Kể từ dạo ấy, hai người ngầm hiểu chẳng ai đả động gì đến những chủ đề tương tự nữa; một người vẫn miệt mài trên những chuyến bay, một người vẫn cần mẫn với các vụ án. May sao giữa năm chẳng mấy bận rộn nên tuần nào họ cũng thu xếp gặp nhau được đôi ba bận.
Ngày tháng cứ thế êm đềm trôi, chẳng mấy chốc đã chạm ngõ mùa thu.
Hôm ấy, Biên Tích trực một chuyến bay quốc tế, hành trình khứ hồi phải quá cảnh nhiều nơi, trong nước thì bay qua tuyến vàng Bắc Kinh – Thượng Hải, với tròn ba trăm ba mươi hành khách.
Rút kinh nghiệm từ lần trước chào hỏi không chu đáo liền bị khách khiếu nại, chuyến này y chăm chút dịch vụ đến từng tiểu tiết, dặn dò tiếp viên cả hai khoang hạng nhất và hạng thương gia gửi giấy nhắn hỏi thăm tới từng vị khách Bạch Kim, chỉ sợ lại có điều gì sơ suất.
Khoang thương gia lần này có một nữ hành khách đi cùng con nhỏ. Tiếp viên số Hai chủ động đến bên, khẽ khom người giới thiệu: “Chào chị, đây là dép lê chúng tôi chuẩn bị riêng cho bé ạ. Nếu tiện, để tôi giúp chị mở ra được không?”
Người phụ nữ đang dỗ dành đứa bé đang khóc ngằn ngặt, chẳng rảnh bận tâm, chỉ khẽ gật đầu. Tiếp viên số Hai bèn giúp chị mở dép, xỏ vào chân cho bé rồi nói: “Về phần suất ăn, chúng tôi có chuẩn bị cháo ngô bí đỏ và khoai tây nghiền cho trẻ em ạ. Của người lớn thì có gà ba chén, bò sốt tương và mì Ý phô mai. Đồ uống thì có nước cam, sữa tươi và rượu trái cây. Không biết chị dùng gì ạ?”
Người mẹ vừa vỗ về lưng con, vừa cau mày đắn đo, đoạn hỏi: “Nguyên liệu món cháo ngô bí đỏ lấy từ đâu vậy?”
Tiếp viên số Hai thoáng sững người, chưa từng có hành khách nào hỏi han kiểu này.
Nhà cung cấp suất ăn đều do hãng hàng không lựa chọn, sau khi chế biến xong sẽ được vận chuyển thẳng từ sân bay dưới mặt đất lên. Với những chuyến bay quốc tế thế này, còn phải hợp tác thu mua với các sân bay nước ngoài, một tiếp viên bình thường làm sao nắm được thông tin về nguồn gốc nguyên liệu của nhà cung cấp?
Dẫu bị hỏi cho ngớ người, tiếp viên số Hai vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, lịch thiệp đáp: “Xin lỗi chị, vấn đề này tôi cần xác nhận lại với đồng nghiệp dưới mặt đất, một lát nữa tôi sẽ trả lời chị được không ạ?”
Vị hành khách tỏ vẻ không mấy hài lòng, nhưng cũng chẳng nói gì thêm, chỉ khoát tay.
Tiếp viên số Hai hỏi tiếp: “Chúng tôi cũng đã chuẩn bị tai nghe mới tinh cho chị, ở ngay phía trước ghế ngồi ạ, TV cảm ứng cũng đã cập nhật những chương trình mới nhất. Chị có cần hỗ trợ gì thêm không ạ?”
Hành khách xua tay: “Không cần đâu.”
Tiếp viên số Hai mỉm cười ngọt ngào: “Vậy chị nghỉ ngơi cho thoải mái, chúc chị có một chuyến bay vui vẻ.”
Sau khi trấn an hành khách, tiếp viên số Hai bước tới cạnh y báo cáo tình huống đặc biệt này, lẩm bẩm: “Anh ơi, anh không thấy đấy thôi, vừa rồi thái độ của chị ta khó ở lắm, làm em sợ muốn chết.”
Biên Tích ôn tồn: “Dù sao cũng liên quan đến sức khỏe thực phẩm của con trẻ, chị ấy kỹ tính một chút cũng là thường tình mà.”
Tiếp viên số Hai bĩu môi: “Cưng thế… thì đừng có dắt díu ra ngoài làm gì, chứ cứ ra đường là dễ va chạm xây xước lắm.”
Y sầm mặt, cảnh cáo: “Tiểu Hồ.”
Tiếp viên số Hai lập tức nhận ra mình lỡ lời, vội đứng nghiêm chỉnh: “À, em xin lỗi.”
Sắc mặt y dịu đi đôi phần, hất mặt về phía phòng chuẩn bị suất ăn: “Lát nữa anh qua chỗ chị ấy, em đi chuẩn bị suất ăn cho những người khác đi.”
“Vâng ạ.”
Biên Tích chỉnh lại nụ cười, tiến đến bên nữ hành khách ban nãy, khẽ khom người nói: “Chị Vương, chào chị, tôi là tiếp viên trưởng của chuyến bay này. Vừa rồi chị có hỏi về nguồn gốc nguyên liệu suất ăn, rất xin lỗi đã để chị phải chờ lâu. Chúng tôi đã tra được, ngô và bí đỏ có nguồn gốc từ Sùng Minh, muối và đường cát trắng từ An Dương, không có chất phụ gia nào khác ạ.”
Chị Vương vẫn chưa yên tâm: “Nông trại nào đấy?”
May mà Biên Tích từng gặp không ít bậc cha mẹ quan tâm đến an toàn thực phẩm nên khi nãy đã hỏi han cặn kẽ, y bèn đọc tên một nông trại rồi giải thích: “Thương hiệu này chuyên về sản xuất hữu cơ xanh, đặc biệt cung cấp suất ăn cho trẻ em.”
“Hữu cơ thì tốt rồi, chứ thực phẩm phun thuốc trừ sâu hóa học sao mà cho trẻ con ăn được.” Chị Vương tỏ vẻ ghê sợ, “Nó còn bé tí thế này, sao mà gan chuyển hóa nổi.”
Biên Tích không bình luận gì, chỉ cười đáp: “Đây là doanh nghiệp đối tác của hãng chúng tôi. Nếu chị không yên tâm, tôi có thể cung cấp thông tin người liên hệ để chị tự mình xác nhận.”
Chị Vương ngẫm nghĩ một lát rồi xua tay: “Thôi được rồi, cho tôi hai phần cháo nhé, nhiệt độ tâm cháo là bốn mươi lăm độ.”
Vào phòng chuẩn bị suất ăn, Biên Tích nhắc lại yêu cầu của hành khách cho tiếp viên số Hai. Cậu ta sững sờ đến rớt cả cằm: “Hả? Chị ta nhất thiết phải chính xác đến từng độ vậy sao? Lỡ đẩy ra ngoài mà nguội đi một độ thì tính sao?”
“Em cứ làm theo yêu cầu đi.” Biên Tích đau đầu dặn dò.
Mười năm trong nghề, Biên Tích đã gặp không ít hành khách yêu cầu khắt khe, kiểu này so với những gì y từng gặp thì cũng chỉ là lông gà vỏ tỏi thôi.
Chuyến bay này sử dụng máy bay Boeing 747, nhiều ghế, không gian rộng, ấy vậy mà hãng bay, vì lý do kinh doanh, lại cắt giảm nhân sự phi hành đoàn, khiến ai nấy đều bận đến chân không chạm nổi đất.
Biên Tích vừa tuần tra khoang xong, còn hơn hai tiếng nữa mới đến nơi, đang định sắp xếp cho phi hành đoàn thu dọn rác thải từ suất ăn thì thân máy bay đột ngột rung lắc.
Y lập tức liên lạc với buồng lái để xác nhận tình hình, sau đó phát thanh: “Kính thưa quý khách, máy bay hiện đang đi vào vùng nhiễu động không khí, xin quý khách đừng hoang mang, vui lòng trở về chỗ ngồi và thắt chặt dây an toàn. Vì lý do an toàn, phi hành đoàn sẽ thu dọn dụng cụ ăn uống sau khi máy bay ổn định trở lại, xin quý khách vui lòng đậy kín bát đĩa để tránh đổ vỡ. Hành khách đang sử dụng nhà vệ sinh xin hãy vịn chắc tay nắm để tránh bị ngã…”
Lời còn chưa dứt, khoang hạng nhất bỗng vẳng lên tiếng khóc thét xé lòng.
“Chuyện gì vậy?” Biên Tích vội chuyển kênh liên lạc, “Số Hai, báo cáo tình hình.”
Giọng tiếp viên số Hai hoảng hốt tột độ, cố nén giọng cho bình tĩnh: “Đứa bé ở ghế 1A đang khó thở!”
Biên Tích tức tốc chạy đến gần ghế 1A, vì xóc nảy dữ dội, y mấy lần suýt ngã dúi dụi.
Người mẹ của đứa bé đã hoảng hồn thất thần, đôi tay run rẩy vì khóc: “Làm sao bây giờ? Tôi chỉ vừa đi vệ sinh một lát, quay lại đã thấy nó thế này rồi… Làm sao bây giờ!!”
Biên Tích tiến lên kiểm tra, thấy da đứa bé tái nhợt, lơ mơ không còn tỉnh táo, toàn thân vã mồ hôi lạnh.
Chẳng dám chần chừ một giây, y vội vàng phát thanh kêu gọi trợ giúp, sau khi mô tả triệu chứng của đứa bé liền hỏi: “Thưa quý khách, nếu có bác sĩ, y tá, xin vui lòng đến ghế 1A để hỗ trợ y tế!”
Thời gian như kéo dài vô tận, giữa cơn chòng chành không một ai đáp lời.
Biên Tích quay đầu hét lớn với tiếp viên số Hai: “Báo cho cơ trưởng! Đứa bé ba tuổi, khó thở, nhịp tim giảm, cần cấp cứu mặt đất ngay khi hạ cánh!”
Miệng nói nhưng tay y không dám ngơi nghỉ, y đặt đứa bé nằm thẳng trên sàn, quỳ xuống, kiểm tra nhịp thở rồi bắt đầu ép tim ngoài lồng ng.ực.
Máy bay vẫn rung lắc không ngừng, mọi cử động đều khó giữ ổn định. Tiếp viên số Hai sau khi báo cáo với cơ trưởng, tiếp tục phát thanh tìm người có chuyên môn y tế, đồng thời lo lắng hỏi nhỏ: “Anh Biên, anh mau về chỗ ngồi đi! Nguy hiểm lắm!”
“Em mau ổn định tâm lý các hành khách khác trước đi!” Biên Tích không kịp giải thích nhiều, chỉ quát vọng lại một câu, tiếp viên số Hai liền hiểu ý, nhanh chóng hoàn tất các quy trình khác, để y chuyên tâm cứu người.
Để giữ vững thân mình, y phải kẹp chặt hai chân vào giữa các khoang ghế, hai lòng bàn tay bắt chéo đặt giữa xương ức của đứa bé, dùng sức ấn xuống.
Hồi sức tim phổi đòi hỏi rất nhiều sức lực, lại phải liên tục duy trì, đây là một trong những khóa huấn luyện bắt buộc trước khi nhận việc của mỗi tiếp viên hàng không, nhưng khi thực chiến vẫn không tránh khỏi căng thẳng.
Biên Tích mồ hôi nhễ nhại, mặc kệ sự ngăn cản của chị Vương, y vẫn tiếp tục dùng sức tác động vào vùng gần xương sườn của đứa bé.
“Á!” Mẹ đứa bé đột nhiên tháo dây an toàn, lao tới túm lấy cánh tay y, “Xương nó còn non lắm, cậu làm vậy nó bị thương mất!”
Vốn dĩ chỉ còn một tay giữ thăng bằng, nay bị chị Vương xô tới, y liền mất trọng tâm, nửa thân trên chao đảo theo máy bay.
Biên Tích gạt tay chị ra, tiếp tục dùng tay phải giữ ổn định, đồng thời nghiêm giọng hét: “Bây giờ không còn cách nào khác đâu!”
Chị Vương khóc khản cả cổ: “Bác sĩ đâu? Bác sĩ đâu rồi! Không có bác sĩ sao? Máy khử rung tim cũng được…”
Biên Tích không kịp giải thích nhiều, gọi tiếp viên số Hai đến giúp kéo chị Vương ra, “Hiện trên máy bay không có nhân viên y tế hay thiết bị nào cả, nhưng tôi đã qua đào tạo sơ cứu, xin chị hãy tin tôi!”
Nói rồi, y tiếp tục thực hiện ép tim ngoài lồng ng.ực và hô hấp nhân tạo.
Bất chợt bị một luồng khí lưu tác động, máy bay lại chao đảo dữ dội. Đứa bé bị quán tính hất văng sang một bên, không biết có va chạm vào đâu không.
Vì quá căng thẳng, hơi thở của Biên Tích trở nên dồn dập, y dặn dò các tiếp viên khác: “Để ý sát sao tình hình của các hành khách khác.”
Tiếp viên số Ba đọc thông báo: “Kính thưa quý khách, máy bay hiện đang hạ độ cao, việc gặp nhiễu động không khí trong quá trình này là hiện tượng bình thường, xin quý khách đừng hoang mang, chúng ta sẽ đến Sân bay Quốc tế Phố Đông Thượng Hải sau hai mươi phút nữa.”
Biên Tích vẫn quỳ trên sàn cứu người, vì gắng sức liên tục mà gần như kiệt sức, mồ hôi ướt đẫm cả người.
Chị Vương cúi xuống xem xét tình hình đứa bé, sốt ruột kêu lên: “Nó có sao không? Đừng ấn nữa… hay là chúng ta đợi bác sĩ đi?”
Tiếp viên số Hai khuyên giải: “Chị Vương, trước khi đưa đến bệnh viện cấp cứu, quy trình hồi sức tim phổi không thể dừng lại được ạ.”
Chị Vương không cầm được nước mắt, vừa run rẩy cầu nguyện “van xin đừng có chuyện gì”, vừa hát cho con nghe, cố gắng làm dịu đi nỗi đau của đứa bé.
Hai mươi phút bay trôi qua dài đằng đẵng. Máy bay vừa chạm đất, y liền để đội ngũ y tế chờ sẵn dưới mặt đất lên hỗ trợ.
Vừa đưa người lên cáng xong, Biên Tích đã mềm nhũn cả người, ngồi phịch xuống sàn.
Hồi sức tim phổi tiêu tốn rất nhiều thời gian và sức lực, hai tay y sưng phù vì ấn liên tục, lưng ướt đẫm mồ hôi do gắng sức.
Xe cứu thương hú còi lao đi, nhưng nhiệm vụ của Biên Tích vẫn chưa kết thúc: tiễn khách xuống máy bay, kiểm tra an toàn, dọn dẹp vệ sinh, ký “Biên bản sự cố y khoa khẩn cấp”, vân vân. Sau khi hoàn tất mọi quy trình, đứa bé đã được đưa đến bệnh viện và làm xong các xét nghiệm.
Biên Tích bước ra khỏi sân bay, nhìn những chiếc lá rụng lác đác bay trên không ở khu vực cầu ống dẫn khách, bỗng thấy đứng không vững, rã rời vịn vào lan can thở không ra hơi.
Người theo đến bệnh viện không nhiều, song Chủ nhiệm Lý của bộ phận Dịch vụ Khoang hành khách đã có mặt. Lúc Biên Tích nhắn tin cho ông, tay y vẫn còn run run: [Sếp ơi, bên em vừa xong việc. Nếu có tin tức gì về cháu bé, sếp báo cho em biết nhé.]
Đợi một lúc không thấy hồi âm, Biên Tích đoán bên bệnh viện đang bận rộn, bèn cố gắng điều hòa lại nhịp tim, định bụng về khách sạn thay đồng phục trước.
Chưa đầy mấy phút, Chủ nhiệm Lý đột ngột gọi lại.
Lòng y chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành, bàn tay có phần luống cuống nhấn nút nghe.
“Biên Tích,” Đầu dây bên kia cố giữ giọng bình tĩnh, “cậu đến bệnh viện ngay đi.”
Tim Biên Tích chùng xuống, “Có chuyện gì vậy ạ?”
“…”Chủ nhiệm Lý khẽ buông một tiếng thở dài nặng trịch, “Họ nói dấu hiệu sinh tồn của cháu bé đã ổn định, nhưng vùng bụng bị chấn thương, tình hình cụ thể thế nào phải đợi bác sĩ xác nhận.”