Không biết Tô Hiểu nghĩ ra điều gì, cô cười trộm một mình, rồi nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Trình Linh đang nhìn mình, cô vội vàng ho khụ khụ.
“À, tổng giám đốc Trình, anh muốn hỏi gì?”
Trình Linh nghe cô suốt ngày gọi tổng giám đốc Trình này, tổng giám đốc Trình nọ, không nhịn được mà xoa lông mày.
Bỏ đi.
Cô nhóc này chắc vẫn chưa mở mang đầu óc.
Tô Hiểu thấy sắc mặt của Trình Linh không được tốt, tưởng rằng anh có việc bận.
“Tổng giám đốc Trình, anh đi làm việc đi, tôi tự dọn dẹp được rồi.” Nét cười nơi khóe mắt của cô không hề giảm đi.
Lúc Tô Hiểu cười lên rất đẹp, đôi mắt cong thành hình vầng trăng khuyết, long lanh, trong veo và sáng rõ.
Trình Linh không nói gì, đứng dậy trở về phòng.
Khoảng một tiếng sau, Trình Linh thay bộ đồ thể thao đến phòng tập gym để chạy bộ. Đây là công việc mỗi tối anh bắt buộc phải làm.
Buổi tối Tô Hiểu buồn chán, cũng muốn đi tập gym nên đã mặc đồ thể thao đi vào, lúc vào thì phát hiện mình mặc đồ đôi với Trình Linh.
Không cần nghĩ, chắc chắn là Châu Minh làm.
Tô Hiểu hít một hơi sâu, cô ngượng ngùng, má phiếm hồng.
“Tôi thử được không?” Tô Hiểu chỉ vào máy tập luyện sức mạnh tổng hợp bên cạnh máy chạy bộ.
“Đương nhiên là được.” Trình Linh toát đầy mồ hôi, liếc nhìn bộ quần áo của cô.
Tô Hiểu ngồi lên nhưng không biết cách tập cho lắm.
Trình Linh thấy vậy, lấy khăn lông treo trên cổ xuống lau mồ hôi, bước xuống máy chạy bộ, đi đến giúp cô.
Thân hình của anh cao ráo bao trùm lấy phía sau Tô Hiểu, bỗng dưng mang đến cho người ta một cảm giác áp bức giống như ôm lấy cô từ đằng sau.
Tô Hiểu chưa từng tiếp xúc gần đàn ông như vậy bao giờ, vậy nên cô hơi không thoải mái.
Giọng nói của Trình Linh phập phồng: “Ngồi im đừng nhúc nhích, tôi giúp cô.”
Giọng nói êm tai chui vào tai cô, Tô Hiểu mất tự nhiên, ánh mắt bắt đầu đảo quanh.
Cơ thể nhỏ bé của Tô Hiểu giống như được anh ôm trọn dưới thân, hơi thở của anh phả trên đỉnh đầu của cô. Cô nín thở, không nhúc nhích.
Trình Linh giúp Tô Hiểu điều chỉnh một lúc, cài đặt độ cao phù hợp với cô.
“Xong, được rồi đó.”
Sau đó anh lùi về sau, cảm giác áp bức kia mới biến mất.
Tô Hiểu thầm hít một hơi, quay đầu nhìn Trình Linh một cái.
Trình Linh đi đến cái tủ bên cạnh, một tay mở chai nước ngọt, bắt đầu uống.
Mồ hôi chảy xuống má, ven theo chiếc cổ dài chảy vào trong cổ áo.
Trình Linh mặc đồ thể thao, khôi ngô tuấn tú, tóc con trước trán dính rất nhiều giọt mồ hôi, dính vào làn da của anh, khiến anh mất đi vẻ sắc lạnh không dễ trêu chọc thường ngày.
Gương mặt anh tuấn không chút tì vết hệt như hot boy trường khiến người ta say đắm trong tiểu thuyết.
Tô Hiểu nhìn anh, lặng lẽ cảm thán.
Người đàn ông này thật tuyệt vời!
Máy chạy bộ ở bên hông Tô Hiểu, khi cô tập thì Trình Linh hầu như đều có thể nhìn thấy.
Nhìn trọn đường cong mềm mại xinh đẹp của thiếu nữ.
Trình Linh lặng lẽ di chuyển tầm mắt.
Trong mấy năm trở về nước, anh chìm đắm trong công việc, cơ bản đều một thân một mình.
Ngược lại, từ sau khi Tô Hiểu dọn vào đây ở, hai người cùng nhau ăn cơm, cùng đi làm, vì vậy bầu không khí trong nhà đã trở nên khác biệt, đã có hơi người.
Lúc anh đang suy nghĩ, bỗng nhiên Tô Hiểu kêu lên một tiếng.
“Cô sao vậy?”
Trình Linh vội vàng tắt máy chạy bộ, bước đến bên cạnh cô.
“Cơ bắp chỗ này bị giãn rồi.” Tô Hiểu chỉ vào phía sau cánh tay phải của mình, hốc mắt cô đỏ bừng, đôi mắt ướt át nhìn anh giống hệt như chú nai con. Trong nháy mắt, trái tim của Trình Linh trở nên mềm nhũn.
“Để tôi xem thử.”
Anh đang định kéo quần áo của cô ra kiểm tra vết thương.
Bỗng nhiên Tô Hiểu nghĩ đến gì đó, cô vội vàng đứng dậy: “Không sao, tôi tự xử lý được rồi.”
Kết quả, cô đứng dậy thì đầu đập thẳng vào cằm của Trình Linh.
Trình Linh khẽ rên, ôm lấy cằm mình.
Tô Hiểu vỗ đầu mình, vô cùng hối hận.
“Xin lỗi, xin lỗi... Anh sao rồi?”
Trình Linh xua tay với cô, ý nói mình không sao.
Tô Hiểu hận không thể đâm đầu vào tường.
Sáng hôm sau đi làm, Tô Hiểu vẫn nhìn thấy Trình Linh sờ cằm, vẻ mặt hơi đau đớn, cô lập tức biết cô đụng anh rất đau.
Trình Linh đã thay xong đồ vest màu đen, chào hỏi với cô: “Đi chung không?”
Lần này Tô Hiểu không từ chối anh, cùng anh đi xuống hầm.
Châu Minh đã dẫn tài xế chờ bọn họ ở trong xe.
Châu Minh nhìn thấy hai người lên xe thì hơi ngạc nhiên.
Có điều, Tô Hiểu không có thời gian quan tâm đến sự kỳ lạ của anh ta, sau khi lên xe, cô lấy thuốc mỡ hương cỏ mình tìm được tối qua ra.
“Tôi bôi thuốc giúp anh nhé, sẽ đỡ nhanh hơn.” Cô hơi áy náy nhìn Trình Linh.
Châu Minh nghe vậy, ngạc nhiên quay sang nhìn hai người.
“Tổng giám đốc Trình bị thương rồi?”
Tô Hiểu nhìn anh ta, yếu ớt nói: “Tối qua tôi không cẩn thận đụng vào cằm của tổng giám đốc Trình.”
Châu Minh: “...”
Ôi trời, phải là tư thế thân mật như thế nào mới đụng trúng cằm được?
Anh ta tưởng tượng cảnh tổng giám đốc bá đạo yêu đắm đuối.
Trình Linh liếc nhìn dáng vẻ của Châu Minh thì biết anh ta nghĩ nhiều, có điều nhớ đến lát nữa mình còn phải họp, nên anh cũng không lên tiếng phủ nhận.
“Anh thử xem.” Cô lại hỏi: “Vết thương của anh sao rồi, còn đau không?”
“Tôi không sao, mấy ngày là hết thôi.”
Tô Hiểu cầm tăm bông, cẩn thận bôi thuốc cho Trình Linh, để nhìn rõ vết thương, cô đã lại gần theo bản năng.
Hơi thở mềm mại của cô cứ thế phả vào cổ của Trình Linh, hơi ngứa.
Yết hầu của Trình Linh chuyển động, vành tai hơi đỏ.
Châu Minh ngồi ghế trước lại càng mơ hồ, rốt cuộc hai người họ làm gì mà cùng bị thương như vậy?
Tô Hiểu đến văn phòng thì bị giám đốc gọi vào.
“Tô Hiểu, mau cầm USB của tôi lên phòng họp lớn ở tầng chín mươi tám chiếu thử PPT, trong thời gian đó nhất định đừng để xảy ra sai sót.”
“Vâng, tôi đi ngay.”
Đợi Tô Hiểu vừa đi khỏi, giám đốc lập tức gọi tất cả mọi người trong bộ phận đào tạo nhân sự để họp đơn giản.
“Hôm nay tổng giám đốc Trình đích thân dự cuộc họp, hơn nữa sẽ tham gia chung với bộ phận tạp chí nội bộ, bộ phận hành chính. Điều này có nghĩa là mấy bộ phận sẽ PK với nhau, các cô cậu nhất định không được làm hỏng chuyện.”
“Vâng, giám đốc!”
Cuộc họp ngắn ngủi này vừa tan, mọi người bỗng chốc nhíu mày nhăn mặt.
“Trước kia hình như tổng giám đốc Trình không hề tham gia cuộc họp có cấp bậc như vậy, sao năm nay lại tham gia vậy. Á á á, tôi nghe đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật nói tổng giám đốc Trình mắng người mà không hề chửi bậy chữ nào, yêu cầu rất nghiêm khắc, so với ông Trình còn lợi hại hơn.”
“Chậc chậc chậc, Diêu Hân à, đây là cơ hội tốt để ngắm trai đẹp đó.”
“Phụt!” Diêu Hân lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Tuy rằng tôi là người hâm mộ của tổng giám đốc Trình, nhưng ở nơi nghiêm túc như vậy vẫn rất sợ hãi, lỡ như bị mắng thì sao, coi như gặp tai ương rồi.”
Từ Mẫn chép miệng với cô ấy: “Yên tâm đi, cấp bậc của cô vẫn chưa đủ để bị tổng giám đốc Trình mắng đâu. Tổng giám đốc Trình có mắng cũng là mắng những người cỡ giám đốc.”
Mọi người nhún vai, chuẩn bị lên lầu.
Sau một trận bận rộn căng thẳng, giám đốc nhân sự dẫn theo đội nhóm ba mươi người lên tầng chín mươi tám.
Chín giờ, người của các bộ phận đã tập trung đông đủ. Vốn dĩ Tô Hiểu không có tư cách đi vào, chỉ vì bản PPT kia là cô làm nên giám đốc kêu cô ở lại đề phòng xảy ra chuyện bất trắc.
Chín giờ mười lăm phút, cửa lớn phòng họp mở ra, Trình Linh và một vài phó tổng giám đốc sải bước đi vào.
Tiếng giày da lạch cạch giẫm lên nền gạch trơn bóng.
Ai nấy đều mặc vest, vẻ mặt nghiêm túc, bầu không khí trở nên căng thẳng và kìm nén.
Mọi người đồng loạt đứng dậy.
“Tổng giám đốc Trình.”
“Chào tổng giám đốc Trình.”
Trình Linh lạnh lùng nhìn lướt, ánh mắt rơi vào người Tô Hiểu, sau đó anh đi thẳng qua, ngồi vào vị trí đầu tiên, mấy phó tổng giám đốc và ba trợ lý tổng giám đốc cũng ngồi vào chỗ.
Mọi người đều mặc vest, vừa nhìn là biết nơi trang trọng.
Tô Hiểu nhìn ra được tất cả mọi người đều rất căng thẳng, cô ngồi ở vị trí phía ngoài cùng, âm thầm quan sát Trình Linh. Chỉ trông thấy vẻ mặt lạnh lùng, khí thế áp đảo tràn ngập của anh, hoàn toàn khác với lúc hai người ở riêng với nhau.
Trợ lý đưa tài liệu báo cáo công việc của các bộ phận cho Trình Linh, anh mở ra xem. Lúc ngẩng đầu lên thì đụng phải tầm mắt của Tô Hiểu, ánh mắt của hai người va chạm với nhau trong không trung, sau đó Trình Linh tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
“Tổng giám đốc Trình, anh xem nên để bộ phận nào bắt đầu trước?”
“Nhân sự.” Trình Linh không ngẩng đầu lên, trong tay cầm báo cáo giữa năm của bộ phận nhân sự.
Phó tổng giám đốc kia nhìn giám đốc nhân sự, giám đốc gật đầu, nhìn sang phó giám đốc của bộ phận nhân sự là Lâm Hà, báo cáo hôm nay do cô ta thuyết trình.
Thân hình của Lâm Hà hơi cao lớn, cỡ một mét bảy tư, gương mặt chữ điền, buộc mái tóc đuôi gà cao, trông vô cùng giỏi giang.
Cô ta cầm bút chuyển trang, bắt đầu báo cáo.
“Chào buổi sáng tổng giám đốc Trình, tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Phó và các đồng nghiệp, tôi là Lâm Hà của bộ phận nhân sự, sau đây sẽ do tôi báo cáo thành quả công việc nửa năm nay của bộ phận nhân sự...”
Trình Linh vẫn luôn cúi đầu nhìn tài liệu, giống như không nghe cô ta nói.
Bên trái anh là tổng giám đốc Lý quản lý bộ phận chức năng, hơn bốn mươi tuổi. Suốt quá trình ông ta luôn chau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Hà.
Bên phải là tổng giám đốc Phó, chủ nhiệm phòng tổng giám đốc, ông ấy thỉnh thoảng ghi chép, đôi khi lại nhìn PPT trên màn hình, không nhìn được vui buồn tức giận.
“Không rảnh nghe cô nói nhảm, ngồi xuống sắp xếp lại, bộ phận hành chính báo cáo trước đi.”
Câu nói này hệt như nước lạnh bỏ vào nồi, xoạt một tiếng, cả phòng họp im lặng như tờ, kim rơi cũng nghe thấy được. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào người Lâm Hà.
Lâm Hà bỗng chốc đỏ bừng mặt, ngượng ngùng không biết giấu mặt đi đâu.
Giám đốc bộ phận nhân sự cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, sắc mặt rất khó coi, cô ta vội vàng đưa mắt với Lâm Hà, còn mình thì dịu giọng xin lỗi Trình Linh.
“Xin lỗi, tổng giám đốc Trình, chúng tôi chuẩn bị một chút.”
Sắc mặt Lâm Hà đỏ bừng, xấu hổ muốn đi tắt PPT, đúng lúc nhấn vào trình chiếu tự động, không biết là bị kẹt hay như thế nào, không ngờ không thể thoát ra được.
Mấy tổng giám đốc ngồi bên trên, chậm một giây đều là tội lỗi.
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Hà, cô ta càng nôn nóng hơn, người toát đầy mồ hôi.
Trình Linh cũng phát hiện điều bất thường, ngẩng đầu thì nhìn thấy một trang PPT vẫn chưa kịp tắt.
Lâm Hà để ý thấy tầm mắt của anh, căng thẳng đến mức tay chân luống cuống, yếu ớt giải thích: “Tổng giám đốc Trình, PPT này không phải tôi làm, sinh viên thực tập làm quá màu mè rồi.” Nói xong, cô ta còn oán trách trừng mắt với Tô Hiểu, Tô Hiểu nhất thời không biết làm sao.
Trình Linh nhíu mày, giọng điệu không vui.
“Xảy ra vấn đề thì đẩy trách nhiệm cho người khác à?”
Sắc mặt Lâm Hà trắng bệch, nửa chữ cũng không nói ra được.
Ánh mắt của Trình Linh nhìn chằm chằm PPT, anh hỏi.
“Ai làm vậy?”
Tô Hiểu đỏ mặt, vội vàng đứng dậy, mặt đầy áy náy.
“Xin lỗi, tổng giám đốc Trình, là tôi làm, xin lỗi...”
Cô còn chưa nói xong, sắc mặt của Trình Linh vẫn bình tĩnh, anh cắt ngang lời cô.
“PPT làm rất tốt.”
Hả?
Tô Hiểu ngạc nhiên ngẩng đầu, cô chớp mắt.
Giám đốc nhân sự cũng ngạc nhiên, sau đó cười trả lời.
“Cô ấy là sinh viên thực tập mới đến của chúng tôi, tên là Tô Hiểu. Lúc đầu khi tuyển dụng cô ấy tôi đã nhìn thấy một bản PPT đính kèm theo sơ yếu lý lịch, phát hiện cô nhóc này rất có tài năng về màu sắc và thiết kế.”
Trình Linh khẽ gật đầu.
Giám đốc nhân sự vừa dứt lời, giám đốc Hà của bộ phận tạp chí nội bộ đối diện cười ha ha nói.
“Tính ra, Tô Hiểu này là tôi nhìn trúng trước, cô ấy có độ nhạy cảm với thiết kế và màu sắc, có cơ hội giám đốc Hứa phải để cô ấy đến bộ phận tạp chí nội bộ của chúng tôi giúp đỡ đó.”
Giám đốc Hứa của bộ phận nhân sự nheo mắt cười với ông ta, biết ông ta cố ý tố cáo trước mặt Trình Linh, ý trong lời nói là giám đốc nhân sự thản nhiên cướp người của bộ phận mình.
“Anh nói vậy đâu phải, giám đốc Hà cần cô ấy thì có thể gọi cô ấy đi lúc nào cũng được. Bộ phận đào tạo nhân sự của chúng tôi dựa vào PPT, suy cho cùng cô ấy không phải nhân viên chuyên ngành thiết kế, ở bộ phận đào tạo sẽ phát huy được ưu thế của cô ấy hơn.”
Cô ấy không mềm không cứng đáp trả lại lời nói của giám đốc Hà.
Tô Hiểu nhân dịp này đã lên bục tắt PPT, cô không ngờ hai giám đốc này lại kết thù oán vì mình.
Trình Linh sao có thể không nhìn ra được hai giám đốc lâu năm đang đấu đá nhau, anh lo lắng ảnh hưởng đến Tô Hiểu nên lạnh lùng ngước mắt lên.
“Nói vậy là nếu không có cô ấy, PPT của bộ phận đào tạo không thể làm, trang bìa của bộ phận tạp chí nội bộ không có ai thiết kế à?”
Hai giám đốc âm thầm toát mồ hôi, không dám lên tiếng nữa.
Tô Hiểu ngại ngùng ngồi xuống.
Diêu Hân bên cạnh kéo cô đến nói thì thầm bên tai.
“Chị làm ở công ty được năm năm rồi, chưa nghe tổng giám đốc Trình khen ai bao giờ. Hiểu Hiểu, em không tồi, tổng giám đốc Trình khen em rồi, tỷ lệ em được giữ lại rất lớn đó.”
Tô Hiểu cũng vui mừng, nở nụ cười ngọt ngào với cô ấy.
Có vết xe đổ của bộ phận nhân sự, cho nên bộ phận hành chính báo cáo đơn giản hơn nhiều. Sau khi báo cáo xong, tổng giám đốc Lý – phó tổng giám đốc được phân công quản lý bộ phận chức năng nhỏ giọng hỏi Trình Linh.
“Tổng giám đốc Trình, chúng ta đánh giá từng bộ phận một, hay chờ đến cuối cùng đánh giá luôn một thể.”
“Ông làm chủ, tôi nói cuối cùng.” Trình Linh đóng cuốn sổ lại.
Tổng giám đốc Lý kia gật đầu, tiến hành đánh giá công việc của bộ phận hành chính trước, khẳng định thành tích của họ và chỉ ra điều chưa ổn.
Sau đó chính là bộ phận tạp chí nội bộ, may thay cũng không gây ra sóng gió gì.
Cuối cùng quay trở lại bộ phận nhân sự, lần này giám đốc bộ phận nhân sự đích thân báo cáo. Suy cho cùng cũng là nữ giám đốc do Trình Linh một tay đề bạt, báo cáo rất đặc sắc, nhặt lại được mặt mũi vừa mới mất kia.
Trình Linh nghe xong, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, sau khi tổng giám đốc Lý kết thúc đánh giá, anh hỏi tổng giám đốc Phó ở bên phải.
“Tổng giám đốc Phó có gì muốn nói không?”
“Tổng giám đốc Trình, tôi chỉ ra vài chỗ chưa ổn.” Tổng giám đốc Phó này nói chuyện ung dung, trông giống như giao thiệp hơn, sau khi chỉ ra vài vấn đề thì giao thời gian còn lại cho Trình Linh.
“Được, tôi sẽ nói từng mảng.” Trình Linh ngồi ngay ngắn, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng, tất cả mọi người đều ngồi thẳng, nín thở nghe anh chỉ thị.
Tô Hiểu lần đầu tiên gặp trường hợp này, cô phát hiện lúc Trình Linh lên tiếng, những đồng nghiệp bên cạnh đều toát mồ hôi lạnh như sắp trải qua phán quyết sinh tử.
Quả nhiên, Trình Linh vừa lên tiếng thì rất không khách sáo, khí thế của tổng giám đốc bá đạo bùng nổ.
“Đầu tiên là bộ phận nhân sự, tôi đã xem kế hoạch đào tạo trong năm của mấy người, chỉ hào nhoáng ngoài mặt...”
Một đống phê bình, Trình Linh chau mày hỏi giám đốc: “Đào tạo là do ai phụ trách?”
“Là tôi.” Hứa Khả thường ngày vô cùng nghiêm khắc trước mặt cấp dưới, nhưng khi ở trước mặt Trình Linh thì không dám thở mạnh.
“Cô làm đào tạo mà không làm nghiên cứu à? Suốt ngày nhốt mình trong văn phòng để suy nghĩ hả? Còn nữa, đội nhóm Hoa An của chúng ta là đội nhóm dẫn đầu toàn quốc, các cô không cần phải ra ngoài tìm thầy dạy, hoàn toàn có thể khai thác trong nội bộ công ty, đây cũng là một loại cổ vũ khác. Viết lại toàn bộ kế hoạch đào tạo nửa năm sau.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc Trình, tôi nhất định sẽ sửa!” Hứa Khả bị mắng đến mặt mũi đỏ bừng.
“Tiếp đó là hiệu suất.” Trình Linh lấy một tài liệu từ trong tay Châu Minh, ném đến trước mặt giám đốc nhân sự, đáy mắt hiện lên sự lạnh lùng.
“Hệ thống KPIs hiện giờ, đã bao lâu rồi các cô không cập nhật? Cô là người phụ trách hiệu suất của tổng công ty Hoa An, có hiểu quan niệm hiệu suất của tuyến đầu toàn cầu hiện nay không. Tôi vừa mới đưa cho cô bản phân tích dự án hợp tác với Microsoft của Mỹ mà đại học Harvard và Cambridge làm ra cách đây không lâu. Các cô đã theo dõi chưa?”
Mấy người phụ trách của bộ phận nhân sự đều xấu hổ cúi đầu.
Trình Linh nghiêm túc gõ bàn.
“Hiện giờ tôi vẫn chưa nhắc đến top một thế giới, chỉ trong Hoa Hạ, ai vượt qua được chúng ta chính là nỗi nhục của chúng ta. Các cô là giám đốc, lúc nào cũng phải nghe ngóng rõ ràng động thái trong ngành, mức độ đãi ngộ, phúc lợi, chúng ta phải làm tốt nhất, tiền lương chúng ta cũng phải trả cao nhất, hiệu suất quản lý của chúng ta phải tối ưu nhất.”
“Hiểu rồi ạ!”
“Bộ phận hành chính, tôi chỉ nói một câu, nhìn như không có gì để vạch lá tìm sâu, nhưng thật ra không chút điểm sáng nào cả.”
“Tòa nhà đôi này có hai mươi nghìn người, tình huống đột ngột phát sinh nhiều, có thể suy xét đến cơ sở hiện có, mở rộng quy mô phòng y tế.”
“Quốc gia cổ vũ chính sách sinh con thứ hai, thứ ba, có thể xây dựng một nhà trẻ, giúp đỡ nhân viên vượt qua giai đoạn khó khăn trước khi đứa trẻ ba tuổi. Dự án này cả nước chưa ai làm, chúng ta có thể làm, hơn nữa còn phải làm tốt.”
“Vâng, tổng giám đốc Trình!” Giám đốc bộ phận hành chính nghe xong, vẻ mặt sáng bừng.
Nhưng Trình Linh nặng nề nói: “Đi thăm hỏi nhiều chút, tìm hiểu nhu cầu thực tế, bộ phận chức năng không phải bộ phận kỹ thuật, không thể đóng cửa tự làm, tiền phải tiêu đúng chỗ!”
“Vâng, tổng giám đốc Trình.”
“Cuối cùng là bộ phận tạp chí nội bộ, nào.” Trình Linh nhận lấy toàn bộ tạp chí được đăng trong nửa đầu năm nay mà Châu Minh đưa cho, rồi ném đến trước mặt giám đốc bộ phận tạp chí nội bộ, vẻ mặt rất khó coi.
“Xem thử đánh dấu bên trên, là vấn đề mà tôi vô tình phát hiện.”
Trình Linh đánh giá hết một lượt từ thiết kế trang bìa, nội dung đến biên tập, khiển trách bộ phận tạp chí nội bộ đến đổ máu.
“Tôi nhớ chúng ta tuyển dụng vào đây đều là sinh viên xuất sắc của các ngành nghề, không thể có sai lầm về kiến thức. Có một bài viết trong kỳ thứ ba, lấy dẫn chứng điển cố lịch sử, nói được trích dẫn từ “Tư Trị Thông Giám”, bài viết đó là ai viết?”
Một đồng nghiệp nam đeo mắt kính yếu ớt giơ tay.
“Tổng giám đốc Trình, là tôi.”
“Cậu học chuyên ngành gì?”
“Tôi là bằng kép thạc sĩ chuyên ngành văn học tiếng Hán và ngành lịch sử học.”
Đồng nghiệp bên cạnh Tô Hiểu nói cho cô biết: “Đây là sinh viên xuất sắc của trường đại học B, đứng hạng nhất trong cuộc thi kiểm tra viết.”
Tô Hiểu nhìn đồng nghiệp nam đeo mắt kính kia, thầm khâm phục.
Kết quả, Trình Linh lạnh lùng hỏi: “Cậu đã đọc “Tư trị thông giám”(*) chưa?”
(*) Tư trị thông giám: Là một cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc với tổng cộng 294 thiên và khoảng 3 triệu chữ. Tác giả của cuốn sử này là Tư Mã Quang – Nhà sử học thời Tống.
Đồng nghiệp nam kia ngẩn người, hiển nhiên không ngờ được Trình Linh sẽ hỏi câu này, anh ta đánh liều trả lời: “Tôi đọc không ít, nhưng vẫn chưa đọc hiểu hết, không đọc toàn bộ.”
“Vậy à?” Vẻ mặt Trình Linh vẫn rất nghiêm túc, nhưng giọng điệu có chút châm biếm: “Vậy thạc sĩ của mấy cậu quả là rất dễ tốt nghiệp đó.”
Mọi người âm thầm cúi đầu khi nghe câu nói này.
“Tôi nói cậu biết, tôi đã đọc hết “Tư trị thông giám” rồi, hiện giờ tôi còn nhớ cuộc đối thoại của quân thần trong hồi thứ ba mươi lăm Tấn Ký được cậu lấy dẫn chứng kia, điển cố đó không phải từ “Tư trị thông giám”. “Tư trị thông giám” cũng là trích dẫn từ tài liệu cổ. Điển cố đó đến từ “Tấn thực lục”(*).”
(*) Tấn thực lục: Lịch sử triều đại nhà Tấn.
Trình Linh vừa dứt lời, phòng họp trở nên ồn ào.
Vừa rồi anh nói về cách quản lý hiệu suất và tiền lương đã đành, dù sao người ta cũng tốt nghiệp tiến sĩ đa ngành ở nước ngoài, kết quả anh cũng có hiểu biết sâu sắc về lịch sử trong nước như vậy, thật sự quá lợi hại.
Còn là người nữa không?