Dịch: HảiFull
Thiếu nữ đi đầu kích động vội vàng chạy đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, vẻ mặt thèm thuồng nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi có bán cá nướng này không, thơm quá a, ngươi làm thế nào hay vậy!”
Không phải Hoắc Vũ Hạo chưa gặp qua thiếu nữ xinh đẹp, ở trong phủ Công Tước hắn đã thấy nhiều nha hoàn xinh đẹp, nhưng lại chưa bao giờ tiếp xúc gần như vậy. Hơn nữa không một nữ nhân nào trong phủ Công Tước có thể so sánh với thiếu nữ trước mặt này. Nhan sắc của thiếu nữ này cũng không tính hoàn mỹ nhưng nàng lại có một loại khí chất sáng bừng sức sống.
Khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo có chút đỏ lên:”Ta... ta mời các ngươi ăn.”
Cô gái cười khì một tiếng:”Tiểu đệ đệ ngươi còn xấu hổ a, vậy thì ta cũng không khách khí nha.” Nói xong nàng liền đưa tay nhận lấy con cá nướng trong tay Hoắc Vũ Hạo rồi cẩn thận ăn.
Thiếu niên đi cùng thiếu nữ này nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó quay sang nói với thiếu nữ kia: “Tiểu Nhã, tiểu huynh đệ này còn chưa ăn sao cô lại ăn trước rồi.”
Tiểu Nhã trợn mắt, giận dữ nói: ”Ngươi gọi ta là gì?”
Thiếu niên nhất thời giơ hai tay lên làm ra động tác đầu hàng: “Được rồi, Tiểu Nhã lão sư, được chưa.”
Tiểu Nhã lườm hắn một cái: “Vậy mới đúng, phải chú ý thân phận của ngươi.”
Tuy rằng nàng không lớn tuổi nhưng thoáng nhìn qua cũng có vẻ phong tình vạn chủng làm cho thiếu niên này không khỏi ngẩn ngơ, mà Hoắc Vũ Hạo ở bên cạnh lại càng không dám nhìn, hắn lấy thêm một con cá khác đưa cho thiếu niên kia:
”Đại ca, ăn luôn đi.”
Thiếu niên mỉm cười: ”Quân bất đoạt nhân sở hảo. Tiểu huynh đệ, ngươi còn chưa ăn ta làm sao dám ăn chứ. Cá này do ngươi bắt từ dưới kia lên sao?”
*Quân bất đoạt nhân sở hảo: Quân tử không đoạt chỗ tốt của người khác
Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu: “Có chuyện gì không? Ta còn phải nướng tiếp.” Vừa nói hắn vừa đưa con cá kia cho thiếu niên rồi đặt tiếp 2 con khác lên nướng.
Thiếu niên ôn hòa cười: “Ta là Bối Bối, nàng ta là Đường Nhã, tiểu huynh đệ ngươi tên gì?”
“Ta là Hoắc Vũ Hạo.” Hoắc Vũ Hạo vừa nướng cá vừa trả lời.
Từ khi lên đường đến giờ hắn gặp không ít người trên đường, cũng được bọn họ giúp đỡ không ít. Cho nên khi Đường Nhã muốn ăn cá hắn mới không chút do dự đưa cho nàng. Đây là thứ đầu tiên hắn học được khi hành tẩu bên ngoài, quan trọng nhất là giúp đỡ lẫn nhau. Động tác ăn cá của Bối Bối so với Đường Nhã còn tao nhã hơn, ít nhất tay hắn không dính đầy dầu mỡ.
Lúc Hoắc Vũ Hạo nướng xong lần thứ hai thì Đường Nhã ở bên cạnh đã sớm lộ rõ vẻ tha thiết mong chờ, nàng lại lấy tiếp một con dưới vẻ mặt bất đắc dĩ của Bối Bối. Bất quá lần này Bối Bối nhất quyết không chịu ăn nữa, ý bảo Hoắc Vũ Hạo ăn trước đi, mà Hoắc Vũ Hạo cũng đã đói bụng từ nãy giờ nên cũng ăn một con. Tuy rằng cá chỉ ướp qua muối ăn kèm rau rừng nhưng hương vị lại cực ngon, hơn mười con cá tuy nhiều nhưng cũng không tính là ít, tất cả đã bị ba người chén sạch.
“Ăn ngon quá. Từ trước đến nay chưa từng ăn món cá nướng nào ngon đến vậy. Hoắc Vũ Hạo tiểu đệ đệ, ngươi làm đầu bếp cho ta được không?” Đường Nhã thoải mái nằm xuống bãi cỏ lộ vẻ mặt thích thú vặn cái eo nhỏ, vô tình lộ ra đường cong mê người nhưng lại không hay biết. Bối Bối ở bên cạnh nhìn thấy động tác của nàng thì liền vò đầu bứt tóc nhưng cũng không có biện pháp nào.
“Cô có tiền sao? Tiểu Nhã lão sư?” Bối Bối dội một bát nước lạnh vào tâm trạng vui sướng của nàng.
“Ách... sau này sẽ có.” Đường Nhã có chút xấu hổ ngồi dậy liếc Bối Bối một cái ra vẻ như nàng rất bực mình khi bị hắn phá đám.
Hoắc Vũ Hạo đứng lên nói: “Bối đại ca, Đường tỷ tỷ, ta phải đi trước.”
Bối Bối vội nói: “Hoắc tiểu đệ, nơi này rất hoang vắng, hơn nữa rất gần nơi ở của Hồn Thú Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, ngươi muốn đi đâu thế?”
Hoắc Vũ Hạo lắc lắc đầu, đồng thời lấy quần áo từ trên nhánh cây xuống rồi cẩn thận cất vào túi, quay lại vẫy tay chào hai người rồi bước đi dưới mắt ánh kinh ngạc của bọn họ.
“Không phải hắn muốn đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đấy chứ?” Đường Nhã vừa nhìn bóng lưng Hoắc Vũ Hạo rời đi vừa nhỏ giọng nói.
Bối Bối lắc lắc đầu đáp: “Cũng khó nói, ta mơ hồ cảm giác được hắn có Hồn Lực nhưng rất yếu, hơn nữa hắn lại còn đi một mình, quả thật là có chút kỳ quái.”
Đường Nhã thè lưỡi: “Có Hồn Lực a, thế thì chúng ta thu hắn vào Đường Môn đi?”
Bối Bối tức giận nói: “Không phải vì hắn nướng cá ngon nên cô muốn cho hắn gia nhập vào Đường Môn đấy chứ?”
Đường Nhã bị nói trúng tim đen, đỏ mặt quay sang Bối Bối thè lưỡi. Bối Bối lại nói: “Vị Hoắc huynh đệ này nhất định đã từng trải qua chuyện gì đó, ta thấy ánh mắt hắn thành thục hơn những thiếu niên bình thường, chỉ là không biết thiên phú của hắn như thế nào thôi!”
Trên mặt Đường Nhã lộ ra vẻ vui mừng: “Nói vậy là ngươi đồng ý rồi sao?”
Bối Bối cười khổ nói: “Môn chủ Đường Nhã tiểu thư vĩ đại của Đường Môn ơi, lúc trước người thu ta làm đồ đệ thì Đường Môn chỉ còn một mình cô như một vị tướng không quân. Ước mơ của cô là làm cho Đường Môn trở nên lớn mạnh, nên người thích hợp thì đương nhiên cần phải nhận vào. Thoạt nhìn vị Hoắc huynh đệ này có vẻ trầm ổn, nếu hắn có thiên phú tốt thì tự nhiên cũng là một sự lựa chọn tốt, từ quần áo trên người hắn có thể nhìn ra gia cảnh của hắn có thể không được tốt cho lắm. Đường Môn chúng ta hiện giờ cũng chỉ có thể nhận người như vậy.”
Đường Nhã có chút tò mò nhìn Bối Bối: “Không ngờ ngươi cũng rất giảo hoạt nha.”
Bối Bối đứng lên phủi phủi quần áo: “Cái này gọi là thông minh, hoặc là nói ta cơ trí cũng được. Cô ăn nhiều cá nướng của người ta như vậy, bất kể là có muốn thu nhận hắn vào Đường Môn hay không cũng cần phải bảo vệ hắn một đoạn, giúp hắn tránh những nguy hiểm do Hồn Thú gây nên mới phải.”
Đường Nhã cũng đứng lên cười hì hì: “Lần này công nhận là ngươi thông minh do ý nghĩ của ngươi cũng giống ta. Ta đi rửa tay một chút rồi chúng ta cùng đi.”
Hoắc Vũ Hạo tất nhiên không biết được cuộc nói chuyện giữa Đường Nhã và Bối Bối. Lúc đầu hắn vốn định nướng một ít cá rồi mang theo ăn dần, nhưng hiện giờ lại không thể rồi. Hắn không muốn bại lộ thân phận Hồn Sư của mình cho nên mới không cầm cá đem theo. Mẫu thân từng dạy gặp người mới quen chỉ nên nói ba phần không nên nói toàn bộ. Tuy rằng hắn có ấn tượng tốt với Bối Bối và Đường Nhã nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn rời đi sau khi ăn xong. Hoắc Vũ Hạo tuy còn nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ lại không kém. Hắn có thể nhìn ra Đường Nhã và Bối Bối không phải người thường, bởi đúng như Bối Bối nói ở đây đã rất gần Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rồi mà trên thân hai người kia lại không mang chút hành lý gì, cho nên cuối cùng hắn quyết định rời khỏi vị ca ca và tỷ tỷ này. Sau khi ăn một bữa ngon làm cơn mệt mỏi trong người của Hoắc Vũ Hạo biến mất. Hắn lấy bản đồ ra đánh dấu lại vị trí dòng suối nhỏ ấy, hi vọng trên đường về lại có thể tìm ra.
Đi được một lúc thì xuất hiện một cột gỗ có tấm bảng nhỏ hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Vũ Hạo. "Phía trước năm mươi dặm là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, trong này có Hồn Thú, chú ý an toàn".
Quả nhiên đã đến nơi cần đến. Lúc này Hoắc Vũ Hạo trừ vẻ hứng phấn ra thì còn có một chút khẩn trương, hắn sờ vào thanh Bạch Hổ chủy ở sau lưng để áp chế nỗi bất an trong lòng rồi bước đi kiên định về phía trước. Trở thành Hồn Sư là con đường duy nhất, đây chính là chấp niệm trong lòng của hắn. Hắn quyết không hối hận về quyết định của mình.
Không khí dần trở nên mát mẻ ngoài ra còn mang theo cảm giác ngưng trọng. Tinh Đấu Đại Sâm Lâm giống như một Hồn Thú đang há miệng thật to đợi một người trẻ tuổi tiến vào. Đây sẽ là kỳ ngộ hay là… bị thôn phệ.