Đấu La Đại Lục 2

Chương 653 - Tiến Vào Trận Chung Kết (2)

Nghe được âm thanh này, Hòa Thái Đầu tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đột nhiên dừng bước! Lại gần tàn thi của Triệu Thủ Trạch, nhặt lên đại đao, ngẩng đầu hướng về phía Diệp Vũ Lâm đang hạ xuống từ không trung, hỏi:

- Trọng tài, chiến lợi phẩm này hẳn là thuộc về ta đúng không?

Khóe miệng của Diệp Vũ Lâm co giật một chút, thật lòng mà nói thì đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy loại phương thức chiến đấu của Hòa Thái Đầu a! Nhưng chiến pháp hung hãn ấy vẫn để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. Đường Tứ, Đường Ngũ, hẳn là hai người đi cùng nhau. Hơn nữa thoạt nhìn thì thiên phú của hắn cũng rất tốt!

- Có thể. Nhưng trong trận đấu sau, ngươi vẫn chỉ có thể sử dụng hồn đạo khí do bản thân chế tạo.

- Được.

Hòa Thái Đầu vẫn luôn nghe theo lời căn dặn của Hoắc Vũ Hạo, tận lực ít nói chuyện, hai bả vai lần lượt khiêng trọng pháo và đại đao đi xuống đài.

Sau khi Hòa Thái Đầu xuống đài, trên sàn đấu lại trải qua một phen dọn dẹp, Diệp Vũ Lâm mới lần nữa lên tiếng:

- Hạng hai và hạng bảy lên sân đấu.

Hoắc Vũ Hạo thúc giục hồn đạo khí hình người nhanh chân hướng về phía trước, đi đến trước sàn đấu, hai chân hơi cong lại rồi nhảy người lên, "ầm" một tiếng rơi vào sàn đấu. Tuy đống vỏ kim loại của hồn đạo khí hình người thấy thế nào cũng đều hơi có vẻ cồng kềnh, nhưng khí thế cũng bức người không kém.

Một bên khác, người lên đài chính là thiếu nữ váy xanh của Bình Phàm Minh.

Cục diện đối với thương hội Áo Đô đã rất bất lợi. Bọn hắn bị đào thải một người, bị giết chết một người. Tương đối mà nói thì mặc dù bên phía Bình Phàm Minh không đạt được thứ hạng cao trong khảo hạch kỹ xảo, nhưng tam nữ vẫn toàn bộ tấn cấp thành công. Vận khí tốt hơn nhiều.

Leng keng, leng keng, leng keng!

Hồn đạo khí hình người đi chuyển đến trước mặt Diệp Vũ Lâm. Diệp Vũ Lâm hướng phía Hoắc Vũ Hạo gật đầu một cái, thiếu nữ váy xanh bên kia lại giống như là có chút khiếp đảm, cũng chậm rãi đi tới, dáng vẻ thướt tha thật thấy mà yêu. Nàng nhìn qua bất quá mười tám, mười chín tuổi, trên gương mặt xinh đẹp còn lộ ra mấy phần hoảng sợ.

Diệp Vũ Lâm lên tiếng:

- Song phương xưng tên.

- Đường Ngũ.

Thanh âm lạnh nhạt của Hoắc Vũ Hạo vang lên.

- Ta tên là Lam Nhược Nhược. Đại ca, ngươi... ngươi sẽ không giống tên vừa rồi mà hạ sát thủ chứ. Ta có chút sợ hãi a.

Thân thể mềm mại của Lam Nhược Nhược có chút run rẩy, khuôn mặt cũng nhiều thêm mấy phần tái nhợt, tựa hồ thật là sợ đến cực điểm vậy.

Hoắc Vũ Hạo lại không lên tiếng, trực tiếp quay người hướng về phần sân của bản thân.

Tính dùng sắc đẹp dụ dỗ hắn? Cô nàng này thật đúng là tìm nhầm người. Nàng tưởng Hoắc Vũ Hạo gặp ít dụ hoặc lắm sao? Quất Tử, Vương Thu Nhi, vị nào không phải nhân gian tuyệt sắc? Nhưng vẫn thủy chung với người trong lòng của mình. Lam Nhược Nhược này bất quá chỉ là một người được Bình Phàm Minh bồi dưỡng ra, linh hồn của nàng trong mắt Hoắc Vũ Hạo đã sớm bị ô uế. Lần này làm ra vẻ dụ hoặc, càng không khiến hắn để ý tí nào.

Đáy mắt Lam Nhược Nhược hiện lên một tia xấu hổ, nàng luôn luôn tự nhận bản thân có mị lực kinh người, thế mà đối phương lại không có chút nào động tâm. Không chừng là cái loại..., hừ.

Vừa nghĩ, nàng cũng vừa quay người lui lại.

Ba món hồn đạo khí do tam nữ của Bình Phàm Minh chế tạo đều có đặc điểm riêng, mà mỗi đặc điểm cũng đều độ tinh xảo tương phản với Hòa Thái Đầu.

Thiếu nữ ưu tú do Bình Phàm Minh bồi dưỡng ra, tự nhiên là muốn để các nàng đi hoàn thành các loại mục đích bí ẩn, hiển nhiên các loại hồn đạo khí cồng kềnh, to lớn không thích hợp các nàng. Ngược lại, các loại hồn đạo khí cận chiến tinh xảo lại có hiệu quả tốt nhất. Bởi vậy, những thiếu nữ này đều đi cùng một lộ tuyến hồn sư hệ mẫn công.

- Bắt đầu.

Diệp Vũ Lâm lần nữa bay lên không, mà lần này, ánh mắt của hắn lại một mực nhìn chăm chú trên thân mình Hoắc Vũ Hạo. Hắn nhất định phải nhìn xem người thanh niên này có thể làm được hay không.

Ngay khi âm thanh bắt đầu vừa vang lên, thiếu nữ váy xanh lập tức động, mũi chân linh hoạt nhẹ nhàng điểm trên mặt đất. Động tác của nàng giống như là một con chim nhỏ màu xanh lam, nhanh chóng xông về phía Hoắc Vũ Hạo. Từng động tác của nàng uyển chuyển như đang nhảy múa, mà khi nàng chuyển động như thế mới có thể nhìn thấy, váy dài của nàng được thiết kế rất đặc thù.

Mỗi lần chiếc váy bay lên, hạ xuống kiến cho da thịt trắng nõn như ẩn như hiện. Hai ống tay áo cũng không ôm trọn cả cánh tay, mỗi khi cánh tay giơ lên, hai ống tay áo cũng đung đưa cùng tay nàng, lộ ra từng mảng da thịt trắng hồng.

Hồn đạo khí của Lam Nhược Nhược là một thanh đoản kiếm. Phải biết, hồn đạo khí cận chiến có thể tích càng nhỏ thì càng khó chế tác, nhất là hồn đạo khí cận chiến cao cấp càng là như vậy. Đoản kiếm của nàng toàn thân đen kịt, không nhìn ra bất kỳ hồn lực dao động nào. Đoản kiếm lúc này đang kề sát trên cổ tay nàng, trong lúc nàng uyển chuyển bay múa lại càng không nhìn thấy được.

Leng keng, leng keng, leng keng!

Động tác của Hoắc Vũ Hạo vẫn có vẻ hơi vụng về như cũ, trong lúc chân đang đi về phía trước lại giơ hai tay lên, xuất ra một tư thế chuẩn bị cận chiến.

Lúc trước ai cũng thấy được, hắn căn bản cũng không có bất luận hồn đạo khí công kích ở trên người, chỉ có một thân hồn đạo khí hình người. Hơn nữa, bản thân hắn lại là người tàn tật, hai chân đi lại không tốt, cho dù có thể khống chế hồn đạo khí hình người đi lại, ở trong mắt rất nhiều người cũng thấy vô cùng không dễ dàng.

Lam Nhược Nhược cũng không có vọt thẳng đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, mà là chậm rãi tiếp cận hắn. Còn hồn đạo khí hình người của Hoắc Vũ Hạo lại chỉ có thể vụng về không ngừng xoay người theo từng động tác của nàng.

Lông mày của Diệp Vũ Lâm đã bắt đầu có chút nhăn nhăn. Xem ra, hồn đạo khí hình người này quả nhiên vẫn là bán thành phẩm! Mặc dù có thể thông qua ý niệm khống chế, nhưng xét về độ nhạy thì các cơ quan của hắn cuối cùng vẫn còn kém xa so với pháp trận hạch tâm. Bất quá, cho dù như thế, nhưng hồn đạo khí hình người của hắn cũng đã rất đáng được tham khảo. Nếu như có thể làm thành trang bị cỡ lớn, đồng thời phân phối lượng lớn hồn đạo khí công kích, để cho chúng đấu đá lung tung trên chiến trường cũng tương đối cường hãn.

Thua cũng tốt, đối với thanh niên tuổi trẻ khí thịnh mà nói, đả kích nhất thời ngược lại có khả năng khiến hắn càng thêm cố gắng.

Khoảng cách giữa Lam Nhược Nhược và Hoắc Vũ Hạo đã càng ngày càng gần, vũ đạo của nàng cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng rõ ràng, cặp mông căng tròn bao bọc bởi chiếc quần dài màu lam thấp thoáng ẩn hiện dưới chiếc váy cùng màu, lại phối hợp khuôn mặt động lòng người của nàng càng rất dễ khiến lòng người hiện lên nhiều ý nghĩ.

Đáng tiếc, nàng không nhìn thấy được ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo giấu sau mặt nạ. Một đôi mắt vô cùng trong suốt, không tạp niệm. Trong hai con ngươi màu vàng kim nhàn nhạt căn bản không có nửa phần bị mê hoặc.

Bỗng nhiên, Lam Nhược Nhược chợt nhấc đôi chân dài của mình lên, quần dài màu lam của nàng vậy mà hoàn toàn bốc lên, thân thể mềm mại xoay một cái, bờ mông phấn nộn đã hoàn toàn hiện ra trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Cùng lúc đó, thân thể mềm mại của nàng cũng đột nhiên chuyển động, giống như hồ điệp xuyên hoa, lách qua phía bên trái của Hoắc Vũ Hạo.

Nếu là người bình thường, đột nhiên nhìn thấy "cảnh đẹp" trước mặt, ít nhất đều sẽ ngây ngốc ngẩn ngơ. Mà chuyện này cũng là do Lam Nhược Nhược tự tạo cơ hội cho mình.

Tất cả dụ hoặc mà nàng vừa cho Hoắc Vũ Hạo xem đột nhiên biến thành sát cơ nồng nặc. Ánh mắt băng lãnh ngoan độc lấp lóe, thân thể mềm mại nhảy lên cao. Hai tay nắm vào chuôi đoản kiếm, trên người hiện lên sáu cái hồn hoàn, hai vàng, ba tím, một đen, có ba cái đều bắt đầu phát sáng.

Cả ba hồn hoàn đều có tác dụng tăng phúc hồn lực. Đoản kiếm đen kịt cũng theo đó mà biến thành màu tím âm u, kiếm khí màu tím dài ba tấc giống như răng nanh của rắn độc, đâm thẳng vào sau gáy Hoắc Vũ Hạo.

Một kích này đã được tính toán kỹ, súc thế từ lâu rồi mới công kích. Lam Nhược Nhược có lòng tin tuyệt đối với công kích của bản thân. Đừng nói chi Hoắc Vũ Hạo đang khống chế hồn đạo khí hình người một cách vụng về, coi như là hồn sư cũng tuyệt đối không thể né tránh công kích của nàng.

Điểm mạnh nhất của Lam Nhược Nhược chính là lực công kích của hồn đạo khí cận chiến của nàng. Uy lực hồn đạo khí cận chiến vốn đã rất mạnh so với hồn đạo khí viễn trình, mà thanh đoản kiếm của nàng càng hi sinh mọi khả năng công kích từ xa, hơn nữa càng ẩn chứa thuộc tính hắc ám, có hiệu quả phá hồn. Đối với hết thảy Hồn Đạo Hộ Tráo, Vô Địch Hộ Tráo, đều có tính chất phá hoại cực mạnh, không chỉ có như thế, đối với hết thảy kim loại đều có hiệu quả xuyên giáp mãnh liệt. Chỉ cần bị nó trực tiếp đâm trúng, hiệu quả phá hoại thậm chí còn viễn siêu hồn đạo khí cấp bảy. Hẳn phải chết không nghi ngờ.

Nhưng mà, ngay khi nàng vừa công kích, đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên lóe sáng như sao trời.

Mắt thấy đoản kiếm sắp đâm trúng sau ót của hắn, bỗng nhiên, Lam Nhược Nhược trông thấy tám đạo bạch quang đồng thời sáng lên sau lưng Hoắc Vũ Hạo, một cỗ lực trùng kích cũng theo đó mà đến.

Lực trùng kích này tựa hồ cũng không phải rất mạnh, với tu vi Hồn Đế của nàng cũng chỉ bị lực xung kích đẩy về sau một xích mà thôi. Nhưng thân thể của Hoắc Vũ Hạo cũng đồng thời di chuyển về phía trước một xích. Khoảng cách hai xích đối với hồn sư và hồn đạo sư mà nói cũng không tính là cái gì. Nhưng đối với một đòn tất sát của Lam Nhược Nhược mà nói, lại là chỉ xích thiên nhai.

Ánh sáng màu tím lập tức đã rơi vào không trung. Mà cũng ngay lúc này, Lam Nhược Nhược chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thân ảnh vừa rồi còn cực kỳ vụng về vậy mà liền biến mất trước mặt nàng.

Khán giả vốn cho là Hoắc Vũ Hạo phải bị thua thiệt, hiện tại vẻ mặt của mỗi người đều cứng lại. Bọn hắn giật mình nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo khống chế hồn đạo khí hình người thực hiện một động tác xoay người cực kỳ tinh xảo. Trong lúc xoay người lại có ánh sáng phun ra sau lưng, đồng thời bên eo cũng có một đạo ánh sáng phun ra, toàn bộ thân hình thế mà vạch ra một đường vòng cung quỷ dị trên không, quả thực đã đi đến bên cạnh Lam Nhược Nhược. Một quyền đấm thẳng vào đầu vai của nàng.

Lam Nhược Nhược phản ứng cũng cực nhanh, ngay khi vừa mất đi thân ảnh của Hoắc Vũ Hạo, nàng lấy mũi chân trái làm trục, cả người xoay ngược ra phía sau, đồng thời ngả nửa người ra sau, vừa vặn tránh đi một quyền này của Hoắc Vũ Hạo. Đồng thời đem đoản kiếm trong tay đâm về hướng cánh tay của Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo sao có thể để nàng đánh trúng. Cánh tay nhấc lên, tránh khỏi đoản kiếm của nàng, đồng thời đùi phải quét ngang về phía chân trụ của nàng.

Lúc này hồn đạo khí hình người đâu còn nửa phần vụng về? Thậm chí linh hoạt không khác gì hồn sư chân chính.

Trong mắt Diệp Vũ Lâm hiện lên dị sắc liên tục, tiểu tử này lại là giả heo ăn thịt hổ a!

Năng lực cận chiến của Lam Nhược Nhược đúng là rất mạnh. Cho dù đang ở thế bất lợi, nhưng vẫn như cũ có thể khống chế bản thân, đem thân thể ngửa ra sau, cánh tay trái chống xuống đất, thân thể mềm mại cong thành hình còng cung, chân trái lúc trước làm trụ lại đá vào cánh tay của Hoắc Vũ Hạo, có ý muốn dựa thế tránh đi.

Bình Luận (0)
Comment