Đáng tiếc, lần này Hoắc Vũ Hạo lại không né tránh! Mà lại giơ nắm đấm cứng đối cứng cùng chân của nàng.
Ầm!
Một tiếng trầm đục vang lên, Lam Nhược Nhược kêu lên một tiếng đau đớn, tay phải vỗ trên mặt đất, cả người nhanh chóng trượt về sau.
Nàng là Hồn Đế, Hoắc Vũ Hạo lại là Hồn Vương có vũ hồn song sinh a! Hơn nữa mọi nơi trên hồn đạo khí hình người được dùng kim loại hiếm chế tạo mà thành, sau khi được Hoắc Vũ Hạo quán chú hồn lực thì độ cứng rắn có thể nghĩ, làm sao huyết nhục của nàng có thể trực tiếp cứng đối cứng được.
Chẳng những vậy, Lam Nhược Nhược còn cảm giác được rõ ràng một cỗ khí tức băng lãnh đến cực điểm chui vào chân trái của mình, lúc này bắp chân trái đã hoàn toàn mất đi cảm giác.
Hoắc Vũ Hạo vẫn không có ý bỏ qua cho nàng, bỗng nhiên, Hoắc Vũ Hạo toàn thân kim quang đại phóng, một cỗ khí thế khó mà hình dung bỗng nhiên từ trên người hắn bay lên, hồn đạo khí hình người màu bạc trắng vậy mà hoàn toàn biến thành màu vàng, một cỗ khí thế to lớn giống như thái sơn áp đỉnh hướng về phía Lam Nhược Nhược.
Giờ khắc này, Lam Nhược Nhược chỉ cảm thấy bản thân phảng phất đang đối mặt với cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La, không khỏi hét lên một tiếng, dùng chân còn lại nhảy về phía sau.
Hoắc Vũ Hạo hừ lạnh một tiếng, chân trái tiến tới một bước, nắm tay phải bỗng nhiên đánh ra. Lập tức, một quyền ảnh màu vàng rực lóe lên một cái trên không trung rồi biến mất. Trong nháy mắt đã đến trước mặt Lam Nhược Nhược.
Lam Nhược Nhược cuống quít dùng đoản kiếm đi ngăn cản, tuy quyền ảnh bị đoản kiếm đâm rách, nhưng phần năng lượng màu vàng còn sót lại vẫn đụng trúng người nàng.
Lam Nhược Nhược chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như đang tan rã, một cỗ tinh thần chấn động khó mà hình dung làm cả người nàng nhanh chóng xụi lơ. Hồn lực trong cơ thể tựa hồ cũng bị lực lượng vô hình trói buộc, đại não của nàng đã hoàn toàn mất đi liên hệ với thân thể. Mà thân ảnh màu vàng đang chậm rãi biến mất trước mặt nàng lại trở nên ngày càng cường đại hơn trong mắt nàng.
Thứ làm nàng bị thương không phải hồn lực và quyền kình, mà là tinh thần lực. Nói chính xác hơn là tinh thần lực của Quân Lâm Thiên Hạ.
Còn nhớ rõ lúc Hoắc Vũ Hạo chế tạo máy phóng đại hồn lực không? Pháp trận hạch tâm của nó được đặt trên nắm đấm tay phải của hắn, tạm thời thì đây cũng chính là công kích mạnh nhất của hồn đạo khí hình người.
Quân Lâm Thiên Hạ được máy phóng đại hồn lực phóng thích, khiến một kích này được tăng phúc uy lực cực lớn. Nhưng trong lòng Hoắc Vũ Hạo cũng có tiếc nuối, nếu như có thể chế tạo máy phóng đại hồn lực lớn hơn chút nữa, rồi đặt vào chỗ ngực, dùng để phóng đại hồn lực toàn thân thì thực lực tổng hợp của hắn sẽ tăng lên một tầng thứ mới.
Nhưng mà chỉ với một quyền này giành được thắng lợi, vẫn làm hắn vui mừng quá đỗi. Bởi vì hắn biết, mình đã dần dần tìm được phương pháp tăng phúc cho hồn sư bằng hồn đạo khí hình người. Không chỉ là máy phóng đại hồn lực, còn có một vài phương pháp khác cũng có thể áp dụng cho hồn sư.
Mọi người hoàn toàn yên tĩnh, Hoắc Vũ Hạo cứ như vậy thắng, hơn nữa nhìn qua còn thắng rất nhẹ nhàng. Hồn đạo khí hình người của hắn lại có thể cử động nhanh chóng như thế, một đòn dứt điểm vừa rồi hẳn là chiến kỹ tự sáng tạo cực hiếm của hồn sư. Thậm chí khiến cho hồn đạo sư cấp sáu, Hồn Đế Lam Nhược Nhược bị mất đi sức chiến đấu với một quyền duy nhất.
Đương nhiên, bọn hắn cũng không biết lúc trước Hoắc Vũ Hạo còn truyền Cực Hạn Băng vào Lam Nhược Nhược, khiến nàng trong tình huống còn khinh thường đối thủ bị tổn thất nặng, bằng không, vừa rồi một quyền Quân Lâm Thiên Hạ cũng không dễ trúng ngay chính diện như thế.
- Đường Ngũ, thắng.
Diệp Vũ Lâm từ trên trời giáng xuống, trong mắt hiện lên dị sắc liên tục, nhìn vào Hoắc Vũ Hạo tràn đầy vẻ tán thưởng. Hắn thành công, hắn thật sự thành công! Từ trình độ linh hoạt vừa rồi liền có thể nhìn ra, hồn đạo khí hình người của hắn đã hoàn thành, cơ quan kết hợp với pháp trận hạch tâm một cách hoàn mỹ. Máy phóng đại hồn lực ngược lại không tính là gì, dù sao độ khó khi chế tác chủ yếu đến từ vật liệu.
Một kiện hồn đạo khí hình người lại có thể làm cho một người tàn tật hai chân tiến hành chiến đấu linh hoạt như thế. Đây không phải thành công thì là cái gì? Điện hạ nhất định sẽ ưa thích kiện hồn đạo khí hình người này.
Mọi người bên phía Tịch Thủy Minh càng phấn chấn tinh thần, Hòa Thái Đầu, Hoắc Vũ Hạo tuần tự xuất chiến, hơn nữa khi chiến đấu càng cơ hồ không cho đối thủ cơ hội gì, chưa gì bên mình đã chiếm một nửa của trận bán kết, quả thực là tình thế tốt đẹp.
Trận đấu thứ ba là của thiếu nữ váy vàng của Bình Phàm Minh cùng với tên hồn đạo sư cuối cùng của thương hội Áo Đô.
Song phương hiển nhiên đều không có ý định từ bỏ cơ hội lần này, so đấu vô cùng kịch liệt. Thiếu nữ váy vàng thể hiện ưu thế tương đối rõ ràng, sử dụng một kiện hồn đạo khí cận chiến dạng trường kiếm đánh bại đối thủ, thành công tấn cấp.
Một trận cuối cùng của trận tứ kết dĩ nhiên chính là Hoàng Chinh số 96 giao đấu với thiếu nữ váy đỏ của Bình Phàm Minh.
Hoàng Chinh bình thường nhìn qua vô cùng trầm ổn, lần này lại cho thấy một mặt tàn nhẫn của hắn, hồn đạo khí dạng trảo có thể tấn công xa gần đều được. Hắn cũng đồng dạng có tâm chí kiên nghị, không bị sắc đẹp của đối thủ mê hoặc, quả thực đã chặt đứt một tay của đối thủ, bức bách nàng nhận thua.
Trận bán kết bao gồm Hòa Thái Đầu, Hoắc Vũ Hạo, thiếu nữ váy vàng Diệp Cốt Y và Hoàng Chinh.
Bất quá, rút thăm sau đó lại khiến hai vị huynh đệ Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu than thở phiền muộn. Rút thăm hai người trong cả bốn người, vậy mà bọn hắn rút trúng lẫn nhau, phải đấu ở trện bán kết.
- Kiểu này cũng tốt. Để đệ có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi, trận này, ta từ bỏ.
Hòa Thái Đầu trực tiếp tuyên bố từ bỏ tư cách tấn cấp trận chung kết, Hoắc Vũ Hạo không chiến mà thắng, trực tiếp tiến vào trận chung kết.
Đối với việc Hòa Thái Đầu từ bỏ, Nam Cung Oản lại càng cao hứng. Như vậy thì chứng minh được hai điều, thứ nhất, thực lực của Đường Tứ không bằng Đường Ngũ, tiếp theo, cũng giúp Đường Ngũ bảo toàn chiến lực cho trận chung kết. Đương nhiên, kết quả tốt nhất là Đường Ngũ và Hoàng Chinh chạm mặt trong trận chung kết, nếu thế thì Tịch Thủy Minh tất thắng không thể nghi ngờ.
Trận thứ hai của vòng bán kết, Diệp Cốt Y của Bình Phàm Minh đấu với Hoàng Chinh của Tịch Thủy Minh.
Song phương lên sàn đấu, luận tướng mạo thì Diệp Cốt Y một thân váy vàng là người đẹp nhất trong tam nữ của Bình Phàm Minh, nhưng khuôn mặt lúc này hoàn toàn băng lãnh. Lam Nhược Nhược bại bởi Hoắc Vũ Hạo còn tốt một chút, cũng không có bị thương gì, thiếu nữ váy đỏ lại bị trọng thương trên tay Hoàng Chinh. Cho dù có nối liền cánh tay cũng rất khó linh hoạt giống như trước kia.
- Là nam nhân thì chiến đấu đến cùng, không được nhận thua.
Diệp Cốt Y lạnh lùng nhìn chăm chú vào Hoàng Chinh, vẻ mặt lạnh nhạt nói.
Hoàng Chinh cười lạnh một tiếng:
- Chút nữa ngươi sẽ có cơ hội biết được ta có phải là nam nhân hay không.
- Trận đấu bắt đầu.
Diệp Vũ Lâm cũng lười nghe bọn hắn nói nhảm, trực tiếp khiến trận đấu chính thức bắt đầu.
Mũi chân của Diệp Cốt Y nhẹ nhàng điểm một cái trên mặt đất, thân thể mềm mại như đám mây vàng lao về phía Hoàng Chinh. Hoàng Chinh đem hồn đạo khí cự trảo lắp lên cánh tay phải, hơi nhấc tay lên, ba cây móng vuốt bắn ra quang trảo dài ba xích. Cũng chính ba đạo quang trảo này đã cắt đứt cánh tay của thiếu nữ váy đỏ.
Cự trảo nâng lên, phóng ra ba đạo quang trảo bay về phía Diệp Cốt Y nhanh như thiểm điện, quang nhận của hắn cũng không chỉ có thể cận chiến, cho dù công kích từ xa cũng có uy lực cực mạnh.
Sau khi đã tỏa định đối thủ, ba đạo quang nhận bay ra các phương hướng khác nhau, vạch ra đường vòng cung hướng về phía Diệp Cốt Y. Quỹ đạo đường vòng cung vốn đã khó né tránh, hơn nữa, móng vuốt hồn lực của hắn cực kỳ sắc bén, đồng thời có hiệu quả nổ mạnh. Trong tình huống không có Hồn Đạo Hộ Tráo mà muốn ngăn cản, tất nhiên phải tiêu hao cực lớn mới được. Hoàng Chinh gọi nó là Truy Hồn Trảo.
Sau khi phóng ra ba lưỡi đao sắc bén, móng vuốt trên tay lại vung lên ba đạo quang trảo khác, Hoàng Chinh cũng sải bước hướng về phía Diệp Cốt Y.
Đối mặt ba đạo quang trảo đang tới gần, Diệp Cốt Y lại không hề sợ hãi, trước đó nàng đã thấy qua phương thức chiến đấu của Hoàng Chinh. Thiếu nữ váy đỏ đúng là bị dính bạo phá mới chịu thua thiệt. Lúc này nàng đương nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Cổ tay khẽ đảo, một thanh trường kiếm đã xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Cốt Y, thanh trường kiếm này dài ước chừng ba xích ba tấc, lưỡi kiếm độ rộng chỉ có một tấc, toàn thân tản ra ánh sáng màu vàng óng ánh. Trên thân kiếm có bảy ngôi sao, pháp trận hạch tâm có ba cái, đều nằm bên trong chuôi kiếm. Đừng nhìn chỉ có ba cái, nhưng lại đều được chế tạo bằng phương pháp điêu khắc siêu nhỏ, đây cũng là một kỹ thuật khá cao cấp.
Trường kiếm trong tay chỉ về phía trước, lưỡi kiếm nhẹ nhàng vẫy một cái trên không trung, lập tức huyễn hóa ra từng tầng kiếm ảnh mông lung.
Keng, keng, keng!
Ba tiếng kim loại vang lên, đúng là nàng vừa mới ba lần liên tiếp điểm trúng ba quang trảo bay về phía mình. Ba quang trảo trên không trung dừng lại trong phút chốc, khi bọn chúng sắp bạo tạc thì thân thể mềm mại của Diệp Cốt Y đột nhiên trở nên hư ảo, giống như một tầng sương mù bay đi, trong nháy mắt đã đạt tốc độ vô cùng cao, gần như trở thành dịch chuyển tức thời,
Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm.
Ba tiếng bạo tạc kịch liệt vang lên sau lưng Diệp Cốt Y, mà nàng cũng đã thoát ly phạm vi nổ. Hơn nữa, bởi vì Hoàng Chinh còn đang hướng thẳng đến nàng, khiến khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn.
Hoàng Chinh nhìn kiếm pháp của đối phương cao siêu như vậy, còn có hồn kỹ gia tốc trong nháy mắt, trong lòng cũng hơi kinh hãi. Bất quá, thực lực của hắn cũng không phải dạng bình thường. Trong mắt chợt lóe sáng, vẫn như cũ sải bước hướng về phía Diệp Cốt Y. Đừng quên, hắn vốn xuất thân từ Thánh Linh Giáo a!
Thân thể mềm mại của Diệp Cốt Y nhìn qua càng thêm mơ hồ, toàn thân thậm chí lóe ra một tầng quang ảnh hư ảo. Hoàng Chinh không tiếp tục phóng ra quang trảo, hai người rất nhanh liền chạm mặt ở trung tâm sàn đấu.
Diệp Cốt Y hiển nhiên là hận thấu xương Hoàng Chinh, cổ tay rung lên, đem trường kiếm huyễn hóa ra hàng nghìn hàng vạn đạo ánh sáng, mỗi ngôi sao trên thân kiếm đều lóe ra ánh sáng chói lóa, phản chiếu về phía cặp mắt của Hoàng Chinh.
Hoàng Chinh lại không chút hoang mang, cự trảo trong tay xoay ngang, đồng thời khẽ rung tay, một tầng ánh sáng màu xanh nhạt sáng lên từ cự trảo, hiển hóa ra một tấm chắn cản trên chặn dưới, đem tất cả ánh kiếm chặn lại.
Công phòng nhất thể cũng không phải chỉ tùy tiện mà nói. Hồn đạo khí cấp bảy của hắn không chỉ có lực bộc phát mạnh, mà phòng ngự cũng coi như không tệ, tương đương với Hồn Đạo Hộ Tráo cấp sáu.
Hoàng Chinh vừa ngăn cản ánh kiếm, sáu cái hồn hoàn, hai vàng, hai tím, hai đen cũng hiện lên trên người, hồn hoàn thứ ba màu tím cũng sáng lên.