Một dòng chữ hiện lên màn hình điện thoại, Tô Hiểu lờ mờ nhìn thấy sáu chữ “Khoa học kỹ thuật Hoa An”.
Một niềm vui tràn lên tim, cô lập tức thoát ra khỏi giao diện gọi điện, mở tin nhắn ra đọc.
[Khoa học kỹ thuật Hoa An: Chúc mừng bạn đã thông qua vòng tuyển chọn sơ yếu lý lịch của tập đoàn Hoa An, bước vào vòng kiểm tra viết, thời gian kiểm tra là 14:00 ngày 15 tháng 6, sảnh báo cáo số một tòa nhà dạy học đa chức năng của trường đại học F, mã xác nhận: 650321. Vui lòng mang theo căn cước công dân và sơ yếu lý lịch, tham gia đúng giờ, dựa vào mã xác nhận trong tin nhắn để bước vào phòng thi.]
Tô Hiểu đọc đi đọc lại ba lần, chắc chắn rằng bản thân không nhìn nhầm thì vui mừng nhảy cẫng lên.
“Tốt quá rồi, tớ nhận được thông báo kiểm tra viết của Hoa An!”
Từ Manh và mấy bạn học ở ký túc xá bên cạnh chạy đến chúc mừng cô, khuôn mặt ai cũng đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Hiểu Hiểu, cậu lợi hại quá, tớ vừa mới mở diễn đàn trường lên xem, chỉ có hai mươi người nhận được tin nhắn kiểm tra viết, cậu là người duy nhất của chuyên ngành xã hội đó.”
“Thật sao?”
“Không tin thì cậu lên diễn đàn xem đi, khoa học kỹ thuật Hoa An đã đăng danh sách những người trong trường chúng ta bước vào vòng kiểm tra viết rồi.”
Tô Hiểu lập tức mở máy tính, vào BBS, tìm thấy tin tìm việc kia, cô nhìn danh sách, vui mừng đến rơi nước mắt.
Cô nhớ đến vừa nãy mình mới mắng chửi Hoa An một trận, lòng cảm thấy hơi áy náy, cô lập tức gửi tin nhắn Wechat cho ông cụ.
[Tô Hiểu: Ông nội, ông thật là ngôi sao may mắn của cháu, vừa mới tắt điện thoại của ông thì cháu nhận được thông báo kiểm tra viết của Hoa An. Yeah yeah yeah, cháu vui quá, ông nội, cảm ơn ông, cháu phải chuẩn bị cho kỳ thi viết nên không qua ăn cơm được rồi, chờ cháu xác định được công ty thực tập sẽ quay về với ông nhé.]
Ông nội Trình nhìn thấy tin nhắn này thì rất vui mừng.
Hứa Hà ở bên cạnh cười tới mức hai mắt nheo lại.
“Thưa ông, ông xem có cần đánh tiếng với bộ phận nhân sự không?”
Sắc mặt ông cụ lập tức sầm xuống, nghiêm túc nói: “Không cần, Hiểu Hiểu có thực lực như vậy, chắc chắn con bé hy vọng bản thân được chọn nhờ vào thực lực.”
Hứa Hà vội vàng nhận sai, không nói gì thêm.
Hai ngày sau, Tô Hiểu bắt xe đến trường đại học F, tham gia kiểm tra viết đúng giờ. Mặc dù cô đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng thật sự phải đối chọi với quá nhiều người lợi hại muốn ứng tuyển vào Hoa An, cô cũng không thể tự tin mình nhất định có thể vào vòng trong.
Tiếp sau đó lại thấp thỏm chờ đợi.
Trong thời gian đó, cô tham gia mấy cuộc phỏng vấn, giành được hai lời đề nghị thực tập.
Một là công ty báo chí truyền thông, còn một là công ty truyền thông tin tức Internet.
Ba ngày sau, Tô Hiểu nhận được thông báo phỏng vấn như mong muốn, cô lên diễn đàn xem thử, sau kỳ kiểm tra viết lần này thì có rất nhiều người bị đánh trượt.
Trường đại học H chỉ có bốn người vào vòng phỏng vấn, mà trường đại học F cũng chỉ có một trăm người.
Có điều, khác với Giang Long từng nói, vòng phỏng vấn đầu tiên của năm nay không phải nhóm không có lãnh đạo, mà là phỏng vấn có cơ cấu.
Địa điểm phỏng vấn có cơ cấu nằm ở khách sạn năm sao gần trường đại học F.
Tiến hành vòng phỏng vấn thứ hai ngay tại chỗ.
Tô Hiểu mặc bộ vest chuyên nghiệp, buổi sáng phỏng vấn xong vòng đầu tiên thì ở lại chờ kết quả.
Ở đây, cô nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là nhân vật học giỏi cấp trường trong hội liên hợp sinh viên.
Cạnh tranh quá khốc liệt.
Cả sảnh báo cáo có hơn ba trăm người.
Tập trung những sinh viên xuất sắc nhất của thành phố S.
Tô Hiểu ngồi một mình ở hàng cuối, vẻ mặt căng thẳng chờ kết quả.
Khoảng một giờ hơn, một chị gái xinh đẹp mặc sơ mi trắng và váy ngắn màu đen cầm một tờ danh sách bước vào.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn sang đó, rất nhiều người đều đứng dậy, cả phòng toàn tiếng xì xầm.
Tô Hiểu hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm chị gái kia tươi cười bước lên bục.
“Mọi người vất vả rồi, đọc đến tên bạn học nào, làm phiền ở lại để vào vòng phỏng vấn thứ hai, những bạn khác thì rất xin lỗi, khoa học kỹ thuật Hoa An chúc mọi người đều tìm được công việc phù hợp với mình.”
Sau đó cô ấy bắt đầu đọc tên, trước tiên là đọc hết trường đại học T, rồi đến đại học F, sau cùng mới là những trường bên ngoài.
Tô Hiểu nín thở, không quan tâm mồ hôi đang chảy đầm đìa, cô nhìn lên bục giảng, đọc xong trường đại học F, chị gái kia dừng lại.
Cô ấy cầm tờ giấy nhìn ngó xung quanh và cười.
“Người cuối cùng, Tô Hiểu, trường đại học H.”
Cũng có nghĩa là ở thành phố S ngoại trừ hai trường nằm trong top mười trường đại học nổi tiếng, Tô Hiểu là người duy nhất tiến vào vòng phỏng vấn.
Khi Tô Hiểu nghe thấy tên mình vang dội trong sảnh báo cáo, cô che miệng.
Khó khăn quá rồi!
Đội ngũ tuyển dụng của tập đoàn Hoa An rất chu đáo, họ chuẩn bị bữa trưa cho tất cả mọi người, bao gồm cả những sinh viên bị loại.
Buổi phỏng vấn buổi chiều bắt đầu lúc hai giờ rưỡi, Tô Hiểu ăn xong thì lựa chọn chợp mắt ở một góc.
Lúc hai giờ, chị gái vừa nãy gọi tất cả mọi người đến rút thăm, tổng cộng có ba phòng phỏng vấn, mỗi phòng phỏng vấn hai mươi người.
Tô Hiểu may mắn, rút được hạng hai từ dưới đếm lên, dựa vào kinh nghiệm của cô, phỏng vấn càng về sau thì càng tốt, ấn tượng sẽ sâu sắc hơn.
Khi cô bước vào, vẻ ngoài ngọt ngào trong sáng của cô khiến mắt người ta sáng bừng.
“Chà, cuối cùng đã có một người đẹp đến rồi!” Người phỏng vấn ngồi chính giữa nói đùa.
Tô Hiểu cung kính chào mọi người.
“Chào các nhà phỏng vấn!”
“Mời ngồi.”
“Cảm ơn.”
Cô nho nhã ngồi xuống, phóng khoáng nhìn mọi người, chờ họ đặt câu hỏi.
Thông thường đều sẽ yêu cầu ứng viên giới thiệu bản thân, nhưng vòng phỏng vấn thứ hai thì không có.
Chính giữa là một nữ phỏng vấn hơn ba mươi tuổi, cô ta cầm sơ yếu lý lịch của Tô Hiểu, đọc nghiêm túc rồi hỏi.
“Cô quen tổng giám đốc Lộ, Lộ Vân?”
Tô Hiểu ngẩn người, người đặt câu hỏi kia tò mò nhìn cô, hứng thú chờ câu trả lời của cô.
“Trước khi phỏng vấn thì không quen.”
“Ồ, vậy sao cô hẹn cậu ấy phỏng vấn được?”
Lần này tất cả người phỏng vấn đều tò mò nhìn cô.
Những người cấp bậc giám đốc trở lên trong Hoa An đều biết tổng giám đốc công ty Trình Linh và Lộ Vân là bạn thân, cho nên nhìn thấy lý lịch của Tô Hiểu viết đã từng phỏng vấn Lộ Vân và được đăng lên tuần báo thì mọi người đều rất ngạc nhiên.
Tô Hiểu do dự một lúc, trả lời.
“Tôi quen một đàn chị là nhân viên trong công ty của tổng giám đốc Lộ, vừa hay có một hôm gặp được anh ấy ở KTV, cô ấy đã giới thiệu, tôi thừa dịp bày tỏ mong muốn được phỏng vấn tổng giám đốc Lộ, đồng thời trao đổi suy nghĩ của mình với anh ấy. Tổng giám đốc Lộ rất có hứng thú với chủ đề phỏng vấn của tôi nên đã đồng ý.”
Mặc dù cô cũng biết Lộ Vân đồng ý phỏng vấn không phải vì nguyên nhân này, nhưng hiện giờ chỉ có thể nói như vậy.
Người nữ phỏng vấn kia nở một nụ cười, đặt bút dưới cằm, quan sát Tô Hiểu.
“Thật sao? Người muốn phỏng vấn tổng giám đốc Lộ có thể đi vòng quanh sông Hoàng Phủ cả một tuần, dựa vào đâu cô cho rằng chủ đề của mình khiến cậu ấy cảm thấy hứng thú, nguyên nhân cô thật sự thu hút tổng giám đốc Lộ là gì? Trong lòng không rõ sao?”
Sắc mặt Tô Hiểu hơi sượng.
Câu nói này khiến người nghe không được thoải mái.
Không biết người phỏng vấn này cố ý làm khó hay là thử thách.
Cô nhớ lại lời đàn anh dặn dò, bất cứ câu hỏi nào trong vòng phỏng vấn cũng không được lơ là, càng không được hành động theo cảm tính.
Cô ổn định lại tâm trạng, mỉm cười và hỏi.
“Tôi không hiểu ý của cô lắm, cô cảm thấy là vì nguyên nhân gì?”
Lúc này người nữ phỏng vấn bật cười, hiển nhiên không ngờ Tô Hiểu dám vứt câu hỏi lại cho mình.
“Cô rất xinh đẹp, cô không biết sao?”
Tô Hiểu hiểu ý của cô ta, thật sự cho rằng do Lộ Vân nhìn trúng vẻ đẹp của cô.
Tô Hiểu cười phóng khoáng, nói một cách thẳng thắn.
“Đầu tiên, rất cảm ơn cô đã thừa nhận vẻ ngoài của tôi, tôi sẽ coi nó như một lời khen ngợi. Thứ hai, để tôi trả lời câu hỏi của cô, tổng giám đốc Lộ gặp được người đẹp nhiều như cá dưới sông, tôi cho rằng năng lực của mình được tổng giám đốc Lộ nhìn trúng, nếu như cô thấy nghi ngờ, vậy lần sau tôi gặp được anh ấy sẽ hỏi thử xem?”
Tô Hiểu trả lời xong, mấy người phỏng vấn đều cười, bầu không khí được hòa hoãn.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, quả thật là dò hỏi.
Tiếp sau đó, những người phỏng vấn khác đều hỏi vài câu hỏi của mình, Tô Hiểu đều trả lời rất tốt.
Cuối cùng, nữ phỏng vấn kia đánh dấu lên sơ yếu lý lịch của cô.
Mỗi một câu hỏi trong vòng phỏng vấn thứ hai đều rất sắc bén, nhưng Tô Hiểu cho rằng biểu hiện của mình không tệ.
Quả nhiên, tối hôm đó cô nhận được thông báo tiến vào vòng phỏng vấn cuối cùng.
Địa điểm cuộc phỏng vấn nằm ở tòa nhà khoa học kỹ thuật Hoa An.
Tô Hiểu chắp tay cầu nguyện.
Tốt quá rồi, cuối cùng cô đã có thể đến gần với tòa nhà mơ ước kia!
Mười một giờ tối hôm đó, đội ngũ tuyển dụng của Hoa An đăng danh sách tiến vào vòng phỏng vấn cuối lên trang mạng tìm việc của các trường đại học.
Cả thành phố S chỉ có ba mươi người tiến vào, tên của Tô Hiểu nằm bên trong.
Lúc này không chỉ đám người Úc Thanh, Diêm Thụy, mà ngay cả Hà Dĩnh cũng gửi tin nhắn chúc mừng cho cô.
[Hiểu Hiểu, em lợi hại quá, em là người duy nhất trong trường chúng ta tiến vào vòng phỏng vấn cuối đó.]
[Hiểu Hiểu, chị thật sự rất ngưỡng mộ em, em cố lên nhé, nhất định phải vào trong, sau này đàn chị cũng có thể khoe khoang mình có đàn em đang làm việc ở bộ phận của Hoa An!]
Tô Hiểu nhớ một người tài giỏi từng nói cho cô biết, sau khi tiến vào vòng phỏng vấn cuối cùng, thật ra đã không phải là vấn đề năng lực nữa.
Có thể thông qua từng vòng tuyển chọn, bước vào vòng cuối cùng đều là người giỏi giang, năng lực học tập, kỹ thuật về cơ bản đều có thể qua ải, giờ có lẽ phải chọi nhau dựa vào duyên số và cảm giác.
Tô Hiểu để trạng thái của bản thân được thả lỏng.
Mấy ngày nay Từ Manh vẫn luôn cổ vũ cho cô, Tô Hiểu chuẩn bị kiểm tra viết, cô ấy bèn mua đồ ăn ngoài cho cô, Tô Hiểu chuẩn bị phỏng vấn, cô ấy giả vờ làm người phỏng vấn.
“Hiểu Hiểu, tớ tìm kiếm giúp cậu rồi, lần này khoa học kỹ thuật Hoa An đặt điểm tuyển dụng ở bốn thành phố lớn trong nước, hướng về tất cả các trường nổi tiếng toàn quốc và thế giới. Điều này có nghĩa là áp lực cạnh tranh của cậu tương đối lớn, phải cạnh tranh với sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới.”
“Buổi phỏng vấn cuối cùng này, tất cả những người tài giỏi ở trường nổi tiếng nước ngoài và trong nước đều tập trung ở tổng công ty của khoa học kỹ thuật Hoa An để cấu xé nhau. Hiểu Hiểu, áp lực của cậu rất lớn đó nha.”
Sắc mặt Tô Hiểu bỗng sầm xuống, đáy mắt giăng đầy nỗi lo lắng.
Từ Manh thấy vậy, lại vội vàng an ủi cô.
“Không sao, không sao, cậu chính là Na Tra đi trên Phong Hỏa Luân, đã là của cậu thì không thể nào thoát được, không phải của cậu có miễn cưỡng cũng vô dụng.”
“Nhưng tớ vẫn muốn đi, tớ bắt buộc phải thắng cuộc chiến cuối cùng!”
“Tớ ủng hộ cậu.”
Ngày hai mươi lăm tháng Sáu, từ sớm Tô Hiểu đã mặc bộ đồ chuyên nghiệp đến dưới lầu tổng công ty khoa học kỹ thuật Hoa An.
Khi cô đến nơi, đại sảnh dưới lầu đã đầy người đứng chờ, con gái đều trang điểm, con trai đều mặc đồ vest thẳng thớm. Nhìn ra xa, trai xinh gái đẹp nhiều không đếm xuể.
Mọi người đều là người cạnh tranh, đương nhiên sẽ không thiếu việc dò la lẫn nhau.
“Cậu học trường nào thế?”
Tô Hiểu nói cho đối phương biết mình học trường đại học H, xung quanh có không ít người ngạc nhiên quan sát cô từ trên xuống dưới.
Chỗ này không phải đại học Thanh Hoa, Bắc Đại thì chính là đại học Oxford, Cambridge, Harvard, hơn nữa tiến sĩ nghiên cứu sinh cũng rất nhiều, còn sinh viên chính quy lại chẳng có mấy người. Giang Long là sinh viên ba tốt toàn thành phố khóa đó, nổi tiếng với kỹ thuật và năng lực tuyệt vời nên mới dựa vào học lực chính quy tiến vào bộ phận kỹ thuật của Hoa An.
Một sinh viên khoa chính quy trong chính sách 985 bình thường như cô thật sự không đủ trình.
Nhưng cô có thể đứng ở đây chắc chắn có lý do.
“Lẽ nào vì cô ấy trông xinh đẹp?”
“Xinh đẹp thì không phải nên đến tài chính nhà họ Lộ sao?”
“Vậy chắc chắn là có quan hệ!”
“Không phải chứ, tôi nghe nói Hoa An tuyển dụng rất nghiêm ngặt, không cho phép bất cứ ai sử dụng quan hệ, một khi bị phát hiện thì sẽ loại toàn bộ.”
“Ờ, vậy là người phỏng vấn mù rồi?”
Tô Hiểu: “...”
Nếu không vì có camera, lo lắng để lại ấn tượng không tốt, đảm bảo cô sẽ cự lại ngay.
Suy cho cùng Hoa An cũng là nòng cốt của khoa học kỹ thuật, tốp người đầu tiên được dẫn lên là vị trí kỹ thuật, người thuộc vị trí đó vừa rời khỏi, cả đại sảnh trống vắng hơn nửa.
Còn lại không phải bộ phận thị trường thì chính là bộ phận chức năng, mà mọi người đều biết bộ phận chức năng của Hoa An là khó vào nhất, bởi vì tuyển số lượng rất ít mà người muốn vào thì quá nhiều.
Chờ đến khi người của kế hoạch marketing thị trường được dẫn đi, trong đại sảnh chỉ còn lại hai mươi người ít ỏi.
Hai mươi người này mới thật sự là đối thủ cạnh tranh của Tô Hiểu.
Hoa An không công bố lần này sẽ tuyển dụng bao nhiêu người cho bộ phận chức năng, nhưng dựa vào trải nghiệm trước kia, vòng phỏng vấn cuối cùng là một chọi ba, vậy thì cuối cùng chỉ có thể tuyển dụng sáu đến bảy người.
Nghe giống như chỉ cần loại đi mười mấy người, nhưng càng về sau càng khó.
Những người còn lại ngồi về chỗ của mình, không ai lên tiếng.
Vào lúc này, cửa đại sảnh bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Tô Hiểu ngước mắt nhìn, trông thấy một thân hình quen thuộc và tuấn tú, anh bước đi chậm rãi trong sự bao vây của đám đông.
Trình Linh!
Sao anh ở đây?
Không đúng, cô nghe ngóng rồi, cả tòa nhà đều là của Hoa An, lẽ nào anh làm việc ở Hoa An?
Suy nghĩ này đang dâng lên trong đầu cô, một cô gái bên cạnh hưng phấn suýt thì hét lớn.
“Mau nhìn kìa, tổng giám đốc Trình Linh của tập đoàn Hoa An. Trời ạ, anh ấy là truyền thuyết trong giới mạng Internet, tôi chỉ nhìn thấy ảnh của anh ấy, không ngờ còn được tận mắt nhìn thấy anh ấy ngoài đời.”
“Đẹp trai quá! Anh ấy cao ghê, trời ơi, hôm nay có thể gặp được anh ấy một lần cũng không uổng công tôi bay từ Úc về!”
Xung quanh là tiếng xuýt xoa liên hồi.
Tô Hiểu vô cùng ngạc nhiên.
Trình Linh là tổng giám đốc của khoa học kỹ thuật Hoa An?
Cho nên cô “dốc hết tâm cơ” chỉ để được vào công ty của anh?
Mùi vị chiếc bình ngũ vị bị đập vỡ là gì, Tô Hiểu nếm được rồi.
Khi thấy bóng dáng tuấn tú kia đến gần, Tô Hiểu hoảng hốt xoay người, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Hy vọng anh không nhìn thấy cô!