Tô Hiểu đi theo chị gái nhân sự lên lầu, khi cô ngồi ở phòng chờ phỏng vấn, cả người vẫn trong trạng thái như bị sấm chớp đánh trúng.
Nụ cười vừa nãy của Trình Linh không thể biến mất khỏi đầu cô.
Ngạc nhiên và hơi ấm áp, còn lãng mạn hơn cả ánh sáng mùa xuân.
Cô không nhịn được mà lấy điện thoại tìm kiếm “Tổng giám đốc Trình Linh của Hoa An”, có rất nhiều thông tin, cô đọc nhanh những thông tin kia, âm thầm đỡ trán.
Hôm đi đăng ký kết hôn với Trình Linh, cô suýt thì tìm kiếm tên anh, cuối cùng vẫn từ bỏ sự tò mò, bây giờ thì hay rồi, Trình Linh đã trông thấy cô, không lẽ anh cho rằng cô cố ý đến đây?
Tâm trạng của Tô Hiểu hệt như đi tàu lượn siêu tốc, lên xuống không ngừng.
Vòng phỏng vấn cuối cùng rồi, không được từ bỏ vào lúc này.
Trình Linh là Trình Linh, không liên quan gì đến cô, thỏa thuận của hai người còn một năm nữa sẽ hết hạn, đến lúc đó đường ai nấy đi.
Cô vẫn phải vào Hoa An, tiền lương dành cho sinh viên tốt nghiệp từ mười bốn nghìn tệ trở lên, mỗi năm phát mười lăm tháng tiền lương, đãi ngộ phúc lợi cực kỳ tốt, ở đây cô sẽ có được tất cả những thứ mình muốn. Hơn nữa, tổng giám đốc là người quen, tương lai cũng có người chống lưng cho. Nghĩ như vậy, cô lại càng muốn vào hơn.
Cô không kìm được nhìn Wechat, cô quyết định gửi tin nhắn cho Trình Linh.
[Tô Hiểu: Anh là tổng giám đốc của Hoa An???]
Lần này nằm ngoài dự liệu của Tô Hiểu, Trình Linh trả lời rất nhanh. Anh vừa hay ngồi xuống phòng làm việc, đúng lúc cũng muốn gửi tin nhắn cho Tô Hiểu. Kết quả nhìn thấy tin nhắn này, anh lập tức trả lời.
[Trình: Cô không biết à?]
Tô Hiểu nhìn câu trả lời này, tâm trạng rất phức tạp.
[Tô Hiểu: Tôi thật sự không biết.]
Trình Linh hiểu được ánh mắt chấn động vừa rồi của Tô Hiểu, anh cầm điện thoại và mỉm cười, cởi hai nút áo, ra hiệu cho trợ lý chỉnh máy lạnh thấp hai độ.
[Trình: Cố lên, cố gắng thông qua phỏng vấn, sau này tôi bảo kê cho cô.]
Sau khi gửi xong tin này, anh bật cười.
Tô Hiểu nhìn thấy câu “tôi bảo kê cho cô”, ngay lập tức mất phòng thủ, một loại cảm giác ấm áp khó tin chảy vào trong tim.
Câu nói như vậy không giống Trình Linh sẽ nói ra, lẽ nào Châu Minh cầm điện thoại của anh?
Cô trả lời lại bằng mấy meme cố lên.
Công ty mà có ông chủ là chỗ dựa thì nhất định phải vào.
Chờ hơn một tiếng đồng hồ, chị gái xinh đẹp thông báo người tiếp theo là cô.
Tô Hiểu thấp thỏm đi vào phòng phỏng vấn.
Bầu không khí phỏng vấn rất thoải mái.
Lúc Tô Hiểu phỏng vấn còn đặc biệt để ý đến biểu cảm nhỏ nhặt và động tác của từng người phỏng vấn, cô muốn đoán thử người thật sự muốn cô là ai? Thông thường lúc phỏng vấn cuối cùng, cấp trên tương lai của cô chắc chắn nằm bên trong đội ngũ phỏng vấn này.
Sau khi giám đốc nhân sự ở chính giữa hỏi xong, lại hỏi đồng nghiệp bên cạnh có câu hỏi gì không, những người khác không có câu hỏi, nhưng một người đàn ông trung niên hỏi kỹ Tô Hiểu một số vấn đề, chẳng hạn như thiết kế trang bìa, thẩm mỹ như thế nào, có biết kết hợp màu sắc hay không... Cuối cùng lại hỏi mấy câu về văn học.
Nữ giám đốc kia chờ ông ấy hỏi xong thì nhướng mày: “Tổng giám đốc Hà muốn cô ấy đến bộ phận tạp chí nội bộ của mình à?”
“Đương nhiên rồi, cô nhìn sơ yếu lý lịch của cô ấy đi, vô cùng phù hợp với yêu cầu của chúng tôi.”
Nữ giám đốc mỉm cười, liếc nhìn Tô Hiểu.
“Được rồi, phỏng vấn đã kết thúc, cô về chờ thông báo đi.”
“Cảm ơn cô, cảm ơn các vị phỏng vấn.”
Khi Tô Hiểu ra ngoài, tâm trạng rất thấp thỏm lo lắng. Ánh mắt cuối cùng của nữ giám đốc này khi nhìn cô rõ ràng không đồng ý với cách nói của giám đốc Hà kia.
Tô Hiểu cảm nhận được giám đốc Hà của bộ phận tạp chí nội bộ kia rất hứng thú với mình, điều này nằm ở bài viết cô từng phỏng vấn Lộ Vân.
Hy vọng đừng xảy ra sai sót.
Kết quả cuộc phỏng vấn phải hai ngày sau mới có.
Tô Hiểu cầm túi xách bước vào thang máy, điện thoại vang lên, cô mở ra xem.
[Trình: Hiểu Hiểu, kết thúc phỏng vấn chưa? Cùng đi ăn trưa không?]
Tô Hiểu khẽ cười, trả lời: [Được.]
Nửa tiếng sau, Tô Hiểu ở trong nhà hàng Trung trên tầng mười chín tòa B của tòa nhà đôi chờ Trình Linh.
Đi vào theo anh còn có Châu Minh, anh ta hỏi khẩu vị của hai người rồi đi gọi món.
Trình Linh mặc áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, anh hơi tựa vào lưng ghế, dáng ngồi tùy ý. Có thể nhìn ra được, anh có hơi mệt mỏi, nhưng gương mặt vẫn luôn nở nụ cười.
Ánh nắng chói chang chiếu vào cửa kính, chiếu sáng cả căn phòng, áo sơ mi trắng phản chiếu khiến nụ cười của anh giống như chìm vào trong bóng râm.
Nhưng Tô Hiểu lại đầy vô tội và cạn lời: “Tôi thật sự không biết anh ở đây, anh tin không?”
“Tin chứ!”
“Vậy sao anh cứ cười với tôi miết thế!”
Trình Linh cười vui vẻ hơn, anh đứng dậy rót trà cho cô.
“Chẳng phải rất tốt sao, sau này ở cùng một công ty, tôi cũng có thể chăm sóc cho cô.”
Tô Hiểu “chậc” một tiếng, gương mặt hiện lên vẻ xấu hổ, không nói gì thêm.
Trình Linh nhìn cô gái mặc bộ đồ chuyên nghiệp nhưng vẫn còn non choẹt trước mặt, bật cười.
Nửa năm nay, số lần họ gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, anh bận rộn chỉnh đốn công việc ở nước ngoài, dạo này mới kết thúc toàn bộ.
Cô cũng chưa từng liên lạc với anh, ông nội cũng đã lên tiếng, xem ra là định chuyển nhượng cổ phần cho Tô Hiểu, không còn khăng khăng miễn cưỡng bọn họ nữa.
Nhưng khổ nỗi cô nhóc này lại đâm vào chỗ anh.
Thật khó tin.
Biết đâu đây chính là duyên phận.
“Nếu có thể thông qua phỏng vấn, cô vào làm việc, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến cô.”
Anh lo lắng Tô Hiểu kiêng dè mình, từ bỏ cơ hội tốt như vậy.
Hiển nhiên Tô Hiểu cũng lo lắng chuyện này, cô nhìn anh: “Không lẽ anh cho tôi đi cửa sau?”
Trình Linh bật cười ra tiếng.
“Làm gì có? Cô cũng không cần tôi cho đi cửa sau mà!”
Anh dành chút thời gian kiểm tra lịch sử phỏng vấn, mấy người phỏng vấn đều rất hài lòng về cô.
Tô Hiểu bị câu nói này chọc cười.
Châu Minh dẫn người phục vụ mang thức ăn vào, lúc ăn cơm, hai người đều không nói gì.
Ăn xong, Trình Linh đứng dậy: “Buổi chiều tôi còn phải họp, tôi bảo người đưa cô về nhé?”
“Không cần đâu, anh đi bận việc đi, tôi tự về được rồi.”
Tô Hiểu ngồi tàu điện ngầm về trường, vẫn còn như đang nằm mơ.
Vốn dĩ cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi phỏng vấn của tập đoàn Hoa An, bị Trình Linh gây chuyện như vậy, tâm trạng căng thẳng của cô đã giảm xuống.
Buổi trưa hai ngày sau, Từ Manh kéo cô đến tầng ba ăn lẩu, hai người ăn đến mồ hôi đầm đìa.
Ăn mệt rồi thì về ký túc xá tắm, sau đó Tô Hiểu đi ngủ một giấc, giấc ngủ này cô ngủ rất ngon lành.
Kết quả, khi cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy đã hơn năm giờ chiều, cô mở điện thoại ra xem, năm cuộc gọi nhỡ.
“Á!”
Tô Hiểu hét lên, làm Từ Manh cũng giật mình tỉnh giấc.
“Tớ có năm cuộc gọi nhỡ!”
Tô Hiểu vội vàng gọi lại, lần này tâm trạng vẫn vô cùng thấp thỏm, cô lờ mờ có hy vọng nở hoa rồi.
Đợi rất lâu, đầu dây bên kia mới nghe máy.
“Xin chào, cho hỏi ai vậy?”
Tô Hiểu căng thẳng cầm điện thoại và hỏi: “Xin chào, tôi là Tô Hiểu, cô có gọi cho tôi mấy cuộc, tôi có việc nên không nghe máy được.”
“Ồ, Tô Hiểu phải không.” Cô gái kia giống như đang lật tài liệu: “À, Tô Hiểu, chúc mừng cô thông qua phỏng vấn của tập đoàn Hoa An chúng tôi, trở thành thực tập sinh được đào tạo hè, ngày trình diện là 8:00 sáng ngày một tháng Bảy, thông tin cụ thể đã được gửi vào email của cô. Cố lên nha, hy vọng cô có thể thông qua kiểm tra đánh giá thực tập, ở lại Hoa An chúng tôi.”
“Cảm ơn chị nhiều!”
Tô Hiểu giơ hai ngón tay với Từ Manh.
Một lát sau, cô lại nhận được tin nhắn xác nhận của Hoa An, cô lập tức chụp màn hình tin nhắn đó cho Trình Linh.
[Tô Hiểu: Tôi được tuyển dụng rồi, tổng giám đốc Trình, sau này xin chỉ dạy nhiều!]
[Trình: Không thành vấn đề, rảnh thì về thăm ông nội, ông rất nhớ cô.]
Tô Hiểu lập tức gọi điện thông báo tin vui cho ông cụ, đương nhiên ông cụ đã khen ngợi cô một phen.
Tô Hiểu không biết rằng trợ lý Hứa Hà của ông cụ đang đưa một số tài liệu đến công ty, đặc biệt gọi Châu Minh sang một bên dặn dò.
“Tiểu Châu à, ông cụ phải đi châu Âu một chuyến, cô chủ vào công ty rồi, người đã giao cho cậu, không được để cô ấy chịu ấm ức, quan trọng nhất là tác hợp cô ấy với cậu chủ, đây là cơ hội ngàn năm hiếm có, ông cụ chỉ chấp nhận mỗi cô ấy, cậu hiểu chưa?”
Châu Minh trịnh trọng gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi đã biết mình nên làm gì!”