Có lẽ cũng ý thức được giọng điệu quả quyết của mình có phần làm người ta đau lòng, Biên Tích xoa xoa mũi, ngồi xuống trở lại, rồi đổi giọng: “Ý em là, hiện tại… vẫn chưa phải lúc thích hợp để mình dọn về sống chung.”
Ban nãy Nghiêm Ngạn Khoát rõ ràng đã giật mình, cả người ngả ra sau, đợi Biên Tích yên vị rồi mới từ từ nhoài người về phía trước, bàn tay khẽ siết lấy mép bàn: “Em muốn mọi thứ phải sẵn sàng đến mức nào mới gọi là lúc thích hợp?”
Biên Tích vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Ngạn Khoát: “Em không biết.” Thấy cái gen tranh biện của vị luật sư kia đã chực chờ trỗi dậy, Biên Tích giơ tay ra hiệu cho nó tạm thời lắng xuống. “Tóm lại không phải bây giờ. Với lại em thấy, việc dọn về sống chung cũng chẳng giải quyết được những vấn đề của chúng ta.”
Nghiêm Ngạn Khoát nheo mắt, độ cận thị không đáng kể khiến anh chẳng tài nào nhìn rõ được vẻ mặt của Biên Tích: “Vấn đề của chúng ta?”
Biên Tích mới bị lời đề nghị đường đột của Nghiêm Ngạn Khoát làm cho một phen kinh động, để tìm được lý do thoái thác cho xuôi tai, lời lẽ tuôn ra có phần chưa kịp đắn đo: “Sum vầy thì ít, chia xa thì nhiều, rồi khác biệt về quan điểm, vòng giao thiệp chẳng tương đồng… Mà việc dọn về sống chung, chẳng những không giải quyết được mớ vấn đề này, ngược lại còn khiến chúng thêm phần gay gắt.”
Hai chữ “vấn đề” cứ buột ra từng cụm một, mỗi lần như vậy, sắc mặt Nghiêm Ngạn Khoát lại càng thêm sa sầm. Anh lặng lẽ nhìn y, lâu sau mới cất tiếng hỏi: “Vậy ra, em thấy giữa chúng ta tồn tại nhiều vấn đề đến thế sao.”
Thật ra, những điều Biên Tích vừa kể, Nghiêm Ngạn Khoát đã sớm lường trước ngay từ khi cả hai còn chưa chính thức là một đôi, thế nên anh mới tìm Biên Tích để nói một tràng dài cái lý thuyết về những mảnh ghép, cốt là để dội cho đối phương một gáo nước lạnh. Nào ngờ, khi ấy Biên Tích chẳng những không chùn bước trước khó khăn, mà ngược lại còn tuyên bố sẽ theo đuổi anh, khiến một người lý trí như Nghiêm Ngạn Khoát cũng đành phải đầu hàng trước thế tấn công mãnh liệt ấy.
Tiếc thay, khi đó cả hai đã không cùng nhau đưa ra một lời giải đáp thống nhất cho bài toán hóc búa về những mảnh ghép không lời giải mà Nghiêm Ngạn Khoát đặt ra, bởi lẽ nhà triết học vụng về – Biên Tích, cho rằng bất cứ bất đồng sâu sắc nào rồi cũng sẽ manh nha từ những vấn đề cỏn con bề mặt, do đó họ chỉ cần giải quyết từng vấn đề vụn vặt phát sinh, rồi dần dà sẽ chạm đến được cốt lõi.
Những lần giải quyết trước đó đều xem như tạm ổn, ví như tranh thủ đến thành phố của đối phương, hay cùng nhau tham dự những buổi tụ họp, tất cả đều là kết quả của sự nhượng bộ từ hai phía.
Thế nhưng Biên Tích cũng chẳng thể ngờ, vấn đề nan giải lại ập đến nhanh vậy. Chuyện dọn về sống chung, cũng hệt như biến cố thời niên thiếu của y, chẳng cho người ta chút thời gian nào để kịp thích ứng.
Nhà tranh biện – Nghiêm Ngạn Khoát cũng vụng về, chỉ vì một câu theo đuổi của cậu Biên mà vứt bỏ cả lý trí, cùng y bước tới đâu hay tới đó. Để rồi đến bây giờ, khi vấn đề đã nảy sinh – mà còn không ít – Nghiêm Ngạn Khoát lại lần đầu tiên trong đời không hề có sẵn trong tay kế hoạch A, B, C nào, đành phải bị động thốt lên: “Anh cũng chẳng có phương án nào hay ho cả.”
Hai tay Biên Tích nắm chặt ly rượu, rồi lại vội buông ra, lặp đi lặp lại như vậy hai lần mới lên tiếng: “Em cũng vậy. Hay là… vốn dĩ chúng ta chẳng thể giải quyết được?”
Đối với tất cả những gì đang chệch khỏi quỹ đạo, Nghiêm Ngạn Khoát tự trách, đau lòng, nhưng tuyệt nhiên không hề hối hận. Anh dựa lưng vào ghế, khẽ hỏi: “Vậy ý của em thế nào?”
Biên Tích không đáp.
Nghiêm Ngạn Khoát nhắm nghiền mắt, cố hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại tinh thần đang run rẩy, sau khi đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, anh mới cất lời: “Giá như người ấy không phải là anh, có phải mọi chuyện đều sẽ được giải quyết ổn thỏa rồi không?”
“Nghiêm Ngạn Khoát!” Biên Tích lập tức phủ nhận, nghiêm mặt, không hiểu sao anh lại có thể thốt ra một câu hỏi như vậy. “Anh biết em chưa bao giờ nghĩ thế mà!”
Nhận được lời phủ định, Nghiêm Ngạn Khoát sau cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nắm tay đang siết chặt cũng từ từ buông lỏng.
“Thôi được rồi, tạm thời đừng bàn đến chuyện này nữa.” Để kéo cuộc trò chuyện vốn đã đi vào ngõ cụt ra, Nghiêm Ngạn Khoát đẩy món canh hầm mà y yêu thích đến trước mặt. “Mai em bảo có việc, định đi đâu thế?”
Biên Tích không ngờ anh lại nhanh chóng cho qua chuyện như vậy, dẫu sao cả hai vẫn chưa đi đến một sự thống nhất nào, hơn nữa, việc ngày mai của y lại hoàn toàn trái ngược với lời mời của Nghiêm Ngạn Khoát, thế nên lúc mở lời có hơi ngập ngừng: “Anh còn nhớ, trước đây em vẫn luôn tìm nhà không?”
Nghiêm Ngạn Khoát chợt có một dự cảm chẳng lành, đôi mày càng lúc càng chau chặt, anh khẽ “ừm” một tiếng.
“Có một căn hộ kiểu dáng và vị trí đều rất ổn, dạo này giá cả lại tụt dốc không phanh, em định… ngày mai sẽ đến gặp chủ nhà để thương lượng.” Biên Tích cố gắng trình bày ngắn nhất có thể.
Nghiêm Ngạn Khoát nghe xong thì tức đến bật cười: “Mai đã định mặc cả rồi mà hôm nay em mới báo anh một tiếng?”
“Không phải.” Biên Tích cuống quýt giải thích, “Đây là căn em đã nhắm từ rất lâu rồi, hồi đó em cũng có nhắc qua với anh mà.”
Biên Tích quả thực đã đôi lần đề cập, khi ấy hai người vẫn chưa xác định quan hệ, thậm chí còn cùng nhau bàn luận một hồi về chiều hướng của thị trường bất động sản Thượng Hải. Sau này vì công việc bận rộn, Nghiêm Ngạn Khoát cũng quên bẵng đi, và cũng chẳng tài nào ngờ được Biên Tích lại muốn dọn ra ở riêng.
Nghiêm Ngạn Khoát gắp một miếng thức ăn, hy vọng làm vậy có thể đè nén được nỗi bất an và lo lắng đang cuộn trào trong lòng.
“Em vừa mới nói việc dọn về sống chung không giải quyết được vấn đề của chúng ta,” Nghiêm Ngạn Khoát nhìn thẳng vào mắt y, đưa ra một luận điểm không cách nào phản bác, “chẳng lẽ việc mua nhà ở Bảo Sơn thì giải quyết được ư?”
Biên Tích dĩ nhiên không thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn logic ấy của anh, thế nhưng y lại có những lý do cá nhân buộc mình phải làm vậy: “Cũng không hẳn, nhưng em vẫn muốn mua.”
Từ giọng điệu hiếm khi nhuốm màu mong manh, yếu đuối của y, Nghiêm Ngạn Khoát lờ mờ đoán được, chuyện này có lẽ liên quan đến cuộc sống thời niên thiếu mà y từng nhắc tới.
Nhưng Nghiêm Ngạn Khoát cũng đâu phải thánh nhân, cảm giác cứ mãi bị giấu giếm thật chẳng dễ chịu chút nào, thế nên lời thốt ra cũng trở nên cứng rắn: “Biên Tích, có phải em chưa từng một lần muốn chung sống cùng anh không?”
Biên Tích vội vàng phản bác: “Không có, chỉ là em vẫn… chưa quen.”
Nghiêm Ngạn Khoát không hiểu: “Cũng không muốn làm quen ư?”
Biên Tích cố gắng biện bạch: “Em đang “muốn” mà. Trước đây anh bảo em đi gặp bạn bè anh, người nhà anh, chẳng phải em đều đã gặp rồi sao? Những điều đó vốn đâu phải là thói quen của em.”
Nghiêm Ngạn Khoát chống hai tay lên bàn, giọng trầm xuống: “Những việc đó khiến em miễn cưỡng lắm sao?”
Biên Tích lặng thinh, vài giây sau mới chậm rãi lắc đầu.
Chỉ vài giây chần chừ ấy cũng đủ để Nghiêm Ngạn Khoát đọc vị được sự do dự của y. Nghiêm Ngạn Khoát hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Tiền của em, dĩ nhiên em muốn tiêu xài thế nào cũng được, thế nên anh sẽ không phân tích với em về sự thiếu khôn ngoan khi đầu tư bất động sản ở Bảo Sơn trong bối cảnh thị trường hiện tại, cũng như nguy cơ đồng nhất hóa trong việc phân bổ tài sản của cả hai chúng ta.”
“Có lẽ vì một lý do nào đó mà em có chút chấp niệm với không gian riêng tư, thế nên anh không ép buộc em phải thay đổi bất cứ điều gì vì anh, nhưng ít nhất em cũng phải cho anh biết được nguyên cớ chứ.”
“Bằng không, chỉ buông lại một câu “chưa sẵn sàng”, anh cũng chẳng biết phải làm thế nào để cùng em “sẵn sàng” nữa.”
Trước đây Nghiêm Ngạn Khoát từng nói mình có chút bệnh nghề nghiệp, lời này quả không sai. Khi thảo luận mà nảy sinh bất đồng, anh lại muốn giải quyết theo kiểu tranh biện nơi tòa án, phương thức này đặt trong một mối quan hệ thân mật lại lạnh lùng đi ít nhiều.
Lúc tranh luận, giọng điệu chắc chắn không còn dịu dàng như khi mới gặp mặt, Biên Tích càng nghe càng thấy tủi thân. Tài ăn nói của y dĩ nhiên vẫn có thể tiếp tục phát huy, nhưng y không muốn, bữa tối này đáng lẽ phải diễn ra thật ấm cúng, chứ không phải kết thúc trong bầu không khí chẳng mấy vui vẻ như hiện tại.
Để cả hai cùng giữ được tâm trạng tạm ổn trong tối nay, Biên Tích đứng dậy, kịp thời lên tiếng cắt ngang: “Hôm nay đến đây thôi nhé, chúng ta đều cần bình tĩnh lại, được không anh?”
Những lúc không phải làm nhiệm vụ, Biên Tích thường chuộng trang phục sáng màu, chiếc áo hoodie càng làm cho gương mặt vốn đã gầy của y trông trẻ hơn. Đôi mắt y hoe hoe ngấn nước, khác hẳn với vị tiếp viên trưởng rạng ngời như ánh dương thường ngày, giờ đây lại ngập tràn vẻ bất lực và sợ hãi.
So với việc phá vỡ những giới hạn, y sợ Nghiêm Ngạn Khoát sẽ rời xa mình hơn.
Qua ánh nến leo lét, mờ ảo, thoáng chốc Nghiêm Ngạn Khoát như nhìn thấy một Biên Tích mong manh, yếu đuối của tuổi mười mấy. Một Biên Tích như thế này, anh đã từng thấy qua – ở Tân Giang, vào cái ngày chung chăn chung gối đầy hỗn loạn khởi đầu cho tất cả.
Vị đại luật sư với tỷ lệ thắng kiện cao đến kinh ngạc, bỗng chốc hoảng hốt.
Biên Tích hai tay siết chặt thành ly, những đốt ngón tay vốn đã khẳng khiu lại càng trở nên trắng bệch vì dùng sức: “Em không muốn trải qua ngày sinh nhật của mình trong tâm trạng không vui.”
Lời tác giả:
Làm mình làm mẩy một tí, nhưng mà chương sau làm lành rồi nha (…)
Hồi trước cũng từng bảo hai người không phải hình tượng hoàn mỹ, cần được rèn giũa, mọi người đọc truyện vui vẻ, đừng mắng chửi nha orz