Nghiêm Phàm Tuyền xách hai túi giấy to, cười nói: “Sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi còn gì? Mẹ gói bao nhiêu là bánh ú, bảo em mang qua cho anh nè.”
Cô thường xuyên qua đây, cũng chẳng bao giờ coi mình là khách, vừa định bước vào nhà vừa nói: “Biết anh không thích ăn thịt nên mẹ đặc biệt nhờ cô Ba hàng xóm mua trứng muối—”
“Tiểu Phàm, em đợi một lát.” Khác hẳn mọi khi, Nghiêm Ngạn Khoát không để Nghiêm Phàm Tuyền vào nhà mà quay đầu lại, nói: “Trong nhà có khách.”
Ban đầu Nghiêm Phàm Tuyền không để ý, bị nói vậy mới nhìn thấy vết đỏ rõ rệt trên cổ anh trai, kinh ngạc trợn tròn mắt. “Ể? Anh… đưa người về nhà rồi à?”
Nghiêm Ngạn Khoát sợ Biên Tích khó xử nên không lên tiếng, nhưng sự im lặng này đã coi như ngầm thừa nhận. Nghiêm Phàm Tuyền càng kinh ngạc hơn, hét lớn: “Trời đất quỷ thần ơi! Anh, anh đúng là anh ruột của em mà!”
Nghiêm Ngạn Khoát vội bịt miệng cô lại, ra hiệu nói nhỏ thôi, lúc này cô mới hạ giọng hỏi: “Rốt cuộc là bao lâu rồi? Lần trước em hỏi anh thì anh lơ đi, lần này em phải được gặp mặt chứ?”
“Ờm…” Nghiêm Ngạn Khoát do dự một lúc, ước chừng chắc Biên Tích đã ăn mặc chỉnh tề, lúc này mới nghiêng người hé một khe cửa, chỉ vào người ngoài cửa nói với Biên Tích: “Giới thiệu với em, đây là em gái anh, Nghiêm Phàm Tuyền.”
Khoảnh khắc nhìn thấy Biên Tích, nụ cười lịch sự của Nghiêm Phàm Tuyền hoàn toàn đông cứng trên mặt, cô lắp bắp: “Tiếp… Tiếp viên trưởng Biên.”
Biên Tích thoạt đầu ngẩn ra, sau đó lựa chọn một nụ cười thích hợp, nói: “Chào em, không ngờ lại gặp nhau ở đây.”
“Á!” Nghiêm Phàm Tuyền chẳng còn giữ được bình tĩnh trước mặt cấp trên, quay đầu chất vấn anh trai. “Em cũng không ngờ!”
Nghiêm Ngạn Khoát bước đến cạnh Biên Tích. “…Hay là em ra phòng ăn trước nhé?”
Biên Tích biết anh sợ mình khó xử, liếc nhìn Nghiêm Phàm Tuyền, thấy đối phương cũng không có ý kiến gì, bèn “đào thoát” khỏi hiện trường.
Nghiêm Phàm Tuyền truy hỏi không tha: “Anh, mau khai thật đi, rốt cuộc là chuyện gì đây?”
Khi đương sự không có mặt, Nghiêm Ngạn Khoát có thể bất chấp sự thật mà vẫn nói năng đầy lý lẽ: “Lần trước xin lịch bay của em ấy xong là anh đã theo đuổi rồi.”
Nghiêm Phàm Tuyền khó mà tin được anh trai mình lại là loại người này: “Lâu như vậy mà anh không hé răng nửa lời với em?”
“Anh nói chuyện với em ấy có bao giờ tránh mặt ai đâu.” Nghiêm Ngạn Khoát cắn ngược một cái. “Là do em chậm tiêu quá thôi.”
“…” Nghiêm Phàm Tuyền biết tài ăn nói của mình không bằng anh trai, bóp nhẹ sống mũi, giọng hậm hực. “Hai người quen nhau từ bao giờ?”
“Hai tháng trước.” Nghiêm Ngạn Khoát đáp.
“Mới hai tháng mà anh đã đưa anh ấy về nhà rồi?” Nghiêm Phàm Tuyền cạn lời. “Căn nhà này chẳng phải anh sửa sang làm phòng tân hôn sao?”
Nghiêm Ngạn Khoát lại chẳng thấy có vấn đề gì: “Phòng tân hôn thì sao, chẳng phải em cũng thường xuyên qua đây chơi à?”
“Sao mà giống được?” Nghiêm Phàm Tuyền biết mình nói không lại, đành đổi chủ đề. “Mẹ có biết không? Anh có định đưa anh ấy về ra mắt mẹ không? Bao giờ thì cưới?”
“Hôm qua chỉ là tình huống đặc biệt, anh đưa em ấy đến ở nhờ một đêm, đầu óc em toàn nghĩ đâu đâu thế?” Nghiêm Ngạn Khoát giải thích xong, dặn cô đừng có về nhà nói năng linh tinh. “Tạm thời mẹ vẫn chưa biết, đợi anh tìm thời điểm thích hợp sẽ đưa Biên Tích về ra mắt chính thức.”
Nghiêm Phàm Tuyền bình tĩnh lại, nhận ra anh trai mình quả thực đang rất nghiêm túc vun đắp mối tình này. “Chắc rồi chứ?”
Nghiêm Ngạn Khoát quả quyết: “Chắc chắn rồi.”
“Hầy, đừng trách em tạt gáo nước lạnh nhé. Cái nghề này của bọn em, lại còn… không hợp để sống với nhau qua ngày đâu.” Nghiêm Phàm Tuyền mới vào nghề chưa được bao lâu, giờ còn chưa được lên máy bay chở khách mà đã phải tiễn đưa bao nhiêu chị em nghỉ việc rồi. “Mà công việc của anh cũng có khá hơn đâu, xem ra hai người cũng hợp nhau phết!”
Nghiêm Ngạn Khoát dở khóc dở cười: “Cảm ơn nhé.”
“Anh, em nói thật đấy,” Nghiêm Phàm Tuyền, một kẻ độc thân từ trong trứng, vậy mà lại bắt đầu đóng vai quân sư tình cảm, “hồi trước anh với Lâm Vũ cũng toàn vì xa mặt cách lòng mà cãi nhau, em cứ tưởng lần này anh sẽ tìm một người ổn định, ai ngờ…”
Nghiêm Phàm Tuyền khựng lại một chút: “Anh không sợ đi vào vết xe đổ à?”
Nghiêm Ngạn Khoát ngẫm nghĩ, rồi nói: “Sợ cũng phải làm.”
Binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn, đó là suy nghĩ hiện tại của Nghiêm Ngạn Khoát, nhưng thực ra nó đã đi ngược lại hoàn toàn nguyên tắc xử sự của anh. Với một luật sư mà lịch trình phải được sắp xếp chính xác đến từng phút, thì kiểu “đi một bước tính một bước” này quả thực khiến người ta bất an đến phát điên.
Nghiêm Phàm Tuyền cùng anh im lặng, lâu sau mới vỗ vai anh, nửa đùa nửa thật: “Vậy thì chúc anh may mắn nhé! Tiếp viên trưởng Biên nổi tiếng đẹp trai tốt bụng, lại nhiệt tình phóng khoáng. Anh ơi, tình địch của anh không ít đâu đấy!”
“Anh biết chứ.” Nghiêm Ngạn Khoát nhìn về phía phòng ăn. Người đang ngồi ở đó đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như một mảnh giấy mỏng manh sắp sửa lung lay.
Ánh mắt Nghiêm Ngạn Khoát chợt trở nên sâu thẳm, anh trầm giọng nói: “Cho nên anh mới muốn giữ em ấy lại bên mình.”
Nghiêm Phàm Tuyền không ở lại lâu, đồ ăn giao đến thật. Cô vừa hay có cớ để về trước, chào hỏi Biên Tích: “Anh Biên, em về nhà trước nhé.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.” Biên Tích biết cô sắp được bay khoang phổ thông, bèn chúc: “Cố gắng lần sau gặp nhau trên máy bay nhé.”
“Em sẽ cố gắng ạ.” Nghiêm Phàm Tuyền xua tay, liếc nhìn Nghiêm Ngạn Khoát. “Nếu anh trai em mà bắt nạt anh, anh cứ nói với em. Em méc mẹ trị tội anh ấy!”
Nghiêm Ngạn Khoát chất vấn cô em gái “cạn tàu ráo máng”: “Khôn nhà dại chợ hả?”
Biên Tích cười: “Yên tâm, anh ấy không bắt nạt anh đâu.”
Nghiêm Ngạn Khoát nhướng mày, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn vành tai Biên Tích, dường như đang nhắc nhở y về chuyện xảy ra mới hôm qua.
Biên Tích lập tức im bặt, theo phản xạ sờ lên vành tai, cố che đi vệt ửng hồng.
Sau khi Nghiêm Phàm Tuyền rời đi, Biên Tích cuối cùng cũng có thể dùng bữa sáng một cách tử tế.
Nghiêm Ngạn Khoát hỏi: “Còn khó chịu không em?”
Biên Tích lắc đầu, đồ ăn lỏng quả thực có tác dụng kỳ diệu với dạ dày, uống chút đồ nóng vào là đỡ hẳn: “Hết rồi, lúc nãy chắc là tại đói thôi.”
Nghiêm Ngạn Khoát cười. “Vậy thì tốt rồi.”
Biên Tích ăn xong lau miệng, nghe Nghiêm Ngạn Khoát nói: “Lúc nãy Tiểu Phàm nhắc anh rồi, chuyện của hai đứa mình, có phải nên nói cho bố mẹ biết một tiếng không?”
Chiếc thìa trên tay Biên Tích rơi xuống, va vào bát tạo thành một tiếng kêu giòn tan.
Gặp gỡ bạn bè, về nhà, ra mắt gia đình, sống chung, đó là quy trình từ yêu đến cưới theo quan niệm thông thường.
Những điều ấy đối với Nghiêm Ngạn Khoát là hạnh phúc, là lãng mạn, là ấm áp, nhưng đối với Biên Tích lại là những lần phải phá vỡ những giới hạn do chính mình đặt ra.
“Có phải… nhanh quá không anh?” Tâm trạng vốn đã khó khăn lắm mới dịu lại của Biên Tích lại bắt đầu rối bời, y cau mày nói: “Hai đứa mình mới ở bên nhau chưa được bao lâu đã phải làm phiền đến bố mẹ rồi sao?”
Nghiêm Ngạn Khoát vì mối tình trước không mấy vui vẻ, nên lần này càng thêm gấp gáp, cũng càng thêm cẩn trọng. Anh vừa sợ mất đi người yêu, lại vừa sợ dồn ép quá sẽ làm người ta sợ hãi chạy mất.
Nghiêm Ngạn Khoát hít một hơi thật sâu, cố gắng tỏ ra thấu hiểu: “Cũng phải, nhanh quá rồi. Vậy để sau này hẵng nói nhé.”
Biên Tích thở phào nhẹ nhõm.
Hành động này bị Nghiêm Ngạn Khoát bắt gặp, anh nhạy cảm hỏi: “Gặp gia đình anh, sẽ gây phiền phức cho em sao?”
Người bình thường chắc sẽ không thấy phiền vì chuyện này, dẫu sao đó cũng là biểu hiện cho thấy đối phương muốn nghiêm túc tiến xa hơn với mình, thế nên Biên Tích lắc đầu. “Chỉ là em thấy hơi đột ngột thôi.”
“Vậy thì tạm thời chưa gặp vội.” Nghiêm Ngạn Khoát xoa đầu y. “Không nói chuyện này nữa, tiếp theo em muốn làm gì?”
Biên Tích bặm môi, quyết định nói một câu thật lòng: “Em muốn về nhà trước đã.”
Nghiêm Ngạn Khoát ngẩn ra, hỏi: “Chẳng phải ngày mai em mới bay sao?”
“Vâng,” Biên Tích cúi đầu, không nói rõ lý do, “nhưng em muốn về nhà trước.”
Nghiêm Ngạn Khoát gật đầu: “Vậy… đợi khi nào em rảnh, anh muốn nói chuyện về những dự định sau này của chúng ta.”
Biên Tích vẫn cúi đầu. “Vâng.”
Biên Tích nhìn thấy thoáng chút thất vọng trong mắt anh, nhưng có những chuyện không giống như mời bạn bè đi ăn cơm, không phải cứ yêu là có thể thỏa hiệp được.
Vì đi vội quá, Biên Tích thậm chí còn chưa kịp đi thăm nhóc rùa hay nhắn tin lung tung kia.
Trên đường về căn hộ, cả hai đều mang tâm sự riêng, chẳng ai có hứng thú gì, suốt quãng đường không nói một lời.
Đến khi sắp xuống xe, Biên Tích như muốn bù đắp điều gì đó, bèn hôn lên đầu Nghiêm Ngạn Khoát một cái.
“Lần này bay xong về em có thể xin nghỉ phép, lúc đó mình cùng nhau đi chơi nhé?” Biên Tích ngỏ lời mời.
Nghiêm Ngạn Khoát xoa đầu y. “Không cần vì chiều anh mà sắp xếp gì đâu, anh biết dạo này em bận, mình có thể chọn khi khác cũng được.”
Biên Tích lộ vẻ khó xử: “Em sợ anh không vui.”
Vì chuyện sau bữa sáng.
“Gì mà không vui chứ.” Nghiêm Ngạn Khoát nghiêm túc nói. “Anh chỉ mong em có thể tin tưởng anh, chuyện gì cũng sẵn lòng bàn bạc với anh.”
Biên Tích gật đầu. “Vậy khi khác mình đi nhé?”
Nghiêm Ngạn Khoát nhìn vẻ mặt nặng trĩu của y, nói: “Em biết anh không phải đang nói đến chuyện du lịch mà.”