Về đến nhà đã là tờ mờ sáng, Biên Tích biết Nghiêm Ngạn Khoát còn phải lái xe một quãng nữa, sợ anh chạy đêm nguy hiểm nên chẳng dám chợp mắt, bèn nằm ườn trên giường, lật tìm mấy đoạn video phiên tòa của Nghiêm Ngạn Khoát.
Biên Tích thường ngày chẳng mấy khi rảnh rỗi, không ở trên máy bay thì cũng là trên xe, nay hiếm hoi lắm mới có chút thư thả, y quyết định tìm hiểu thêm về công việc của người thương.
Một vài phiên tòa công khai của một số tòa án sẽ được phát trực tiếp và lưu lại trên mạng, Biên Tích bèn áng chừng thời gian và địa điểm, mò vào trang web rồi tìm được chính xác video tương ứng.
Cũng chẳng rõ có phải do thuật toán big data quá đỗi tinh vi hay không, giữa chừng Biên Tích chuyển sang một nền tảng video khác, phát hiện trang chủ đề xuất ngay những đoạn cắt ghép và đăng lại của buổi phát trực tiếp đó.
Người đăng tải là một blogger chuyên về phổ biến pháp luật, có đến vài trăm ngàn người theo dõi. Biên Tích vì tò mò nên cũng nhấp vào xem thử vài phút, phát hiện số người đang xem trực tuyến cũng chẳng ít.
Video đã cắt gọt phiên tòa dài ba tiếng đồng hồ xuống còn vỏn vẹn mười phút, chỉ giữ lại những phân đoạn gay cấn nhất của phần xét hỏi và tranh luận tại tòa, đồng thời còn chèn thêm phụ đề giải thích bối cảnh vụ việc.
Đúng như dự đoán, những bình luận chửi bới chẳng mấy hay ho, nhìn đâu cũng thấy:
[Tên nghèo ăn bám để leo lên này, nhìn là biết chẳng phải dạng tốt lành gì!]
[Nguyên đơn khóc thương quá, nhìn mà xót hết cả ruột, đúng là xui tám đời mới vớ phải cái thứ chó má như vậy.]
[Cha mẹ chị ấy trên trời chắc đau lòng lắm /tim vỡ/, cục vàng cục ngọc trong tay mà lại bị thằng khốn nạn này làm tổn thương /khóc lớn/]
[Thế mới nói, chị em ơi, chọn đối tượng nhất định phải mở to mắt ra nhé!]
[Người khôn không rơi vào bể tình.]
[Thằng khốn nạn! Ngoại tình rồi còn ăn chặn của người ta! Chết đi cho rồi!]
Biên Tích kéo video về phía sau một chút, là đoạn hai bên đang tranh luận về tính hợp pháp của chứng cứ.
Nghiêm Ngạn Khoát trên màn hình, ngũ quan tuy có phần mờ ảo, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét. Anh bình thản nói: “Những tài liệu chứng cứ thu thập vi phạm trình tự pháp luật, những bản sao, bản chụp không thể đối chiếu với bản gốc, cũng như những tài liệu nghe nhìn còn nhiều điểm nghi vấn đều không thể dùng làm căn cứ để giải quyết vụ án.”
Lời vừa dứt, Cố Tuệ Tâm gần như suy sụp, ngồi ở ghế dành cho người kháng cáo mà khóc nức nở, miệng không ngừng lặp đi lặp lại rằng mình không làm gì sai, giọng khản đặc đến não lòng.
Chiều gió của những bình luận thay đổi, kéo theo cả luật sư cũng bị chửi lây:
[Thằng luật sư biện hộ này trông cũng bảnh bao ra phết, sao vụ nào cũng nhận thế nhỉ? Chẳng phải thứ tốt đẹp gì đâu!]
[Hắn ta đang nói nhảm gì vậy? Vì tiền mà đến mặt mũi cũng không cần nữa à? Quả nhiên cặn bã mới đồng cảm được với cặn bã!]
[Thầy cãi là thế đấy! Chỉ cần thắng kiện, ai chi tiền thì làm chó cho kẻ đó.]
Biên Tích càng xem càng tức tối, bèn tắt luôn phần bình luận, giận đến độ nằm trên giường mà đá chân túi bụi, suýt nữa thì tung ra cả một bài quân thể quyền[1].
Đêm khuya, Nghiêm Ngạn Khoát nhắn tin báo đã về đến nhà rồi.
Biên Tích ngừng đá chân, lưỡng lự không biết có nên kể cho Nghiêm Ngạn Khoát chuyện video hay không. Nghĩ đến việc muốn để người nọ ngủ một giấc cho ngon, y chỉ nhắn lại một câu [Anh ngủ ngon nhé], rồi quyết định để mai hẵng nói.
_
Sáng sớm hôm sau, Biên Tích chuyển liên kết video cho Nghiêm Ngạn Khoát, hỏi: [Tối qua em lướt thấy cái này, không biết có ảnh hưởng gì đến anh không, nhưng anh cũng nên chú ý chút nhé.]
Nghiêm Ngạn Khoát trả lời rất nhanh, là một tin nhắn thoại: “Anh thấy rồi, anh đến hãng luật trước đây.”
“Vâng.”
Sau đó Biên Tích liên lạc với người môi giới, hỏi xem liệu có thể gặp chủ nhà theo kế hoạch ban đầu được không.
Người môi giới lại bảo, chủ nhà thấy thị trường hiện giờ không tốt đã đổi ý không muốn bán nữa.
Biên Tích vốn dĩ cũng đang trong tâm thế nghe ngóng, nên không nói gì thêm, nhân lúc rảnh rỗi hiếm hoi quyết định ngủ bù một giấc.
Một giấc ngủ say đến tận xế chiều, Biên Tích mơ màng mở mắt, phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ. Là trưởng phòng pháp chế của X Airlines gọi cho y, hỏi xem y có rảnh để đến công ty một chuyến không, cần phải cập nhật một vài thông tin gần đây.
Biên Tích không muốn ra ngoài, bèn hỏi thẳng: “Nói chuyện qua điện thoại được không chị?”
Đường Ca Vân không ngờ y lại từ chối, ngớ người một lúc rồi mới đáp “Được”.
“Vâng, chị nói đi.” Biên Tích mở cuốn sổ tay ra, chuẩn bị ghi chép.
“Hôm nay thằng bé xuất viện rồi, sức khỏe hồi phục cũng khá tốt, không để lại di chứng gì đáng kể. Thế nên Tiền Phong và Vương Hoài Mộng đã cập nhật lại yêu cầu của họ.” Đường Ca Vân nói rất rành mạch, “Thứ nhất, yêu cầu công ty bồi thường chi phí thuốc men và tổn thất tinh thần tổng cộng 260 ngàn tệ. Thứ hai, yêu cầu cung cấp bản ghi âm trong khoang hành khách vào thời điểm đó. Thứ ba, yêu cầu X Airlines phải đăng tải lời xin lỗi công khai trên tài khoản chính thức.”
Biên Tích nghe xong, hỏi: “Vậy tôi cần phải phối hợp những gì?”
“Cậu chẳng phối hợp được gì đâu.” Trưởng phòng Đường quả quyết, đoạn thở dài, “Điều cuối cùng ấy, lãnh đạo không đời nào đồng ý, thà chi thêm chút tiền chứ nhất quyết không chịu.”
Biên Tích nói thẳng không chút kiêng dè: “Vậy lần đầu người ta cũng đâu có đòi xin lỗi công khai, chỉ đòi thêm mấy trăm ngàn thôi mà, sao lúc đó công ty lại không đồng ý?”
Đường Ca Vân vào X Airlines cùng đợt với Biên Tích, đã có ba năm kinh nghiệm làm luật sư, lại từng thực tập ở tòa án, miệng lưỡi lanh lợi, tính tình cũng hoạt bát dễ mến, Biên Tích nói chuyện với cô cũng không cần phải quá câu nệ.
“Lúc đó chẳng phải là để tranh thủ lợi ích tối đa sao? Nếu tôi mà không đàm phán gì cả, lãnh đạo chẳng phê bình tôi chết à?” Đường Ca Vân coi y như bạn bè, nên nói thẳng tuột, “Đây là đang giải quyết hậu quả cho cậu đấy! Cậu phải chung phe với tôi chứ.”
Biên Tích nào rơi vào cái bẫy này, nửa đùa nửa thật đáp: “Đã nói là cấp cứu không có trách nhiệm rồi, tổ điều tra chuyên trách cũng bảo tôi không có vấn đề gì, chị đừng có mà áp đặt đạo đức tôi nhé.”
“Tiếp viên trưởng Biên.” Đường Ca Vân không vòng vo với y nữa, nghiêm túc nói, “Tôi đang cập nhật tiến độ đàm phán với cậu đấy! Tôi muốn nghe xem cậu, với tư cách là người trong cuộc, nghĩ thế nào mà.”
Biên Tích vẫn giữ thái độ hòa nhã kiểu “người ta cười với mình thì mình chẳng nỡ đánh lại”: “Tôi thì thấy việc công ty cắt giảm nhân sự, không trang bị đầy đủ thiết bị cấp cứu, quả thực đã ảnh hưởng nhất định đến kết quả cứu chữa. Trên cơ sở đó, việc cha mẹ đứa bé muốn có một lời giải thích cũng không phải là quá đáng.”
“Hầy, lý là vậy, nhưng mà…” Đường Ca Vân xoay mấy vòng trên ghế, lắc đầu nói: “Danh tiếng, hình ảnh là cái cốt để giữ chân khách hàng hội viên, bắt công ty ra mặt công khai xin lỗi, lãnh đạo chắc chắn sẽ không chấp nhận đâu.”
Biên Tích im lặng một lúc lâu, rồi nói: “Nhưng cha mẹ người ta cũng đã nhượng bộ rồi, số tiền bồi thường giảm đi hơn phân nửa, chị với luật sư Trần cũng phải thuyết phục mãi mới được kia mà.”
Đường Ca Vân thở dài: “Lãnh đạo có quan tâm tôi bỏ ra bao nhiêu công sức đâu? Lãnh đạo chỉ nhìn xem tôi có đạt được kết quả hay không thôi!”
“Mấy cái triết lý độc hại chốn công sở chị cũng làu làu nhỉ.” Biên Tích bị chọc cười. “Thử xem sao, không được thì tôi với chị cùng đi tìm Lão Cao nhé?”
Cao Kiện là sếp lớn của bộ phận kinh doanh tập đoàn, tính tình dễ chịu hơn mấy vị lãnh đạo cấp cao khác, phong cách quản lý cũng tương đối cởi mở. Chỉ có điều dạo này ông ấy cứ đi công tác suốt, tuần sau mới về.
Đường Ca Vân gật đầu lia lịa: “Tìm Lão Cao thì được, ông ấy dễ nói chuyện. Vừa hay cậu cũng nắm rõ toàn bộ sự việc, chúng ta cùng đi.”
“Chà, hóa ra là đợi tôi tự chui đầu vào rọ hả?” Biên Tích giả vờ giận dỗi.
Đường Ca Vân thành thật khai báo: “Chứ không thì tôi gọi cú điện thoại này làm gì?”
Biên Tích cúp máy rồi tìm bên hành chính để đặt lịch họp, định bụng đợi Lão Cao vừa về là sẽ tìm ông để trình bày, lại gọi điện cho luật sư Trần, tìm hiểu kỹ càng về chi tiết cuộc đàm phán và yêu cầu của đối phương, rồi kéo Đường Ca Vân cùng nhau chuẩn bị tài liệu báo cáo mất hai tiếng đồng hồ.
Xong xuôi mọi việc, Biên Tích day day hai bên thái dương đang giật giật, áng chừng Nghiêm Ngạn Khoát chắc cũng đã xong việc, định bụng sẽ kể cho anh nghe tình hình này. Nhưng y gọi liền hai cuộc điện thoại mà vẫn không thấy ai bắt máy.
Biên Tích đứng dậy đi tắm cho tỉnh táo, trong túi áo vẫn không quên nhét theo chiếc điện thoại, sợ lại bỏ lỡ cuộc gọi lại.
Cuộc điện thoại ấy quả thực đã đến, chỉ có điều mãi đến gần nửa đêm mới thấy.
Biên Tích buồn ngủ díp cả mắt, bị tiếng rung điện thoại làm cho giật mình, bật người ngồi dậy nghe máy: “Anh mới xong việc à?”
Đầu dây bên kia tiếng động hỗn tạp, có rất nhiều người đi lại.
“Ừm, em vẫn chưa ngủ à?” Giọng Nghiêm Ngạn Khoát nghe có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Biên Tích ngáp một cái: “Chưa, em đang đợi anh. Anh về nhà chưa?”
“Chưa, hôm nay anh phải ở lại hãng luật.”
“Thức trắng đêm luôn hả? Có chuyện gì mà gấp vậy?”
“Ngoài cổng bị rất nhiều phóng viên vây kín, không đi được.” Nghiêm Ngạn Khoát ngẩng đầu nhìn đồng hồ. “Xin lỗi em, anh cứ ở trong phòng họp suốt. Chiều nay em tìm anh à?”
Bị anh hỏi chen ngang như vậy, Biên Tích chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện của mình nữa, chỉ một mực lo lắng cho an nguy bên đó: “Sao còn có phóng viên nữa? Anh không sao chứ?”
Nghiêm Ngạn Khoát khẽ thở dài: “Cái video hôm qua ấy, bị Ngài K chia sẻ lại rồi.”
“Ngài K” là một tài khoản self-media[2] nổi tiếng trong giới luật, lượng người theo dõi lên đến hơn một triệu, nhờ các buổi phát trực tiếp và chương trình tạp kỹ mà được đông đảo dân mạng yêu mến. Việc anh ta chia sẻ lại đồng nghĩa với việc sự kiện nhanh chóng lan rộng ra ngoài giới, thu hút sự chú ý của đông đảo người qua đường, theo đó là vô số những bình luận tiêu cực ồ ạt kéo đến.
Trùng hợp thay, tối qua ở một tỉnh khác lại xảy ra vụ một thiên kim nhà giàu bị chồng sát hại để lừa tiền bảo hiểm, nhất thời những lời chỉ trích, lên án không ngớt, ngọn lửa chiến tranh thậm chí còn lan sang cả luật sư biện hộ trong vụ án Văn Thuận.
Có giới truyền thông tìm ra được nơi làm việc của Nghiêm Ngạn Khoát, bèn gọi điện đến Hằng Thiên, lễ tân đã được đào tạo chuyên nghiệp, đưa ra câu trả lời rất chính thức và không hề sơ suất, thế nhưng khi được đưa tin lại bị diễn giải theo một hướng hoàn toàn mới.
Cùng với việc số lượng phóng viên túc trực trước cổng Hằng Thiên ngày một đông, chủ nhiệm hãng luật cũng không thể ngồi yên được nữa, đành phải triệu tập khẩn cấp những người có liên quan đến vụ việc để họp bàn đối sách ứng phó tiếp theo. Nghiêm Ngạn Khoát cùng tham gia thảo luận đến tận bây giờ, đám người ngoài cổng mới dần dần giải tán.
“Anh có sao không? Có cần em đến đón anh không?” Biên Tích lo lắng hỏi.
“Không cần đâu, em cứ nghỉ ngơi trước đi, anh đợi người ta giải tán hết rồi về.” Nghiêm Ngạn Khoát vẫn không quên chuyện chính, “À mà, em tìm anh có việc gì thế?”
Hằng Thiên xảy ra chuyện lớn như vậy, Biên Tích nào dám để anh phải bận tâm đến chuyện của mình nữa: “Cũng không có gì to tát đâu, chỉ là thấy anh mãi không trả lời tin nhắn, sợ anh lại không chịu ăn uống tử tế thôi.”
Nghiêm Ngạn Khoát nghe ra giọng điệu của y có gì đó không ổn, gặng hỏi: “Thật không?”
Biên Tích gật đầu: “Thật mà, anh cứ yên tâm.”
Nghiêm Ngạn Khoát hỏi lại lần nữa, không moi được thêm thông tin gì, đành phải bỏ cuộc, rồi lại dặn dò một câu “Có chuyện gì phải nói cho anh biết đấy”. Biên Tích mỉm cười đáp “Vâng”, rồi giục anh mau chóng cúp máy về nhà.
Trước đây Biên Tích chỉ biết vụ án Văn Thuận có ảnh hưởng lớn đến xã hội, chứ không ngờ lại lớn đến mức kinh động cả nhiều giới truyền thông đến vậy.
Các bài báo đưa tin, so với những bình luận, thì có lập trường trung lập hơn, nhưng cách miêu tả không tránh khỏi mang chút thiên kiến chủ quan. Nếu Biên Tích không có quan hệ thân thiết với luật sư biện hộ, sau khi đọc xong tin tức có lẽ cũng sẽ cảm thấy bất bình thay cho nguyên đơn.
Hơn hai giờ sáng Nghiêm Ngạn Khoát mới về đến nhà, nhắn tin báo bình an cho Biên Tích.
Biên Tích càng nghĩ càng thấy bất an, sáng sớm tinh mơ lại gửi cho Nghiêm Ngạn Khoát mấy tin nhắn WeChat liền, không thấy trả lời, y không thể ngồi yên được nữa, vơ lấy chìa khóa xe, định bụng sẽ đến nhà Nghiêm Ngạn Khoát xem thử.
Phong cách lái xe của Biên Tích vốn không nhanh không chậm, trước đây toàn được khen lái xe vững vàng, chỉ có lần này là ngoại lệ.
Vì kẹt xe, y chỉ cách chiếc xe phía trước có vài bước chân, lại gặp phải liên tiếp mấy cái đèn đỏ, đợi đến phát bực.
Y mất kiên nhẫn bấm còi inh ỏi, một phút nhìn gương chiếu hậu đến ba lần, vuốt ngược mái tóc trước trán rồi thở dài.
Đúng lúc này điện thoại đột nhiên reo lên, y nhìn rõ người gọi đến, vội vàng kết nối Bluetooth.
“Biên Tích,” Đầu dây bên kia Nghiêm Ngạn Khoát cũng căng thẳng khác thường, “em đang ở đâu thế?”
Biên Tích đáp: “Vẫn đang kẹt cứng trên cầu, có chuyện gì vậy anh?”
“Anh…” Nghiêm Ngạn Khoát ngập ngừng một lúc rồi mới nói: “Địa chỉ nhà anh hình như bị lộ rồi, sáng nay ngoài cổng bị người ta tạt sơn, phòng bảo vệ còn nhận được mấy con thỏ chết nữa.”
“Có ai đe dọa anh à?” Biên Tích hét lên thất thanh, “Anh đang ở đâu thế? Có bị thương không?”
Nghiêm Ngạn Khoát đáp: “Không có, anh đến công ty trước rồi. Nhưng trước cổng Hằng Thiên bây giờ vẫn còn rất đông người nên Chủ nhiệm Chu khuyên anh nghỉ ngơi vài hôm đã.”
Miệng Biên Tích khẽ mấp máy, chẳng nói được lời nào, một lúc sau, nhịp tim đã dần ổn định lại, y mới cất tiếng: “Sao bọn họ lại vào được khu nhà của anh?”
“Vẫn chưa biết, đã báo cảnh sát rồi, đang kiểm tra camera giám sát.”
Điện thoại im lặng mất hai giây, Biên Tích hít một hơi thật sâu: “Vậy giờ anh tính sao? Ở nhà chắc chắn là không được nữa rồi.”
Nghiêm Ngạn Khoát “Ừm” một tiếng, rồi nói: “Không sao đâu, anh đặt khách sạn là được. Anh chỉ sợ chiều nay lại có tin tức liên quan đăng lên, em xem được sẽ lo lắng, nên báo trước cho em một tiếng.”
“Cũng đâu thể ở khách sạn mãi được!” Biên Tích sốt ruột nói, “Với lại địa chỉ nhà anh đã bị lộ rồi, thông tin cá nhân liệu có an toàn không? An ninh khách sạn anh có yên tâm được không? Lỡ bị thương thì phải làm sao?”
Biên Tích hỏi một tràng dài dằng dặc, khiến Nghiêm Ngạn Khoát chẳng tài nào chen vào được, đợi y nói xong mới lên tiếng: “Đã báo cảnh sát rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Người ta còn chưa tìm ra được ở đâu, sao anh biết là không có chuyện gì?” Đèn đỏ phía trước chuyển xanh, Biên Tích dứt khoát chuyển sang làn rẽ phải, không chút do dự. “Đến nhà em đi, em qua đón anh.”
[1]Là một hệ thống các bài quyền được tiêu chuẩn hóa, chủ yếu được sử dụng trong quân đội Trung Quốc và đôi khi trong lực lượng cảnh sát hoặc các đơn vị vũ trang khác. Trong ngữ cảnh, Biên Tích vì quá tức giận mà gần như đã thực hiện một loạt các động tác võ thuật (có thể là vung tay múa chân một cách mạnh mẽ, có phần bài bản) giống như đang tập một bài quân thể quyền.
[2]Cụm từ này phần lớn được dùng trên mạng xã hội Trung Quốc để mô tả những tài khoản hoạt động độc lập, sản xuất nội dung gốc nhưng không đăng ký chính thức với cơ quan chức năng.