Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 54

"Vinh Vinh, sao em lại khóc?"

"Lão Kỷ, chị ấy bắt nạt em!" Ninh Vinh Vinh vừa thấy Kỷ Vu đến, lập tức đẩy Thiên Nhận Tuyết đang muốn học cô nàng ôm cô nàng một cái ra, nhào vào vòng tay Kỷ Vu.

Một lực mạnh lao về phía mình, Kỷ Vu vội vàng giơ tay lên, thấy cô nàng khóc đến thương tâm, vì thế không đành lòng đẩy cô nàng ra, tùy ý để cô nàng ôm mình. Nhưng rất nhanh, Ninh Vinh Vinh lập tức ý thức được hành vi của mình không tốt lắm, có chút thực xin lỗi Chu Trúc Thanh, vội vàng buông cô ra.

Nhưng cũng là trong mấy giây ngắn ngủi này, Kỷ Vu đã chịu đủ loại tra tấn, một là trong lòng cô cảm thấy áy náy đối với thân thể bị người con gái khác đụng vào, hai là cách đó không xa có một đôi mắt như hổ rình mồi đang nhìn chằm chằm mình không rét mà run.

"Cô ấy bắt nạt em như thế nào?" Kỷ Vu tới gần cô nàng, nhỏ giọng nói: "Chị kêu em đi an ủi cô ấy, sao lại làm mình khóc rồi?"

"Hừ!" Trên mặt Ninh Vinh Vinh hiện lên một tia đỏ ửng khả nghi, hỏi cô nàng vì sao khóc thì cô nàng lại ngậm miệng không nói. Bộ dáng dầu muối không ăn lúc này làm Kỷ Vu và Thiên Nhận Tuyết rất là đau đầu.

Đột nhiên, Kỷ Vu nghĩ ra một ý tưởng hay, cách một chướng ngại vật hình người vứt một ánh mắt với Thiên Nhận Tuyết, "Vinh Vinh, chị giúp em bắt nạt lại." Nói xong cấp tốc lao về phía Thiên Nhận Tuyết, hồn lực quanh thân dao động bốn phía.

Thiên Nhận Tuyết không tiếp thu được tín hiệu trong ánh mắt cô, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, vội vàng nghiêng người tránh đi đòn tấn công từ cô, "Cô điên rồi?"

Hai người có qua có lại không hẹn mà cùng không khai Võ Hồn, hai người đánh tay đôi thuần túy, đánh túi bụi. Mới đầu Ninh Vinh Vinh còn rất hứng thú xem, nhưng mà dần dần, Thiên Nhận Tuyết rơi xuống hạ phong, trên mặt dần dần có thêm vết thương, cô nàng lại bắt đầu lo lắng.

Kỷ Vu cũng đang cảm thấy kỳ quái, không phải đã nói với người này là làm bộ một chút sao, sao lại nghiêm túc đến như vậy, đánh thật lao lực, nhưng Thiên Nhận Tuyết cũng dùng ra bảy tám phần sức lực, Kỷ Vu không có biện pháp nào khác đành phải nghiêm túc ứng đối, hồn lực của hai người đều không yếu, cho nên bị thương cũng là điều không thể tránh được.

"Này, không phải đã nói với cô dùng chút khổ nhục kế sao, cô không ngừng phản kháng làm gì?" Kỷ Vu sải chân đè lại bả vai Thiên Nhận Tuyết, cắn răng nói bên tai cô ấy.

Khổ nhục kế?

Thiên Nhận Tuyết đẩy tay cô, lại giả vờ đánh nhau, khóe mắt liếc Ninh Vinh Vinh một cái, cũng nhỏ giọng nói: "Cô làm mặt quỷ làm sao tôi biết được?"

"Hiện tại biết cũng không muộn, ăn một chưởng của tôi."

"Được rồi, cô tới đi."

Hai người bàn bạc xong, Thiên Nhận Tuyết cố ý lộ sơ hở, tay Kỷ Vu dùng một chút hồn lực, một chưởng vỗ thật mạnh lên bả vai cô ấy, Thiên Nhận Tuyết bị đánh đến lui về phía sau vài bước, che lại bả vai, sắc mặt thập phần khó coi.

Cái tên này làm thật à?

Khổ nhục kế mà, đương nhiên phải làm cho thật!

"Ngừng! Hai người các chị đừng đánh nữa!" Thấy một vệt máu trào ra từ khóe môi Thiên Nhận Tuyết, Ninh Vinh Vinh vội vàng kêu ngừng, chạy đến bên người Thiên Nhận Tuyết nhanh như bay, đỡ lấy cô ấy, oán giận nói với Kỷ Vu: "Lão Kỷ, sao chị lại mạnh tay đến vậy chứ?"

"Chị giúp em hết giận chứ sao." Khóe miệng Kỷ Vu hơi nhếch, ngầm trợn mắt, chậc chậc chậc, tân nhân mới bước vào phòng, bà mối đã tới chân giường. Mình không nên ở trong xe, mình nên ở dưới xe.

"Vậy thì cũng không cần xuống tay mạnh như vậy chứ!" Ninh Vinh Vinh đau lòng lau vết máu trên môi Thiên Nhận Tuyết, lẩm bẩm oán trách.

"Được rồi, được rồi, chị sai, hai người tự giải quyết đi." Kỷ Vu nhún nhún vai, nói xong lập tức quay đầu trở về phòng, phút cuối cùng cho Thiên Nhận Tuyết một ánh mắt cười như không cười.

Vinh Vinh, mời tiếp thu đầu gỗ em muốn, ha ha ha ha ha ha.

Kỷ Vu đi rồi, Ninh Vinh Vinh vội vàng đỡ Thiên Nhận Tuyết về phòng ngồi ở mép giường, đóng cửa lại, kéo quần áo cô ấy ra, biểu cảm bình tĩnh của Thiên Nhận Tuyết không kìm được nữa, đôi tay vội vàng bắt lấy tay nhỏ của Ninh Vinh Vinh, cả kinh nói: "Em lại muốn làm gì?"

Chẳng lẽ sau khi viết tiểu hoàng mạn quá nhiều, ngay cả người cũng biến thành tiểu lưu manh?

"Cái biểu cảm đó của chị là sao? Em giúp ngươi kiểm tra miệng vết thương rồi lấy thuốc thôi mà!" Ninh Vinh Vinh hung tợn trừng cô ấy, trên gương mặt đáng yêu tỏ vẻ giận dữ còn treo nước mắt, Thiên Nhận Tuyết thật sự lo lắng không nổi, thậm chí bên môi gợi lên một nụ cười cưng chiều.

"Ồ, chị còn tưởng rằng em sẽ có ý định gây rối chị chứ."

"Này, em là nữ đó, mà còn là Hồn Sư hệ phụ trợ nữa, làm sao sẽ có ý định gây rối chị?" Ninh Vinh Vinh tức giận trừng cô ấy một cái, tìm một bình rượu thuốc từ hồn đạo khí đưa cho cô ấy.

Thiên Nhận Tuyết nhận lấy cái chai, ngay sau đó lấy ra một tiểu nhân thư* có bìa tinh xảo, cười nói: "Vậy thì cũng không chắc, người có thể vẽ ra loại truyện tranh này, có quỷ mới biết trong lòng người đó đang suy nghĩ cái gì?"

*小人书, có thể xem là tiền thân của Manhua.

Trên bìa quyển sách rõ ràng là hai cô gái xán lạn như ánh mặt trời, trong đó một người cực kỳ giống Kỷ Vu vừa rồi đánh nhau với Thiên Nhận Tuyết, mà trong tranh, trong lòng cô ôm một người khác có hai tai mèo màu đen, chiếc đuôi đen dài mảnh mai quấn quanh cánh tay người phía trước, phong cách ái muội đến cực điểm, dẫn người mơ màng.

Hai người trong tranh này chính xác là nhân vật do Ninh Vinh Vinh làm chủ bút dựa trên hình mẫu là Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh.

Vừa thấy cô ấy móc quyển sách này ra, Ninh Vinh Vinh tức khắc che lại gương mặt đỏ bừng, thẹn quá thành giận, "Làm sao chị biết đây là em vẽ!" Sau đó nhào vào trên người cô ấy liều mạng muốn đoạt lại quyển sách này.

Ở góc bìa quyển sách, tên của tác giả đơn giản thô bạo được viết là "Ninh đại tiểu thư", lại kết hợp ấn tượng đối với mấy người của Học viện Sử Lai Khắc ở Tinh anh đại tái, không khó suy đoán ra quyển sách này đúng là xuất phát từ tay Ninh Vinh Vinh.

Thiên Nhận Tuyết không giãy giụa, cánh tay cứ dang rộng ra như thế, tùy ý để cô nàng lấy đi quyển sách kia, nhưng những lời cô ấy nói ra thật sự quá thiếu đánh, "Ở tẩm cung của chị còn có rất nhiều, chị đã mua toàn bộ hệ liệt. Vinh Vinh, đã lâu rồi em không cập nhật."

"Câm miệng, không được nói nữa!" Ninh Vinh Vinh xấu hổ ném sách xuống, đôi tay che miệng cô ấy lại, cả người gần như nằm sấp ở trên người Thiên Nhận Tuyết. Ở cự ly gần mới phát hiện, làn da của tên thật mịn, lông mi thật dài, màu sắc của đồng tử cũng rất ưa nhìn nha.

Tay chị ấy thật mềm, thật ấm.

Thiên Nhận Tuyết cầm lòng không đậu nắm lấy tay cô nàng, ánh mắt hơi lóe, "Vinh Vinh, vai trái chị đau đến không có sức lực, không giơ lên thoa thuốc được." Ánh mắt chờ mong lại u oán đến mức Ninh Vinh Vinh bó tay, đoạt lấy rượu thuốc đẩy ngã cô ấy xuống giường.

"Lão Kỷ cũng thật là, xuống tay nặng như vậy làm gì?"

"Em đây là đang đau lòng cho chị sao?" Trong lòng Thiên Nhận Tuyết hiện lên một tia mừng thầm, tươi cười nhàn nhạt trên mặt cũng tươi đẹp hơn một chút.

Tay đang cởi áo dừng lại, trên mặt Ninh Vinh Vinh lướt qua một tia mất tự nhiên, trên mặt nổi lên một đóa đỏ ửng, như là vì để che giấu chột dạ, cô nàng hét lớn một tiếng, "Đau lòng cái quỷ! Em chỉ là sợ chị bị thương ở Thất Bảo Lưu Ly Tông, ba ba sẽ trách em mà thôi."

Công chúa nhỏ vô pháp vô thiên, khi nào sẽ sợ Ninh tông chủ trách cứ? Ninh tông chủ làm sao dám trêu cô nàng.

Trong lòng Thiên Nhận Tuyết không tin, trên mặt lại là gật gật đầu cam chịu lý do thoái thác của cô nàng, vạn nhất chọc công chúa nhỏ thẹn quá thành giận bỏ mặc cô ấy, vậy thì không còn gì vui nữa.

Cô ấy muốn cô gái như mặt trời nhỏ ấm áp này ở bên bên cô ấy, vĩnh viễn.

Từ nhỏ đến lớn, Ninh Vinh Vinh chưa từng chăm sóc ai, trong thế giới của cô nàng, bị thương phải cởi quần áo, vừa lơ đãng, áo choàng của Thiên Nhận Tuyết đã bị cởi ra một nửa, một nửa này là chỉ nửa người trên, cho đến khi Ninh Vinh Vinh hoàn toàn lột áo ngoài của cô ấy ra, cả người chợt lạnh, cô ấy mới đột nhiên hoàn hồn.

"Từ từ... Cánh tay chị có sức trở lại rồi, để chị tự làm cho." Thiên Nhận Tuyết nằm ở trên giường, cầm phần vải dệt còn lại co vào góc tường, nhìn Ninh Vinh Vinh cười hì hì như mãnh thú rắn rết.

Nhưng Ninh Vinh Vinh đã cầm rượu thuốc chuẩn bị sẵn sàng, há có thể cô ấy nói không cần là không cần, vậy thì mặt mũi Ninh đại tiểu thư của cô nàng để ở chỗ nào?

"Chị ngoan ngoãn nằm xuống đi, lời bổn đại tiểu thư đã nói ra tuyệt đối sẽ không đổi ý!" Ninh Vinh Vinh một tay cầm rượu thuốc gắt gao túm chặt quần áo bên hông cô ấy, một tay kéo cô ấy lại, "Đây là cái gì?"

Trước ngực Thiên Nhận Tuyết bọc một lớp vải trắng rất chặt, nơi bị Kỷ Vu đả thương nằm dưới lớp vải trắng đó, Ninh Vinh Vinh tò mò sờ lên, "Chị bọc thứ này không khó chịu sao?"

Khó trách không lớn, tiểu đáng thương ~ chủ nhân của ngươi cũng không đối xử tốt với ngươi.

Đôi mắt vô tội và chân thành liên tục chớp chớp, làm Thiên Nhận Tuyết không khỏi tin tưởng cô nàng thật không phải cố ý trêu chọc cô ấy.

"Khó chịu cũng không có cách nào khác, chị ngụy trang mười mấy năm cũng quen rồi."

"Ồ," Ninh Vinh Vinh đột nhiên trầm mặc, dùng hai tay cởi bỏ lớp vải, "Thoa thuốc."

Cảm giác trống rỗng trước ngực làm Thiên Nhận Tuyết thực bất an, một tay đẩy tay Ninh Vinh Vinh ra, một tay che chở ngực mình, "Chị tự làm là được rồi!"

"Không được, em làm!" Hai mắt Ninh Vinh Vinh sáng rực, tầm mắt chặt chẽ dừng trước ngực nàng.

"Em là lưu manh hả, buông tay!"

"Không buông!"

Lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, một tên trộm đưa đầu thăm tiến vào, sau khi nhìn đến cảnh tượng bên trong, bàn chân đang đặt nửa bước lên ngưỡng cửa đột nhiên thu lại, đóng cửa lại như không có chuyện gì xảy ra.

Quá kích thích, Vinh Vinh được đó, tốc độ này nhanh hơn chị và A Thanh rất nhiều!

Sau khi cửa đóng lại, hai người kia mới thu hồi tầm mắt, nhìn nhau, mới phát hiện tư thế các nàng có bao nhiêu ái muội.

Toàn bộ thân thể Ninh Vinh Vinh đè trên người Thiên Nhận Tuyết, tay trái đặt trên ngực cô ấy. Tuy rằng Thiên Nhận Tuyết chống đẩy cô nàng, nhưng nhìn qua càng giống muốn cự còn nghênh, trong đầu cô ấy không khỏi hiện ra hồi 28 trong tiểu hoàng mạn, hình ảnh kia giống y như đúc tình cảnh hiện giờ của các nàng.

"Giờ thì hay rồi, hai cái miệng cũng không giải thích rõ ràng được." Thiên Nhận Tuyết bình tĩnh đẩy Ninh Vinh Vinh ra, quay người đi mặc quần áo, vành tai đỏ bừng lại đập thẳng vào mắt Ninh Vinh Vinh.

Cô nàng gợi lên một nụ cười đầy phúc hắc như tiểu hồ ly, giả vờ hào phóng đứng dậy nói: "Vậy em đi kêu một Hồn Sư trị liệu lại đây cho chị."

Ngoài cửa, Kỷ Vu còn đứng ngốc ở chỗ đó, thấy cô nàng đi ra, trêu chọc nói: "Em đây chính là trắng trợn táo bạo chiếm của hời người ta!"

"Cắt, vậy thì phải cảm ơn chi6 đã cung cấp cơ hội tốt cho em." Ninh Vinh Vinh trợn mắt, quay đầu nhìn cửa phòng, "Không nói chuyện với chị nữa, em đi kêu Hồn Sư trị liệu."

"Em biết?" Kỷ Vu kinh nghi nói, quả nhiên chọc nha đầu này không được, quá phúc hắc!

Kỷ Vu đi theo Ninh Vinh Vinh, suốt đoạn đường không ngừng lải nhải, "Chị diễn tốt như vậy, sao em biết được?"

"Đó là bởi vì bổn đại tiểu thư thông minh lanh lợi cơ trí hơn người!" Ninh Vinh Vinh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bước chân hơi dừng, "Đúng rồi, vừa rồi chị đột nhiên mở cửa là muốn làm gì?"

"Chị suy nghĩ một chút, việc chúng ta nói trước đó đừng để cho những người khác biết được." Những người khác này bao gồm phụ thân cô nàng Ninh Phong Trí, đương nhiên không bao gồm Chu Trúc Thanh ở trong đó.
Bình Luận (0)
Comment