ngác nhìn anh hồi lâu, tầm mắt dần trở nên rõ ràng.
Tô Hiểu không lên tiếng.
“Nhưng chỉ có một tấm chăn.” Cô cũng rất bất lực, thậm chí còn hơi ấm ức.
Trình Linh biết mình liên lụy đến cô.
“Cô lên giường ngủ đi, nghe lời được không, hửm?” Chữ cuối của anh trầm thấp, khàn đặc, có hơi từ tính, hệt như lông vũ lướt qua trái tim, khiến Tô Hiểu mất hồn trong một khoảnh khắc.
Cuối cùng cô không đấu nổi Trình Linh nên đã lên giường ngủ.
“Vậy anh phải làm sao?”
Hiện giờ thời tiết lạnh như vậy, cô lo lắng Trình Linh sẽ bị cảm, ảnh hưởng công việc.
“Cô yên tâm, tôi có cách, cô ngủ trước đi.” Bóng người cao ráo của Trình Linh dựa vào cửa sổ, khuôn mặt như tranh vẽ.
Tô Hiểu không quan tâm nữa, sáng hôm sau khi cô thức dậy, Trình Linh đã biến mất rồi.
Ba ngày liên tục ông cụ dùng đủ loại lý do để tác hợp cho hai người, Tô Hiểu và Trình Linh đều vô cùng bất lực. Cho đến Tết Nguyên Đán, công ty con ở nước ngoài xảy ra tình huống khẩn cấp, Trình Linh rời khỏi đây như bỏ trốn, bắt đầu công việc giám sát toàn cầu trong hai tháng.
Hay, hay lắm.
Cuối cùng Tô Hiểu cũng thuận lợi về trường.
Tết này Trình Linh chưa từng quay về, Tô Hiểu đi thăm ông nội Trình xong thì về quê đón Tết cùng bà nội.
Nước ngoài không có tập tục đón Tết Nguyên Đán, Trình Linh vẫn vô cùng bận rộn nhưng không quên gửi bao lì xì lớn cho Tô Hiểu vào ngày giao thừa, anh còn đích thân gọi điện chúc Tết bà nội Tô, bà nội rất vui mừng.
Bà nội Tô biết hai người ở bên nhau rồi, suốt cả năm đều cười không khép được miệng.
Cũng chỉ có vào lúc này, Tô Hiểu mới cảm thấy cuộc hôn nhân này có ý nghĩa.
Bước vào học kỳ hai của năm ba, Tô Hiểu càng bận rộn, vì chủ đề tốt nghiệp, cả ngày cô đều xoay quanh thư viện và tòa nhà dạy học.
Sau khi hoàn thành chủ đề tốt nghiệp, cô vừa chuẩn bị luận văn vừa bắt đầu chuẩn bị ứng tuyển thực tập hè.
Cô lên mạng làm hết những bài thi viết của các doanh nghiệp nổi tiếng, còn mua mấy cuốn đề thi của công nhân viên chức để làm.
Đầu tháng sau, thời gian báo danh thực tập hè của các doanh nghiệp lớn bắt đầu.