Trùng hợp thì đúng là trùng hợp đấy, nhưng tổng công ty của Hoa An có tổng cộng hơn hai mươi nghìn nhân viên, tóm đại cũng có N người đến tháng, thậm chí bộ phận nhân sự còn có một quy định bất thành văn, nếu đến tháng mà thấy khó chịu thì có thể xin nghỉ nửa ngày, không tính vào chuyên cần.
Quan trọng là dù rằng HR có tinh mắt như thế nào cũng không thể nào liên tưởng được tổng giám đốc Trình cao cao tại thượng, vẻ đẹp xuất chúng trong giới kinh doanh và một sinh viên thực tập nhỏ bé lại có quan hệ với nhau.
Suy nghĩ chỉ lóe lên trong đầu rồi qua đi.
Ba ngày đào tạo khiến Tô Hiểu vô cùng mệt mỏi, sau khi kết thúc đào tạo, bộ phận nhân sự thông báo cô được phân đến bộ phận trung tâm đào tạo nhân sự để thực tập.
Kết quả này khiến cô rất ngạc nhiên.
Cô cho rằng bản thân sẽ đến bộ phận tạp chí nội bộ để viết bài, nhưng không ngờ lại được phân đến bộ phận nhân sự.
Bộ phận đào tạo có một phòng làm việc không lớn không nhỏ, tổng cộng có sáu nhân viên, cộng thêm một giám đốc bộ phận đào tạo nhân sự.
Giám đốc là một nữ giám đốc họ Hứa, tên là Hứa Khả, không nói cười tùy tiện. Ngoài ra còn có sáu nhân viên chuyên đào tạo, hai nam bốn nữ, mỗi người đều khách sáo với cô, xem ra vẫn khá dễ làm việc chung.
Vị trí của Tô Hiểu ở bàn làm việc gần cửa nhất, bất cứ ai ở bên ngoài đi ngang qua đều có thể nhìn thấy cô đang làm gì, không có chút riêng tư nào.
Sinh viên thực tập rất khổ sở, nói dễ nghe là thực tập, trên thực tế chính là làm việc lặt vặt, việc của mỗi người đều có thể giao cho cô. Buổi sáng ngày đầu tiên chính thức làm việc, cô bận đến hoa mắt chóng mặt, in tài liệu, bưng trà rót nước, sắp xếp tài liệu, nhập tài liệu...
Chuyện duy nhất có liên quan đến kỹ thuật chính là trưởng phòng của trung tâm đào tạo nhân sự, cũng chính là người nữ phỏng vấn ở vòng cuối cùng kia gửi cho cô một tài liệu, muốn cô làm PPT(*).
(*): viết tắt của PowerPoint, một công cụ hỗ trợ làm slide trình chiếu được phát triển bởi Microsoft.
Cô ấy nói rằng vài ngày nữa trung tâm nhân sự phải tiến hành báo cáo giữa năm, PPT này rất quan trọng, muốn cô phải nhanh chóng làm cho xong. Mấy hôm nay mọi người cũng bận rộn chuyện này.
Tô Hiểu đã nghiêm túc đọc tài liệu này mấy lần, mặc dù chỉ là bản rút gọn, nhưng từ đó vẫn có thể hiểu được tình hình của cả trung tâm nhân sự. Buổi chiều, cô dẹp những công việc lặt vặt khác, nghiêm túc làm PPT.
Làm PPT là một kỹ năng nòng cốt của bộ phận đào tạo.
Tô Hiểu có tài năng thiên bẩm trong việc thiết kế trang bìa và phối màu, cô không biết việc tổng giám đốc nhân sự đã nhìn thấy tài năng khác biệt của cô từ bản PPT điện tử kia của cô, cho nên cô ấy đã chống lại ý kiến của mọi người, cướp cô từ bộ phận tạp chí nội bộ về đây.
Ba giờ chiều, sau khi hoàn thành bản thảo đầu tiên, điện thoại của Tô Hiểu vang lên, cô nhìn thấy là số quốc tế thì giật mình, cẩn thận nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng thân thiết của ông nội Trình.
“Hiểu Hiểu à, cháu đã thực tập chưa, có thuận lợi không?”
“Tốt lắm ạ, ông nội, ông vẫn khỏe chứ, có thích nghi với thời tiết bên kia không?” Tô Hiểu cầm điện thoại, hạ thấp giọng nói.
Trước khi đi châu Âu ông cụ đã gọi điện cho cô, hiện giờ chắc vừa đến chưa bao lâu.
Hai người nói chuyện một lúc, vừa hay có người đến tìm Tô Hiểu: “Tô Hiểu, cô in tài liệu này ra, mau lên, tôi cần ngay bây giờ.”
Tô Hiểu chỉ đành tắt máy.
Ông cụ cúp máy, sắc mặt trở nên khó coi.
Trước giờ ông đối xử rất nghiêm khắc với con cháu, Trình Linh lớn chừng này tuổi, ông cũng chưa từng đối xử đặc biệt với anh, con người là phải trưởng thành trong hoàn cảnh khó khăn, cho nên lúc đầu ông cũng không có ý định để Tô Hiểu đi cửa sau tiến thẳng vào công ty.
Nhưng khi tận tai nghe thấy người ta giở giọng sai bảo Tô Hiểu, ông thật sự tức điên.
Ai dám sai bảo cháu dâu của ông!
Cô là phu nhân tổng giám đốc danh chính ngôn thuận của Hoa An đó!
Vừa nghĩ đến Tô Hiểu hiện giờ vẫn chưa bị phát hiện thân phận, ông cụ bèn oán trách Trình Linh.
Lúc đầu Trình Linh đồng ý với ông về việc đi đăng ký kết hôn với Tô Hiểu là vì một điều kiện tiền đề, trước khi anh thật sự thích Tô Hiểu, ông cụ không được phép công bố cuộc hôn nhân này.
Ông cụ tức tới mức run người, lập tức gọi điện cho Trình Linh.
Điện thoại nhanh chóng được nối máy.
“Ông nội, sao thế ạ?” Trình Linh vừa mới họp xong, giọng nói có hơi mệt mỏi.
Ông cụ mắng chửi anh một trận.
“Ông giao Hiểu Hiểu cho cháu, cháu làm gì vậy, mỗi sáng con bé phải thức dậy lúc sáu giờ, mất một tiếng rưỡi để đi làm, cháu muốn con bé mệt chết hả? Bảo con bé vào Bích Thủy Loan ở, ngay và lập tức!”
Đương nhiên chuyện này không phải do Tô Hiểu nói cho ông biết, thông qua cuộc nói chuyện vừa nãy, ông cụ đã đoán ra được Tô Hiểu vẫn còn ở ký túc xá.
Ông cụ tắt máy, cục tức kia mới được trút ra.
Trình Linh cầm điện thoại, nhíu chặt mày.
Bích Thủy Loan không phải là biệt thự ở Thanh Thủy Uyển, phần lớn thời gian anh đều ở đó, Tô Hiểu qua ở thì ít nhiều gì cũng không được tiện lắm.
Nhưng nghĩ đến cô nhóc mấy ngày trước ôm bụng dựa vào tường, đau tới nỗi gương mặt xinh đẹp nhăn lại, anh bất lực thở dài, lập tức gửi tin nhắn cho Tô Hiểu.
[Trình: Hiểu Hiểu, tối nay tôi bảo tài xế theo cô về trường, cô dọn dẹp hành lý dọn đến Bích Thủy Loan ở đi.]
Lúc đó Tô Hiểu đang bận xếp hàng ở phòng in để chờ in tài liệu, khi nhìn thấy tin nhắn này, cô giật mình suýt thì vứt điện thoại.
Tuy rằng cô thật sự rất mệt nhưng thích nghi một chút là được, chỉ hai tháng mà thôi, chờ đến khi đã ổn định, cô thuê một căn nhà ở gần ga tàu điện ngầm cũng được.
Quan trọng hơn là cô không muốn có quá nhiều quan hệ với Trình Linh, sau khi biết Trình Linh là tổng giám đốc Hoa An, từ niềm hưng phấn và kích động lúc đầu, cô đã dần trở nên bình tĩnh.
Thoả thuận vẫn còn một năm nữa mới hết hạn, sau khi hết hạn, bọn họ sẽ chẳng là gì của nhau cả, nếu như bị người ta biết quan hệ giữa cô và Trình Linh, hiện giờ nở mày nở mặt bao nhiêu, tương lai sẽ thê thảm bấy nhiêu. Hơn nữa, sau này một khi Trình Linh thật sự kết hôn, cô sẽ trở thành cái gai trong mắt phu nhân tương lai của tổng giám đốc Trình.
Cho nên cô quyết định có thể không có giao tiếp gì với Trình Linh thì sẽ không giao tiếp, có thể tránh thì tránh.
Tô Hiểu từ chối.
[Tô Hiểu: Cảm ơn tổng giám đốc Trình, không cần đâu.]
Tin nhắn của Trình Linh gửi đến ngay, anh không nhiều lời.
[Trình: Ý của ông nội.]
Trong một năm Trình Linh và Tô Hiểu quen biết, anh coi như cũng hiểu đôi chút về cô, không nói đến những thứ khác, cô thật sự không có suy nghĩ gì với anh cả, trên thực tế còn muốn trốn tránh hơn cả anh.
Ông nội thích cô cũng không phải không có lý do, cô là một cô gái rất chân thành, kiên định, cố gắng và cầu tiến.
Tô Hiểu nhìn thấy câu này thì im lặng.
Nếu là ý của ông cụ, vậy chuyện này không dễ giải quyết. Nếu như không đồng ý, ông sẽ quấy rối Trình Linh không ngừng.
Cùng lắm thì qua đó ở, dù gì không làm phiền lẫn nhau là được, hai tháng thôi mà.
[Tô Hiểu: Được thôi, gây thêm phiền phức cho anh rồi, nếu không tiện thì cứ nói thẳng nhé.]
Trình Linh nhướng mày, trả lời tin nhắn: [Ừ.]
Tối hôm đó, Tô Hiểu chuẩn bị vài bộ quần áo rồi đến căn hộ chung cư ở Bích Thủy Loan.
Trình Linh gửi tin nói cho cô biết mình phải tăng ca, còn gửi mật khẩu nhà cho cô để cô tự đi vào.
Căn nhà rất lớn, mấy trăm mét vuông, Tô Hiểu chọn phòng ngủ phụ cách xa phòng ngủ chính. Căn phòng phụ này sát cửa sổ, có một cửa sổ lồi, buổi tối có thể ngồi bên trên ngắm nhìn xe cộ qua lại, ánh sáng rực rỡ bên dưới, cảnh sắc không tệ.
Phòng ngủ chính của Trình Linh là một căn phòng lớn, có nhà vệ sinh và phòng sách, khi đóng cửa lại chắc sẽ không ảnh hưởng đến anh.
Mấy hôm nay cô quá mệt mỏi, tắm xong thì tắt đèn đi ngủ.
Mười giờ hơn, cô mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng động khi Trình Linh về, nhưng cô không nhúc nhích, vẫn cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình, không làm phiền người ta.
Sáng hôm sau, sau khi ngủ một giấc đến bảy giờ, Tô Hiểu bước ra phòng khách, Trình Linh đã ngồi đó chờ cô, trước mặt anh có đặt hai phần đồ ăn sáng.
“Chào buổi sáng tổng giám đốc Trình, anh mua đồ ăn sáng nhanh vậy à?” Cô nhìn ngó xung quanh, phát hiện trong nhà cũng không có người giúp việc.
Trình Linh mặc đồ thể thao, trán vẫn còn mồ hôi, xem ra anh vừa mới vận động.
“Tôi tự nấu, mau ăn đi.” Giọng điệu của anh dịu dàng.
Tô Hiểu ngạc nhiên, vội vàng ngồi xuống ăn sáng. Trình Linh làm một cái bánh hamburger cho cô, ngay cả sữa bò cũng đã rót cho cô, bữa ăn sáng theo phong cách Mỹ điển hình, xem ra lúc Trình Linh đi học ở nước ngoài đều tự mình nấu bữa sáng.
Người đàn ông toàn năng!
“Cảm ơn anh.” Tô Hiểu ngại ngùng, còn phải để Trình Linh chăm sóc cho cô.
Trình Linh gật đầu, không nói gì, ăn xong thì anh trở về phòng ngủ chính. Một lúc sau, anh tắm rửa thay đồ rồi bước ra, nhìn về phía Tô Hiểu.
“Xong chưa, cùng đến công ty chứ?”
Tô Hiểu đang thay giày, nghe thấy câu này thì ngẩng đầu nhìn anh.
Trình Linh mặc vest đen, tay xách túi laptop, đi tới thay giày.
Một hơi thở mát lạnh dễ ngửi đến gần cô, thân hình cao to che phủ.
Tô Hiểu lặng lẽ lùi sang bên cạnh tủ giày: “Cùng đi à? Bị người ta nhìn thấy thì không hay đâu!”
Trình Linh thay giày xong, đứng thẳng người, ánh mắt trong trẻo nhìn cô, cô gái xinh đẹp, gò má phiếm hồng, đứng gần như vậy nhưng làn da búng ra sữa của cô không chút tì vết, cả người tỏa ra hơi thở tràn đầy sức sống.
Từ nhỏ đến lớn anh đã được quá nhiều cô gái xinh đẹp theo đuổi, tới nỗi anh đã miễn dịch với những cô gái xinh đẹp.
Nhưng Tô Hiểu trước mắt có vẻ ngoài đặc biệt xinh xắn, trong sáng, người đẹp tự nhiên, cũng chẳng trách Lộ Vân nhìn trúng cô ngay.
Tô Hiểu kiêng dè điều gì, trong lòng anh biết rõ, anh chỉ chậm rãi gật đầu, cũng không kiên trì nữa.
Tô Hiểu cười với anh, xoay người ra cửa, vội vàng chạy đến cửa thang máy nhấn nút, hy vọng thang máy nhanh đến để cô xuống trước.
Kết quả thang máy không hợp tác, Trình Linh bước tới bên cạnh cô mà thang máy vẫn chưa tới, cô quay sang nở nụ cười ngượng ngùng với Trình Linh.
Trình Linh khẽ cười, anh nhìn ra được suy nghĩ của cô.
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, hai người cùng bước vào, bởi vì họ ở tầng cao nhất, hơn nữa vẫn còn rất sớm nên trong thang máy không có ai.
Trình Linh đứng chính giữa, vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại, Tô Hiểu nín thở đứng bên cạnh anh. Thang máy xuống tới tầng một, cô ôm túi xách chạy như bay qua người anh.
Trình Linh không kịp đề phòng, ngẩng đầu nhìn bóng lưng nhanh nhẹn của cô rồi bật cười.
Đoạn đường này Tô Hiểu gần như chạy sang tòa nhà đối diện, đang trong giờ cao điểm nên người đông như kiến.
Cô quẹt thẻ vào cửa, đi tới thang máy thì gặp được Giang Long. Giang Long ôm một chồng tài liệu, trông thấy cô thì rất ngạc nhiên.
“Ấy, Tô Hiểu, sớm vậy sao?”
“Chào đàn anh!”
Tô Hiểu vừa mới chạy xong, má đỏ bừng, lại buộc tóc đuôi ngựa cao, cô mặc áo sơ mi trắng và quần jeans ôm sát người khiến thân hình cô trông cao ráo, xinh đẹp đến phát sáng.
Cô đứng ở đó bỗng chốc thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Giang Long quan tâm: “Trường tụi em cách đây xa lắm phải không?”
“Vâng ạ, vừa hay chị họ của em ở gần đây nên em ở chỗ chị ấy.” Tô Hiểu chỉ đành lấy người chị họ bịa đặt ra đỡ đạn.
“Ồ, chẳng trách, anh đang thắc mắc sao em lại đến sớm như vậy.”
Giang Long đang nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người cao ráo sải bước đi tới, anh ta vội vàng nghiêm túc, kính cẩn chào.
“Tổng giám đốc Trình!”
“Chào tổng giám đốc Trình!”
Tất cả mọi người đều cung kính chào anh.
Tô Hiểu quay sang, đối diện với ánh mắt của Trình Linh.
Trình Linh gật đầu với mọi người, lại liếc nhìn Giang Long, cuối cùng nhìn Tô Hiểu, anh không nói gì.
Anh đã thành “chị họ” rồi.
Châu Minh đi sau anh, nở nụ cười với Tô Hiểu, nụ cười có ẩn ý sâu xa.
Tô Hiểu ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu không dám lên tiếng.
Không phải xe anh lái xuống hầm, rồi đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc lên trên ư?
Cô đang suy nghĩ thì nghe thấy Trình Linh gọi điện thoại nói chuyện với người ta.
“Xe tôi có chút vấn đề, tôi bảo tài xế lái đến cửa hàng 4S, anh chú ý kết nối chút.”
Hiện giờ đang là giờ cao điểm đi làm, thang máy kẹt cứng ngắc, thang máy chuyên dụng của Trình Linh vang lên một tiếng “ting”, anh và Châu Minh bước vào trước, khi nhìn ra bên ngoài thấy nhiều người như vậy, anh lạnh lùng nói.
“Vào một ít người đi, lên trước.”
Thế là đồng nghiệp gần nhất lần lượt vào thang máy.
Tô Hiểu bị Giang Long kéo vào, Giang Long nhìn cô gái ngốc nghếch cúi đầu không lên tiếng nên tiện tay kéo cô theo.
Trình Linh nhìn bàn tay Giang Long kéo Tô Hiểu, Tô Hiểu để ý đến ánh mắt của Trình Linh, cô ngượng ngùng nói “cảm ơn” với Giang Long, sau đó âm thầm đứng sang một bên, hạ thấp sự tồn tại của mình.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Tô Hiểu muốn nhấn tầng lầu theo bản năng, kết quả tay cô bị Giang Long kịp thời giữ lại.
Châu Minh đứng bên cạnh cửa thang máy, anh ta hơi lạnh lùng nhìn Giang Long.
Giang Long cho rằng Châu Minh đang trách Tô Hiểu không hiểu chuyện, anh ta nói nhỏ.
“Hiểu Hiểu là sinh viên thực tập, mới đến, xin anh lượng thứ.”
Giang Long phát hiện mình nói xong câu này, sắc mặt Châu Minh càng khó coi hơn.
Tô Hiểu nhanh chóng hiểu ra mọi người đều ăn ý không nhấn tầng lầu là đợi Trình Linh đi lên trước, rồi mình mới đi xuống.
Cô thầm mắng mình một câu, muốn giấu bàn tay không yên phận kia đi, đánh nó mấy cái. Cuối cùng thật sự không có chỗ nào, cô chỉ đành tiếp tục cầm chặt quai túi xách.
Cô cúi đầu, hệt như học sinh tiểu học phạm lỗi.
Trình Linh đứng cạnh cô, nhìn rõ động tác của cô, anh khẽ cười.
Thang máy đầy người, không gian chật chội, tiếng cười khẽ của Trình Linh lọt vào tai của mọi người.
Nhân viên của Hoa An đều biết tổng giám đốc trẻ tuổi này rất nghiêm túc, phong cách cũng rất sắc lạnh, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy tiếng anh cười.
Tô Hiểu biết anh đang cười mình, cô nhắm mắt, không muốn lên tiếng.
Thang máy từ từ đi lên, Châu Minh thì cầm iPad bắt đầu báo cáo công việc hôm nay với Trình Linh.
Nói được một nửa, bỗng nhiên điện thoại Châu Minh reo lên, anh ta nhìn thấy tên hiển thị bên trên thì giật mình toát mồ hôi lạnh, vội vàng nghe máy.
“Chào chủ tịch ạ!”
Chủ tịch của tập đoàn Hoa An chính là ông nội Trình.
Tô Hiểu và Trình Linh cùng nhìn anh ta.
Châu Minh vô cùng căng thẳng nghe máy, không biết ông cụ nói gì trong điện thoại, Châu Minh ngượng ngùng nhìn Trình Linh rồi lại nhìn Tô Hiểu.
“Vâng, tôi biết rồi, tổng giám đốc Trình sắp xếp như vậy ạ. Vâng... Phải ạ, cô ấy rất tốt.”
Tô Hiểu vừa nghe đã biết có liên quan tới mình, trái tim cô bỗng đập thình thịch, mặt cũng nóng lên.
“Tổng giám đốc Trình, chủ tịch bảo anh nghe điện thoại.” Châu Minh đưa máy cho Trình Linh rồi vội vàng dè dặt nói thêm một câu.
“Chủ tịch nói vừa rồi gọi cho anh nhưng anh không nghe.”
Sắc mặt Trình Linh bỗng thay đổi, lập tức nghe máy: “Ông nội.”
Sau đó trong điện thoại lại truyền đến một trận mắng chửi, Trình Linh nhức đầu đưa điện thoại ra xa.
Tất cả mọi người trong thang máy đều nín thở.
Ai cũng biết tính cách của chủ tịch rất tệ, tuyệt đối không thể không nghe máy của ông, không thể không trả lời tin nhắn của ông.
Xem ra ngay cả tổng giám đốc Trình cũng khó thoát kiếp nạn này.
Trình Linh liên tục gật đầu: “Cháu biết rồi, ông nội yên tâm. Vâng, được ạ.”
Sau khi cúp máy, anh thở dài.
Trong nháy mắt lại một tiếng chuông điện thoại vang lên rất đột ngột.
Trình Linh và Châu Minh cùng lúc nhìn sang Tô Hiểu, chợt có dự cảm chẳng lành.
Tô Hiểu lấy điện thoại ra, khi nhìn số hiển thị bên trên, cô hít một ngụm khí lạnh.
Cô im lặng ba giây!
“Tút” một tiếng, cô tắt máy ngay tại chỗ!
Trình Linh: “...”
Châu Minh: “...”
Không ngờ còn có người sống dám cúp máy của ông cụ!
Hai người trao đổi ánh mắt sâu xa, không ai lên tiếng.
Giang Long ở bên cạnh nhìn sắc mặt căng thẳng của Tô Hiểu: “Ông nội em à?”
Hiển thị cuộc gọi đến là hai chữ “Ông nội”.
Tô Hiểu chột dạ nhìn anh ta, hoảng loạn nhét điện thoại vào túi: “Đúng vậy.”
“Sao không nghe?”
“Ông nội em, ông ấy... quá ồn ào.”
Trình Linh toát mồ hôi, đúng là rất ồn ào nhưng không ai dám nói ra.
Vừa đến tầng cao nhất, Trình Linh dẫn theo Châu Minh đi ra.
Lúc này Tô Hiểu mới thở phào nhẹ nhõm.
Hậu quả của việc kết hôn bí mật chính là gặp hoàn cảnh túng quẫn mọi lúc mọi nơi.
Một tuần liên tiếp, Tô Hiểu đều ăn bữa sáng do chính tay Trình Linh nấu, thậm chí còn có một ngày bởi vì cô dậy muộn, suýt làm trễ giờ của Trình Linh.
Tô Hiểu áy náy trong lòng, cô nghĩ cũng không thể chiếm hời mãi được, phải báo đáp lại. Cho nên buổi tối hôm thứ Tư của tuần thực tập thứ hai, cô tan làm sớm rồi đến siêu thị gần đó mua thức ăn tươi ngon về chung cư, bắt đầu bật bếp nấu ăn.
Cô là đứa trẻ được nuôi nấng trong gia đình nghèo khó, nấu ăn là kỹ năng cơ bản.
Khoảng bảy giờ tối, Tô Hiểu nấu một bàn thức ăn, trọng lượng không nhiều nhưng đa dạng.
Một tuần này, hai người gần như ăn chung ở chung, quan hệ cũng trở nên hòa thuận không ít.
Cô đã nghe ngóng ở chỗ Châu Minh, lịch trình hôm nay của Trình Linh không quá kín.
Cô ngồi bên bàn ăn, bắt đầu gửi tin nhắn cho Trình Linh.
[Tô Hiểu: Khi nào anh tan làm?]
Khoảng mười mấy phút sau Trình Linh mới trả lời.
[Trình: Còn một lúc nữa, sao vậy? Có việc gì à?]
Tô Hiểu nhìn thấy tin nhắn này, suy nghĩ một lúc.
[Tô Hiểu: Không có gì, chỉ là tôi nấu một ít đồ ăn, nếu anh không tăng ca thì chờ anh về ăn chung.]
Trình Linh đang ký tên lên tài liệu, lúc điện thoại vang lên, anh liếc nhìn một cái, anh muốn trả lời một câu theo bản năng, cô tự ăn đi, nhưng bỗng dưng lại chần chừ.
[Trình: Chờ tôi nửa tiếng.]
Tô Hiểu thấy anh trả lời, cô mỉm cười, cũng may trong nhà có lồng kim loại giữ nhiệt, cô ụp lên, vừa nghịch điện thoại vừa chờ Trình Linh về.