Đầu Đề Ẩn Hôn - Hi Vân

Chương 28

Kết quả chờ tận một tiếng đồng hồ, khi thức ăn sắp nguội, Tô Hiểu thở dài bất lực, cũng không gửi tin hỏi Trình Linh sao chưa về nữa.

Chắc chắn là anh có việc bận rồi.

May thay Tô Hiểu cũng không để trong lòng, tự mình ăn no bụng trước.

Cô đang dọn dẹp chén đũa thì Từ Manh gửi tin tới, gọi cô cùng chơi game trên điện thoại. Trước kia Tô Hiểu sẽ không lãng phí thời gian vào thứ trò chơi tẻ nhạt này, hiện giờ việc thực tập đã bước vào quỹ đạo, đang nghỉ hè nên ở trường cũng không có việc gì, cô cũng không cần đi làm kiếm sống như trước kia, cho nên đã chơi chung với cô ấy một lúc.

Trình Linh đang gặp một khách hàng, khách hàng hẹn đột xuất, sau khi bàn bạc xong hợp đồng thì cùng đi ăn cơm. Lúc này Trình Linh mới nhớ đến chuyện Tô Hiểu chờ mình về ăn cơm, anh lấy điện thoại gửi tin, nhưng nhìn thấy Tô Hiểu rất lâu không có phản hồi nên anh cũng không để trong lòng.

Đến mười giờ tối bận việc xong, anh phát hiện Tô Hiểu đã ngủ trên sofa từ lúc nào, mà bàn ăn bên cạnh có để năm sáu cái dĩa, còn có thức ăn chưa ăn hết.

Trong lòng Trình Linh bỗng có thứ gì đó đụng vào.

Một cảm giác áy náy dâng lên.

Anh đích thân dọn dẹp chén đũa, Tô Hiểu đã dụi mắt tỉnh dậy.

“Tổng giám đốc Trình, anh về rồi à.” Tô Hiểu đứng lên quá vội, suýt thì té ngã, Trình Linh giơ tay giữ lấy cánh tay cô theo bản năng, đỡ cô đứng vững.

Cánh tay của Tô Hiểu rất mềm mại, khung xương rất nhỏ.

Hóa ra cô nhóc nhìn gầy yếu này thật ra rất chắc thịt.

Nhiệt độ nóng bỏng bỗng chốc ập đến, rồi nhanh chóng rút ra.

“Xin lỗi Hiểu Hiểu, tôi có khách hàng đột xuất...”

Trình Linh muốn giải thích, Tô Hiểu mỉm cười cắt ngang lời anh: “Tôi biết, anh sẽ không vô duyên vô cớ không về nhà, chắc chắn là có việc bận, lần sau có cơ hội sẽ cho anh nếm thử tay nghề của tôi.”

Trình Linh ngây người, một cảm xúc khó tả tràn lên tim.

Cảm giác được tin tưởng này rất tốt, không cần phải giải thích quá nhiều.

Nhưng anh tận mắt nhìn thấy bạn gái của người khác làm nũng, hờn dỗi như thế nào.

Tô Hiểu nhìn bàn ăn được dọn sạch sẽ thì cũng không nói gì, chỉ nói lời cảm ơn, sau đó vẫy tay với anh: “Tôi đi nghỉ trước đây.”

Vừa rồi chơi game đau hết cả mắt, không ngờ đã ngủ thiếp đi, Tô Hiểu về đến phòng ngủ tắm rửa rồi ngủ tiếp.

Trình Linh xoa thái dương, quay về phòng mình.

Chiều hôm sau, anh đột nhiên tò mò muốn nhìn bảng lịch trình, sau đó gửi tin cho Tô Hiểu.

[Trình: Hôm nay tôi rảnh, cùng ăn cơm chứ? Nếm thử tay nghề của cô?]

Tô Hiểu nhìn một cái, tâm trạng rất phức tạp nhưng vẫn đồng ý.

[Tô Hiểu: Được chứ, có lẽ đến sáu giờ tôi mới tan làm, anh không vội nhỉ?]

[Trình: Không vội, đợi cô tan làm chung.]

Tô Hiểu chỉ đọc chứ không trả lời, bận rộn sửa PPT cho trưởng phòng nhân sự, ngày mai phải báo cáo giữa năm rồi, cô phải sửa nhanh mới được. Hôm nay đồng nghiệp trong văn phòng đều rất bận, chuẩn bị lần cuối cho báo cáo ngày mai.

Hơn bốn giờ chiều, Tô Hiểu gửi bản thảo đã sửa xong cho trưởng phòng nhân sự, lúc này giám đốc bộ phận nhân sự là Hứa Khả đi vào, trong tay cô ấy cầm một tập tài liệu, liếc nhìn thấy mọi người đều đang bận, thế là ánh mắt rơi vào người Tô Hiểu.

“Tô Hiểu, cô đưa tài liệu này đến phòng làm việc của tổng giám đốc Trình, tìm trợ lý Châu, hỏi anh ấy xem có thể nhanh chóng đưa tổng giám đốc Trình ký tên hay không, thứ Hai tuần sau chúng ta cần.”

Thông thường mọi người đều sẽ giành giật để được đến phòng tổng giám đốc đóng dấu, trong hai tuần Tô Hiểu làm ở đây cũng coi như hiểu rõ được suy nghĩ của những cô gái văn phòng này.

Bên dưới rảnh rỗi sẽ tơ tưởng đến tổng giám đốc, đặc biệt còn là tổng giám đốc nhiều tiền đẹp trai như vậy. Nhóm nhân viên nữ này hăng hái muốn lộ mặt trước mặt Trình Linh.

Nhưng kiểm tra đánh giá giữa năm sắp đến gần, không ai dám gây rắc rối gì, nên mới không ai tranh giành công việc này.

Tô Hiểu nhận tài liệu, đi vào thang máy, bên trong vẫn còn mấy đồng nghiệp, nhìn dáng vẻ của họ đều là muốn lên tầng cao nhất để ký tên.

Đến tầng chín mươi chín, bốn năm đồng nghiệp cùng bước ra, đi thẳng đến phòng tổng giám đốc.

Tầng cao nhất là khu vực làm việc riêng của tổng giám đốc, bởi vì không có bộ phận nào khác, cho nên thiết kế của nơi này rất thoáng đãng, trong đại sảnh còn có một phòng cà phê đón khách, sofa bên kia có người đang ngồi.

Tô Hiểu đi sau nhóm người, lập tức nhìn thấy Trình Linh. Chắc anh đang bàn chuyện với khách hàng.

Trình Linh nhìn thấy có rất nhiều người đi đến đây bèn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Tô Hiểu cũng có mặt, anh hơi ngạc nhiên.

Nhóm đồng nghiệp thấy Trình Linh đang bàn bạc với khách hàng thì cũng không dám chào hỏi.

Tô Hiểu giữ nụ cười máy móc, cô quan sát, đến gần mới phát hiện có một người phụ nữ ngồi đối diện Trình Linh, người phụ nữ kia mặc váy dài bó sát màu trắng, tóc dài xõa bên hông, nghe giọng nói cũng rất dịu dàng ngọt ngào. Mặc dù trái phải đều có trợ lý của đôi bên, nhưng nhìn ra được Trình Linh và người phụ nữ này là nhân vật chính.

Không biết tại sao sau khi Trình Linh nhìn thấy Tô Hiểu xuất hiện ở đây, vẻ mặt anh có hơi mất tự nhiên.

Đặc biệt là khi tiểu thư của tập đoàn Chấn Hoa mỉm cười nói một câu.

“Tổng giám đốc Trình, không còn sớm nữa, tôi hiếm khi đến thành phố S một chuyến, tổng giám đốc Trình có thể làm trọn chức trách của chủ nhà, mời tôi ăn một bữa không?”

Nụ cười của Trình Linh có hơi cứng ngắc.

Anh nhìn Tô Hiểu theo bản năng.

Giày cao gót cộp cộp đi tới bên cạnh anh, ngay cả nhìn cũng không nhìn anh.

Vẻ mặt của Tô Hiểu không chút gợn sóng, nhưng trong lòng vẫn hơi ngạc nhiên.

Nghe giọng điệu của người phụ nữ này, hình như hai người rất thân?

Cục cưng, quen biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh nói cười vui vẻ với một người phụ nữ, xem ra cô có hy vọng khôi phục cuộc sống độc thân rồi.

Phòng tổng giám đốc ở bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc là văn phòng mở.

Phòng tổng giám đốc có sáu vị trí, ngoại trừ Châu Minh đang ở bên cạnh Trình Linh bàn bạc, những người khác đều đang vùi đầu làm việc.

Trông thấy nhiều người đến tìm Trình Linh ký tên như vậy, một trợ lý nữ trong số đó lạnh lùng ngẩng đầu lên.

“Đều để ở đây hết đi.”

Những người khác làm theo.

Tô Hiểu là người cuối cùng đi tới, nhớ đến lời dặn dò của giám đốc, cô lên tiếng.

“Xin chào, đây là tài liệu quan trọng của bộ phận đào tạo chúng tôi, có thể nộp cho tổng giám đốc Trình ký tên sớm được không, thứ Hai tuần sau có lẽ chúng tôi sẽ dùng đến.”

Trợ lý nữ nghe vậy thì chau mày, nói một cách không vui.

“Đưa đến phòng tổng giám đốc rồi thì làm gì có tài liệu nào không quan trọng? Nếu đã vội, tại sao bây giờ mới đưa đến? Chuyện của bộ phận mình thì phải để tâm, không lẽ muốn tổng giám đốc Trình chạy theo tiết tấu của mấy người?”

Tô Hiểu nghe vậy thì hơi ngại ngùng.

Mấy đồng nghiệp đi chung đang đứng bên cạnh trưng bộ mặt hóng chuyện quan sát Tô Hiểu.

“Trợ lý Tưởng, nhìn là biết cô ấy là sinh viên thực tập, không có kinh nghiệm, cô đừng tức giận.” Một đồng nghiệp nam tốt bụng nói giúp Tô Hiểu.

Tưởng Dao vẫn là nét mặt đó: “Tôi không giận, nhưng họ bắt buộc phải hiểu quy định này.”

“Xin lỗi, tôi biết rồi.” Trong lòng Tô Hiểu thầm nghĩ chỉ đành lát nữa gửi tin nhắn cho Châu Minh vậy.

Kết quả Châu Minh nghe thấy động tĩnh bên này đã đứng dậy và đi tới.

“Chuyện gì vậy?”

Anh ta nhìn Tô Hiểu.

Tưởng Dao đối diện với Châu Minh, cuối cùng biểu cảm đã hơi dịu lại: “Không có gì, đều đến tìm tổng giám đốc Trình ký tên cả.”

Nhưng Châu Minh không quan tâm cô ta, mà nhìn sang Tô Hiểu, hỏi một câu.

Tô Hiểu chỉ đành liều mạng nói lại một lần lời của giám đốc bộ phận đào tạo dặn dò.

Châu Minh gật đầu, cầm tài liệu của Tô Hiểu lên, đi thẳng đến tìm Trình Linh.

Đám người: “...”

Tưởng Dao xấu mặt, nhìn Tô Hiểu chằm chằm, cuối cùng nhìn sang phía Trình Linh, hậm hực nói.

“Mau đến chỗ tổng giám đốc Trình lấy đi, đừng để anh ấy tìm cô.”

Tô Hiểu hít sâu, vội vàng đi về phía sảnh cà phê.

Châu Minh khom người đưa bút cho Trình Linh, mở tài liệu ra, nói nhỏ một câu, Trình Linh đọc nhanh.

Tô Hiểu đứng ở bên cạnh, quan sát người phụ nữ đối diện.

Gương mặt tinh tế, lớp trang điểm đậm, tác phong đại tiểu thư giàu có Hong Kong điển hình, bên cạnh còn để một chiếc túi Hermès hiếm có, cho dù là dáng ngồi hay biểu cảm đều rất đúng mực, nhã nhặn.

Có lẽ cô ta để ý thấy có người đang nhìn mình, Lục Tịnh Lan chậm rãi ngước mắt lên, trông thấy là một cô gái có vẻ ngoài vô cùng trong sáng, ngọt ngào kiểu hoa khôi trường, cô ta còn nở nụ cười rất dịu dàng.

Tô Hiểu cũng mỉm cười đáp lại.

Trình Linh xem xong tài liệu rồi ký tên, ngẩng đầu thì nhìn thấy Tô Hiểu.

Anh đưa tài liệu sang, Tô Hiểu lập tức nở nụ cười máy móc, nhận lấy.

“Cảm ơn tổng giám đốc Trình.”

Theo bản năng, Trình Linh muốn nói gì đó, kết quả người ta đã cầm tài liệu, rời đi không thèm ngoảnh đầu lại.

Trình Linh: “...”

Châu Minh thầm nghĩ lẽ nào cô vợ nhỏ của tổng giám đốc tức giận rồi?

Dù sao người trong giới đều biết đại tiểu thư nhà họ Lục này thích tổng giám đốc Trình.

Tập đoàn Chấn Hoa đóng chiếm Hoa Nam nhiều năm, Lục Tịnh Lan là con gái duy nhất của tổng giám đốc Lục, hiện giờ tuổi còn trẻ nhưng đã nhậm chức giám đốc điều hành công ty, cũng là người thừa kế trăm tỷ nổi tiếng trong giới.

Tập đoàn Chấn Hoa không chỉ ám chỉ một lần muốn liên hôn với nhà họ Trình, nhưng ông cụ đều không quan tâm người ta.

Nhưng chuyện hôn nhân giữa tiểu thư nhà họ Lục và Trình Linh lại được vô số người trong giới coi trọng, dù sao Lục Tịnh Lan là số ít tiểu thư danh giá có thể sánh vai với Trình Linh.

Anh ta không biết rằng Tô Hiểu căn bản không rõ tiểu thư nhà họ Lục là ai, càng không quan tâm mối quan hệ giữa người ta và Trình Linh.

Cô vừa mới nhìn thấy Trình Linh hơi ngượng ngùng, chắc là đã hẹn ăn cơm với cô nhưng lại cho cô leo cây, nên anh ngại ngùng.

Vậy nên cô đến thang máy, lập tức gửi tin nhắn cho Trình Linh.

[Tô Hiểu: Tổng giám đốc Trình, đúng lúc tối nay tôi phải tăng ca, anh đi ăn với khách hàng xinh đẹp đi. Mỉm cười.bqb.]

Trình Linh không trả lời, bởi vì điện thoại anh không ở bên người.

“Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?” Anh hỏi Lục Tịnh Lan.

Lục Tịnh Lan thấy công việc đã bàn bạc xong, hơi chu môi, giọng điệu làm nũng.

“Nói đến tổng giám đốc Trình phải làm trọn chức trách của chủ nhà mời tôi ăn cơm đó.”

Trình Linh bật cười, ngón tay gõ nhẹ trên đầu gối.

“Xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn. Như vậy đi, tôi bảo trợ lý đi dạo thành phố S với cô?”

Đáy mắt Lục Tịnh Lan lóe lên tia thất vọng, nhưng cô ta không biểu hiện ra.

“Ồ, vậy thôi đi, tôi cũng không phải lần đầu tiên đến đây. Tổng giám đốc Trình là muốn đi hẹn hò với bạn gái à?”

Trình Linh cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói sang chuyện khác.

Lục Tịnh Lan khó chịu trong lòng.

Sau đó Trình Linh có một cuộc họp, bận xong thì gần sáu giờ, đang chuẩn bị hỏi khi nào Tô Hiểu tan làm. Anh cầm điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn kia, mày nhíu chặt.

Anh lập tức gọi điện cho Tô Hiểu.

Tô Hiểu đang thương lượng với mấy chị gái trong văn phòng là lát nữa đi đến quán lẩu đối diện ăn, nhìn thấy điện thoại của Trình Linh thì cả người run lên.

Cô vội vàng chạy ra cầu thang nghe máy, che miệng nói nhỏ.

“Tổng giám đốc Trình, sao thế?”

“Tôi đã tan làm rồi, cùng về ăn cơm chứ?”

Tô Hiểu ngây người.

“Anh không tiếp khách hàng nữ à?”

Câu nói này khiến Trình Linh chợt thấy hơi bực dọc, anh đường đường là tổng giám đốc công ty Internet hàng đầu đã lên sàn chứng khoán, còn cần phải đi ăn cơm cùng khách hàng nữ sao?

“Không cần, cô muốn cho tôi leo cây à?”

Tô Hiểu nghe ra được giọng điệu không vui của Trình Linh, thầm nghĩ anh từ chối khách hàng nữ, tỏ ý muốn ăn cơm cô nấu, cô không có lý nào từ chối cả.

“Được rồi, tôi xuống lầu ngay.”

“Tôi chờ cô dưới hầm để xe.” Trong lòng Trình Linh đã dễ chịu hơn.

Tô Hiểu vừa quay lại đã nói xin lỗi các chị gái kia.

“Xin lỗi nha, em có việc phải về nhà một chuyến, lần sau hẹn nhé, xin lỗi mọi người.”

Một chị gái trong đó dò xét: “Hiểu Hiểu, vừa rồi là bạn trai gọi điện à? Chị nói em biết, em làm vậy là không được, em không thể nào gọi thì đến, đuổi thì đi như thế, người đàn ông như vậy sẽ bắt nạt em đó. Em phải chảnh một chút, nghe chị đi, tối nay hãy cho anh ta leo cây!”

Tô Hiểu mỉm cười xua tay: “Không phải bạn trai ạ, em xin lỗi nha.”

Nếu là đàn ông, cô tuyệt đối sẽ đá anh ta, nhưng vấn đề là không phải, đó là ông chủ, cô còn trông mong vào anh để có cơm ăn đó!

Tô Hiểu đeo túi xách, trưng ra biểu cảm áy náy, vội vàng chuồn mất.

Đến dưới hầm để xe, cô giống như tên trộm, nhìn trái nhìn phải rất lâu, khi xác định không ai phát hiện ra mình, cô mới lao lên xe Cayenne của Trình Linh, nhanh chóng mở cửa ra, chui tọt vào trong.

Trình Linh nhìn dáng vẻ chột dạ của cô, khóe môi hơi mím lại.

“Lái xe đi.” Anh nói với tài xế.

Cayenne từ từ lái đến Bích Thủy Loan, đang định xuống hầm thì Tô Hiểu vội vàng kêu dừng.

“Chờ chút, tôi đến siêu thị mua rau!” Tô Hiểu quay sang hỏi Trình Linh: “Tổng giám đốc Trình, anh thích ăn gì?”

Trình Linh nghe cách cô xưng hô với mình thì cảm thấy hơi phiền muộn, tay anh gõ nhẹ lên đầu gối.

“Tôi đi chung với cô?”

“Không được!” Tô Hiểu nghiêm túc từ chối.

“Anh đừng làm liên lụy tôi! Ngoan, chờ tôi về nấu ăn!” Tô Hiểu mở cửa bước ra.

Trình Linh và Châu Minh ngồi trong xe nhìn nhau cạn lời, cuối cùng Châu Minh không kìm được mà bật cười một tiếng.

“Không phải tôi nhiều chuyện đâu, tổng giám đốc Trình, Hiểu Hiểu là người phụ nữ duy nhất ghét bỏ anh mà tôi đã gặp đó.”

Nửa tiếng sau, Tô Hiểu xách một túi rau về, một túi trong số đó còn có một con cá sống.

Trình Linh nhìn cô nhanh chóng xách cá sống chạy thẳng vào nhà bếp, thân hình nhỏ bé, bàn tay cầm dao thái rau chém xuống, anh lo lắng đi qua.

“Hiểu Hiểu, cô được không vậy?”

“Đương nhiên là được, lúc nhỏ không biết tôi đã bắt bao nhiêu con cá rồi, anh đừng xem thường tôi!” Tô Hiểu ném cá vào trong bồn, buộc tạp dề, bắt đầu nấu ăn.

Trình Linh đứng dựa vào khung cửa, ánh mắt rơi vào sườn mặt của cô.

Đường nét sườn mặt của thiếu nữ mềm mại thanh thoát, gương mặt nhỏ nhắn tinh tế, trong sáng như ngọc.

Có thể nhìn ra được động tác của cô rất thành thục, vừa nhìn đã biết là một cô nhóc ngoan ngoãn đã làm việc từ nhỏ. Một nơi nào đó trong lòng Trình Linh không khỏi trở nên mềm mại.

Anh không kìm được mà cảm thấy hơi đau lòng.

“Lần sau cô đừng như vậy nữa... Cô muốn ăn gì, tôi có thể bảo đầu bếp nấu cho cô.”

Anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, đầu bếp xuất sắc toàn thành phố sẽ tùy ý cho anh chọn.

Tô Hiểu quay đầu nhìn anh, cười tươi: “Anh đừng nhìn như thế, đi làm việc đi, tôi nấu xong sẽ gọi anh.”

Thân hình cao ráo của Trình Linh đứng dựa ở đó, anh mỉm cười gật đầu.

Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, len vào một tia nắng rơi trên người cô, cô giống như một người vợ nhỏ, bóng dáng bận rộn tắm mình trong ánh sáng, đặc biệt mê người.

Anh độc thân quá lâu, bỗng dưng phát hiện ngày tháng như vậy hình như... Cũng không tệ nhỉ?

Bảy giờ rưỡi, Tô Hiểu nấu xong bốn món một canh.

Trình Linh đi ra, ngửi thấy mùi thơm, vị giác của anh bị thu hút.

“Mau ăn thử đi, xem có hợp khẩu vị của anh không!”

Tô Hiểu đích thân múc một chén canh cho anh, Trình Linh nếm thử một miếng, khẩu vị tự nhiên không thêm quá nhiều gia vị, rất tươi ngon.

“Tay nghề của cô rất tốt.”

“Hề hề, cảm ơn đã khen ngợi.”

Một bữa cơm đã kéo gần khoảng cách không ít.

Lúc ăn gần xong, Tô Hiểu tò mò hỏi một câu.

“À, chị gái xinh đẹp hôm nay là ai thế, tôi thấy hình như cô ấy có ý với anh thì phải?”

Trình Linh ngước mắt: “Cô ấy là tiểu thư của tập đoàn Chấn Hoa, lần này đến bàn bạc một dự án hợp tác, tôi và cô ấy từng là bạn học với nhau một năm khi còn ở Mỹ, cho nên coi như quen thuộc.”

Trình Linh không chắc Tô Hiểu có biết những lời đồn trên mạng hay không, anh không muốn giấu cô, lại giải thích thêm: “Nhà họ Lục từng muốn liên hôn với nhà chúng tôi, nhưng ông nội từ chối rồi.”

Trình Linh nói tới đây thì tiếp tục uống canh.

Tô Hiểu gật đầu như đang suy nghĩ gì đó.

Tổng giám đốc bá đạo thì nên kết hợp với thiên kim tiểu thư nhà giàu danh giá.

“Ông nội có hơi ngang ngược, nhưng không sao cả, nếu như anh thích, tôi có thể giúp anh.”

Trình Linh bỗng ngẩng đầu, nheo mắt nhìn cô.

Nói thế nào nhỉ, tốt xấu gì Tô Hiểu cũng là vợ hợp pháp của anh, cô nói vậy khiến anh luôn có cảm giác rất kỳ lạ.

Nhưng Tô Hiểu không thấy thế, giấy đăng ký kết hôn kia đối với cô mà nói chỉ đơn giản là chiếc vỏ nát dùng để lừa gạt ông nội Trình và bà nội cô mà thôi.

Trình Linh im lặng một lúc, phát hiện Tô Hiểu không có phản ứng gì, anh buồn bực nói.

“Tôi không thích cô ấy.”

“Ồ, vậy anh có người mình thích không?” Tô Hiểu giương đôi mắt nhìn anh.

Nếu Trình Linh có người trong lòng, vị trí này của cô bắt buộc phải nhanh chóng nhường chỗ.

Trình Linh nuốt nước canh, nhìn đôi mắt trong sáng của cô: “Không có!”

Tô Hiểu nghe vậy, vẻ mặt nghi ngờ, cô vừa uống canh vừa nhìn Trình Linh bằng ánh mắt hơi kỳ lạ.

Cô ấy à, là vì nguyên nhân gia đình nên không có ảo tưởng gì về hôn nhân.

Nhưng Trình Linh có một tuổi thơ tươi đẹp, vẻ ngoài khôi ngô, lại có tiền, không có lý do nào lại chống đối việc yêu đương như vậy.

Tạm thời không nói đến chuyện có kết hôn hay không, lẽ nào anh không có nhu cầu sinh lý sao?

Tô Hiểu phát hiện bản thân bắt đầu suy nghĩ lệch lạc, vội vàng lấy lại tinh thần, ép bản thân dẹp bỏ suy nghĩ này.

Thật ra cô cũng không am hiểu gì về chuyện đó, đơn giản là thường ngày Từ Manh hay rót vào đầu cô.

Trình Linh không biết thỏ trắng trong sáng đối diện đang suy nghĩ đến chuyện 18+ trong đầu, anh ăn no rồi chờ Tô Hiểu ăn xong, chuẩn bị dọn dẹp chén đũa.

Sau đó anh nhìn cô, tâm trạng hơi phức tạp.

Tô Hiểu hoàn toàn ngó lơ anh, khiến anh sinh ra nghi ngờ.

Anh im lặng một lúc, rồi lên tiếng.

“Hiểu Hiểu, tôi hỏi cô một vấn đề nhé.”

Bình Luận (0)
Comment