Dấu Tích Giữa Không Trung - Thuận Tụng Thương Kỳ

Chương 62

Khoảnh khắc phiên tòa hạ màn, Nghiêm Ngạn Khoát tựa kẻ đuối nước sau cùng cũng vẫy vùng chạm tới khí trời, anh siết chặt chiếc áo măng tô, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu.

Lương Cảnh Lương lướt qua anh, nét mặt không sao giấu giếm nổi vẻ hân hoan đắc chí: “Cũng ghê gớm đấy, chẳng trách Chủ nhiệm Chu hết mực tiến cử cậu với tôi.”

Nghiêm Ngạn Khoát vẫn giữ vẻ lãnh đạm cố hữu: “Không còn việc gì thì Giám đốc Lương cứ việc đợi kết quả là được.”

“Tốt. Tối nay mời cậu dùng bữa nhé, mấy nay cực cho cậu rồi, để tôi bảo Vương Hỷ đặt chỗ.” Lương Cảnh Lương ra chiều muốn gọi điện.

“Chiều nay tôi có việc rồi, xin hẹn bữa khác.” Nghiêm Ngạn Khoát khéo léo từ chối, nói gần như huỵch toẹt, “Lần này tìm ra kẽ hở trong chứng cứ cũng chỉ là may mắn thôi, bên kia chắc chắn sẽ còn kháng cáo, anh tự liệu lấy.”

Ngụ ý là, đừng có làm thêm chuyện gì thất đức nữa, bằng không sẽ chẳng có lần sau đâu.

Lương Cảnh Lương ra vẻ chẳng hề hấn gì, nhún vai.

Chẳng mấy chốc, Cố Tuệ Tâm cũng giàn giụa nước mắt bước ra. Trông thấy Lương Cảnh Lương và Nghiêm Ngạn Khoát, ánh mắt cô lóe lên một tia sắc lạnh, chỉ tay về phía họ, đến ngón tay cũng run lên vì căm phẫn.

“Cô Cố, để tôi đưa cô về ạ.” Cô trợ lý sợ cô không khỏe, vội vàng lên tiếng.

Cố Tuệ Tâm thất thần như người mất hồn, mặc cho trợ lý dìu xuống lầu. Đến giữa chừng, cô bỗng khựng lại, ngoảnh đầu nhìn Lương Cảnh Lương và Nghiêm Ngạn Khoát, gằn giọng: “Chúng bay… rồi sẽ gặp báo ứng!”

Lương Cảnh Lương làm một động tác đầy khiêu khích đáp lại, rồi nghênh ngang bỏ đi với điệu bộ của một kẻ chiến thắng.

Bầu trời Nam Kinh vẫn một màu xám xịt, mưa bụi lất phất bay.

Nghiêm Ngạn Khoát bung chiếc ô đen, dõi mắt nhìn theo bóng Cố Tuệ Tâm khuất xa, khẽ buông một tiếng thở dài.

Luật sư đại diện của người kháng cáo không biết đã đứng sau lưng anh tự lúc nào, vỗ vai anh bảo: “Này anh bạn, nói chứ hôm nay anh dồn dập quá, tôi cản cũng không nổi.”

Thượng Hải vốn chẳng rộng lớn gì, luật sư chuyên mảng hôn nhân gia đình lại càng hiếm hoi, quanh đi quẩn lại hầu như ai cũng biết mặt nhau. Người này Nghiêm Ngạn Khoát cũng thấy quen quen, một tài năng trẻ mới tốt nghiệp từ Phúc Đán.

Bước ra khỏi phòng xử án, ai nấy đều là đồng nghiệp, chuyện trò dăm ba câu cũng là lẽ thường. Nghiêm Ngạn Khoát thu lại vẻ sắc sảo trên phiên tòa, thân tình đáp chuyện như bạn bè: “Mớ camera giám sát ấy từ đâu mà có, lòng cậu rõ hơn tôi. Bốn chữ “công bằng tố tụng”, cậu cũng hiểu hơn tôi mà.”

—Không hiện hữu một tiêu chuẩn độc lập nào xét riêng về tính chính đáng của kết quả, song lại hiện hữu những tiêu chuẩn độc lập để đánh giá tính chính đáng và hợp lý của quy trình hay thủ tục để đi đến kết quả ấy[1]. Đây là môn học bắt buộc trên giảng đường.

Họ lăn lộn, bầm dập qua bao phen thực chiến, mỗi người lại có những cảm ngộ riêng về bốn chữ ấy, hình thành nên những hệ giá trị khác biệt, để rồi cuối cùng, nhờ phán quyết hay một hình thức nào đó lại đạt đến một sự đồng nhất nhất thời.

Luật sư đối diện gỡ kính, lấy vạt áo lau qua, gật đầu: “Dĩ nhiên tôi hiểu. Nếu hôm nay tôi ngồi vào vị trí của anh, chắc cũng sẽ lựa chọn y như anh thôi.”

Nghiêm Ngạn Khoát mỉm cười lắc đầu. Mấy chuyện đó nào có dính dáng gì tới anh. Anh đứng đây chỉ để hóng gió cho nguôi ngoai, chứ đâu cần ai phải công nhận điều gì.

“Có điều vụ này, dư luận xã hội đặc biệt quan tâm, nhà họ Cố gia thế ra sao anh cũng biết rồi đấy, hơn nữa, đây lại là phiên tòa xét xử công khai. Tôi chỉ biết nói là… anh ráng mà giữ mình.”

Người kia đeo lại kính, trịnh trọng gật đầu với anh, như thể đang từ biệt một chiến hữu đã xa cách bấy lâu.

Điều đầu tiên Nghiêm Ngạn Khoát làm ngay khi rời khỏi tòa án là gọi cho Biên Tích.

“Anh xong việc rồi, mai anh về Thượng Hải, có món quà nhỏ cho em đây.” Nghiêm Ngạn Khoát vào thẳng vấn đề, giọng không giấu nổi vẻ háo hức, “Em đang ở đâu thế? Mai anh đến tìm em.”

Biên Tích không hồ hởi như anh mường tượng, mà ngập ngừng đáp rằng mai y có việc khác rồi.

Nghiêm Ngạn Khoát lấy làm lạ, sao dạo này lịch bay của y lại khác hẳn so với kế hoạch, lẽ ra mai phải là ngày nghỉ mới đúng chứ.

“Không không không, không liên quan gì đến công việc đâu anh.” Biên Tích giải thích, “Chỉ là chút việc riêng thôi. Em cứ ngỡ phải một thời gian nữa anh mới về nên đã lỡ hẹn người khác trước rồi.”

Nghiêm Ngạn Khoát tỏ ra thông cảm, bảo y “Đã hẹn rồi thì em cứ đi đi”, song vẫn không nén nổi một tiếng thở than khe khẽ: “Nhưng, mình xa nhau lâu quá rồi…”

Thực ra, ngay từ khi chưa xác định quan hệ, Nghiêm Ngạn Khoát đã lường trước sẽ có ngày này, chỉ không ngờ khúc mắc lại đến nhanh thế. Chẳng rõ những cặp đôi khác giải quyết bài toán “xa mặt cách lòng” ra sao, còn phương cách của Nghiêm Ngạn Khoát thì vô cùng đơn giản và quyết liệt: không có cơ hội thì tự mình tạo ra cơ hội.

“Hay là thế này nhé, giờ em có rảnh không? Anh sẽ đổi lịch trình, tối nay về Thượng Hải luôn, nhanh nhất cũng chỉ hai tiếng nữa là tới nơi. Mình có thể cùng nhau dùng bữa tối đơn giản thôi.” Nghiêm Ngạn Khoát dứt khoát đổi vé tàu cao tốc.

Kế hoạch ban đầu của anh vốn là cùng cả đội giải quyết nốt một vài việc tồn đọng, giờ đành phải họp trực tuyến với mọi người ngay trên tàu.

Biên Tích cũng nhớ anh da diết. Dẫu biết làm vậy có hơi cực cho người ta, y vẫn nhận lời, rồi đặt một nhà hàng gần ga Hồng Kiều rồi nhắn: [(Vị trí) Được, vừa hay em cũng có chuyện muốn nói với anh.]

Tháng này bận tối mắt tối mày, cả tuần chỉ có hai lần trò chuyện qua video, thật khiến người ta bức bối khôn tả.

Trước đây, những ngày tháng áp lực hơn thế này, những đêm tăng ca triền miên hơn thế này đâu phải chưa từng trải qua, nhưng đây là lần đầu tiên, Nghiêm Ngạn Khoát thấy lòng mình cồn cào một nỗi khát khao được gặp gỡ, ôm siết và hôn người thương đến nhường này.

Giá như… có thể tận dụng tối đa quỹ thời gian rảnh chung vốn đã eo hẹp của cả hai.

Giá như mỗi sớm mai thức giấc đều được thấy bóng hình y.

Giá như có thể để y gối đầu lên cánh tay mình mà yên giấc mỗi đêm.

Nghiêm Ngạn Khoát miên man nghĩ, tim đập mỗi lúc một dồn dập. Anh thậm chí chỉ muốn có phép màu để thoắt cái đã ở Thượng Hải, để được ghì chặt người ấy vào lòng.

Xa cách đã lâu, Nghiêm Ngạn Khoát muốn mang chút quà từ Nam Kinh về, thế là trên đường ra ga, anh ghé vào một tiệm bạc gia truyền có tiếng ở đất này, chọn một phôi bạc trơn, rút tờ giấy, phác lên đó họa tiết mình hình dung, rồi nhờ người ta chế tác chiếc nhẫn ngay tại chỗ.

“Chà, cậu mua quà cho người thương hả?” Nghệ nhân già vừa tỉ mẩn khắc mặt trong chiếc nhẫn, vừa tủm tỉm hỏi.

Nghiêm Ngạn Khoát gật đầu: “Vâng ạ, phiền bác mài giũa cho thật tinh xảo giúp cháu.”

“Cái đó thì khỏi lo, tay nghề của lão đây cậu cứ đi mà dò hỏi, khắp đất Nam Kinh này không dám nhận hạng nhất, chứ trong tốp năm thì vững như bàn thạch.” Nghệ nhân già tay thoăn thoắt đánh bóng, rồi nhìn bản vẽ, nói: “Lão xem cậu vẽ, đây là máy bay thì phải? Còn cái vệt bên phải này là khói máy bay đúng không?”

Nghiêm Ngạn Khoát mỉm cười: “Dạ phải.”

“Người thương của cậu làm tiếp viên hàng không à?” Nghệ nhân già chuyển sang công đoạn tỉ mỉ, đeo kính lúp lên, “Đám trẻ các cậu bây giờ lãng mạn thật.”

Nghiêm Ngạn Khoát không đáp, chỉ giơ tay xem đồng hồ. Thấy vẫn còn dư dả thời gian, anh bèn hỏi: “Bác ơi, lát nữa bác cho cháu tự tay khắc mấy chữ vào trong được không ạ?”

“Được chứ, ít nét thì khắc vô tư. Đằng nào cũng ở mặt trong, chẳng ảnh hưởng gì đến dáng vẻ bên ngoài, cậu có khắc đẹp hay vụng thì cũng là cả tấm lòng.” Nghệ nhân già xởi lởi nhường chỗ cho anh, rồi bắt đầu bài “huấn luyện cấp tốc” ngay tại trận: “Cậu cứ đưa cái này vào đúng vị trí trên nhẫn, chú ý lực tay, giữ cho vững là được, dễ ấy mà.”

Nghiêm Ngạn Khoát quả là một học trò thông minh xuất chúng, chẳng những trượt băng giỏi, luật pháp tinh thông, mà ngay cả việc khắc chữ này, anh cũng tỏ ra có thiên phú, chỉ cần điểm qua là thông tỏ.

Rốt cuộc, Nghiêm Ngạn Khoát cũng mang theo chiếc nhẫn có khắc hai chữ cái đầu trong họ của hai người – dẫu xiêu vẹo nhưng vẫn rõ mồn một – rồi ung dung lên tàu.

Mạng trên tàu cao tốc chập chờn, chẳng thể làm được bất cứ việc gì cần đến đường truyền internet, Nghiêm Ngạn Khoát bất đắc dĩ có được hai giờ đồng hồ để đầu óc hoàn toàn thư thái.

Anh nhắm mắt trầm ngâm, nghĩ cách làm sao để tận dụng triệt để hơn nữa quãng thời gian hẹn hò vốn đã hiếm hoi. Đặc thù công việc của anh và Biên Tích khiến mỗi lần gặp gỡ đều chóng vánh, càng làm cho những khoảnh khắc riêng tư bên nhau thêm phần quý giá.

Sau khi vắt óc liệt kê hàng tá phương án, Nghiêm Ngạn Khoát rút ra một kết luận: có một cách, để mỗi khi cả hai cùng rảnh rỗi, họ có thể gặp nhau từng giờ, từng phút, từng giây.

Nghiêm Ngạn Khoát là người rất mực coi trọng lễ nghi. Dù đã cuống cuồng đến độ bất chấp cả hình tượng mà ba chân bốn cẳng chạy thục mạng, suýt nữa thì đánh rơi cả một chiếc giày da, anh vẫn không quên đặt một bó hồng thật lớn, yêu cầu giao đến quầy nhận hàng.

Anh nhân viên an ninh khôi ngô của nhà hàng, người phụ trách trông coi đồ đạc tại quầy, sau khi trao hoa cho Nghiêm Ngạn Khoát, đã rất ý tứ mỉm cười chúc anh “Hẹn hò vui vẻ nhé”.

Sao có thể không vui cho được? Nghiêm Ngạn Khoát thầm nghĩ. Giây phút này đây, giữa phố thị ngựa xe như nêm, anh đang trên đường đến với người thương đã ba tuần xa cách, anh có thể tạm thời dung thứ cho hết thảy những điều bất toàn của thế gian này.

Khi Nghiêm Ngạn Khoát ôm bó hoa tới điểm hẹn, thực tình nhà hàng đã qua giờ nhận khách cuối cùng. Nhưng anh quả thật may mắn, bởi lẽ bạn trai anh – cậu Biên đây lại sở hữu tài ăn nói hơn người cùng mối giao hảo tuyệt vời, thế nên ông chủ đã đặc biệt du di, nới thêm một giờ đóng cửa.

“Anh mệt không?” Biên Tích đã cố tình xuống tận dưới lầu đón anh, câu đầu tiên khi vừa thấy mặt là hỏi han, “Sao còn có thời giờ mà mua hoa nữa thế?”

“Thấy em là anh hết mệt rồi.” Nghiêm Ngạn Khoát trao bó hồng vào tay y, “Hoa của em đây.”

Biên Tích một tay chống cằm, tủm tỉm: “Câu này của anh nghe cứ như lời thoại trong phim thần tượng từ cả chục năm trước ấy.”

Nghiêm Ngạn Khoát tỏ vẻ bất mãn: “Anh nói thật lòng mà.”

Biên Tích khẽ bật cười, một tay đón lấy bó hoa, tay kia dịu dàng vuốt tóc anh: “Mấy nay anh làm gì thế, sao mà quầng mắt thâm sì thế này?”

Nghiêm Ngạn Khoát thở hắt ra: “Vụ lần này đúng là bào mòn tâm sức.”

Biên Tích lo lắng hỏi: “Giờ ổn cả chưa anh?”

“Chưa có phán quyết, nhưng cũng không cần dồn quá nhiều sức lực vào đó nữa.” Nghiêm Ngạn Khoát chỉ tay về phía bàn, “Thôi mình vào nhanh đi, kẻo ông chủ lại giục.”

Quãng thời gian vừa rồi, cả hai đều quay cuồng trong guồng quay bận rộn: một người bị những cuộc điều tra, chất vấn, cãi vã, đùn đẩy trách nhiệm bất tận giày vò đến kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác; người kia thì ngập ngụa trong núi công văn giấy tờ, bù đầu với những cuộc họp triền miên chẳng thể dứt ra.

Đêm nay xem như một khoảng lặng hiếm hoi để cả hai cùng trút hơi, nếu không kịp thời ngoi lên khỏi “bể khổ” mà hít thở chút không khí, có lẽ cả hai đã ngạt thở đến nơi rồi.

Biên Tích chọn ngồi cùng phía với Nghiêm Ngạn Khoát, rồi khẽ khàng luồn tay mình vào lòng bàn tay anh dưới lớp khăn trải bàn, hệt như những cô cậu sinh viên đang thời kỳ mặn nồng: “Em nhớ anh.”

Nghiêm Ngạn Khoát dịu dàng đáp lại: “Anh cũng nhớ em lắm.”

Nhà hàng có một nghệ sĩ dương cầm thường trực, lúc này đang dạo một bản dân ca kinh điển từ thế kỷ trước. Mọi giai điệu, khi được tái hiện qua tiếng dương cầm, đều tha thiết và dịu dàng đến lạ. Tiếng nhạc khiến Nghiêm Ngạn Khoát ngỡ rằng không khí đang vô cùng hòa hợp, mà cảm xúc của cuộc hội ngộ sau bao ngày xa cách lại càng khiến anh dễ dàng lầm tưởng.

“Còn cái này nữa.” Nghiêm Ngạn Khoát, hệt như nam chính trong mấy bộ phim thần tượng sến súa và có phần lỗi thời, cố gắng trổ tài ảo thuật mới học được hồi tháng trước cho Biên Tích xem: từ giữa những đóa hồng rực rỡ trên bàn, anh “hô biến” ra một chiếc hộp đựng nhẫn, rồi đặt vào tay Biên Tích, bàn tay mà anh vẫn đang siết chặt. “Quà tặng em.”

Bên trong chiếc hộp lót nhung là một chiếc nhẫn, rõ ràng là một trong một cặp nhẫn đôi. Họa tiết trang trí là hình đuôi máy bay cùng vệt mây vấn vít phía sau, vệt mây ấy lại tựa như đường biểu diễn nhịp tim trên điện tâm đồ. Trông có vẻ là hàng đặt riêng, ắt hẳn là một thành quả đã được vun vén từ lâu.

Biên Tích khẽ hé môi, giọng đầy kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Sao đột nhiên… lại tặng nhẫn cho em thế?”

Nghiêm Ngạn Khoát vốn chẳng cho rằng chiếc nhẫn mang hàm ý gì đặc biệt sâu xa, chỉ đơn thuần thấy ngón tay Biên Tích thật hợp để đeo, mà món đồ thủ công này lại quá đỗi mới mẻ, độc đáo, thế là anh làm một chiếc.

Cho nên anh cũng chẳng mảy may nhận ra, lời nói của mình, khi đi cùng chiếc nhẫn, lại mang một sắc thái trang trọng và nghiêm túc đến nhường nào, và tất cả những điều ấy đang tạo nên một áp lực vô hình đè nặng lên Biên Tích.

“Hôm nay trên đường về lại Thượng Hải, anh cứ trăn trở mãi một điều. Vì giờ giấc ban ngày của hai đứa cứ lệch pha suốt, em lại còn phải bay đi khắp nơi, vậy thì nếu mình dọn về ở chung, có phải chí ít đến tối mình vẫn có cơ hội gặp nhau không?” Nghiêm Ngạn Khoát nhìn sâu vào đôi mắt y, giọng điệu tha thiết đến độ xót xa, “Vậy nên… em có bằng lòng dọn đến ở cùng anh không?”

Phải công nhận rằng, Nghiêm Ngạn Khoát là một luật sư ưu tú, điềm tĩnh, quyết đoán, nói một là một, không hề hai lời; thế nhưng với vai trò một nhà ảo thuật, anh quả thực có phần vụng về. Biên Tích thậm chí còn nhìn thấy cả đạo cụ giấu trong những đóa hoa lẫn thủ pháp có phần chậm chạp của anh.

Biên Tích sững người mất nửa nhịp, rồi nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, lắp bắp hỏi lại: “Ý anh là sao…?”

“Trước đây anh cũng từng nói với em rồi, căn nhà đó của anh, khi ấy được sửa sang bài trí như một tổ ấm tân hôn, và từ đó đến nay, chưa một ai từng cùng anh chung sống ở đó. Mong em hãy tin vào sự chân thành của anh.”

Nghiêm Ngạn Khoát ngỡ rằng Biên Tích đang e ngại những rủi ro, bèn giải thích cặn kẽ: “Dĩ nhiên, trước khi dọn về sống chung, anh sẽ ký thỏa thuận tài sản chung, mọi thủ tục cần thiết tuyệt đối sẽ không thiếu một bước nào. Nhưng tiên quyết cho tất cả những điều này là… em phải bằng lòng.”

Biên Tích chưa một giây phút nào hoài nghi sự chân thành của Nghiêm Ngạn Khoát, lại càng chưa từng mảy may bận tâm đến bất cứ rủi ro nào về mặt kinh tế. Chỉ là, ngay khoảnh khắc nghe thấy hai tiếng “sống chung”, đầu óc y bỗng dưng trống rỗng, đến nỗi những lời sau đó của anh, y gần như chẳng thể thấu nổi, chỉ biết ngây người nhìn đôi môi anh mấp máy.

Một đôi môi rất đẹp, thế nhưng lời đề nghị hôm nay lại khiến người ta chẳng tài nào tập trung vào vẻ đẹp ấy nữa.

Sống chung… ư?

Trước mắt Biên Tích, vô vàn hình ảnh chợt vụt qua, chớp nhoáng: mảnh bình hoa vỡ tan, những thân người quấn quít, rồi tiếng bạt tai vang lên chát chúa…

Sắc mặt y bỗng chốc trắng bệch. Y vội rụt tay lại, đứng bật dậy, tiếng ghế ma sát với sàn nhà vang lên một âm thanh khô khốc đến chói tai. “Xin lỗi anh… em… em vẫn chưa sẵn sàng.”

Lời tác giả: Cảnh báo chương sau có làm mình làm mẩy, mọi người đọc truyện vui vẻ, đừng mắng chửi nha (khom lưng)

[1]Trích từ “Một lý thuyết về công lý” của John Rawls.

Bình Luận (0)
Comment