Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 26

Ngày một tháng Bảy, Tô Hiểu đến tập đoàn Hoa An trình diện chính thức, trường đại học H nằm ở khu ngoại ô, ngồi xe buýt rồi chuyển sang tàu điện ngầm mất hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, làm Tô Hiểu mệt muốn chết, nhưng sự vui sướng đã vượt qua tất cả.

Lúc mở cuộc họp đào tạo cô mới biết số sinh viên thực tập được tuyển dụng lần này là hai trăm người, hơn một trăm người ở vị trí kỹ thuật, ba mươi người ở vị trí thị trường, sáu người khác là vị trí chức năng.

Lúc họp, cô nghe thấy mấy sinh viên thực tập xung quanh trò chuyện với nhau.

“Tôi nghe nói mỗi năm Hoa An đều làm kiểm tra đánh giá thực tập hè, tiến hành chính sách loại những người ở cuối, cạnh tranh vẫn rất tàn khốc đó!”

“Cũng bình thường mà, tôi cảm thấy chỉ cần biểu hiện không quá tệ, người bị loại chắc chắn cũng là những sinh viên chính quy của các trường không giỏi kia.” Lúc cô gái nói lời này, đặc biệt liếc nhìn Tô Hiểu.

Tô Hiểu biết cô ta, chính là người hét lớn dưới đại sảnh trong vòng phỏng vấn cuối cùng, đặc biệt bay từ Úc về để gặp Trình Linh.

Giang Long nói cho cô biết trong thời gian thực tập nhất định phải biểu hiện thật tốt, hàng năm đều sẽ loại những người cuối cùng, mà bởi vì Tô Hiểu có học lực chính quy, còn là 985 bình thường nên vẫn tồn tại bất lợi nhất định. Giang Long hy vọng cô cố gắng, có thể ký kết hợp đồng làm việc tại công ty sau khi kết thúc hai tháng thực tập hè.

Ngày đào tạo đầu tiên, suốt quá trình Tô Hiểu đều rất nghiêm túc nghe giảng, ghi chép rất nhiều, nhưng vô cùng mệt mỏi. Chủ yếu là công ty và trường đại học H cách nhau quá xa, sáu giờ mấy sáng phải thức dậy, giờ giấc sinh hoạt thường ngày hoàn toàn bị đảo lộn.

Kết quả của việc này chính là trong giờ nghỉ trưa của buổi sáng đào tạo ngày thứ hai, Tô Hiểu đi vệ sinh thì “bà dì” đã đến trước mười ngày.

Tô Hiểu cầm điện thoại, ôm bụng hơi lạnh của mình, núp trong nhà vệ sinh muốn khóc không ra nước mắt.

Cô đã dùng hết khăn giấy, nhưng không có băng vệ sinh.

Nếu như hấp tấp đi mua, không biết cửa hàng tiện lợi gần nhất xa cỡ nào, nếu như làm bẩn quần áo, không có đồ thay thì càng phiền phức hơn.

Tô Hiểu lấy điện thoại, nhưng không tìm được một người có thể mua băng vệ sinh giúp mình.

Hay là đặt đơn trên điện thoại?

Bỏ đi, người giao hàng không vào được...

Cô vắt óc suy nghĩ một hồi, bèn nghĩ tới Châu Minh.

Trong tình huống này, người có thể nhanh chóng giúp đỡ cô nhất chắc chỉ có Châu Minh mà thôi.

Về ông chồng plastic Trình Linh, ừ thì chỉ xuất hiện thoáng qua trong đầu cô đã bị bỏ qua.

Tô Hiểu lấy điện thoại gửi tin cho Châu Minh.

[Tô Hiểu: Trợ lý Châu, hiện giờ anh có rảnh không? SOS!]

Châu Minh đang xử lý tài liệu cuộc họp trong phòng làm việc, nhìn thấy chữ SOS thì giật cả mình, anh ta vội vàng đi ra khỏi phòng, gọi điện cho Tô Hiểu.

“Hiểu Hiểu, sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

Tô Hiểu không ngờ Châu Minh sẽ lập tức gọi điện cho mình, cô cầm điện thoại hít một hơi thật sâu, ngại ngùng nói.

“Xin lỗi nha, có thể làm phiền anh... giúp tôi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua băng vệ sinh không?”

Khi nói ra ba chữ kia, Tô Hiểu hận không thể chui đầu xuống đất.

Châu Minh ngây người, hiển nhiên không ngờ đến tình huống này, cũng may anh ta đã trải qua nhiều chuyện sóng gió, nên bình tĩnh nói.

“Được, cô gửi địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi đi mua ngay.”

Châu Minh vừa tắt máy, theo bản năng muốn đi ra ngoài, nhưng đi được hai bước thì lập tức dừng lại, anh ta xoay người, nhìn phòng làm việc của tổng giám đốc, vẻ mặt trở nên khó đoán.

Là người từ một sinh viên tốt nghiệp thăng tiến lên làm trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc trong thời gian ngắn, chỉ số EQ và IQ của Châu Minh đều rất cao.

Anh ta suy nghĩ, lập tức gõ cửa phòng Trình Linh.

Trình Linh vừa mới kết thúc cuộc họp, đang nghỉ ngơi.

Màn hình điện tử trên phòng làm việc của tổng giám đốc hiện đèn xanh, có nghĩa là có thể vào.

Châu Minh lập tức bước vào phòng làm việc.

Trình Linh chau mày, tập trung nhìn máy tính, đang xử lý một email quốc tế.

“Có chuyện gì?”

Châu Minh đi tới bên cạnh anh, trưng ra vẻ mặt máy móc, báo cáo đơn giản câu chuyện.

Trình Linh ngạc nhiên ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Châu Minh, khi đối diện với ánh mắt “Lẽ nào anh định để người đàn ông khác đi mua băng vệ sinh cho cô vợ nhỏ của mình sao” của Châu Minh, Trình Linh lặng lẽ gập máy tính, đứng dậy với tâm trạng phức tạp.

Anh nới lỏng cà vạt, khuôn mặt tuấn tú tối sầm: “Anh ở đây, tôi ra ngoài chút.”

Đôi chân dài thẳng tắp bước ra cửa, anh bổ sung thêm một câu: “Gửi địa chỉ cho tôi.”

Châu Minh âm thầm ăn mừng với chính mình, lập tức trả lời: “Được, tôi gửi cho anh ngay.”

Trình Linh đút một tay vào túi quần, một tay xoa trán, đi thang máy xuống lầu.

Đến dưới lầu, Châu Minh cũng đã gửi địa chỉ cửa hàng tiện lợi cho anh.

Ở ngay bên hông tòa nhà công ty, đi vài bước là tới.

Trình Linh đến cửa hàng tiện lợi mua đầy một túi các loại băng vệ sinh, sau đó xếp hàng thanh toán.

Vào lúc này, một đồng nghiệp nữ đang mua đồ trong cửa hàng ngạc nhiên phát hiện ra cảnh này, cô ấy nhanh chóng gửi tin nhắn vào trong nhóm.

[Các chị em, các chị em, nói cho các cô nghe một tin tức chấn động nè, tôi nhìn thấy tổng giám đốc Trình mua băng vệ sinh ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu!]

[??? Cô không nhìn nhầm đấy chứ? Thật sự là băng vệ sinh? Tôi thà tin rằng tổng giám đốc Trình mua bao cao su, cũng không thể tin được anh ấy mua băng vệ sinh!]

[Chắc chắn trăm phần trăm! Không cần nghi ngờ!]

“...”

[Cho nên, lẽ nào tổng giám đốc Trình thật sự giấu một chú chim hoàng yến? Mà chim hoàng yến này hiện giờ ở trong công ty?]

Dù sao Trình Linh cũng sẽ không đi mua băng vệ sinh cho một người phụ nữ không liên quan, người này chỉ có thể là chim hoàng yến của tổng giám đốc!

Tin tức này nhanh chóng được lan truyền trong các nhóm lớn nhỏ của công ty.

[Quên nói cho các cô biết, lần trước tổng giám đốc Trình mở cuộc họp video, trong nhà có giọng nói của phụ nữ trẻ tuổi!]

[Vậy không nghi ngờ gì nữa, chính là chim hoàng yến rồi!]

[Tôi tuyên bố tôi thất tình rồi!]

[Tôi cũng thế!]

[Thất tình +10086…]

Bên này Trình Linh mua băng vệ sinh thì đi đến tầng lầu mà Tô Hiểu gửi trong địa chỉ, né tránh mọi người để đi đến lối thoát hiểm.

Anh đẩy cửa thoát hiểm một cách chậm rãi.

Tô Hiểu ôm bụng, hơi cong người, dựa vào tường.

Trán cô toát mồ hôi, sắc mặt rất nhợt nhạt.

“Hiểu Hiểu, khó chịu lắm hả?” Trình Linh tiến lên trước, muốn đỡ cô.

Tô Hiểu nghe thấy giọng nói này, mặt đầy ngạc nhiên, cô ngước mắt lên nhìn.

“Sao... sao lại là anh thế?”

Biểu cảm của Trình Linh có hơi phức tạp.

Lẽ nào Châu Minh mua cho cô thì được, còn anh thì không?

Không phải anh càng danh chính ngôn thuận hơn sao?

Tô Hiểu rất nhanh đã phản ứng lại: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi, xin lỗi nha!”

Trình Linh thấy cô đối xử với mình rất khách sáo, chợt thấy bực bội.

“Không sao, đúng lúc tôi rảnh rỗi.”

Tô Hiểu nhẫn nhịn cơn đau ở bụng, nhận lấy băng vệ sinh trong tay anh, rồi vội vàng muốn xuống nhà vệ sinh dưới lầu thay.

Trình Linh ngăn cô lại, anh nắm lấy cánh tay thon gầy của cô, đôi lông mày sắc bén nhíu lại.

“Hiểu Hiểu, nếu như không khỏe thì đến phòng làm việc của tôi nghỉ một lúc đi, tôi kêu người xin nghỉ cho cô.”

Tô Hiểu lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Cảm ơn anh, tổng giám đốc Trình, không cần đâu, một lát là ổn thôi.”

Nếu như đến phòng làm việc của Trình Linh, sau này cô không cần đi làm nữa rồi.

Tô Hiểu chạy xuống lầu, để không bị người khác phát hiện, cô đặc biệt đứng cách một tầng lầu để chờ Châu Minh, nhưng không ngờ lại chờ được Trình Linh.

Ngoại trừ cảm kích ra, cô thấy ngại ngùng nhiều hơn.

Đến bậc thang chính giữa, cô ngước lên nhìn, Trình Linh đang đút một tay vào túi quần, ánh nắng mặt trời thông qua mặt kính cửa sổ chiếu lên người anh, bộ đồ vest kéo thân hình của anh trông cao ráo và tuấn tú hơn, nhưng khuôn mặt lại kìm nén sự lo lắng.

Tô Hiểu nở nụ cười ngọt ngào với anh.

“Tôi thật sự không sao, anh đi làm việc đi!”

Lúc này lông mày của Trình Linh mới giãn ra, anh gật đầu, chờ tiếng bước chân của Tô Hiểu hoàn toàn biến mất, anh mới đi ra khỏi lối thoát hiểm.

Tô Hiểu quay lại sảnh báo cáo, bài giảng đã bắt đầu được mười lăm phút.

Điều khiến cô ngạc nhiên là nửa tiếng sau, một anh đẹp trai mặc đồ vest đưa một túi sưởi ấm và nước đường đỏ đến cho cô trong con mắt của tất cả mọi người.

Khi đi, anh ta còn nhìn cô với ý tứ sâu xa.

Tô Hiểu: “...”

Chị gái nhân sự phụ trách đào tạo sinh viên thực tập nào đó vừa cầm điện thoại đọc tin tức tổng giám đốc Trình mua băng vệ sinh ở trong nhóm, vừa nhìn ly nước đường đỏ kia của Tô Hiểu.

Trùng hợp vậy sao?

Bình Luận (0)
Comment