Dấu Tích Giữa Không Trung - Thuận Tụng Thương Kỳ

Chương 57

Biên Tích thường hay mơ về tuổi mười lăm của mình.

Khi ấy, y lần đầu tiên xác định bản thân thích con trai. Sau khi mò mẫm trên mạng với những hiểu biết hạn hẹp để tìm hiểu rõ ngọn ngành, y nhanh chóng thú nhận với cha mẹ.

Nếu là Biên Tích của hiện tại đối mặt với vấn đề tương tự, chắc chắn y sẽ xử lý khéo léo hơn nhiều. Tiếc thay, Biên Tích khi đó vẫn còn mang cái tính ngông cuồng không sợ trời không sợ đất của tuổi mới lớn, sau khi bốc đồng công khai xu hướng tính d.ục, y liền ăn ngay một cái tát trời giáng. Vì không chịu nhượng bộ, y suýt nữa bị Biên Thành đánh gãy nửa cái chân.

Kể từ ngày y công khai, mối quan hệ vợ chồng vốn đã không mấy vững vàng của nhà họ Biên bỗng chốc như chiếc cân mất thăng bằng, mà việc y công khai xu hướng tính d.ục lại trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp nó.

Biên Thành và Đường Bình Hạ ngày càng cãi vã thường xuyên hơn, từ việc khóa cửa phòng, tranh luận nhỏ tiếng trước đây, nay đã chuyển sang chỉ trích nhau ngay trước mặt Biên Tích. Một người thì nói nuôi dạy con thành ra thế này là lỗi của bà, người kia thì chửi ông dám mèo mả bên ngoài mà còn mặt mũi nói năng.

Lần cãi vã kịch liệt nhất, Đường Bình Hạ dùng dao gọt hoa quả tự rạch tay mình, máu chảy xuống nền gạch men trắng, tựa như chu sa bị đánh đổ. Những lời chửi rủa, những hành động công kích, lưỡi dao, máu tươi, những hình ảnh ấy cứ ám ảnh mãi trong đầu óc non nớt của Biên Tích.

Y không dám nhắc đến xu hướng tính d.ục của mình nữa, cũng không dám chọc giận cha mẹ thêm nữa. Vậy mà cuối cùng họ vẫn ly hôn, chẳng ai muốn giành quyền nuôi con. Rốt cuộc, Biên Tích cùng căn nhà và tài sản đều được để lại cho bố, còn Đường Bình Hạ thì tay trắng rời khỏi chốn đau thương ấy.

Năm Biên Tích học lớp tám, Biên Thành dẫn về một người đàn bà tóc xoăn lạ mặt, bảo với y rằng: “Đây là dì Chu của con, ngoan ngoãn vào, sau này bớt chọc giận dì ấy.”

Khi đó Biên Thành vì chơi cổ phiếu mà thua lỗ phải bán nhà, cả gia đình ba người mới co cụm trong một căn hộ chật chội hơn bốn mươi mét vuông. Biên Tích không có phòng riêng, đành phải ngủ trên chiếc giường sô pha ở phòng khách.

Vì nhà quá nhỏ, cả nhà dùng chung một phòng vệ sinh, thế nên việc Biên Tích đang tắm mà cửa bất ngờ bị đẩy tung ra cũng là chuyện thường ngày ở huyện.

Dì Chu hét lên thất thanh, che mắt chạy ra ngoài, rồi hỏi Biên Tích sao không khóa cửa. Dù Biên Tích có giải thích là khóa cửa bị hỏng thì cũng vô ích, bởi Biên Thành chỉ thấy rằng chính y không biết điều, làm người tình mới của ông không vui.

Những ngày tháng như vậy cứ kéo dài cho đến khi Biên Tích học lớp chín. Hôm đó, y nằm trên chiếc ghế sô pha cứng như phản đá, nghe thấy trong phòng ngủ tiếng dì Chu khẽ phàn nàn với Biên Thành, rằng muốn có một đứa con.

Biên Thành dĩ nhiên là vui mừng, ôm lấy bà ta nói: “Vậy thì sinh đi.”

“Con trai anh ở ngay bên ngoài, làm sao mà được?”

Sau đó, Biên Tích nghe thấy tiếng ngăn kéo được kéo ra, cùng với những tiếng thở dốc nén lại và những âm thanh va chạm.

Ánh sáng mờ ảo hắt ra từ khe cửa, Biên Tích trở mình, dùng ngón tay bịt chặt tai lại, cố gắng ngăn chặn những âm thanh dâm dục khó nghe.

Không lâu sau ngày hôm đó, Biên Thành đột nhiên bảo công việc của ông có sự điều chỉnh, không có thời gian trông nom con cái, nên muốn làm thủ tục chuyển trường cho Biên Tích, để y đến ở nhờ nhà dì. Biên Tích vui vẻ nhận lời, trốn đi thật xa.

Những ngày tháng ăn nhờ ở đậu bắt đầu, ngoài việc cậu em họ có hơi không biết điều, mọi thứ tạm thời vẫn có thể chấp nhận được.

Cậu em họ khi đó mới học lớp ba, ở chung phòng với Biên Tích, ngủ giường tầng, đúng cái tuổi đến chó cũng chê, rất hay nói mấy câu: “Anh ăn cơm nhà em, ở nhà em, em lấy cái băng cát-sét của anh thì đã làm sao?”

Sau lần thứ năm nổi đóa vì bị cậu em họ cướp đồ, Biên Tích cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, bèn xin chuyển đến ở ký túc xá của trường, những đồ đạc cồng kềnh đều để lại trường, chỉ cuối tuần mới về nhà dì. Tiếc thay, có một lần Biên Tích vẫn sơ suất, chiếc cặp sách của y bị bỏ quên trong phòng cậu em họ. Đợi y học thêm xong trở về thì phát hiện cuốn nhật ký đã bị xé tan tành vương vãi khắp nơi.

Ngày hôm sau, cậu em họ đăng không biết bao nhiêu tấm ảnh chụp nhật ký của Biên Tích lên nhóm chat gia đình, trong đó toàn là những dòng tâm sự rối bời của Biên Tích về xu hướng tính d.ục của mình.

Đó là lần Biên Tích đánh người nặng tay nhất, và cái giá y phải trả là bị Biên Thành lôi đến trước mặt cậu em họ xin lỗi, rồi ăn hai cái tát trước mặt đông đủ họ hàng.

Biên Thành cho rằng hành động của Biên Tích đã làm bẽ mặt ông, bèn đón y về Quảng Đông, rồi tống vào một trường nội trú khép kín nổi tiếng nghiêm khắc.

Ở đó, sau khi trải qua hàng loạt những chuyện kỳ quái như bị nhà trường đột xuất kiểm tra phòng ngủ lúc nửa đêm, rác rưởi ở giường dưới mùa hè để cả nửa tháng không dọn, Biên Tích cuối cùng cũng chật vật tốt nghiệp kỳ thi đại học, rồi khi chọn nghề, y đã dứt khoát đăng ký vào một ngành nghề có cung cấp căn hộ riêng, có thể tránh xa mọi họ hàng thân thích.

Sau này, y không bao giờ để bất cứ ai bước chân vào căn hộ của mình nữa, cũng không thích bước vào phòng của người khác, và càng không thích ngủ chung với ai. Đó là thói quen kỳ quặc và cố chấp của y.

Biên Tích tuổi mười lăm đã không thể có được một phòng ngủ của riêng mình, Biên Tích tuổi hai mươi cuối cùng cũng được ở trong một không gian độc lập chỉ thuộc về riêng y, Biên Tích tuổi hai mươi tám vẫn thường hay gặp ác mộng về những ngày thơ ấu.

Và Biên Tích của tuổi ba mươi, ngủ trên một chiếc giường lớn xa lạ, nỗi sợ hãi trong tiềm thức vẫn cứ chi phối não bộ.

Biên Tích liên tục trở mình, mồ hôi túa ra, làm người nằm cạnh tỉnh giấc, thế là bên tai y bắt đầu vang lên giọng nói trầm ấm thoang thoảng của Nghiêm Ngạn Khoát. Anh đang khẽ khàng hát bài ru mang chút âm hưởng địa phương ấy.

Sáng sớm hôm sau, Biên Tích hoàn toàn tỉnh táo sau cơn say bí tỉ đêm qua, y ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh căn phòng, rồi lại nhìn sang Nghiêm Ngạn Khoát đang nằm cạnh, có hơi bối rối mà lùi lại.

Nghiêm Ngạn Khoát để ý thấy hành động đó, bèn mở mắt, hỏi: “Em dậy rồi à?”

Hôm qua Biên Tích uống khá nhanh, nhưng cũng không đến mức say mèm không biết gì, y lờ mờ nhớ được mình đã làm những gì.

Người trưởng thành luôn phải chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của mình, bất kể họ đã sẵn sàng đón nhận những kết quả đó hay chưa.

Biên Tích cố gắng giữ bình tĩnh: “Qu… quần lót của em đâu rồi?”

“Anh giặt giúp em rồi.” Nghiêm Ngạn Khoát ngáp một cái, chỉ vào chiếc túi giấy trên tủ đầu giường. “Mới mua hai cái, em tự chọn đi.”

“Ồ.” Biên Tích lấy ra một chiếc màu đen tuyền, quay lưng về phía Nghiêm Ngạn Khoát mặc vào, rồi lại hỏi: “Vậy còn quần áo?”

Nghiêm Ngạn Khoát mặt không đổi sắc, nhưng lại buông một câu khiến người ta kinh ngạc: “Tối qua ở quán bar bị xé rách rồi, nên về nhà anh vứt đi giúp em luôn.”

Biên Tích: “…”

Nghiêm Ngạn Khoát chẳng chút áy náy: “Hay là mặc của anh nhé?”

Biên Tích cúi đầu, giọng có phần ỉu xìu: “Vâng.”

Nghiêm Ngạn Khoát xoay người xuống giường, tìm cho y một chiếc áo phông kiểu thường ngày, còn mình thì mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, đoạn hỏi: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”

Chiếc áo của Nghiêm Ngạn Khoát trên người Biên Tích trông hơi rộng, vạt áo lửng lơ để lộ đôi chân dài miên man đầy khêu gợi.

Biên Tích xua tay: “Không ăn đâu, em về nhà trước.”

Sắc mặt Nghiêm Ngạn Khoát thoáng chút thay đổi, anh ngừng tay đang cài cúc áo lại, rồi cúi người xuống, dồn Biên Tích vào tủ quần áo. “Vừa mới ngủ với anh xong đã muốn chạy, có phải cậu Biên hơi tệ bạc rồi không?”

Biên Tích trăm đường khó biện giải: “Em…”

“Trứng, bánh mì nướng, salad, sandwich, em chọn một đi.” Nghiêm Ngạn Khoát không cho phép chối từ mà đưa ra vài lựa chọn. “Nếu không muốn ăn gì cả, dưới lầu còn có quán ăn sáng.”

Biên Tích khó mà giải thích được nỗi bất an của mình đến từ đâu, y cũng biết rõ rằng việc các cặp đôi dùng bữa sáng cùng nhau tại nhà của một trong hai người là chuyện hết sức bình thường. Người yêu cũ của y từng nói, những giới hạn của y quá nhiều, khiến cho hai người dẫu đang làm những chuyện thân mật nhất, vẫn có một lớp ngăn cách dày cộm.

—Biên Tích không muốn Nghiêm Ngạn Khoát cũng vì thế mà rời xa mình.

“Salad là được rồi, em chưa muốn ăn lắm.” Biên Tích cố gắng cười thật vui vẻ. “Đừng bày vẽ quá làm gì.”

Nghiêm Ngạn Khoát gật đầu. “Em có thể ra phòng ăn đợi, năm phút nữa là xong.”

Biên Tích ra phòng ăn cũng không ngồi xuống, mà mở tung cửa sổ sát đất, hít một hơi thật sâu không khí trong lành từ phía bờ sông.

Men rượu còn sót lại từ đêm qua đột nhiên phát tác, cuộn trào trong dạ dày. Những lời chửi rủa và những cái tát, mảnh vỡ bình hoa và máu tươi, biển lửa và tiếng còi báo động, tất cả những hình ảnh ấy cùng lúc ùa về trong tâm trí, khiến y có chút buồn nôn.

Y đột nhiên ôm bụng, vịn vào cửa sổ rồi ngồi thụp xuống.

Nghiêm Ngạn Khoát từ xa trông thấy, vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Sao thế em?”

“Không sao đâu.” Biên Tích đưa tay ra ngăn lại, “Chắc tại hôm qua uống nhiều quá, nghỉ một lát là khỏe ngay mà.”

Nghiêm Ngạn Khoát sờ trán y, xác nhận không sốt, rồi nhanh chóng nói: “Để anh nấu chút cháo cho em, rồi gọi thêm thuốc giải rượu.”

Hành động quá nhanh, đến mức Biên Tích hoàn toàn không kịp thốt ra hai tiếng “Không cần”.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Nghiêm Ngạn Khoát quay lại với Biên Tích, dùng túi chườm nóng giúp y ấn nhẹ lên bụng, vừa làm ấm, vừa xoay tròn xoa nhẹ. “Sao đột nhiên lại khó chịu thế? Tối qua thấy em vẫn ổn nên anh không cho em uống thuốc.”

“Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, lát nữa là khỏe ngay thôi.”

“Mặt mày trắng bệch cả ra rồi mà còn bảo không sao?”

Biên Tích nhếch mép cười, được đỡ đến ngồi trên sô pha.

Một lúc sau, Biên Tích nghe thấy tiếng chuông cửa, y hất cằm về phía cửa, hỏi: “Có phải đồ ăn giao đến không?”

“Đợi anh chút.” Nghiêm Ngạn Khoát vừa mới đặt thuốc, cứ ngỡ là người giao hàng, lười biếng chẳng buồn nhìn qua camera ngoài cửa, cứ thế mở khóa.

Ngay khoảnh khắc cửa mở, một cô gái mặc chiếc váy xanh lá đột nhiên nhảy bổ ra, hét lớn: “Surprise!”

Nghiêm Ngạn Khoát đứng sững tại chỗ, dẫu có là một đại luật sư bình tĩnh đến đâu cũng phải tốn không ít sức lực mới giữ được cho nét mặt không biến sắc: “Tiểu Phàm, sao em lại đến đây.”

Lời tác giả:

Tiểu Phàm: Ước gì mình không tới

Top comment:

1.

Đọc xong chương này mới thấy, Tiểu Biên thực sự cần một người yêu đủ mạnh mẽ để phá tan lớp kén bao bọc em rồi lại đủ dịu dàng để xoa dịu, chữa lành. Cánh bướm đôi khi cũng gặp ác mộng, mỉm cười đâu có nghĩa là lòng không đau.

2.

Đọc xong đoạn về giấc mơ của Tiểu Tích, lòng tôi nặng trĩu (cơ mà đoạn Tiểu Phàm xuất hiện thì độ hài phải là 10000%!). Phải mất một lúc mới lấy lại bình tĩnh. Luật sư Nghiêm là một người yêu tuyệt vời, Tiểu Tích cũng thế. Nhưng quá khứ đã bện thành một chiếc kén bao bọc lấy Tiểu Tích, em chẳng thể thoát ra, người thương cũng chẳng thể bước vào. Tình cũ của Tiểu Tích có lẽ đã từng muốn lôi em ra bằng được, nhưng mạnh bạo thì chẳng ăn thua, lại thêm thiếu kiên nhẫn nên mới thành người cũ. Luật sư Nghiêm thuộc kiểu người quyết đoán, mạnh mẽ, nhưng vì cảm nhận của Tiểu Tích, anh đã chọn lùi bước: “Không sao, cứ từ từ thôi, anh sẽ đợi em.” Anh đợi Tiểu Tích tự mình muốn thoát ra, anh sẽ đợi và sẽ giúp em. Anh bằng lòng đợi đến ngày Tiểu Tích chịu mở lòng với anh, chịu nương tựa, sẻ chia cùng anh. Sở dĩ nói là người yêu tốt bởi vì tâm hồn họ đồng điệu, họ sẵn lòng bao dung đối phương, sẽ cẩn trọng chở che, quan tâm như thể chăm sóc một đóa hoa mong manh. Mong sao luật sư Nghiêm có thể mau chóng chữa lành cho Tiểu Tích. Luật sư Nghiêm thực sự đang hết lòng chăm chút vun tưới đó. Tiểu Tích phải sớm thoát khỏi cơn ác mộng này nhé, huhuhu…

Bình Luận (0)
Comment