Nghiêm Ngạn Khoát dịu dàng vu.ốt ve mái tóc mềm mại của Biên Tích, nâng khuôn mặt y lên, tha thiết cất lời: “Không phản kháng, vậy sao lại không thể chấp nhận việc sống chung? Kể anh nghe một chút được không?”
Trông anh có vẻ rất muốn tìm hiểu về quá khứ của Biên Tích, thế nhưng người trong cuộc lúc này lại chẳng hề muốn thổ lộ những điều ấy. Thời niên thiếu đối với Biên Tích mà nói là một quãng đời xấu xí, và y không hề có ý định sẽ phơi bày những vết sẹo ấy trong một mối quan hệ thân mật.
Y cũng chẳng rõ mình làm vậy vì mục đích gì, có lẽ là do tiềm thức lo sợ sẽ một lần nữa bị tổn thương bởi người thân cận nhất, hoặc cũng có thể chẳng vì lý do nào cả. Một vài thói quen vốn dĩ là thế, chúng chẳng cần đến lời giải thích, cũng chẳng cần đến nguyên nhân, thế nhưng lại chính là thứ kiến tạo nên bản thể con người đầy khiếm khuyết mà chân thực.
Biên Tích đã một thời gian chưa cắt tóc, mái tóc trước trán có phần dài hơn thường lệ, rủ xuống che đi một khoảng, khiến người ta chẳng tài nào nhìn rõ được đôi mắt y.
Y khựng lại một thoáng, rồi ôm chầm lấy Nghiêm Ngạn Khoát, “Anh là người em trân quý nhất ở thời điểm hiện tại, thế nên anh không phải là “người khác”, đến nhà em cũng sẽ không “xúc phạm” đến em đâu.”
“Sao lại thành ra em đang an ủi anh thế này.” Nghiêm Ngạn Khoát nhìn y thật sâu, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ lại vừa xót xa, “Em không muốn nói thì thôi vậy.”
Biên Tích chưa một giây phút nào nghi ngờ sự kiên nhẫn và bền bỉ của những người như Nghiêm Ngạn Khoát, cũng đồng tình với quan điểm rằng trong một mối quan hệ thân mật nên thẳng thắn với nhau, thế nhưng y lại cảm thấy Nghiêm Ngạn Khoát không có nghĩa vụ phải chờ đợi mãi.
Cả hai đều không còn ở độ tuổi mười mấy hai mươi, chẳng còn nhiều thời gian để lãng phí nữa.
Thế nên, Biên Tích quyết định ép bản thân một lần, chủ động đề nghị sẽ dọn hết đám cây xanh trong bếp đi, để dành chỗ cho bạn trai mình trổ tài nấu nướng.
Một hành động rất đỗi giản đơn, thế nhưng Biên Tích cũng phải tốn chút công sức mới thuyết phục được chính mình. Y đứng trước bếp lò, nói với Nghiêm Ngạn Khoát: “Mình cùng chuẩn bị bữa tối nhé?”
Nghiêm Ngạn Khoát đang xem thư điện tử, nghe thấy câu nói ấy, đôi mắt anh chợt sáng lên.
Công cuộc di dời cây xanh kéo dài mãi đến xế chiều mới kết thúc, gian bếp vốn xanh um tùm cuối cùng cũng trở lại với dáng vẻ ban sơ, còn phòng khách thì trở thành “trại dưỡng cây” mới.
Vì chợ còn cách căn hộ khá xa, Biên Tích quyết định đặt mua đồ ăn trực tuyến, vừa chọn lựa vừa tủm tỉm cười nói: “Đây là lần đầu tiên em vào bếp cùng với người khác đấy.”
“Vậy thì em hơi thiếu may mắn rồi.” Nghiêm Ngạn Khoát rất biết tự lượng sức mình, “Tài nấu nướng của anh cũng chỉ giới hạn trong vài món ăn thường ngày thôi.”
Biên Tích không chút keo kiệt lời khen ngợi: “Đây đã là trình độ của đại sư rồi đấy!”
“Em cũng khéo khen thật.” Nghiêm Ngạn Khoát ngồi ở bàn ăn cách đó không xa, rất có ý thức của một vị khách, kể từ khi Biên Tích khoanh vùng cho anh một khoảng không gian, anh chưa từng rời khỏi đó nửa bước.
“Đặt xong rồi.” Biên Tích cất điện thoại đi, bước đến bên bàn ăn, ôm lấy Nghiêm Ngạn Khoát từ sau, “Sao anh lại ngồi thẳng lưng thế?”
“Quen rồi.” Nghiêm Ngạn Khoát để mặc cho bàn tay Biên Tích xoa nắn lưng mình qua lớp áo, hỏi: “Anh dùng nhờ nhà vệ sinh của em một chút được không?”
Biên Tích lấy làm lạ, chuyện này thì có gì mà phải hỏi, nhưng ngẫm lại rồi cảm thấy có chút áy náy: “Đã để anh đến đây rồi thì anh cứ tự nhiên dùng là được mà.”
Nghiêm Ngạn Khoát đáp một tiếng “Cảm ơn em”, rồi đứng dậy đi.
Đến khi anh quay lại phòng khách, đồ đạc Biên Tích đặt mua cũng đã được giao đến.
Biên Tích khoe công với Nghiêm Ngạn Khoát: “Nè, gia vị dầu ăn các thứ em đều mua loại mới cả rồi, còn có cả tạp dề mới nữa, chắc cũng đủ để anh trổ tài rồi chứ?”
“Anh không cần tạp dề đâu.” Nghiêm Ngạn Khoát nhìn kiểu dáng chiếc tạp dề, nhíu mày từ chối khéo.
“Anh thử xem sao.” Biên Tích kéo anh đến bên tường, ép anh mặc vào, “Em cố tình mua theo đúng số đo của anh đấy nhé.”
Nghiêm Ngạn Khoát bất đắc dĩ nghe theo, mặc chiếc tạp dề ca rô hồng phấn xen xanh lam bị kéo đến trước gương, bất lực dang tay ra, “Sau này ở nhà có thể tạm thời tước quyền chọn đồ đôi của em được không?”
Biên Tích nghiêm nghị đáp: “Không được, đồ đôi phải để em mua!”
Nghiêm Ngạn Khoát khẽ thở dài, đành nhượng bộ: “Vậy lần sau đổi màu khác nhé.”
Biên Tích tỏ vẻ bất mãn: “Rõ ràng là rất dễ thương mà.” nói rồi còn nằng nặc kéo Nghiêm Ngạn Khoát xoay một vòng, “Hợp với dáng người của anh biết bao nhiêu.”
“Nhưng em không thấy như vậy rất kỳ quặc à?” Nghiêm Ngạn Khoát dang rộng hai tay, vì lớp áo lót bên trong bị cuộn lên, nên cơ bắp cánh tay và đường nét bờ vai lộ ra mồn một, cả người trông cứ như ngoài chiếc tạp dề ra thì chẳng mặc gì cả, “Người không biết lại tưởng tụi mình đang chơi trò gì kỳ quái nữa…”
Nói đến đây, Biên Tích bỗng dưng nảy lên chút hứng thú với giả thiết Nghiêm Ngạn Khoát vừa nêu ra, y ranh mãnh liếc nhìn tấm rèm cửa đang đóng kín, đoạn sáp lại gần, ngẩng đầu cắn nhẹ vào cằm đối phương một cái, “Đằng nào cũng bị hiểu lầm rồi, vậy thì em thiệt thòi quá đi mất—”
Nghiêm Ngạn Khoát nheo mắt, ánh nhìn đầy nguy hiểm hướng về phía y.
Biên Tích khẽ cười đáp: “Chi bằng thử thật xem sao.”
Nghiêm Ngạn Khoát khẽ nhướng mày, chưa đầy nửa giây sau đã bế thốc người kia lên, đặt y ngồi vững trên mặt bàn đá hoa cương.
“Mặt bàn này của em có đủ chắc chắn không đấy?” Nghiêm Ngạn Khoát hỏi.
Biên Tích gật đầu: “Em cũng không biết nữa, chắc là… chẳng ai dám ăn bớt vật liệu ở một căn hộ như thế này đâu nhỉ?”
Nghiêm Ngạn Khoát không nói gì thêm, cúi đầu chuyên tâm hôn y.
Hôn nhau đã lâu, quần áo dần dần rơi vãi khắp nơi, trên tường còn lưu lại năm vệt ngón tay nhàn nhạt.
Lưng của Nghiêm Ngạn Khoát thì không được may mắn như vậy, bị cào cho mấy vết dài mà sâu.
Biên Tích ngồi trên mặt bàn quá lâu, chân bị chuột rút, lúc xuống đất còn đi đứng khập khiễng.
Nghiêm Ngạn Khoát thấy y đi lại khó khăn, bèn bế ngang người y lên, đặt vào trong bồn tắm, đoạn hỏi: “Còn quần áo bẩn nào không em, anh giặt luôn một thể.”
Biên Tích chỉ tay về phía phòng ngủ, nói: “Em chất trên bệ cửa sổ ấy, hoặc là trong tủ quần áo.”
Tiếp viên trưởng bốn bể là nhà, thời gian ở lại căn hộ này quá ngắn ngủi, thế nên cũng chẳng có nhiều tâm sức để mà thu dọn. Trước khi vào phòng ngủ, Nghiêm Ngạn Khoát đã xin phép chủ nhà trước, được đồng ý rồi mới vào lấy bộ đồ ngủ ra.
“Để anh đóng cửa giúp em.” Nghiêm Ngạn Khoát giúp Biên Tích đóng cửa lại, rồi quay lại ngồi bên bàn ăn.
Một lúc lâu sau trong phòng tắm mới có tiếng nước chảy, Nghiêm Ngạn Khoát đoán chừng chủ nhà đang ở trong đó mà lòng đầy rối bời.
Thực ra, Nghiêm Ngạn Khoát có thể cảm nhận được sự giằng xé của Biên Tích, bởi lẽ chính anh cũng vậy. Anh vừa muốn giúp Biên Tích thoát ra, lại vừa sợ nếu thúc ép quá sẽ làm người ta đau lòng, chỉ cần nhìn thấy Biên Tích nhíu mày thôi anh cũng đã xót xa không chịu nổi rồi.
Gần nửa tiếng sau, Biên Tích mới bước ra với mái tóc còn ướt sũng, nói: “Em sấy tóc một chút, anh vào đi.”
Khuôn mặt ửng hồng vì hơi nóng trông có vẻ u ám, chắc hẳn đang lo lắng điều gì đó.
Nghiêm Ngạn Khoát hiểu rõ sự rối bời của y, bèn chủ động đề nghị, để y không phải khó xử: “Được rồi, em sấy xong thì mau vào phòng ngủ đi, kẻo lại bị cảm. Hôm nay anh ngủ ở sô pha.”
Biên Tích trố mắt nhìn, như thể đang xác nhận xem ban nãy mình có nghe nhầm không.
Nghiêm Ngạn Khoát đưa tay vuốt lại mái tóc còn đang nhỏ nước của y, mỉm cười nói: “Sao thế? Đợi anh sấy tóc cho em à?”
“Không phải…” Biên Tích vì quá ngạc nhiên nên đáp lời có phần chậm chạp, “Anh không ngủ cùng em à?”
Hai người hòa hợp đến vậy trên phương diện thể xác, việc ngủ riêng giường ít nhiều cũng có phần khó nói, Biên Tích lại là chủ nhà, cứ cảm thấy làm vậy là bạc đãi Nghiêm Ngạn Khoát.
Thế nhưng Nghiêm Ngạn Khoát chỉ lấy chiếc khăn tắm trên tay Biên Tích giúp y lau tóc, dịu dàng ngăn lại những suy nghĩ miên man của y: “Không đâu, phòng khách có hệ thống sưởi sàn, ở đây ấm lắm.”
Thế nhưng rõ ràng phòng ngủ còn ấm hơn nhiều.
Một luồng khí nghẹn ngào chua xót chặn ngang cổ họng, vành mắt Biên Tích hoe hoe đỏ, y lao đến, hôn Nghiêm Ngạn Khoát một lúc lâu.
Cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, tạo thành một không gian nhỏ bé an toàn, thế nhưng đêm đó Biên Tích lại chẳng hề có được một giấc ngủ ngon.
Y cứ trằn trọc mãi không yên, lo lắng cho người đang ở phòng khách kia, sợ anh bị lạnh, sợ anh ngủ không ngon giấc, sợ chiếc sô pha quá cứng, thế là cả đêm y thức dậy không biết bao nhiêu lần, đến độ Nghiêm Ngạn Khoát cũng có chút bất đắc dĩ, phải bảo với y rằng anh ổn mà.
Gà gật được chừng sáu tiếng đồng hồ, Biên Tích đã hoàn toàn tỉnh táo, việc đầu tiên khi thức dậy là kiểm tra xem Nghiêm Ngạn Khoát ngủ có ngon không.
Đồng hồ sinh học của luật sư quả thực đáng sợ, bảy giờ rưỡi sáng đã thấy Nghiêm Ngạn Khoát đang bận rộn trong bếp.
“Trứng ốp la và bánh mì nướng, em muốn ăn món nào?” Nghiêm Ngạn Khoát thản nhiên chỉ vào chiếc chảo trên bếp.
Vì hôm trước chủ nhà đã đặc biệt cho phép anh sử dụng khu vực này, thế nên hôm nay đầu bếp Nghiêm ra tay cũng thoải mái hơn nhiều. Biên Tích dụi dụi mắt còn đang ngái ngủ, cố nặn ra một nụ cười: “Món nào cũng cho em một ít nhé.”
Nghiêm Ngạn Khoát mỉm cười đáp “Được”, chẳng mấy chốc đã mang bữa sáng đến.
Biên Tích nhìn những thứ trên đĩa, bỗng dưng cảm thấy, những ngày tháng như này cũng thật đẹp.
Thức dậy cùng nhau vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, mệt mỏi thì nằm dài trên sô pha tán gẫu, chia sẻ cuộc sống và niềm vui của nhau, nghe cũng chẳng đến nỗi đáng sợ lắm.
Trưa hôm đó, Nghiêm Ngạn Khoát nhận được một email mới, báo rằng cuộc điều tra đã có kết quả ban đầu, kẻ gửi những món đồ quấy rối đã được tìm thấy, nghi phạm tạt sơn cũng đã được khoanh vùng. Thế là Nghiêm Ngạn Khoát, người đang trong kỳ nghỉ phép, lại chẳng hề được rảnh rỗi chút nào, cách xa mấy chục cây số vẫn phải nói chuyện điện thoại với Văn Hồng Vũ, rồi lại điều khiển từ xa để Hoàng Tiêu Tiêu báo cáo tiến độ công việc mấy ngày qua.
Biên Tích đứng bên cạnh lắng nghe, cười khẩy: “Đã bảo là anh chẳng chịu ngơi tay một chút nào mà.”
Nghiêm Ngạn Khoát bất đắc dĩ nói: “Nhiều việc quá, anh không có mặt ở đó, mà đâu đâu cũng tìm anh.”
“Mấy ngày này chắc không phải trừ vào phép đâu nhỉ? Anh thế này khác gì làm việc tại nhà đâu.” Biên Tích xót xa cho những ngày phép có lương ấy.
Nghiêm Ngạn Khoát lắc đầu, chuyển chủ đề: “À mà, mấy ngày nay sao em không bay chuyến nào thế?”
Lúc này Biên Tích mới sực nhớ ra, mình vẫn chưa nói chuyện bị đình chỉ bay.
Ban đầu là sợ ảnh hưởng đến phiên tòa của Nghiêm Ngạn Khoát, sau đó lại xảy ra đủ thứ chuyện lằng nhằng, bây giờ sự việc đã giải quyết xong xuôi từ lâu, muốn nhắc lại, lại cảm thấy đã qua mất thời điểm thích hợp để mở lời.
Biên Tích vốn đã tự trách bản thân vì chuyện sống chung và mua nhà, lại càng sợ nếu có thêm chuyện gì nữa sẽ khiến người ta càng không vui. Y quá sợ hãi việc sẽ đánh mất Nghiêm Ngạn Khoát.
Biên Tích gãi gãi đầu, đáp lấp lửng: “Dạo này… em không được xếp lịch bay.”
Nghiêm Ngạn Khoát lấy làm lạ: “Em nghỉ phép à?”
Biên Tích lắc đầu, nghĩ xem phải thú nhận thế nào để Nghiêm Ngạn Khoát không nổi giận.
Tình cảnh hiện giờ, dường như nói thế nào cũng không ổn. Nhưng Biên Tích cũng không muốn cứ mãi đứng yên một chỗ, bèn quyết định trước hết ép bản thân giải quyết một vấn đề khác vốn đã tồn tại từ lâu.
Biên Tích ngồi lên đùi Nghiêm Ngạn Khoát, vòng tay qua cổ anh, nói: “Hôm nay anh có muốn ngủ cùng em không?”
Nghiêm Ngạn Khoát bị màn này làm cho ngớ ra một lúc lâu không nói nên lời, một hồi sau mới ngây ngô hỏi: “Cùng… cái gì cơ?”
“Ngủ.” Biên Tích nói thẳng.
Nghiêm Ngạn Khoát hoàn toàn quên bẵng đi câu hỏi ban đầu của mình, chỉ còn biết ngạc nhiên và vui sướng.
Mặc dù lúc ở bên ngoài vẫn thường xuyên chung chăn chung gối, nhưng đều cách một lớp túi ngủ. Hơn nữa, khách sạn và nhà là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, yêu cầu của Biên Tích đối với vế sau cao hơn nhiều.
Nghiêm Ngạn Khoát xác nhận lại: “Em thấy ổn chứ?”
Biên Tích cũng không chắc liệu mình có thể vượt qua được rào cản tâm lý hay không, ngập ngừng đáp: “Em không biết. Nhưng em muốn thử.”
Nghiêm Ngạn Khoát ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vậy anh đợi xong việc rồi sẽ tìm em.”
Biên Tích biết, đây là Nghiêm Ngạn Khoát đang cho mình thời gian để thích nghi.
Chấp nhận một người, hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của mình, cùng mình sẻ chia mọi thứ, là một việc cần phải từ từ từng bước một, ít nhất đối với Biên Tích thì là như vậy.
Biên Tích ngâm mình trong bồn tắm tổng cộng ba mươi lăm phút, trong đó có đến ba mươi phút là để mường tượng, nếu người ngồi đối diện là Nghiêm Ngạn Khoát thì sẽ như thế nào.
Nếu đối diện là Nghiêm Ngạn Khoát, có lẽ y sẽ không thích nhiệt độ nước của đối phương, hoặc là sẽ chê hai người ngồi vào không gian chật chội quá, thế nhưng cơ bắp của Nghiêm Ngạn Khoát lại rất săn chắc, sờ vào cảm giác rất thích, xem ra cũng không đến nỗi không thể chấp nhận được.
Biên Tích mất năm phút để sửa soạn bản thân, bước ra khỏi phòng tắm, nói trước khi Nghiêm Ngạn Khoát kịp mở lời: “Em vào phòng ngủ đợi anh.”
Nghiêm Ngạn Khoát nhìn y, nghiêm túc hỏi: “Anh xác nhận lại một lần nữa. Em thật sự đã nghĩ kỹ rồi chứ?”
“Vâng.” Biên Tích gật đầu.
Một hành động nhẹ nhàng lại là điều Biên Tích đã phải mất rất nhiều thời gian mới làm được, thế nhưng y không muốn để Nghiêm Ngạn Khoát biết nó tốn sức đến nhường nào, bởi lẽ Nghiêm Ngạn Khoát là một người quá biết cách thương người, y không muốn làm anh phải xót xa.
Nghiêm Ngạn Khoát dường như biết mọi chuyện lại chẳng biết được bao nhiêu, đôi mắt hơi ửng đỏ, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: “Cảm ơn em.”
Lời tác giả:
Tiểu Biên dũng cảm!