Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 55

Ninh Vinh Vinh rất là nghi hoặc, tuy rằng cô nàng là người thừa kế của Thất Bảo Lưu Ly Tông, nhưng loại việc di chuyển tông môn này cô nàng chưa từng nhúng tay vào, nếu không nói cho ba ba cô nàng, vậy thì các nàng sẽ phải tiến hành kế hoạch của mình như thế nào.

Nhìn người đến người đi trên đường, Kỷ Vu giữ kín như bưng, "Đợi chút trở về rồi nói sau, vừa rồi quá xúc động, Tuyết Thanh Hà hẳn là cũng đã ý thức được không ổn."

Hai người dời đề tài sang nói chuyện hằng ngày câu được câu không, rất nhanh đã mang theo Hồn Sư trị liệu quay trở về phòng.

Kỷ Vu xuống tay rất có đúng mực, vết bầm kia thoạt nhìn rất nghiêm trọng, đau muốn mệnh, nhưng vẫn chưa thương đến gân cốt, Hồn Sư trị liệu ngại với đại tiểu thư ở đây nên không trợn mắt, ánh sáng màu lam nhạt bao phủ Thiên Nhận Tuyết, cũng chỉ mấy giây đã bình thường trở lại.

Vết thương thật là nghiêm trọng, lại qua một lát thân thể Hồn Sư sẽ tự động khỏi hẳn rồi!

"Ngươi đi xuống đi."

"Vâng." Hồn Sư trị liệu đi ra ngoài cửa thở dài, từ khi nào mà Thái Tử điện hạ kiều khí đến như vậy, trong quá khứ, khi bị đại tiểu thư cắn đến chảy máu tươi cũng có thể cười nhạt chống đỡ, hiện tại sao lại như phụ nữ thế kia, còn dựa vào lòng đại tiểu thư nữa chứ.

Từ từ... Cuối cùng thì Thái Tử điện hạ cũng ôm được mỹ nhân về? Các chị em, thuyền chúng ta đẩy trở thành thật rồi!!

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét hưng phấn chói tai, khóe miệng Kỷ Vu giật giật, nhìn Ninh Vinh Vinh với vẻ mặt khó có thể miêu tả, "Người trong Thất Bảo Lưu Ly Tông của em đều... Điên khùng như vậy sao?"

"Cắn chị bây giờ!" Ninh Vinh Vinh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Kỷ Vu, trong mắt tràn đầy uy hiếp.

Thiên Nhận Tuyết nhìn sự tương tác giữa hai người các nàng như thể không một ai có thể chen vào, mà chính mình như là người ngoài chỉ có thể nhìn, cắn chặt răng, đôi mắt rũ xuống chứa đầy tụi thân, khi còn nhỏ em nói chỉ cắn chị thôi mà.

Tiểu lừa gạt.

"Khụ." Thiên Nhận Tuyết che ngực lại vờ ho một tiếng, chau mày, nằm trên giường lớn của Ninh Vinh Vinh như suy yếu đến mức đứng dậy không được.

"Chị sao rồi? Bị thương nặng như vậy sao?"

Ninh Vinh Vinh nghe vậy vội vàng đi qua đỡ cô ấy, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Vu tràn đầy u oán.

"Này, cô hẳn là ổn rồi!" Kỷ Vu sắp bị oan chết, cái này không thể nói rõ ra được.

Mắt Thiên Nhận Tuyết xẹt qua một tia thực hiện được, kiều nhu nửa dựa vào người Ninh Vinh Vinh, ném cho Kỷ Vu một ánh mắt khiêu khích.

Kỷ Vu lạnh mặt nhìn hai người các nàng tán tỉnh nhau qua lại, nhưng nếu cô không đâm thủng tầng giấy cửa sổ kia, sẽ bị bọn họ làm cho tức chết!

"Còn muốn nói chuyện chính hay không?"

"Chị nói đi, có ai che miệng chị đâu."

"Đúng vậy, đúng vậy." Thiên Nhận Tuyết ở một bên phụ họa nói.

Tôi nhịn...

Kỷ Vu hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, mở miệng nói: "Theo tơi nghĩ, hai người ra mặt thuyết phục Ninh tông chủ thì thích hợp hơn, trước mắt hồn lực của tôi mới hơn cấp 60, đừng nên nói thân phận của tôi với bất kỳ kẻ nào. Mục đích muốn chinh phục đại lục của Bỉ Bỉ Đông là hủy diệt Võ Hồn điện, nếu tôi bị bà ấu biết thân phận, giết chết tôi thì khả năng hủy diệt thế giới sẽ nhanh hơn."

Pháp Tắc truyền thừa chỉ xuất hiện khi Pháp Tắc đương nhiệm chịu đựng không nổi nữa, nếu Kỷ Vu chết, không ai có thể đoán được rằng thế giới còn chờ đợi được đến lúc người thừa kế Pháp Tắc đời kế tiếp xuất hiện hay không.

Pháp Tắc có thể bảo vệ cô một lần, nhưng Bỉ Bỉ Đông có thể đuổi giết cô mười lần, trăm lần.

Ý tưởng trước đó của cô quá mức ấu trĩ, Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng không phải tuyệt đối có thể tin, tùy tiện bại lộ chính mình trăm hại không có một lợi.

Thiên Nhận Tuyết cũng hiểu điều này, Kỷ Vu vừa dứt lời đã đồng ý lời kiến nghị của cô, nhưng nan đề trước đó lại quay trở lại điểm ban đầu, làm sao để Ninh tông chủ đồng ý dời Thất Bảo Lưu Ly Tông đại bản doanh?

"Tuy rằng ba ba cưng em, nhưng hiện tại em không thể nhúng tay vào sự vụ trong tông môn, hơn nữa, Thất Bảo Lưu Ly Tông đứng ở vị trí quá cao, chưa chắc ba ba và Cốt thúc, Kiếm thúc sẽ tin tưởng Võ Hồn điện có ý đồ."

Thiên Nhận Tuyết ngồi dậy, gật đầu nói: "Vinh Vinh nói không sai, một năm trước, vì để củng cố thế lực của ta ở Thiên Đấu, đã từng mơ hồ đề cập với Ninh tông chủ vào Thiên Đấu thành ở, tuy rằng ông ấy không trả lời nhưng nhìn ra được nhất định là từ chối."

Ba người lâm vào trầm mặc, đang lúc các nàng không biết nên làm như thế nào, ánh mắt Kỷ Vu nhìn hai người dựa đến cực gần sáng ngời, buột miệng thốt ra nói: "Nếu không thì hai người kết hôn đi!"

"..."

"..."

"Cứ như vậy, Thất Bảo Lưu Ly Tông sẽ có mối quan hệ chặt chẽ với đế quốc hơn, không chỉ có thể khuyên bảo Ninh tông chủ mà còn có thể giúp cô đoạt quyền nắm giữ Thiên Đấu đế quốc dễ dàng hơn. Qua một đoạn thời gian, chúng ta trực tiếp giết chết ông già kia, cô sẽ danh chính ngôn thuận đăng cơ xưng đế, bước đầu của kế hoạch đã được thực hiện được."

Kỷ Vu càng nói càng hăng say, không hề chú ý tới, từ câu đầu tiên cô nói ra, sắc mặt hai người kia đã đỏ bừng.

Thiên Nhận Tuyết nghiêng đầu trộm nhìn Ninh Vinh Vinh sắc mặt hồng nhuận cùng với ánh mắt trốn tránh, trong lòng đột nhiên nổi lên một tia vui sướng, như vậy em ấy sẽ có thể vĩnh viễn ở bên mình.

Hai đôi mắt chờ mong không hẹn mà cùng nhìn Ninh Vinh Vinh, áp lực tức khắc tăng lên.

"Em... Cái này, có nhanh quá không, em chưa từng yêu đương đã phải kết hôn, tuổi trẻ như vậy đã phải tráng niên tảo hôn..."

Tuy rằng ngoài miệng Ninh Vinh Vinh chống đẩy, nhưng Kỷ Vu nhìn thái độ cô nàng cũng không có nhiều kiên định, đang muốn khuyên nhủ tranh thủ một lần là bắt được, lại không ngờ đầu gỗ lại mở miệng.

"Nếu Vinh Vinh không muốn, vậy chúng ta nên ngẫm lại biện pháp khác đi. Hôn nhân đại sự... Không phải là trò đùa." Thiên Nhận Tuyết cúi đầu rũ mắt, cảm xúc đột nhiên hạ xuống.

Cũng đúng, Vinh Vinh còn nhỏ, tất nhiên không muốn kết hôn, huống hồ... Em ấy không thích mình.

Ninh Vinh Vinh nghe cô ấy nói vậy, trong lòng nổi lên một cảm giác phức tạp, mất mát cũng có, may mắn cũng có, cô nàng bắt đầu mê mang vì sao lại sinh ra cảm xúc như vậy, không trở thành công cụ cho tông môn liên hôn không phải rất tốt sao? Vì sao trong lòng lại không thoải mái.

Kỷ Vu thấy hai người các nàng trầm mặc cực có ăn ý, cũng gạt đi suy nghĩ này. Vốn tưởng rằng các nàng lưỡng tình tương duyệt, đẩy một phen là có thể thành, hiện tại xem ra vẫn là quá nóng vội.

Bỏ chủ ý kết hôn này, ba người vẫn mơ hồ không rõ với kế hoạch kế tiếp, đề ra mấy phương án cũng không quá vừa lòng, trước sau không thể tìm được một giải pháp vạn toàn. Sắc trời đã tối, Thiên Nhận Tuyết trong mắt người ngoài vẫn là nam giới, không thích hợp ở khuê phòng Ninh Vinh Vinh quá lâu, không bao lâu đã ngừng đề tài.

"Quên đi, trong một chốc cũng không nghĩ ra cái gì mới, ngày mai lại thảo luận tiếp, như thế nào?" Kỷ Vu ngáp một cái, đi một ngày đường đã sớm mệt mỏi, có thể chống đỡ được đến hiện tại chính là nhờ hồn lực của cô.

Ninh Vinh Vinh đang nằm bò trên bàn đã sớm buồn ngủ, vừa nghe kết thúc đã vui vẻ đồng ý, hai ba bước đã nhảy đến chiếc giường lớn mềm mại, ôm chăn quay cuồng.

"Vậy chị đi đây, Vinh Vinh không tiễn chị sao?"

Ý kiến kết hôn bị hai người phủ quyết, Kỷ Vu vẫn còn chút mất mát bởi vì Hồng Nương chưa làm thành, trước khi đi còn thành tâm muốn làm cho các nàng ngột ngạt, cố ý quay đầu cười xán lạn với Ninh Vinh Vinh.

Thiên Nhận Tuyết thấy thế hừ lạnh một tiếng, "Chính mình có chân không biết đi đường sao? Chỉ đi vài bước còn muốn đưa, làm ra vẻ!" Nói xong không để ý tới sắc mặt Kỷ Vu cứng đờ, phất tay áo nghênh ngang rời đi.

Tươi cười còn dừng trên gương mặt tuấn mỹ diễm lệ một giây, nghe được câu làm ra vẻ kia của Thiên Nhận Tuyết, đầu óc Kỷ Vu đều quanh quẩn, tiện nhân chính là làm ra vẻ!

Càng đáng giận hơn chính là, Ninh Vinh Vinh ôm chăn ngồi dậy, tỉ mỉ đánh giá Kỷ Vu từ trên xuống dưới như có chuyện lạ, nghiêm túc gật gật đầu, "Quả thực có chút làm ra vẻ."

Cái gì? Mình nghĩ mình mặc một bộ bạch y phiêu phiêu, anh dũng hào sảng, giơ tay nhấc chân đều tản ra khí chất tiêu sái không kềm chế được, tuy rằng tóc tai bởi vì một đường phong trần mà có chút tán loạn, nhưng trước khi vào cửa cô đã chỉnh lý một chút rồi, nên hình tượng tổng thể vẫn là mỹ chứ, sao bị nhìn thành làm ra vẻ rồi?

"Nơi nào làm ra vẻ? Em không nói rõ ràng chị sẽ không đi!"

"Chính là vừa rồi đó, lúc chị muốn em tiễn chị vô cùng —— làm ra vẻ, toàn thân đều phát ra một loại hơi thở khoa trương quá mức." Hai chữ vô cùng kia còn nâng giọng nhấn mạnh, nói xong, Ninh Vinh Vinh đột nhiên cười một chút, "Dù sao chị cũng không dám ở trong phòng em, ngày mai em sẽ viết một phong thư cho Trúc Thanh để cậu ấy trị chị."

"Ngàn vạn đừng, đại tiểu thư, chị sai rồi." Kỷ Vu vừa nghe cô nàng nhắc đến Chu Trúc Thanh, tức khắc thành thật, giơ đôi tay đầu hàng vội vàng lui về phía sau, cuối cùng còn ngoan ngoãn đóng cửa phòng cho cô nàng.

Khoảnh khắc Kỷ Vu xoay người kia, trong phòng đột nhiên truyền đến một trận cười ầm, "Ha ha ha ha, lão Kỷ, chị là một tên thê quản nghiêm, cả đời này cũng không lật được đâu!"

Cái gì mà lật không được, chị là nằm trên!

Kỷ Vu tức giận quay đầu lại trừng cửa phòng đóng chặt, bụng đầy ấm ức, thở phì phì bay nhanh trở về phòng, lấy một quyển sổ nhỏ ra viết thư cho Chu Trúc Thanh.

"A Thanh, thấy chữ như thấy mặt. Chị đã thuận lợi tới Thất Bảo Lưu Ly Tông gặp Vinh Vinh, tuy rằng chuyện tiếp theo vẫn chưa có manh mối nhưng chị đã đạt được thỏa thuận với Tuyết Thanh Hà, hành sự nhanh hơn rất nhiều so với một mình chị đơn đả độc đấu, đừng lo lắng cho an nguy của chị, chị rất ổn.

Dạo này thời tiết chuyển lạnh, nhớ mặc thêm y phục nhé. Đừng khai Võ Hồn người theo thói quen, buổi tối ngủ đuôi em luôn thích lộ ra bên ngoài.

A Thanh, hai người bọn họ hợp tác bắt nạt chị! Chờ đến khi chúng ta gặp lại, nhất định sẽ nhét một đống cơm chó cho bọn họ để trút giận trong lòng chị.

A Thanh... Chị rất nhớ em.

A Vu của em."

Ở Tinh La xa xôi, Chu Trúc Thanh ngơ ngác đứng bên cửa sổ, xuất thần nhìn bầu trời đầy sao, hắt xì! Thời tiết đang trở lạnh, A Vu có mặc thêm xiêm y không?
Bình Luận (0)
Comment