Tô Hiểu xuất thân từ chuyên ngành văn học tiếng Hán, biết quá rõ đạo lý điển tích điển cố là bao la vô hạn, cho dù là giáo sư đại học cũng chưa chắc biết hết, nhưng không ngờ một tổng giám đốc của công ty Internet như Trình Linh lại tìm ra được lỗi sai của sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của trường đại học B, quả là khiến người ta há hốc miệng.
Quan trọng là đây không phải là điều lợi hại nhất của anh, thứ anh giỏi nhất là kỹ thuật đó!
Tô Hiểu quỳ gối khâm phục!
Trước kia đồng nghiệp đều nói Trình Linh rất lợi hại, cô vẫn không cảm thấy gì, hôm nay mới nhận ra trong thời gian ngắn ngủi anh có thể làm chấn động tất cả quản lý cấp cao, không phải không có lý do.
Đồng nghiệp nam đeo mắt kính kia không cảm thấy khó xử, ngược lại anh ta đẩy kính, mỉm cười khâm phục.
“Tổng giám đốc Trình, một ngày của anh cũng chỉ có hai mươi bốn tiếng, sao có thể chuyện gì cũng tinh thông như vậy. Anh làm kỹ thuật, làm quản lý đã đành, lại còn hiểu biết về lịch sử và văn hoá thế này, không còn đường cho sinh viên khoa xã hội như chúng tôi nữa rồi.”
Mọi người đều bị câu nói của anh ta chọc cười, cuối cùng bầu không khí đã thoải mái hơn.
Sắc mặt của Trình Linh dịu lại, nhưng vẫn nói tiếp.
“Bộ phận tạp chí nội bộ của các anh còn phải nâng cao trình độ, hiện giờ vẫn không thể đại diện cho Hoa An của chúng ta được.”
“Vâng, tổng giám đốc Trình, nửa năm sau tôi nhất định cải cách, trong vòng ba tháng sẽ để anh nhìn thấy hiệu quả.”
“Lâu quá, nửa tháng sau tôi muốn nghe báo cáo chuyên môn của các anh.”
“Vâng...” Giám đốc Hà của bộ phận tạp chí nội bộ âm thầm đỡ trán.
Chờ Trình Linh đánh giá xong tất cả các mảng đã sắp đến mười hai giờ.
Tuy rằng tất cả mọi người đều bị phê bình, nhưng tâm phục khẩu phục, trong lòng chỉ có một cảm giác.
Tổng giám đốc Trình lợi hại! Quá lợi hại! Đọc Full Tại truyenggg.com
Tham gia xong cuộc họp này, sự hiểu biết của Tô Hiểu đối với Trình Linh đã tiến thêm một bậc.
Không có mảng nào anh không hiểu, hơn nữa còn chuyên nghiệp hơn cả bạn.
Cuối cùng, Trình Linh nhìn đồng hồ, sắp xếp lại tài liệu trong tay: “Còn một chuyện nữa.”
Ánh mắt anh nhìn về phía Tô Hiểu.
“Tô Hiểu.”
Tất cả mọi người ngây ra.
Trái tim của Tô Hiểu vọt lên tới cổ họng, cô yếu ớt đứng dậy: “Tổng giám đốc Trình, có chuyện gì không?”
“Lát nữa cô đến phòng làm việc của tôi, làm PPT cho tôi.”
“!!!”
Tất cả mọi người đều chấn động!
Một sinh viên thực tập nhỏ bé vừa mới đến đã được tổng giám đốc Trình coi trọng, cũng may mắn quá rồi!
Nhân viên trẻ tuổi đều nhìn Tô Hiểu bằng ánh mắt ngưỡng mộ, thậm chí là ghen tị.
Tan họp, giám đốc nhân sự đi ngang qua người Tô Hiểu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Biểu hiện cho tốt, đừng làm tôi mất mặt.”
“Vâng, thưa giám đốc.” Tô Hiểu ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó Châu Minh mỉm cười đi đến trước mặt cô, dẫn cô đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đây là lần đầu tiên cô đến phòng làm việc của Trình Linh, văn phòng của anh rất lớn, mặt Đông Nam là cửa sổ sát đất 270 độ, có thể nhìn toàn cảnh thành phố.
Trình Linh đã thay bộ đồ mới, đi từ trong ra, nở nụ cười dịu dàng với cô.
“Mau đến ăn cơm, tôi gọi hải sản cô thích ăn đấy.”
Tô Hiểu ngạc nhiên: “Anh gọi tôi là để ăn cơm à?”
“Chứ sao? Nhưng cô có thể giúp chuyện PPT.” Trình Linh xắn tay áo, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Tô Hiểu bước đến, nhìn lướt qua, phát hiện toàn bộ đều là hải sản, cô kéo ghế ngồi xuống.
“Woa, hôm nay là ngày tốt gì vậy?”
Trình Linh nhìn đôi mắt phát sáng của cô, không nhịn được cười: “Không phải cô thích ăn hải sản à? Tôi kêu người đặc biệt chuẩn bị đấy.”
Một dòng chảy ấm áp lướt qua trái tim của Tô Hiểu, cô cười hề hề: “Cảm ơn anh.”
Xem ra chuyện lần trước cô và Lộ Vân đi ăn cơm, Trình Linh vẫn còn nhớ.
Tổng giám đốc bá đạo vừa nãy mới trách mắng mọi người một trận, không ngờ lại chu đáo đặt hải sản cho cô.
Cảm giác này rất sướng!
Không những vậy, nhìn Trình Linh đích thân bóc từng con tôm cho cô, liên tưởng đến dáng vẻ chém giết vừa rồi của anh, Tô Hiểu ăn trong nơm nớp lo sợ.
Ăn xong cơm, Trình Linh chỉ vào phòng trong: “Có muốn nghỉ ngơi chút không?”
Tô Hiểu lắc đầu như sóng vỗ: “Không không, nếu như tôi ngủ trưa, đi ra từ chỗ này, tuyệt đối là tin tức bê bối tình cảm.”
Trình Linh cười, cũng không nói gì.
Tô Hiểu ăn xong, bước ra khỏi phòng làm việc.
Ánh mắt của mấy trợ lý tổng giám đốc nhìn cô đã khác.
Tô Hiểu ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước về trước.
Không biết tại sao tâm trạng của cô hôm nay rất tốt.
Chắc do được ăn tôm hùm.
Buổi chiều vừa vào làm, giám đốc đã gọi tất cả mọi người vào phòng họp mắng chửi một trận, Tô Hiểu là sinh viên thực tập, chuyện lần này không liên quan đến cô, nhưng những đồng nghiệp khác thì không ai thoát được, còn có mấy đồng nghiệp nữ bị mắng đến khóc.
Cuối cùng giám đốc đưa ra chỉ thị công việc nghiêm khắc hơn.
Về đến văn phòng bộ phận đào tạo, bầu không khí nặng nề, trong lòng Tô Hiểu cũng không dễ chịu gì.
Vốn dĩ cô cảm thấy Hoa An đã xuất sắc lắm rồi, dù sao cũng là biểu tượng của toàn quốc, nhưng không ngờ thu nhập cao cũng tương ứng với áp lực lớn. Trình Linh có yêu cầu rất cao đối với công việc, từng tầng yêu cầu, thật ra áp lực của mọi người rất lớn.
Có điều, sau khi bị phê bình, mọi người lại càng nhiệt huyết với công việc.
Sau khi về đến bàn làm việc, Tô Hiểu không nhịn được mà lén gửi tin nhắn cho Trình Linh.
[Tô Hiểu: Bộ phận nhân sự của bọn tôi thật sự tệ như anh nói sao?]
Trình Linh trả lời rất nhanh.
[Trình: Sao, cô bị dọa sợ rồi à?]
[Tô Hiểu: Không phải, áp lực của mọi người đều rất lớn.]
[Trình: Đây là điều đương nhiên, Hoa An của chúng ta không phải nơi để an hưởng tuổi già, người trẻ không phấn đấu, lẽ nào suốt ngày tơ tưởng trong văn phòng?]
Tô Hiểu âm thầm chép miệng, thầm nghĩ sao anh biết mọi người đang tơ tưởng? Anh có biết đối tượng mà họ tơ tưởng là mình không?
Nhưng cô không dám nói ra câu này, đừng để sau này Trình Linh dạy dỗ bộ phận nhân sự, cô trở thành người hãm hại đồng nghiệp.
Cô không trả lời, nhưng Trình Linh đã gửi thêm một tin nhắn tới.
[Trình: Cá cô làm rất ngon, tối nay tôi còn muốn ăn đồ cô nấu.]
Tô Hiểu nhìn thấy tin nhắn này, mặt bỗng đỏ bừng.
Hai người trở nên tự nhiên như vậy từ khi nào?
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng cô vẫn trả lời: [Được.]
Hứa Khả đi vào, nhìn thấy cô cúi đầu thì chau mày: “Còn rảnh rỗi nghịch điện thoại à?”
Tô Hiểu vội vàng cất điện thoại, nghiêm túc làm việc.
Hôm nay là thứ Sáu, Trình Linh kết thúc công việc sớm hơn mọi khi, Tô Hiểu lại lén la lén lút chui vào trong xe của anh.
Trình Linh đang làm việc trên iPad, trông thấy cô lén lút, bỗng cảm thấy rất thú vị.
Giống như yêu đương vụng trộm vậy.
Tô Hiểu ngồi vào chỗ, quay sang nhìn nét cười hiện lên nơi đáy mắt anh, lập tức oán trách.
“Ông nội của tôi ơi, hôm nay anh mắng người ta một trận long trời lở đất, bọn tôi căng thẳng gần chết mà tâm trạng của anh vẫn còn tốt như thế.”
“Được rồi, để tối nay tôi nấu.” Trình Linh mím môi cười khẽ.
Tô Hiểu mơ hồ.
Hôm nay anh được người ta tỏ tình rồi à, sao tâm trạng lại tốt như vậy?
Về đến Bích Thủy Loan, dì Trương đã dọn dẹp căn nhà sạch sẽ, còn nhét đầy đồ trong tủ lạnh.
Tô Hiểu cho rằng Trình Linh nói đùa, không ngờ tổng giám đốc kia vứt máy tính sang một bên, thay đồ ở nhà rồi đi thẳng vào nhà bếp.
“Này này, để tôi, đã nói là tôi nấu cá rồi mà.” Tô Hiểu vội vàng kéo anh lại.
Trình Linh quay sang nhìn cô, ánh mắt hiện lên nét cười: “Sao, không tin tay nghề của tôi à? Hay là cô nếm thử xem?”
“Anh biết nấu à?”
“Đương nhiên, cô nghỉ ngơi đi.”
Tô Hiểu dựa vào khung cửa, nhìn thân hình cao to của anh bận rộn trong nhà bếp, chỉ cảm thấy rất không hài hòa. Ma xui quỷ khiến thế nào cô đã chụp một tấm ảnh, thầm nghĩ nếu như bị người trong công ty nhìn thấy tấm ảnh này thì sẽ như thế nào? Hình tượng tổng giám đốc bá đạo của anh e là phải sụp đổ rồi.
Tô Hiểu cầm điện thoại ngắm nhìn tấm ảnh, do dự một lúc, cuối cùng vẫn gửi cho ông nội Trình.
Ông cụ trả lời rất nhanh. Đọc Full Tại truyenggg.com
[Ông nội: Không tồi, không làm nhục văn hóa gia đình của nhà họ Trình.]
“Phụt!”
Tô Hiểu suýt thì phun nước bọt, hóa ra nấu ăn là truyền thống của đàn ông nhà họ Trình.
Khi cô ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú của Trình Linh đã quay về phía cô.
“Cô đang cười gì thế?”
“Không có gì!” Tô Hiểu ôm điện thoại, vui vẻ nghịch nó.
Lúc ăn cơm, Tô Hiểu có vài lần muốn nói lại thôi, Trình Linh nhìn thấy hết, anh vừa gắp rau cho cô vừa hỏi: “Sao thế?”
“Hôm nay anh thật sự quá ngầu, sao cái gì anh cũng biết vậy!”
Trình Linh bật cười, đũa đặt dưới đáy chén không nhúc nhích: “Cô biết một ngày tôi phải xử lý bao nhiêu chuyện không?”
Tô Hiểu lắc đầu.
Trình Linh vừa ăn vừa nói: “Mỗi ngày có mấy chục chuyện lớn, chuyện nhỏ thì hơn trăm, báo cáo của bộ phận các cô đối với tôi mà nói là chuyện không thể nhỏ hơn nữa, những chuyện này thông thường đều là người khác xử lý, tôi chỉ nhìn kết quả mà thôi.”
“Đúng lúc hôm nay rảnh rỗi, cộng thêm cô ở đó nên tôi muốn đến xem thử.”
“Hả?” Tô Hiểu ngạc nhiên: “Vì tôi sao?”
Trình Linh mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy, muốn xem thử cô ở bộ phận này như thế nào, có chịu ấm ức gì không. Quả nhiên vừa xảy ra chuyện, người đầu tiên chịu tội chính là sinh viên thực tập cô đây.”
Tô Hiểu dở khóc dở cười: “Vốn dĩ PPT là do tôi làm, cho nên họ tìm tôi cũng rất bình thường.”
Trình Linh gắp một miếng cá vào chén cô: “Cô làm PPT không tệ.”
“Thật sao?”
“Quả thật không tệ, rất đặc sắc khiến trước mắt như sáng bừng.”
Khóe miệng Tô Hiểu nhếch cao, ngay cả cá cũng không ăn nữa, cười ngốc nghếch.
“Sao cô vui như vậy? Lẽ nào chưa ai khen cô à?” Trình Linh cười hỏi.
“Khác biệt, anh là ai chứ, anh là người đứng trên đỉnh thế giới, gặp qua người xuất sắc nhất, làm chuyện xuất chúng nhất, anh khen tôi làm PPT tốt, vậy chắc chắn là không tệ.”
“Cô thật sự có tài năng về mặt này.”
Tô Hiểu có được sự công nhận của Trình Linh thì rất vui mừng.
Tối hôm đó, Trình Linh gọi cô đến phòng sách, mở laptop cho Tô Hiểu.
“Tuần sau tôi phải tham gia một cuộc họp thượng đỉnh về mạng Internet ở thành phố G, đến lúc đó phải phát biểu, cô làm PPT giúp tôi, phải đơn giản phóng khoáng, phong cách nghiêng về trưởng thành một chút, được không?”
“Không vấn đề, cứ giao cho tôi!”
Trình Linh gửi tài liệu cho Tô Hiểu.
“À, nếu như cô ở trong phòng không tiện thì đến phòng sách bên này.”
Vốn dĩ Tô Hiểu đang ôm laptop rời đi, nghe thấy câu này, cô cảm thấy cũng đúng nên đã quay lại.
Mấy hôm trước Trình Linh đã mua cho cô một cái laptop của hãng Apple, hiện giờ Tô Hiểu vẫn chưa dùng quen lắm, làm việc ở phòng sách của anh cũng được, có thể hỏi anh bất cứ lúc nào.
“Tổng giám đốc Trình, tôi được tính là tăng ca chứ?”
Trình Linh bật cười, ngẩng đầu khỏi bàn: “Sao? Đòi tiền công à?”
“Đương nhiên rồi, một bữa tiệc hải sản đó!”
Trình Linh nhớ đến việc phải thông qua Lộ Vân mới biết được “cô vợ nhỏ” này thích ăn hải sản, vẻ mặt có hơi phức tạp.
“Được.”
Thế là Tô Hiểu ôm laptop ngồi xuống đối diện anh.
Sáng sớm thứ Sáu, tổng giám đốc Trình bảo máy bay tư nhân vận chuyển hải sản chính thống tươi ngon nhất của hòn đảo nào đó, quyết tâm xóa sạch ký ức “cô vợ nhỏ” đi ăn hải sản cùng với Lộ Vân.
Sắp đến trưa, Hứa Hà đích thân dẫn người xách hải sản bỏ lên bàn bếp.
“Woa, woa, tôi tưởng tôm hùm ở nhà hàng lần trước đã lớn lắm rồi, không ngờ vẫn còn lớn hơn cơ đấy!” Tô Hiểu đứng nhìn tôm hùm cực lớn kia rất lâu.
Hứa Hà tươi cười nhìn cậu chủ, lại giới thiệu với Tô Hiểu.
“Tất nhiên rồi, con tôm hùm này là cậu chủ dặn người đặt trước rất lâu mới có đấy.”
Tô Hiểu cười ha ha nhìn Trình Linh đang nhàn nhã đứng dựa vào sofa.
“Cảm ơn nha!”
Trình Linh cầm ly rượu vang, khẽ gật đầu, anh im lặng giây lát rồi nói: “So với Lộ Vân thì thế nào?”
“Hả?” Tô Hiểu không nghe rõ.
Nhưng Hứa Hà thì có, anh ta nhịn cười, cố ý nói lớn tiếng.
“Ý của cậu chủ là lần trước cô chủ và Lộ Vân đi ăn hải sản chắc chắn không ngon bằng hôm nay đâu nhỉ!”
“Tất nhiên!” Tô Hiểu vây quanh mấy thùng hải sản kia, nước miếng chảy dài, hoàn toàn không ý thức được lời nói ẩn ý của Hứa Hà và Trình Linh.
Hứa Hà âm thầm liếc nhìn Trình Linh, Trình Linh phì cười rồi tiến lên trước kéo lấy cánh tay của Tô Hiểu.
“Đi, chúng ta đến phòng sách làm việc trước!”
Đầu bếp mà Hứa Hà dẫn tới lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
Tô Hiểu đi theo Trình Linh trở về phòng sách, mặt đầy cảm thán, ngồi xuống đối diện anh.
Vì miếng ăn của cô, không ngờ anh đã điều động máy bay tư nhân, tốn người tốn của như vậy. Haizz, cô có cảm giác mình như phi tần cổ đại hại nước hại dân.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng lúc ăn thì vẫn ăn rất ngon miệng.
Một tiếng sau, Trình Linh nhìn dáng vẻ ăn lấy ăn để của cô, không nhịn được mà chau mày nhắc nhở.
“Hiểu Hiểu, ăn nhiều hải sản không tốt đâu.”
Miệng anh nói như vậy, nhưng vẫn tiếp tục gắp càng cua đầy thịt thơm ngon vào đĩa của cô.
“Ăn xong bữa này rồi kiêng sau!”
Cuối tuần này hai người tăng ca ở nhà, Trình Linh yêu cầu cao, Tô Hiểu không muốn làm anh thất vọng, cho nên làm rất nghiêm túc.
Khi Châu Minh vâng mệnh đến đưa tài liệu, nhìn thấy hai người một người ôm gấu bông ngồi ở cửa sổ làm thiết kế, một người ngồi ở bàn làm việc, khung cảnh hòa hợp đến lạ, anh ta ngẩn người rất lâu.
Cặp vợ chồng plastic này có hy vọng.
Trong khoảng thời gian Trình Linh và Tô Hiểu chung sống với nhau, anh đã hiểu sâu hơn về cô.
Cô không phải người có tính cách õng ẹo, sẽ thấu hiểu và tin tưởng anh hết mực, ở chung với cô rất thoải mái.
Tô Hiểu cũng rất có giới hạn, tuyệt đối không chạm vào bất cứ sự riêng tư nào.
Khác hẳn với những người phụ nữ anh từng tiếp xúc trước kia, bọn họ nếu không phải muốn thăm dò anh thì chính là vắt hết chất xám nghĩ cách làm sao thu hút được sự chú ý của anh.
Nhưng những thứ này, Tô Hiểu đều không có.
Cô tập trung, nghiêm túc, thực tế, tháo vát, lại lạc quan và trong sáng.
Có lẽ, có thể thử một lần?
Khi trong đầu Trình Linh xuất hiện suy nghĩ này, bản thân anh cũng bị giật mình.
Có phải trong nhà có một cô gái cùng sinh hoạt, cùng cố gắng khiến anh sinh ra cảm giác khao khát hay không?
Anh yên lặng nhìn Tô Hiểu, ánh sáng chiếu vào cửa sổ sáng rõ, cô gái mặc đồ thoải mái ngồi trên cửa sổ, chống cằm nhìn màn hình máy tính. Ngũ quan của cô vô cùng hoàn hảo, giữa hàng lông mày còn có một cảm giác khí khái hào hùng, vẻ mặt chăm chú mà lười biếng, không ngờ lại khiến người ta bỗng dưng muốn chạm vào.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Trình Linh lấy điện thoại ra, chụp lại tấm ảnh này.
Bố cục của tấm ảnh này vừa phải, cô gái trên ảnh có gương mặt trong sáng thanh tú, bên dưới hàng lông mi dài như lông quạ là đôi mắt vô cùng linh động, mái tóc dài xõa ra bên hông, đen tuyền như thác nước, so với sườn mặt chết người lần trước lại có thêm vài phần ma mị, cũng càng thêm mê người.
Trình Linh không chút kiêng dè ngắm nhìn tấm ảnh này, ánh mắt của cô hệt như sợi lông vũ trắng tinh, khơi gợi trái tim anh từng chút một. Tận sâu nơi đáy lòng chầm chậm dâng lên một cảm giác rung động.
Anh biết rất rõ mình đã có cảm giác với Tô Hiểu.
Lúc này, điện thoại vang lên, có một tin nhắn gửi vào Wechat.
Anh mở ra xem, là một ảnh chụp màn hình mà ông nội gửi cho anh.
Anh nhấp vào ảnh, bên trên hiển thị rõ ràng hai mã xác nhận của vé xem phim.
Chính là bộ phim nổi tiếng mới ra rạp vào mùa hè, vai chính là ảnh đế(*) mạnh mẽ có năng lực trong nước.
(*): Ảnh đế là nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong phim điện ảnh.
Trình Linh hiểu ý của ông cụ.
Anh nhìn sang Tô Hiểu, đáy mắt không kìm được lóe lên tia sáng.
Quả thật là đang ngủ gật thì có người mang gối đến mà.