Dấu Tích Giữa Không Trung - Thuận Tụng Thương Kỳ

Chương 66

Nghiêm Ngạn Khoát sững người mất hai giây, ngập ngừng hỏi: “Nhà em?”

Tâm trạng Biên Tích thoắt cái đã thay đổi, giọng cũng nhỏ đi đôi chút: “Phải, nhà em.”

Nghiêm Ngạn Khoát lặng lẽ chờ đợi, một lúc lâu sau mới cất lời: “Thôi, anh không qua đâu. Nguy hiểm lắm, cũng không tốt cho em.”

“Nghiêm Ngạn Khoát!” Lần này Biên Tích hiếm khi tỏ ra cứng rắn, y cao giọng, giọng điệu quả quyết không cho phép chối từ, “Anh còn lựa chọn nào tốt hơn nữa sao?”

Căn hộ Biên Tích đang ở hiện tại xem như là của công ty, thế nên việc ra vào của người ngoài được kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt, xác thực kép bằng nhận diện khuôn mặt và mật khẩu động, hệ thống hậu cần lại được kết nối trực tiếp với hệ thống báo động, người không phận sự tuyệt đối không thể nào qua được. Với mức độ an ninh như vậy, đối với cả hai người, đây quả thực là lựa chọn tốt nhất.

Nghiêm Ngạn Khoát vẫn còn đang tìm lý do thoái thác, Biên Tích bèn dứt khoát chốt hạ: “Em đang trên đường đến BFC. Một là em đến đón anh, hai là chúng ta gặp nhau ở ngã tư.”

“Em đừng…” Nghiêm Ngạn Khoát bất đắc dĩ nói: “Ở đây toàn người là người, không an toàn đâu.”

Biên Tích “Ồ” một tiếng: “Em không quan tâm. Vậy anh chọn một ngã tư nào đó để lên xe, em sẽ dừng xe ở ven đường chờ.”

Biên Tích cũng chẳng thể ngờ, quen biết Nghiêm Ngạn Khoát mới vỏn vẹn một năm trời mà lại có thể lần lượt trải qua thảm họa trên không trung rồi những sóng gió chốn pháp đình, đến cả những tác phẩm điện ảnh cũng chẳng kịch tính nghẹt thở bằng.

Trước sự kiên quyết của Biên Tích, Nghiêm Ngạn Khoát sau cùng đành chọn lên xe ở cửa sau của một tiệm lẩu, anh đeo khẩu trang và đội mũ, lên xe rồi vẫn không tháo. Qua đôi mắt vừa vặn lộ ra ấy, Biên Tích có thể nhìn ra, có lẽ người này đã rất lâu rồi chưa được chợp mắt.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy anh?” Biên Tích hỏi.

Nghiêm Ngạn Khoát ngoái đầu lại xác nhận không có chiếc xe đáng ngờ nào bám theo, lúc này mới yên tâm thở phào một hơi: “Camera giám sát đã giao cho bên cảnh sát rồi, vẫn đang trong quá trình điều tra.”

“Còn mấy kẻ đã moi thông tin của anh thì sao?” Biên Tích vì vội vàng nên lái xe rất nhanh, “Cả những kẻ lan truyền tin đồn, rồi công kích cá nhân nữa, đều phải kiện hết chứ?”

“Anh đã lưu giữ bằng chứng rồi, nhưng trước hết phải khởi kiện nền tảng, yêu cầu họ cung cấp thông tin cá nhân, sau đó mới có thể khởi kiện đích danh từng người được.” Nghiêm Ngạn Khoát thấy xe sắp vào đến khu nhà mới tháo mũ xuống, “Quá trình thu thập chứng cứ sẽ rất dài, cứ từ từ thôi.”

Biên Tích đưa anh vào khu nhà, đầu tiên là tìm đến phòng bảo vệ, sau đó lại phải trải qua một quy trình khai báo phức tạp mới đưa được Nghiêm Ngạn Khoát qua cửa kiểm soát.

Trong khu nhà hầu như đều là nhân viên của X Airlines, trên đường đi gặp không ít đồng nghiệp và người quen. Biên Tích tươi cười chào hỏi rất nhiều người, đến khi vào thang máy của tòa nhà mới nhắc Nghiêm Ngạn Khoát có thể tháo khẩu trang ra được rồi, đối phương lại lắc đầu, bảo vào nhà đã.

Biên Tích bèn đưa anh đến trước cửa nhà, dùng tay che màn hình hiển thị, nhập mật khẩu, mở cửa, quay lại nói với Nghiêm Ngạn Khoát: “Anh vào đi.”

Ngoài cửa không có dép đi trong nhà thừa, Biên Tích bảo anh cứ đi dép của mình, còn y thì tìm đôi dép bông mùa đông ra đi tạm một tối.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Ngạn Khoát đến nhà Biên Tích, và cũng là lần đầu tiên căn nhà này đón khách.

Căn hộ cũng chỉ chừng bốn mươi mét vuông, phòng khách liền với phòng ngủ, có một gian bếp nhỏ thiết kế mở. Vì không thường xuyên ở nhà, nên Biên Tích đã thay hết bếp núc xoong nồi thành những chậu cây thủy canh. Ngoại trừ mấy bộ quần áo vừa thay ra vứt bừa bãi trên ghế sô pha, nhà cửa xem như cũng khá gọn gàng.

Biên Tích vội vàng vo tròn đống quần áo nhét vào máy giặt, rồi ngượng ngùng nói: “Đột ngột quá, thường ngày chẳng có ai đến nên hơi bừa bộn một chút.”

“Không bừa bộn, ấm cúng lắm.” Nghiêm Ngạn Khoát để ý thấy ban nãy y nói “chẳng có ai vào”, liên tưởng đến những biểu hiện trước đó của Biên Tích, bèn hỏi: “Anh đứng ở đây, em có cảm thấy không thoải mái không?”

Biên Tích không hiểu ý anh: “Sao cơ?”

“Anh cứ ngỡ em không thể chấp nhận việc sống chung.” Nghiêm Ngạn Khoát nhìn y, nói.

“À, chỉ là em không…” Biên Tích vốn định nói “không được thích sống chung với người khác cho lắm”, nhưng y lại cảm thấy Nghiêm Ngạn Khoát không thể tính là “người khác”, thế nên đã không nói tiếp.

Nghiêm Ngạn Khoát đứng yên tại chỗ, dường như rất muốn biết những lời tiếp theo của y.

Biên Tích khẽ nhấc tay, chỉ về phía ghế sô pha, nói: “Anh ngồi đi.”

Nghiêm Ngạn Khoát hiếm khi tỏ ra bối rối, chỉ ngồi nép vào một góc nhỏ trên sô pha, lưng thẳng tắp.

Biên Tích quay lại hỏi: “Dạo này anh có phải thường xuyên đến đồn cảnh sát không? Còn bên luật sư Văn nữa, có cần nhờ anh ấy giúp đỡ không? Chắc anh cũng phải họp hành liên miên nhỉ, có cần dùng đến dây mạng không?”

Nghiêm Ngạn Khoát suýt nữa thì tưởng mình vẫn còn đang ở hãng luật, anh cười khổ, nhấn mạnh: “Biên Tích, anh đang nghỉ phép đấy.”

“Em biết chứ, nhưng dù anh có nghỉ phép thì chẳng phải vẫn có việc sao?” Biên Tích làm ra vẻ chuyện thường ngày ở huyện, “Bàn ăn có thể dọn dẹp một chút, cho anh mượn làm bàn làm việc nhé.”

“…” Nghiêm Ngạn Khoát nheo mắt, “Không cần đâu.”

Biên Tích nửa tin nửa ngờ: “Vậy khi nào anh cần thì cứ nói với em.”

Miệng Nghiêm Ngạn Khoát tuy nói “không cần”, nhưng tay vẫn không nghe lời mà mở hòm thư điện tử ra, dặn dò Hoàng Tiêu Tiêu với Văn Hồng Vũ, hễ có tiến triển gì thì lập tức báo cho mình.

Biên Tích mở tủ lạnh, hỏi: “Trưa nay anh muốn ăn gì?”

Nghiêm Ngạn Khoát liếc nhìn bàn bếp bày la liệt những chậu cây thủy canh, một nơi gần như không thể gọi là nhà bếp được nữa, nói: “Chỗ em nấu ăn được không?”

“…Không được đâu, một tuần em ở nhà chẳng được mấy bữa, gọi đồ ăn ngoài cho nhanh.” Biên Tích giải thích xong, bèn mở ứng dụng đặt đồ ăn ra cho Nghiêm Ngạn Khoát chọn, “Có điều hơi phiền một chút, xe lạ không vào được, phải ra tận cổng lấy, hoặc là nhờ bác bảo vệ mang lên hộ.”

Nghiêm Ngạn Khoát nhìn chằm chằm Biên Tích một lúc lâu, rồi bật cười thành tiếng: “Lúc nào em cũng thế này à?”

Biên Tích gật đầu: “Ừm.”

Y quanh năm suốt tháng bay đi bay về, thường xuyên về đến nhà đã là nửa đêm, việc học nấu nướng món gì đó xem ra chẳng mấy thực tế.

Nghiêm Ngạn Khoát không nói gì thêm: “Hay là để anh đi mua ít đồ ăn, mai nấu cho em một bữa nhé? Chắc em vẫn chưa được nếm thử tay nghề của anh đâu nhỉ.”

Biên Tích nghĩ một lát rồi nói: “Em nếm qua rồi thì phải?”

“Đó là bữa sáng.” Nghiêm đại đầu bếp thực ra nấu nướng cũng chẳng phải là quá xuất sắc, thế nhưng lại có lòng tự trọng kiểu “nhìn lên trên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống dưới thì chẳng ai bằng”, “Khác nhau mà.”

Biên Tích đảo mắt nhìn một vòng quanh bếp, vẻ mặt khó xử: “Nhóm lửa chắc hơi khó đấy, mấy chậu cây xanh kia che hết cả bếp rồi, muốn nấu ăn thì phải dọn hết chúng nó đi, hay là… thôi nhé?”

Nghiêm Ngạn Khoát rất có ý thức của một vị khách: “Được rồi, nghe em vậy.”

Thế là Biên Tích đặt đồ ăn ở một quán gần đó, rồi cùng Nghiêm Ngạn Khoát ngồi trên sô pha, bật TV chiếu bộ phim truyền hình khung giờ vàng làm âm thanh nền.

Rõ ràng là đường cùng mới phải tụ họp ở đây, thế mà giờ phút này lại có được một sự yên tĩnh và thư thái hiếm có.

Nghiêm Ngạn Khoát nói chuyện câu được câu chăng: “Lần trước em bảo muốn đổi nhà à?”

“Ừm.”

“Đã nói chuyện với chủ nhà chưa?”

“Vẫn chưa, chủ nhà thấy bây giờ bán không được giá nên đổi ý rồi. Vừa hay em cũng có việc khác nên chưa xem thêm căn nào.”

Bàn tay đang cầm ly nước của Nghiêm Ngạn Khoát bỗng khựng lại: “Dạo này em bận lắm à?”

Biên Tích cố tình lảng sang chuyện khác: “Cũng… vẫn mấy việc đó thôi.”

Nhiệm vụ của tiếp viên hàng không X Airlines rất nặng nề, nhưng dù thế nào cũng phải tuân theo giới hạn thời gian bay tiêu chuẩn đã quy định, công ty sẽ không sắp xếp lịch bay trái quy định, Nghiêm Ngạn Khoát chỉ có thể nghĩ đến một trường hợp: “Em sắp đổi đường bay à?”

Trước đây Biên Tích từng nói với anh, trong tương lai công ty sẽ có điều chỉnh về đường bay, thế nên dạo gần đây vẫn luôn thu thập ý kiến của phi hành đoàn để tiện cho việc sắp xếp lịch trình sau này.

Biên Tích lắc đầu: “Không không không, chuyện điều phối đường bay đó chỉ mới là kế hoạch thôi, chắc phải đợi đến sang năm mới được đưa vào chương trình nghị sự.”

Nghiêm Ngạn Khoát “Ừm” một tiếng, rồi chuyển sang chủ đề khác: “Em vẫn muốn mua nhà à?”

“Ừm.” Biên Tích cố gắng đưa ra một lý do hợp tình hợp lý, “Đâu thể cứ ở mãi trong căn hộ của công ty được, đồ đạc của em nhiều lắm, nhà anh cũng không chứa hết đâu.”

“Nhưng anh thực sự thấy bây giờ không phải là thời điểm tốt, mà Bảo Sơn cũng chẳng phải là khu vực thích hợp nhất.” Nghiêm Ngạn Khoát khẽ thở dài, “Em tạm thời đừng vội xem nhà được không? Để anh tìm mấy người bạn làm bên tài chính hỏi xem, coi làm thế nào để phân bổ tài sản mà vẫn đảm bảo được lợi nhuận tối đa.”

Biên Tích mím môi, đáp: “Cũng không vội đâu anh, thị trường bây giờ biến động quá, em vốn cũng đang trong giai đoạn nghe ngóng thôi.”

Khác với mấy hôm trước, cả hai đều đã trải qua quá nhiều thăng trầm, tâm thế và suy nghĩ cũng đã có những thay đổi lớn, sẽ không còn vì chuyện này mà bất hòa nữa.

Giây phút này có thể gọi là ấm áp, thế nhưng Nghiêm Ngạn Khoát trông có vẻ không được tự nhiên cho lắm, cứ như vì đã có bài học xương máu từ chuyện không vui hôm sinh nhật, nên đang cố tình đè nén sự không vui của mình.

Biên Tích chủ động dụi mặt vào ngón tay Nghiêm Ngạn Khoát, hệt như một con thú nhỏ đang làm lành: “Anh không vui à?”

Nghiêm Ngạn Khoát ngẫm nghĩ một lát, rồi nói dối: “Không có.”

“Nói dối.” Biên Tích làm trong ngành dịch vụ nhiều năm, tài quan sát sắc mặt người khác cũng chẳng phải dạng vừa.

Nghiêm Ngạn Khoát thấy không trốn tránh được nữa, bèn đổi giọng: “Anh sợ nói ra em lại thấy anh quá nhỏ nhen.”

“Sao lại thế chứ?” Biên Tích ngồi lên đùi Nghiêm Ngạn Khoát, vòng tay qua cổ anh, “Anh là tuyệt nhất mà.”

Nghiêm Ngạn Khoát ngẩng đầu hôn lên mắt y, sau một hồi đấu tranh tâm lý khá lâu mới nói thật: “Anh đang nghĩ, tại sao em lại phản đối việc sống chung với anh đến vậy.”

Biên Tích lập tức lắc đầu, muốn nói rằng mình vốn không hề phản đối việc sống chung với anh.

Nghiêm Ngạn Khoát đưa ngón trỏ lên chặn môi y, khẽ “suỵt” một tiếng: “Em khoan hẵng phủ nhận. Anh biết câu này nghe khó chịu, nhưng chính em cũng thừa hiểu, đó là sự thật.”

Biên Tích khẽ mấp máy môi, khó khăn và áy náy nhận ra, câu nói này của Nghiêm Ngạn Khoát là hoàn toàn chính xác.

Ánh mắt Nghiêm Ngạn Khoát nhìn y bất chợt có gì đó u buồn, ngay cả giọng điệu cũng nhuốm màu bất an: “Có phải vì không thể chấp nhận người khác xâm phạm không gian riêng tư của em không?”

Biên Tích im lặng.

Nghiêm Ngạn Khoát bèn đổi sang một cách hỏi khác: “Vậy thì bây giờ, anh đang ngồi trên sô pha của em, làm bẩn thảm nhà em, em có cảm thấy bị xúc phạm không?”

Như thể một nguồn năng lượng bất ngờ được rót vào khối óc đang hỗn độn, Biên Tích bỗng phát hiện ra – chẳng rõ là do tình thế cấp bách hay vì một lý do nào khác – bản thân y lại không hề có cảm giác phản kháng như vẫn tưởng.

“Không.” Y cố gắng cảm nhận những suy nghĩ sâu thẳm trong lòng, cuối cùng quả quyết, không chút do dự mà ôm chầm lấy Nghiêm Ngạn Khoát: “Nếu là anh thì không hề.”

Bình Luận (0)
Comment