Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 23

Tô Hiểu đã chuẩn bị sẵn sàng, cô mở đường link tuyển dụng thực tập hè của tập đoàn Hoa An. So với nhiều trang web ứng tuyển trực tuyến được các doanh nghiệp nổi tiếng khác ủy thác, tập đoàn Hoa An có trang web ứng tuyển trực tuyến của riêng mình.

Đầu tiên là viết sơ yếu lý lịch, tải tài liệu liên quan và ảnh giấy chứng nhận lên mạng. Sau khi nộp sơ yếu lý lịch, bên dưới phía cuối có một nút bấm làm bài thi tiếng Anh.

Tô Hiểu biết được ở chỗ đàn anh trường đại học F, thời gian làm bài thi tiếng Anh này tổng cộng hai tiếng đồng hồ, đề thi rất dài, một khi nhấp vào thì không thể thoát ra, mà đã thoát ra đồng nghĩa với việc từ bỏ ứng tuyển.

Tô Hiểu giữ im giao diện này, yên tâm ăn trưa, ngủ một giấc, rồi mới bắt đầu tập trung tinh thần làm bài thi.

Đến khi cô nộp hết toàn bộ câu trả lời, cả người cô toát đầy mồ hôi.

Khó quá rồi.

Chẳng trách tuyển dụng của Hoa An được gọi là trần nhà của trang web ứng tuyển trực tuyến, không hổ là công ty lợi hại nhất Hoa Hạ, cá sấu khổng lồ đứng top mười mạng Internet toàn cầu.

Trình độ của trang web ứng tuyển trực tuyến đó đủ để xin vào top bốn công ty kế toán lớn nhất toàn cầu.

Sau khi ứng tuyển vào Hoa An xong, Tô Hiểu lại tiếp tục xin vào mười mấy doanh nghiệp khác, các ngành nghề liên quan đến nhà đất, báo chí, điện lực, tư vấn...

Tô Hiểu không kén chọn ngành nghề, chỉ cần là công ty có đãi ngộ tốt, có tiếng tăm thì cô đều sẽ ứng tuyển. Mỗi công ty đều phải viết tài liệu, viết văn, từ nhỏ cách hành văn của Tô Hiểu đã rất tốt, giành được rất nhiều giải thưởng trong cuộc thi viết văn, hơn nữa cô còn có một ưu thế chính là PPT mà cô làm rất xuất sắc, từng giành được giải đặc biệt toàn quốc.

Chuyên ngành văn học tiếng Hán của trường đại học H xếp thứ hai toàn thành phố S, top mười toàn quốc, cô vẫn có tự tin đối với bản thân.

Ngày thứ ba sau khi kết thúc ứng tuyển, cô bắt đầu lần lượt nhận được lời mời phỏng vấn cũng như kiểm tra viết của các công ty lớn.

Vào lúc này, ưu thế của cô đã bộc lộ ra ngoài, Từ Manh cùng các bạn trong ký túc xá nộp hai mươi đơn ứng tuyển nhưng chỉ được một công ty trả lời. Còn Tô Hiểu, ngoại trừ tập đoàn Hoa An vẫn chưa có tin tức ra, những công ty khác đều “bách phát bách trúng”.

Cô vừa không ngừng tham gia phỏng vấn, kiểm tra viết, vừa nóng như lửa đốt, tại sao Hoa An còn chưa có tin tức? Lẽ nào cô trượt rồi?

Cô mở mục tìm việc trên diễn đàn trường, trông thấy có không ít người đăng bài trên đó, bên trong có rất nhiều bài đăng liên quan đến Hoa An, lúc nào cũng có lượt xem cao nhất.

Tô Hiểu mở từng bài ra đọc, quả nhiên mọi người đều hỏi có ai nhận được thông báo phỏng vấn hoặc kiểm tra viết của Hoa An hay không.

Cô nhìn thấy rất nhiều người trả lời vẫn chưa có thông tin thì thở phào nhẹ nhõm.

Cô thoát ra khỏi BBS(*) của trường, rồi chuyển sang diễn đàn của trường đại học F, cũng nhấp vào mục tìm việc, dòng chữ nổi bật nhất ở bài đăng đầu tiên đập vào mắt cô.

(*) BBS: Bulletin Board System, viết tắt là BBS, hay còn gọi là hệ thống bảng thông báo. Phổ biến thông tin bằng máy tính hoặc nguồn thông điệp đi qua. Tương tự như một bản tin vật lý (bảng thông báo), nó cho phép người dùng để lại tin nhắn cho người khác để đọc hoặc truyền lại.

[Tôi nhận được thông báo làm kiểm tra viết của tập đoàn Hoa An rồi, là lá la!]

Tô Hiểu nhìn thấy dòng chữ này, trái tim bỗng chốc rơi xuống đáy vực.

Lẽ nào tập đoàn Hoa An thật sự chỉ tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp của top mười toàn quốc và top một trăm trường nổi tiếng toàn cầu?

Tô Hiểu bỗng cảm thấy tủi thân, nước mắt trào ra.

Cô cố gắng như vậy vẫn không được ư?

Cô nóng lòng gửi tin nhắn cho đàn anh năm tư ở trường đại học F kia, nhờ anh ta nghe ngóng dùm thông tin nội bộ.

Đàn anh này tên là Giang Long, cuối năm ngoái cũng chính là cuối học kỳ một của năm tư, Giang Long chính thức thông qua kiểm tra đánh giá thực tập sinh của tập đoàn Hoa An, ký hợp đồng lao động.

Mặc dù hiện giờ anh ta vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng đã đi làm ở Hoa An rồi, rất nhiều công ty một khi đã chọn được người thì đều yêu cầu nhanh chóng nhậm chức.

Tô Hiểu vô cùng hâm mộ.

Giang Long trả lời cô.

[Giang Long: Em đừng nôn nóng, Hoa An gửi thông báo kiểm tra viết là gửi từng trường một, chắc vẫn chưa đến lượt trường tụi em.]

Tô Hiểu chỉ coi như anh ta đang an ủi.

Thành phố S có hai ngôi trường đứng trong top mười toàn quốc, cô lại nghe ngóng BBS của trường đại học T, quả nhiên cũng nhìn thấy tin nhận được thông báo kiểm tra viết ở trong đó.

Lần này cô thật sự khóc rất thương tâm, nỗi buồn này giống như thi đại học thất bại, cô không thể thuận lợi thi đậu vào trường top mười toàn quốc.

Đúng lúc này, ông nội Trình gọi điện tới.

“Hiểu Hiểu, tối nay ông nội chuẩn bị hải sản ngon cho cháu, ông bảo Hứa Hà đến đón cháu nha.”

Tô Hiểu đã chuẩn bị cho tập đoàn Hoa An quá lâu, trong chốc lát tâm trạng hụt hẫng vô cùng, đặc biệt là khi chung sống với ông nội Trình gần một năm, cô đã rất ỷ lại vào ông.

“Ông nội, cháu thất bại rồi!” Cô sụp đổ, ôm điện thoại òa khóc.

Ông nội Trình nào có thấy Tô Hiểu buồn bã như vậy bao giờ, lập tức nôn nóng.

“Hiểu Hiểu, cháu đừng khóc, cháu nói ông nội nghe đã xảy ra chuyện gì rồi? Ai bắt nạt cháu, cháu nói đi, ông nội đảm bảo xử chết nó!”

Tô Hiểu cầm điện thoại khóc nấc.

“Tập đoàn Hoa An kia... Người ta không cần cháu, cháu vì nó mà chuẩn bị suốt hai năm trời... Dựa vào đâu chỉ cần top mười chứ, cháu cũng đâu kém gì người khác, cháu không tin sinh viên ở trường trong top mười ai cũng lợi hại hơn cháu!”

Tô Hiểu cũng biết mình mắng như vậy là hơi thiếu đạo lý, có lẽ vì duyên phận chưa tới, nhưng cô thật sự quá buồn bã.

Đãi ngộ phúc lợi của Hoa An quá tốt, tiền đồ phát triển cũng tốt, nó vẫn luôn là mục tiêu trong lòng cô.

Ông cụ ở đầu dây bên kia nghe tới đây thì lập tức im bặt.

Ông nhìn hợp đồng chuyển nhượng cổ phần trong tay, âm thầm đỡ trán.

Bên trên hợp đồng chuyển nhượng cổ phần viết rõ ràng bốn chữ “Tập đoàn Hoa An”.

Sở dĩ hôm nay ông gọi Tô Hiểu đến là vì chuẩn bị chuyển nhượng một phần cổ phần của mình cho cô.

Tô Hiểu sắp tốt nghiệp rồi, ông cũng không chắc đến cuối cùng Tô Hiểu và Trình Linh có thể ở bên nhau hay không, hiện giờ tên nhóc Trình Linh này vì trốn tránh hôn nhân mà chạy khắp thế giới, một tháng hiếm lắm mới gặp được anh một lần.

Ông cụ muốn tác hợp thế nào đi nữa cũng không thể thật sự ép bọn họ lên giường.

Cho nên ông quyết định chuyển nhượng 5% cổ phần cho Tô Hiểu, đảm bảo nửa đời sau của cô được ăn sung mặc sướng.

5% cổ phần của tập đoàn Hoa An có nghĩa là gì, có lẽ cả đời này Tô Hiểu cũng không biết.

Ông cụ nghe Tô Hiểu khóc đến khó chịu, lại nghĩ đến đứa cháu nội chưa sáng suốt của mình, ông buồn rầu trả lời một câu.

“Tổng giám đốc của Hoa An thật sự không có mắt nhìn, cô gái tốt như vậy mà cũng từ chối cho được, mắt mù rồi!”

“Đúng, thật sự là mắt mù rồi!”

Tô Hiểu phụ họa theo.

Sau khi tắt máy, điện thoại cô bỗng rung lên, có một tin nhắn gửi đến.

Bình Luận (0)
Comment