Bên ngoài cửa sổ, một áng mây đỏ trên bầu trời đang dần mất đi sắc đỏ, một dải đèn đường ở phía xa lặng lẽ được thắp lên.
Đến lúc ăn cơm tối.
Trình Linh lên tiếng: “Hiểu Hiểu, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Tôi vẫn còn trang cuối cùng...” Tô Hiểu không nhìn anh, tập trung nhìn máy tính và lẩm bẩm, gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa khi cô chống cằm đặc biệt đáng yêu.
“Không sao, không vội, vẫn còn thời gian.” Trình Linh đứng dậy, đi đến trước mặt cô rồi đưa tay ra.
Tô Hiểu không thèm suy nghĩ, cô nắm lấy tay anh trong vô thức, mượn lực đứng dậy, sau đó ôm laptop của mình trở về phòng thay quần áo, trong đầu đang suy nghĩ trang PPT cuối cùng nên kết hợp ảnh gì.
Trình Linh cúi đầu nhìn, lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm nóng của cô.
Anh xoa ấn đường, xoay người đi vào phòng thay đồ.
Một lúc sau, anh thay một bộ đồ thoải mái đi ra, áo thun trắng, quần dài màu kem, mái tóc cũng không còn được vuốt keo tinh tế như thường ngày đi làm, mà xõa tùy ý trước trán.
Trông không khác gì chàng trai đẹp trai và thoải mái trong trường học.
Tô Hiểu rất thích cách ăn diện này của anh.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn gì?”
Hai người thay giày ra ngoài, Trình Linh cầm chìa khóa xe, nhấn thang máy, rồi tùy tiện nói.
“Dẫn cô đến một nhà hàng kiểu Nhật ở Thành Nam, sau đó đi xem phim.”
“Xem phim?” Mắt Tô Hiểu trợn to, có hơi rợn tóc gáy.
“Ông nội đặt vé cho chúng ta rồi.”
“Ồ...” Thảo nào.
Tô Hiểu yên tâm, khoảng thời gian này hai người thân thiết hơn rất nhiều, Trình Linh cũng không khó chung sống như trong tưởng tượng.
Làm anh trai lớn cũng không tệ.
Chuyển từ chồng plastic thành anh em!
Tuyệt vời!
Nếu được như vậy, thỏa thuận hết hạn thì cô vẫn còn chỗ dựa!
Xuất sắc!
Đến hầm để xe, Trình Linh lái một chiếc xe mới.
Ngoại hình rất mạnh mẽ, nhìn là biết giá tiền không nhỏ.
Trình Linh cầm chìa khóa mở khóa, tiến lên ghế lái phụ mở cửa trước, một bộ đồ thoải mái, thân hình cao to, bàn tay nho nhã gác lên cửa xe, đặc biệt đẹp trai.
“Lên xe.”
Hôm nay Tô Hiểu mặc áo thun thêu hoa màu trắng, quần đùi jeans, nửa dưới áo thun nhét bên trong quần, phác họa lên vòng eo thon thả và đường cong ngực của cô, đôi chân dài thẳng tắp lộ ra, tỷ lệ cơ thể rất đẹp, xinh đẹp đến phát sáng.
Trình Linh chống tay lên cửa xe nhìn cô, nơi sâu trong đáy mắt hiện lên chút dịu dàng.
Đây là lần đầu tiên có người bảo cô ngồi ghế lái phụ, Tô Hiểu hơi ngại ngùng bước lên xe.
“Cảm ơn.”
Cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Trình Linh mỉm cười bước lên xe.
Xe Rolls-Royce lái ra khỏi hầm xe, hướng về Thành Nam.
Tô Hiểu nhìn đồng hồ trên điện thoại, đang là giờ ăn tối, bà nội ngủ rất sớm, mỗi tối hầu như cô đều sẽ gọi cho bà vào giờ này.
Cô cầm dây an toàn, bắt đầu gọi video với bà nội.
Cách đây không lâu, ông nội Trình đã sắp xếp người sửa lại căn nhà mái bằng cho bà nội, ở ngay bên cạnh căn nhà cũ.
Ba phòng ngủ một phòng khách, căn nhà không lớn nhưng rất ấm áp. Tất cả thiết bị đều có đầy đủ, là căn nhà hiện đại nhất trong thôn. Không những vậy, ông nội Trình còn sắp xếp một người chăm sóc cho bà nội, khiến Tô Hiểu hoàn toàn không cần phải lo lắng nữa.
Hiện giờ sức khỏe của bà nội đã chuyển biến tốt rõ rệt.
Video được nối máy, lộ ra gương mặt cười ha ha phóng to của bà nội, răng của bà đã thiếu vài chiếc, lúc cười lên trông rất buồn cười.
“Bà nội!”
“Hiểu Hiểu à, ăn cơm chưa cháu?”
“Cháu đang định ra ngoài ăn ạ.”
“Tiểu Trình đâu, cháu không quan tâm thằng bé phải không. Thằng bé bận việc, cháu phải giúp thằng bé nấu sẵn cơm đấy.” Bà nội biết được việc hai người ở chung từ chỗ ông nội Trình, mở miệng ngậm miệng đều là kêu cô phải chăm sóc cho Trình Linh.
“Anh ấy đang ở đây ạ...” Tô Hiểu ngại ngùng thì thầm một câu.
Trong nửa tháng Trình Linh và Tô Hiểu ở chung, đã nhiều buổi tối cô đều gọi video với bà nội, mà video mở loa ngoài nên anh nghe rất rõ ràng, anh một tay cầm vô lăng, trả lời.
“Bà nội, cháu ở đây, hôm nay cuối tuần, cháu dẫn Hiểu Hiểu ra ngoài ăn cơm.”
“Tiểu Trình à!”
Bà nội trong điện thoại bắt đầu chào hỏi Trình Linh, Tô Hiểu chỉ đành chuyển ống kính, chĩa vào Trình Linh.
Trình Linh nhanh chóng cười tươi với bà nội, bà nội nhìn thấy anh đang lái xe.
“Ối, cháu đang lái xe à, Hiểu Hiểu, đừng làm phiền Tiểu Trình.”
Tô Hiểu lấy điện thoại về: “Bà nội, bà ăn cơm chưa?”
“Bà ăn rồi.”
Bà nội nheo mắt quan sát gương mặt trắng đến phát sáng của cô.
“Cháu nhìn cháu kìa, sau khi ở chung với Tiểu Trình, cháu đã mập lên rồi!”
Con gái đều quan tâm đến việc người khác nói mình mập, Tô Hiểu sờ mặt, căng thẳng nói: “Thật sao ạ?”
Bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ của Trình Linh.
Trong điện thoại, bà nội cười ha ha.
“Mập tốt mà, con bé ngốc, mập dễ sinh.”
Tô Hiểu nghe vậy, mặt đỏ bừng, chau mày chu môi, giọng nói cứng ngắc.
“Bà nội, bọn cháu đang lái xe, không nói chuyện với bà nữa nhé.”
Bà nội biết cô ngại ngùng, cười vui vẻ hơn.
“Đã ở chung với nhau rồi, còn nũng nịu với bà.”
Tô Hiểu suýt phun một ngụm máu.
Cô liếc nhìn, thấy Trình Linh cũng nở nụ cười mất tự nhiên.
Tô Hiểu định tắt máy thì nghe thấy bà nội nói tiếp: “Lễ Quốc khánh dẫn Tiểu Trình về nhé, người trong thôn đều muốn gặp thằng bé đó.”
Tô Hiểu không tiện trả lời câu này, cô gãi đầu: “Vâng, cháu biết rồi, để cháu xem...”
Cô còn chưa nói xong, Trình Linh bên cạnh đã lên tiếng.
“Vâng ạ, bà nội, lễ Quốc khánh cháu sẽ về thăm bà.”
Bà nội càng cười vui sướng hơn.
Sau khi tắt máy, gương mặt Tô Hiểu hiện lên vẻ vô cùng mất tự nhiên, cô không biết câu nói kia của anh là để dỗ dành người già, hay xuất phát từ tấm lòng, cô không kìm được, nhịn đến đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
“Tổng giám đốc Trình, bà nội tôi có hơi thành thật, chuyện làm không được thì đừng hứa với bà ấy. Tôi lo bà ấy sẽ nói với ông nội.”
Tay phải của Trình Linh cầm vô lăng, tay trái gác lên cửa sổ, chống cằm, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Tôi giống người nói năng tùy tiện sao?”
Giọng nói trong trẻo hệt như một tia nắng mặt trời chiếu vào đáy lòng cô.
Mặt Tô Hiểu đỏ bừng, đáy lòng bỗng dưng cũng tràn ra một dòng chảy ấm áp.
Lúc trước, mùa hè mỗi năm cô đều sẽ về thăm bà nội, năm nay bởi vì thực tập không có thời gian rảnh, cô thật sự có ý định lễ Quốc khánh sẽ về, nếu như Trình Linh có thể về gặp bà nội với cô, thỏa mãn tâm nguyện của bà thì không còn gì tốt hơn nữa.
Cô giúp anh ứng phó với ông nội lâu như vậy, Trình Linh về chung với cô một chuyến cũng không có gì cả.
Ừ, đúng vậy, chính là như thế.
Tô Hiểu nhớ đến lời nói vừa rồi của bà nội, bỗng nghiêm túc hỏi Trình Linh.
“Tôi mập thật rồi sao?”
Trình Linh nghe vậy, bật cười nhìn cô, xong tầm mắt lại di chuyển sang con đường phía trước, dịu dàng nói.
“Rất tốt.”
Ý gì vậy?
Rất tốt là sao?
Là mập rất tốt, hay cô hiện giờ rất tốt?
Tô Hiểu cảm thấy câu nói của Trình Linh khiến người ta mơ hồ. Bỏ đi, không quan tâm anh nữa.
Hai người đi thẳng đến nhà hàng kiểu Nhật, ăn xong thì đến trung tâm thương mại đối diện xem phim. Khu vực này là làng đại học, phần lớn người đi xem phim đều là học sinh sinh viên, Trình Linh và Tô Hiểu đều mặc đồ rất thoải mái nên cũng không nổi bật.
Nhưng chiều cao và vẻ ngoài của hai người sờ sờ ngay đó, trai xinh gái đẹp rất dễ thu hút ánh nhìn.
Tô Hiểu nhìn thấy xung quanh thi thoảng có ánh mắt ngạc nhiên rơi trên người Trình Linh, lo lắng có người nhận ra anh nên cô chạy vào một cửa hàng tiện lợi mua một túi khẩu trang đi ra, nhét thẳng vào lòng Trình Linh.
“Mau, đeo khẩu trang lên!”
Trình Linh cao to đứng trước cửa hàng tiện lợi, ánh mắt anh bất lực và có chút ấm ức khó phát hiện.
“Tại sao?”
Giống như anh không thể gặp người vậy.
Tô Hiểu không muốn nhiều lời với anh, trực tiếp xé túi, lấy một chiếc khẩu trang ra đưa trước mặt anh.
“Đeo lên!”
Trình Linh chăm chú nhìn cô, không còn khí thế tổng giám đốc bá đạo thường ngày, anh lặng lẽ nhận lấy, đeo lên cho mình.
Tô Hiểu thấy nửa gương mặt của anh ẩn dưới lớp khẩu trang, càng tôn lên đôi mắt trong trẻo kia.
Trong veo và đen láy, có hơi thở cấm dục bí ẩn.
Chậc, người đàn ông này quá đẹp trai.
Cũng không biết tương lai sẽ bị ai phá hoại đây.
Tô Hiểu âm thầm bóc phốt một phen, sau đó kéo anh đi lên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
“Đi, chúng ta đi xem phim.”
Khí thế hôm nay của Trình Linh rất khác, giống hệt như một chú chó sói ngoan ngoãn. Tô Hiểu nhìn dáng vẻ không tình không nguyện bị ép đeo khẩu trang của anh vừa rồi, bỗng thấy mềm lòng, cho nên cô nắm lấy anh theo bản năng.
Tô Hiểu nắm góc áo của anh, Trình Linh cụp mắt nhìn, khóe môi hơi cong lên, mặc cho cô kéo đi.
Hai người bước đi khác nhau, cứ chốc lát là tay chạm vào nhau.
Ngón tay thon dài của Trình Linh thỉnh thoảng lướt qua bên hông lòng bàn tay của cô, gây nên một trận tê dại, Tô Hiểu lập tức buông góc áo anh ra.
Nhưng vào lúc này, hai người đang bước lên thang máy có tay vịn, Tô Hiểu nhấc chân đứng lên trên, cơ thể loạng choạng, Trình Linh nhanh chóng nắm lấy tay cô.
“Không sao chứ?”
Tô Hiểu ngả người về sau, suýt thì té ngã. Cô giật nảy mình, vỗ ngực, th* d*c.
“Dọa chết tôi rồi…”
Trình Linh hơi nhíu mày, im lặng nhìn cô, nhưng lòng bàn tay càng dùng sức nắm chặt lấy cô.
Lúc đầu Tô Hiểu không phát hiện, còn sợ hãi về chuyện vừa rồi, tim đập rất nhanh, nhưng đến khi bước ra khỏi thang máy có tay vịn, đến trước cửa rạp chiếu phim đi lấy vé thì cô mới phát hiện Trình Linh vẫn luôn nắm tay cô.
Lòng bàn tay của anh rất ấm áp, nhiệt độ thông qua mu bàn tay truyền đến trái tim cô, giống như cả trái tim đều bị anh nắm lấy, vô cùng ấm áp. Đáy lòng Tô Hiểu dâng lên một cảm xúc kỳ quái.
Cảm giác này chưa từng có, khiến cô thấy rất lạ lẫm, cũng hơi chống đối.
Trình Linh lấy điện thoại, tiến lên trước lấy vé, cũng không buông cô ra. Tô Hiểu hoảng loạn, vội vàng rút tay ra, cô đỏ mặt đi vào trong.
“Tôi đi mua bắp rang bơ.”
Trình Linh lấy vé xong thì quay lại tìm Tô Hiểu, cô đang ôm một hộp bắp rang bơ, cười ha ha đưa một ly coca cho anh.
“Còn muốn uống nước ngọt nào khác không?”
“Không cần đâu.”
Hai người cùng bước vào rạp.
Trong rạp tối om, chật kín người ngồi, vị trí của hai người rất tốt, ở rìa phía sau.
Trong thời gian đó, Trình Linh nghe mấy cuộc điện thoại nên không nghiêm túc xem.
Tô Hiểu không vui với thái độ xem phim này của anh, cô ghét bỏ liếc anh mấy cái, rồi ôm bắp rang bơ nghiêm túc xem phim.
Bộ phim đang chiếu trên màn ảnh nói về chiến tranh cứu viện, do ảnh đế nổi tiếng hiện nay đóng chính, bên trong toàn là cảnh rất máu me, rất mạnh mẽ, Tô Hiểu xem đến máu huyết sôi trào.
“Đẹp trai quá, tôi là fan của Lưu Nham! Á á á, chồng tuyệt vời nhất!”
Trình Linh nghe thấy chữ “chồng” thì chau mày, thỏ trắng bên cạnh đã bước vào trạng thái hưng phấn, vẻ mặt say đắm không thể thoát ra.
Biểu cảm của anh trở nên nghiêm túc.
“Cô Tô này, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, cô đã kết hôn rồi!”
Lần đầu tiên Tô Hiểu không kiêng dè hình tượng mà trợn mắt với anh.
Hôn nhân của chúng ta là gì, trong lòng anh không rõ à!
Trình Linh bị Tô Hiểu hoàn toàn ngó lơ, bỗng cảm thấy bộ phim này không hay nữa.
Là anh không đủ đẹp trai, hay thân hình không đủ đẹp, mà người vợ hợp pháp của anh lại gọi người trong màn ảnh là chồng?
Theo đuổi thần tượng là bản tính trời sinh của rất nhiều cô gái, Tô Hiểu cũng không ngoại lệ. Mặc dù trước kia cô cơ bản không theo đuổi thần tượng, nhưng gặp được ảnh đế mạnh mẽ này vẫn rất mê, cô ưng tuýp người này.
Chắc do cô quá kích động nên cô gái phía trước quay đầu lại, đầu tiên là nhìn cô, sau đó nhìn Trình Linh bên cạnh cô, rồi hít nhẹ một hơi.
Chậc chậc chậc, vẻ đẹp này, khí thế này, thân hình vai rộng eo thon này, g**t ch*t Lưu Nham trong nháy mắt mà!
Đương nhiên Lưu Nham rất đẹp trai, nhưng phải nói rằng anh trai này càng xuất sắc hơn.
Vậy nên cô ta ngưỡng mộ ghen tị, căm hận chọc đầu gối của Tô Hiểu.
“Cô gái này, chồng cô đẹp trai hơn Lưu Nham đó nha.”
Tô Hiểu: “...” Cô nhìn Trình Linh với vẻ một lời khó nói hết, yên lặng không lên tiếng.
Trình Linh thì sao, anh khẽ cong khóe môi thành một đường cong vui vẻ.
Sau khi hết phim, Tô Hiểu vẫn còn thèm thuồng, đôi mắt sáng như vì sao đi theo Trình Linh ra ngoài.
Trình Linh ghét bỏ liếc cô một cái, nhưng vẫn xoa đầu cô.
“Muốn uống gì không?”
“Ừ, nước chanh.” Tô Hiểu tùy tiện nói.
Trình Linh gật đầu: “Được, cô chờ tôi ở đây, tôi đi mua giúp cô.”
“Khoan đã!” Tô Hiểu thấy anh kéo khẩu trang xuống thì kiễng chân giúp anh kéo lên.
Hơi thở của thiếu nữ ập đến, đôi mắt trong sáng như nước đập vào mắt anh.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau trong một khoảnh khắc, tim Trình Linh hơi rung lên.
“Được rồi.” Tô Hiểu đứng vững lại, mỉm cười.
Trình Linh “ừ” một tiếng, vành tai phiếm hồng, anh xoay người đi sang bên cạnh mua nước cho cô.
Tô Hiểu thì dừng lại trước máy gắp thú bên ngoài rạp chiếu phim.
Cô bỗng có hứng thú, nhét hai xu vào trong, kết quả không gắp được con nào còn mất mười xu, thất bại ra về.
Trình Linh tìm thấy cô, anh đứng bên cạnh nhìn rất lâu, rồi đưa nước cho cô: “Để tôi.”
Cậu chủ Trình mua một lúc một trăm xu, rồi bắt đầu gắp thú.
Bất ngờ là anh gắp con nào trúng con đó.
Đến khi Tô Hiểu uống nước xong, gấu bông trong lòng cô đã nhiều đến nỗi ôm không xuể.
Trình Linh biết Tô Hiểu thích búp bê vải, dứt khoát gắp hết các loại gấu bông ở mấy máy gắp thú gần đó.
Bỗng dưng xung quanh tập trung rất đông người, Trình Linh trăm phát trăm trúng thu hút tiếng la hét của nhóm con gái.
Không biết là ai đăng cảnh này lên mạng, nhân tiện kéo một tốp chủ đề bàn tán cho bộ phim.
Vốn dĩ bộ phim này rất nổi trong mùa hè, mọi người mở bài đăng Weibo kia ra xem.
Tấm ảnh là sườn mặt của Trình Linh, đường nét cứng rắn, đường cong hoàn mỹ, khóe môi nở nụ cười, đang gắp gấu bông. Có một cô gái đứng bên cạnh, bị một túi gấu bông lớn che nửa người trên, chỉ để lộ mỗi đôi chân dài thẳng tắp trắng đến phát sáng kia!
“Mẹ kiếp, anh đẹp trai gì thế này, đôi chân dài kia, sườn mặt kia, quả là tuyệt vời!”
“Lông mi của anh trai dài tới nỗi tôi có thể chơi xích đu bên trên luôn!”
“Nhìn địa điểm chụp ảnh của chủ bài đăng là rạp chiếu phim ở quảng trường Tân Nguyệt, Thành Nam, nơi đó gần trường đại học T, lẽ nào anh trai học trường đó. Vẻ đẹp này có thể debut luôn rồi!”
“Không đúng, cô nhìn bàn tay kia đi, thon dài trắng trẻo, khớp xương rõ ràng. Á á á, là nam chính hoàn mỹ trong phim thần tượng đó. Không được, tôi đu vẻ đẹp của anh trai này!”
“Á á á, anh trai đẹp trai quá, có bạn gái chưa vậy?”
“Người bên trên, đừng trách tôi không nhắc nhở, cô gái chân dài bên cạnh kia chính là bạn gái của anh ấy!”
“Nhìn ra được anh trai đang gắp gấu bông cho bạn gái nha, trăm phát trăm trúng, lợi hại quá! Người độc thân bị đút cho một bát cơm chó!”
Bài này được đăng lên, bình luận đã hơn trăm.
Tô Hiểu không hề hay biết chuyện này, cô quá kích động, giống hệt như học sinh nữ, đôi mắt sáng lấp lánh suốt quá trình đều cổ vũ cho Trình Linh.
“Anh trai, anh lợi hại quá!”
“Sao anh có thể lợi hại như vậy!”
Năng lực nghiệp vụ xuất sắc đã đành, việc gắp gấu bông cũng có thể bỏ xa người khác như vậy, thật không có công lý mà!
Gương mặt Trình Linh đầy vẻ nuông chiều, anh nhìn cô cười, tâm trạng anh rất tốt, giúp cô gắp sạch bốn máy gắp thú, cuối cùng vẫn là nhân viên xị mặt xin bọn họ tha cho một con đường sống, hai người mới rời đi.
Cũng may anh trai kia không tệ, sau khi khuyên hai người đi đã giúp Trình Linh và Tô Hiểu xách hai túi gấu bông mang đến hầm để xe, khi nhìn thấy biển số xe liên tiếp nhau và biểu tượng của xe Rolls-Royce Tempera, anh ta hít một hơi lạnh.
Ôi trời, đây là hoàng tử và công chúa thoát ra từ lâu đài nào vậy.
Tô Hiểu đặt bốn túi gấu bông ra cốp xe, mình cũng ôm một chú vịt vàng ngồi vào ghế lái phụ, vẻ mặt vui tươi.
Trình Linh thấy cô vui vẻ, trong lòng cũng thấy rất hài lòng. Cảm giác này dường như chưa từng có, khiến anh thấy hơi khó tin.
Anh khởi động xe, rời khỏi trung tâm thương mại.
Đèn neon chiếu sáng lộn xộn trong màn đêm, hai người tự dựa vào cửa sổ xe, trong gương chiếu hậu phản chiếu hai gương mặt tuyệt đẹp.
Trình Linh cầm vô lăng, lái xe vô cùng ổn định, Tô Hiểu ôm gấu bông dựa vào cửa sổ, nhìn đèn đường đang lùi lại bên ngoài xe, cô có cảm giác thỏa mãn vì năm tháng tươi đẹp.
Chuyện trải qua đêm nay như một giấc mơ.
Xem xong phim đã hơn mười giờ tối, về đến nhà đã mười một giờ. Trình Linh đích thân mang gấu bông lên phòng cô, Tô Hiểu nhìn cửa sổ chất đầy gấu bông, cười hệt như một đứa trẻ.
“Cảm ơn anh, anh Trình Linh.” Cô khẽ nói, trong lòng được nhét đầy mật ngọt trong khoảnh khắc này, lấp đầy khao khát với gấu bông của cô lúc nhỏ.
Trình Linh cười, không nói gì, anh xoa đầu cô: “Nghỉ ngơi sớm đi.” Sau đó anh xoay người rời đi.
Giết người bằng cái xoa đầu!
Tô Hiểu phồng má, liếc nhìn Trình Linh, sau đó bước tới đống gấu bông, vui vẻ nằm một lúc.
Nửa đêm, bài đăng trên Weibo kia đã được hơn năm nghìn lượt chia sẻ, góc máy chụp Trình Linh thật sự quá tốt, nụ cười nhạt, vẻ đẹp tràn đầy mê hoặc người khác không đền mạng kia, hoàn toàn phù hợp với nam chính tiểu thuyết trong lòng các cô gái.
Sinh viên trường đại học T nhìn thấy bài đăng kia, tưởng rằng là sinh viên trường mình, điên cuồng cổ vũ.
“Hot boy trường đẹp trai đã đành, còn gắp gấu bông lợi hại như vậy!”
“Tôi có mặt ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy gấu bông ở bốn máy bị anh ấy gắp hết, nhân viên khóc lóc cầu xin bọn họ rời đi, thật là lợi hại!”
“Á á á, tôi muốn làm cái gắp trong tay anh ấy!”
“Tôi muốn làm gấu bông được anh ấy gắp ra!”
“Hot boy trường học chuyên ngành nào thế, ai đến nhận không?”
“Không đúng, cậu nhìn kỹ đi, hot boy trường không những đẹp trai mà còn rất nhiều tiền, bộ đồ của thương hiệu H đó.”
“Không sai, đôi giày kia cũng là kiểu được đặt làm thủ công cao cấp của Italy, giá cả không dưới sáu chữ số.”
“Người bên trên, nhìn thấy đồng hồ anh ấy đeo trên tay không, phiên bản giới hạn toàn cầu của nhà họ Bách, giá năm triệu tệ đó, á á á!”
Trong gần hai nghìn lượt bình luận này, có một bình luận rất nổi bật.
“Tôi là nhân viên trung tâm thương mại, tôi đích thân đưa cặp đôi này về hầm để xe, rất có trách nhiệm mà nói cho mọi người biết rằng đây tuyệt đối là cậu ấm nhà giàu, lái xe Rolls-Royce Tempera.”
“Người bên trên nói thật hả, Rolls-Royce Tempera giới hạn hai mươi chiếc toàn thế giới, đây không chỉ là cậu ấm nhà giàu, mà là siêu cấp giàu có đó. Anh trai giàu như vậy sao? Trong nhà có thiếu người quét nhà không?”
“Quét nhà +1!”
“Quét nhà +2!”
...
“Quét nhà +10086!”
“Khụ khụ, nhiều người quét nhà như vậy, tôi đi cọ nhà vệ sinh, chắc sẽ không ai giành với tôi đâu nhỉ?”
“Người bên trên, cậu lợi hại!”
Sự thật chứng minh người đàn ông có tiền lại đẹp trai luôn thu hút ánh nhìn nhất, bài đăng Weibo này được chia sẻ điên cuồng.
Một giờ đêm, hotsearch “Hot boy trường đại học T gắp sạch máy gắp thú” đã xuất hiện trên bảng tìm kiếm.
Diễn đàn trường đại học T bắt đầu điên cuồng tiếp sức tìm kiếm, rốt cuộc là sinh viên năm nào học chuyên ngành nào.
Sức nóng càng ngày càng cao, xe sang, trai đẹp, cộng thêm là người đầu tiên gắp sạch máy gắp thú trong lịch sử, đến bảy giờ sáng, hotsearch này đường hoàng tiến vào top ba.