Một đôi tay ấm áp trắng trẻo trượt xuống dọc theo vòng eo nàng, kích thích làm rùng mình, da thịt nóng như lửa đốt, giọng nói ôn tồn mềm mại xen lẫn tiếng thở dốc hỗn loạn nhanh chóng vọng lại bên tai, nàng như không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, thế giới của nàng chỉ còn lại một người phía trên này.
"A Thanh ~ Chị rất nhớ em."
"Em cũng vậy."
Người phía trên cười nhạt, trên mặt vẫn mang theo dịu dàng cùng cưng chiều trước sau như một, trong đôi mắt nhu hòa thâm thúy chỉ có dáng người Chu Trúc Thanh, mặt nàng đầy vũ mị, đôi môi đỏ thắm đang hấp dẫn Kỷ Vu tới gần.
Không biết là tay ai dẫn đầu làm hai người dính sát vào nhau, da thịt thân cận, xúc cảm non mềm làm hai người tâm viên ý mã, trầm luân trong đầm lầy dục vọng, chẳng phân biệt sớm chiều.
"Ưm ~ A Vu..."
Mở mắt ra, trước mắt vẫn là trần nhà vô tình lạnh băng. Xúc cảm dính nhớp dưới thân truyền đến, Chu Trúc Thanh nan kham cắn môi che kín đôi mắt, một hàng nước mắt trong veo trượt xuống, đây đã là lần thứ ba.
Kể từ khi nhận được lá thư của Kỷ Vu, Chu Trúc Thanh vẫn luôn khó có thể yên giấc trong cảm xúc nhớ nhung. Cái gọi là ban ngày nghĩ cái gì ban đêm mơ thấy cái đó, hai người cách xa nhau ngàn dặm lại gặp gỡ ở trong mộng. Trong mộng, Kỷ Vu sẽ yêu thương nàng chiều chuộng nàng giống như trước kia, nhẹ giọng nỉ non lời ngon tiếng ngọt bên tai nàng.
Nhưng khi tỉnh lại chỉ còn mình nàng trong căn phòng trống vắng, bên gối cũng không có độ ấm làm nàng tham luyến kia, trái tim mới vừa bay lên mây lại lần nữa nặng nề rơi xuống đáy cốc, nhớ nhung chua xót khiến hai mắt mơ hồ, áo gối ướt đẫm.
"A Vu, em rất nhớ chị..."
Người Chu gia không thể lộ yếu ớt ra cho người khác thấy, Chu Trúc Thanh thu thập bản thân xong, đi ra cửa phòng, trên mặt lại là lạnh băng, đôi môi tái nhợt không có một tia huyết sắc, càng hợp với khí chất sương hàn của nàng.
Hôm nay là ngày bàn luận đã hẹn với Đới Mộc Bạch, nàng ăn cơm sáng xong lập tức nhích người đi đến Hoàng cung Tinh La, không ngờ có một vị khách không mời mà đến ngăn cản nàng.
Chu Trúc Thanh không hiểu, rõ ràng người này hận mình đến tận xương, rồi lại vì sao năm lần bảy lượt trêu chọc nàng. Nếu nhìn nhau đã thấy ghét, sao không đi đường vòng tránh đi?
"Đứng lại! Ngươi muốn đi đâu?"
"Không liên quan gì đến chị." Chu Trúc Thanh lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái, bước chân không tạm dừng mà đi lướt qua nàng ta.
"Đây là thái độ khi nói chuyện với chị mình sao?" Sắc mặt Chu Trúc Vân lạnh lùng, duỗi tay đè bả vai Chu Trúc Thanh lại, không khỏi dùng vài phần sức lực.
Chu Trúc Thanh hất bay tay nàng ta ra, nhìn chằm chằm nàng ta một cái, rời đi Chu phủ không nói lời nào.
Chu Trúc Vân ở phía sau cắn răng nhìn bóng dáng nàng rời đi, con ngươi buồn bã mất mát rất nhanh đã biến mất, sau đó lại treo một nụ cười dịu dàng khéo léo rất giả dối, dường như một màn giằng co vừa rồi chưa từng xảy ra.
Sân đối luyện trong Hoàng cung Tinh La.
Biểu cảm Chu Trúc Thanh nghiêm túc nhìn Đới Mộc Bạch ở phía đối diện, Võ Hồn bám vào người, đuôi mèo dài mảnh khảnh đong đưa cảm nhận hồn lực đang dao động chung quanh, hai móng sắc bén lóe hàn quang chỉ thẳng vào Đới Mộc Bạch, so đấu chạm vào là nổ ngay.
Hồn lực hơn 40 cấp của hai người làm vạt áo không gió cũng tự bay, giằng co chờ động tác của đối phương. Đột nhiên, Chu Trúc Thanh chủ động đánh về phía Đới Mộc Bạch với tốc độ phi phàm, đôi móng vuốt sắc nhọn dừng trên người hắn như mưa to tầm tã.
Tà Mâu Bạch Hổ không chỉ có sức tấn công xuất chúng, lực phòng ngự từ một thân da lông cũng là bất phàm, hai tay khoanh trước ngực đã tiếp được đòn tấn công của Chu Trúc Thanh dễ như trở bàn tay.
Thấy một kích vẫn chưa tạo thành thương tổn cho hắn, đệ nhị Hồn Hoàn của Chu Trúc Thanh sáng lên, "U Minh Bách Trảo!" Nháy mắt, mấy trăm đòn tấn công cắt qua không khí, từng vệt tàn ảnh không ngừng hiện lên trong mắt Đới Mộc Bạch.
Hắn căn bản không có thời gian suy xét, Hồn Hoàn thứ ba trên người sáng lên, màu tím trong suốt phóng thích trong nháy mắt, Hồn Kỹ thứ ba, Bạch Hổ Kim Cương Tráo bùng nổ. Thân hổ vốn hùng tráng lại bành trướng lần nữa, đôi hổ chưởng lại lớn thêm một vòng, móng vuốt sắc bén bắn ra từ đầu ngón tay đều biến thành màu bạc lóa mắt, ngay sau đó, Hồn Hoàn thứ tư sáng lên, phát động Hồn Kỹ Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ, đón nhận đòn tấn công từ nàng không lùi chút nào.
Meo meo đánh nhau, hai vuốt đánh lộn.
Võ Hồn U Minh Linh Miêu của Chu Trúc Thanh được biết đến là thiên về tốc độ, về sức mạnh thì yếu hơn Tà Mâu Bạch Hổ của Đới Mộc Bạch, sức mạnh từ Hồn Kỹ thứ hai phát huy cũng không thể phá vỡ phòng ngự của hắn, Chu Trúc Thanh cấp tốc lui ra phía sau kéo ra khoảng cách với Đới Mộc Bạch.
"U Minh Ảnh Phân Thân!" Chu Trúc Thanh khẽ kêu một tiếng, Hồn Hoàn tím sẫm chợt sáng lên, trong sân lập tức xuất hiện năm ảnh phân thân giống nàng như đúc, ngay cả tư thế cũng hoàn mỹ.
Nháy mắt tiếp theo, năm ảnh phân thân này lao về phía Đới Mộc Bạch, các hướng khác nhau đều có một bóng dáng, bao quanh thành một vòng tròn vây Đới Mộc Bạch trong đó, "U Minh Đột Thứ!" Năm giọng nói đồng thời vang lên bên tai, căn bản phân không rõ ai mới là Chu Trúc Thanh thật.
Đột nhiên vuốt mèo hung hăng đâm tới, Đới Mộc Bạch nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, tính toán có đánh trúng hay không, toàn dựa vào sự may mắn.
"Bạch Hổ Liệt Quang Ba!"
Vừa dứt lời, một làn sóng ánh sáng trắng thẳng tắp lao về phía "Chu Trúc Thanh" trước mặt, nháy mắt tiếp theo, vuốt mèo của Chu Trúc Thanh dừng trên người hắn, có máu chảy ra từ miệng vết thương.
"Chu Trúc Thanh" bị đánh trúng cũng tiêu tán trong không khí, sau một kích đắc thủ, Chu Trúc Thanh thở nhẹ một hơi thu lại móng vuốt, những ảnh phân thân khác cũng dần dần biến mất.
"Đới lão đại, anh không sao chứ?"
"Không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi. Một tháng không gặp, Trúc Thanh lại tiến bộ hơn rất nhiều, chỉ sợ rất nhanh anh sẽ không đuổi kịp em." Đới Mộc Bạch vỗ vỗ vụn quần áo trên người, cười nói với nàng.
Chu Trúc Thanh lắc đầu, nàng biết Đới Mộc Bạch cố ý luyện tập với nàng, cho nên chỉ là phòng ngự một ít đòn tấn công, nếu không làm sao nàng có thể lông tóc không tổn hao gì dưới sự ra tay của hắn.
"Hôm nay ngoại trừ luận bàn cùng anh, chính là tới cáo từ với anh." Vẻ mặt Chu Trúc Thanh xin lỗi nhìn người đàn ông cao lớn trước sau như một trước mặt, "Ngày mai em sẽ khởi hành đi Thiên Đấu thành."
Đới Mộc Bạch mờ mịt vuốt vuốt mái tóc màu vàng, đôi mắt hai màu chứa đầy nghi hoặc, "Sao lại đột nhiên như vậy?"
"Em... Nhớ chị ấy."
Như là xấu hổ lại như áy náy, Chu Trúc Thanh cúi đầu xoa trán, giọng nói nhỏ như muỗi, trên gương mặt trắng nõn gần như trong suốt chậm rãi nổi lên một vệt đỏ ửng, nàng chột dạ không thôi, bộ dáng không còn lạnh băng như sương khiến cho Đới Mộc Bạch có chút mới lạ.
"Nhớ ai vậy?" Đới Mộc Bạch biết rõ còn cố hỏi, nghiêng người đến trước mặt Chu Trúc Thanh, cười tiện hề hề, khóe miệng cong lên cực kỳ thiếu đánh.
Chu Trúc Thanh cũng cho rằng như vậy, khuôn mặt tức khắc lạnh đi, mặt vô biểu tình nâng tay lên nhẹ nhàng chọc một chút miệng vết thương do vừa rồi đánh nhau, đôi mắt thâm thúy như mực tràn đầy uy hiếp.
"Shh!" Không thể trêu vào, không thể trêu vào, Đới Mộc Bạch vội vàng lui ra sau vài bước, che lại miệng vết thương cảnh giác nhìn nàng.
"Em đi đây... Mộc Bạch ca ca." Chu Trúc Thanh yên lặng nhìn Đới Mộc Bạch có chút chật vật, xoay người đi không lưu luyến chút nào.
Cảm ơn, Mộc Bạch ca ca.
Cánh tay Đới Mộc Bạch che lại miệng vết thương vô lực buông xuống, hai tay dùng sức siết chặt, hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn theo hướng Chu Trúc Thanh rời đi, như đang thất thần.
Trúc Thanh muội muội của hắn, đời này, cũng chỉ là Trúc Thanh muội muội.
Sáng sớm hôm sau, Chu Trúc Thanh lẻ loi đứng trước cửa Chu phủ, thật sâu nhìn thoáng qua bảng hiệu Chu phủ, xoay người rời đi.
"Đứng lại!" Cách đó không xa, có một người thở phì phì chạy tới, bên người còn có một hồn thú như lai giữa ngựa và lừa đi theo.
Người chạy đến dừng lại bên người Chu Trúc Thanh, đưa dây cương cho nàng, "Đây là Giác Lân Mã, một ngày có thể chạy trăm dặm, sức bền rất tốt, đưa ngươi."
Chu Trúc Thanh nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng ta, chậm chạp không chịu cầm lấy dây cương.
"Cầm!" Chu Trúc Vân mạnh mẽ nhét dây cương vào tay nàng, yên lặng nhìn nàng, môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng không nói gì, xoay người vào Chu phủ.
Giác Lân Mã là một loại hồn thú cực kỳ dịu ngoan, thường được Hồn Sư dùng làm tọa kỵ, đương nhiên tốc độ của Giác Lân Mã cực nhanh, muốn thuần phục nó phải tốn rất nhiều sức. Chu Trúc Thanh không ngờ Chu Trúc Vân sẽ cho nàng như vậy.
Chẳng lẽ có âm mưu gì đó sao? Chu Trúc Thanh đánh giá hồn thú đang phát ra tiếng khò khè từ trên xuống dưới, cái đuôi phía sau đung đưa đuổi đi ruồi bọ, do dự một chút, cuối cùng vẫn leo lên lưng nó, đôi tay siết chặt dây cương, "Ya!"
Vừa nghe mệnh lệnh, Giác Lân Mã lập tức cào vó, thay đổi thái độ lầm lì, rải chân chở Chu Trúc Thanh cấp tốc chạy về phía Thiên Đấu thành.
Lộc cộc lộc cộc.
Tiếng vó ngựa đi xa, Chu Trúc Vân mới đi ra từ phía sau cửa, ánh mắt phức tạp nhìn bụi đất bay lên cùng với thân ảnh người nọ đã đi xa.
"Lo lắng cho em ấu vì sao không nói rõ, hai chị em các em thật rắc rối! A!!!"
Trên chân trái đại lão hổ bị một chiếc giày cao gót hung hăng giẫm lên, nghe được tiếng hô đau đớn, Chu Trúc Vân thu hồi chân, liếc xéo hắn một cái, "Ai cần anh lo."
Đới Duy Tư ôm chân bị đau, nhăn mặt lại, môi lúc đóng lúc mở, lẩm bẩm: "Cọp mẹ!"
"Anh nói cái gì?!"
"Sướng quá ~"
Chu Trúc Vân nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, phun ra hai chữ một lời khó nói hết, "Biến thái!"