Dấu Tích Giữa Không Trung - Thuận Tụng Thương Kỳ

Chương 69

Dẫu cho hôm nay Biên Tích có quả quyết ngỏ lời, thế nhưng Nghiêm Ngạn Khoát cuối cùng vẫn không ở lại phòng ngủ. Anh ôm Biên Tích dỗ dành một lúc lâu, sau cùng cũng đưa được người ta vào giấc ngủ, rồi mới rón rén lẻn ra phòng khách, nằm lại trên chiếc sô pha.

Trước đây Nghiêm Ngạn Khoát cứ ngỡ, Biên Tích chỉ là có tính cách quá đỗi độc lập được hình thành từ thuở nhỏ, nào ngờ, đằng sau lại còn ẩn chứa một rào cản tâm lý dày đặc đến thế.

Nghĩ lại thì, trước đây anh bảo Biên Tích đi gặp bạn bè mình, giữ y lại nhà mình, thậm chí còn muốn chia sẻ với y cả vòng tròn gia đình và bạn bè thân thiết, đối với Biên Tích mà nói, đó đều là những vấn đề nan giải vô cùng.

Dù khó khăn đến vậy, Biên Tích vẫn cố gắng thực hiện, ngay cả chút phòng tuyến cuối cùng cũng đã lung lay trong đêm nay.

Nghiêm Ngạn Khoát khẽ trở mình, lòng ngổn ngang trăm mối: xót xa, lo lắng, bất an, tự trách, lại xen lẫn cả xúc động, khiến anh chẳng tài nào chợp mắt nổi, đành phải dỏng tai lên, lắng nghe tiếng thở đều đều trong phòng ngủ vọng ra.

—Phá tan lớp băng quả thực chẳng dễ dàng gì, thế nhưng anh lại càng không muốn dùng sức mà đập vỡ nó. Anh sợ người ta sẽ đau.

Nửa đêm về sáng, Nghiêm Ngạn Khoát cuối cùng cũng mơ màng thiếp đi, đang định nhắm mắt lại thì bỗng dưng nghe thấy tiếng động sột soạt trong phòng ngủ.

“Biên Tích?” Nghiêm Ngạn Khoát cách một bức tường, khẽ cất tiếng hỏi.

Không có ai trả lời, Nghiêm Ngạn Khoát lo y xảy ra chuyện gì, bèn nhón chân đi đến ngoài cửa phòng ngủ xem thử.

Cửa không đóng chặt, chỉ cần đẩy nhẹ đã mở ra.

Trong phòng tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng Biên Tích thở khẽ mà gấp gáp.

“Không sao đâu anh.” Biên Tích ngồi thẳng dậy, co người ôm lấy hai chân, “Em gặp ác mộng.”

Nghiêm Ngạn Khoát hỏi: “Anh vào nhé?”

Biên Tích gật đầu: “Vâng.”

Nghiêm Ngạn Khoát bước đến bên giường, lấy khăn lau khô mồ hôi trên trán cho Biên Tích, rồi ôm y vào lòng, vừa khẽ hát, vừa dỗ dành: “Mộng đều là giả thôi, qua cả rồi.”

“Ừm.” Biên Tích vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng sau cơn ác mộng, chậm chạp đáp lời.

Nghiêm Ngạn Khoát khẽ ngâm nga khúc hát ru an thần mà mẹ anh từng hát thuở nhỏ, dịu dàng xoa đầu y.

Trong tiếng hát, Biên Tích dần dần cảm thấy buồn ngủ, y khẽ hỏi: “Em đã muốn hỏi từ lâu rồi, anh hát bài gì thế?”

“Một bài hát ru.” Nghiêm Ngạn Khoát chuyển từ giọng địa phương ban nãy sang tiếng phổ thông, lời bài hát rằng:

“Sâu bọ rồi cũng sẽ ngủ say, gió thổi nhẹ lay.”

“Lo em buồn khóc, chỉ muốn em vui cười.”

“Bé yêu ơi, đêm nay hãy ngủ thật ngon.”

Biên Tích khẽ mở mắt: “Có phải em đã nghe bài này rất nhiều lần rồi không?”

“Ừm.” Nghiêm Ngạn Khoát khẽ mỉm cười, “Lần đó chơi trò chơi, anh thua, hình phạt em đưa ra là bắt anh hát.”

Biên Tích cười khúc khích: “Lúc đó anh cũng hát cho em nghe à?”

“Phải.”

“Lén gọi em là bé yêu, anh hư quá đi.”

“Ừ, anh hư.” Nghiêm Ngạn Khoát lại xoa xoa đầu y, như đang xoa một nhóc Samoyed xù lông, “Em mau ngủ đi.”

Nói rồi anh hôn nhẹ lên trán Biên Tích, dùng đúng chất giọng trong lời bài hát: “Rất ngoan, rất đáng yêu… bé cưng.”

Trên người Nghiêm Ngạn Khoát thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ, đối với Biên Tích mà nói lại có tác dụng trấn tĩnh đến lạ kỳ. Biên Tích từ từ nhắm mắt lại trong vòng tay anh, có lẽ vì cơn ác mộng đã bào mòn quá nhiều tâm sức, nên chẳng mấy chốc lại chìm vào giấc ngủ.

Nghiêm Ngạn Khoát thấy hơi thở của y dần dần ổn định, bèn nhẹ nhàng đặt y nằm ngay ngắn trên gối, rồi rón rén quay trở lại sô pha, đắp chăn nằm xuống.

_

Sáng sớm hôm sau, Biên Tích day day trán, mơ màng mở mắt. Y theo thói quen sờ tay sang bên cạnh, phát hiện trống không.

“Đâu rồi?”

Biên Tích chân trần bước xuống giường, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Nghiêm Ngạn Khoát đang nằm co ro trên ghế sô pha.

Người đàn ông cao một mét tám sáu, co quắp trên chiếc sô pha đôi chưa đầy một mét tám, đến cả chân cũng không thể duỗi thẳng. Có lẽ vì cả đêm chẳng mấy khi được chợp mắt, nên lúc này Nghiêm Ngạn Khoát vẫn chưa tỉnh, mí mắt khẽ run run, hệt như một đứa trẻ sơ sinh đang say ngủ, cằm đã lún phún râu ria.

Biên Tích bỗng thấy xót xa vô cùng, y ngồi xổm xuống, khẽ vu.ốt ve đám râu mới nhú của anh.

Nghiêm Ngạn Khoát nhanh chóng tỉnh giấc, nhìn thấy Biên Tích trước mặt, mới mỉm cười vươn vai một cái.

“Anh vào giường nằm đi.” Biên Tích xót xa nói, “Ngủ bù một giấc đi anh.”

Nghiêm Ngạn Khoát lắc đầu, mắt vẫn còn díp lại, ngáp một cái rồi nói: “Không ngủ nữa đâu, hôm nay anh phải đến hãng luật.”

“Anh không buồn ngủ à? Quầng mắt thâm sì cả rồi.” Biên Tích lo lắng ngồi xuống mép sô pha.

“Buồn ngủ chứ.” Nghiêm Ngạn Khoát trở mình ngồi dậy, để Biên Tích ngồi vào cạnh mình, choàng tay qua ôm lấy y, “Thế nên mới cần em cho anh chút động lực đây.”

Biên Tích bèn trèo lên sô pha, ngồi vào lòng Nghiêm Ngạn Khoát, ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm anh.

“Thế này mà gọi là động lực á?” Biên Tích cười tủm tỉm, “Anh cứ như tên lưu manh ấy.”

Nghiêm Ngạn Khoát cũng chẳng chịu thua kém, cúi đầu cắn nhẹ lên môi y: “Làm lưu manh luôn đấy.”

Đôi môi cả hai khẽ cọ vào nhau, thỉnh thoảng lại có người dùng răng hoặc lưỡi làm cho đối phương phải nhói đau.

Khoảnh khắc âu yếm buổi sớm chẳng kéo dài được bao lâu, một người thì vội vã đến hãng luật, một người thì điện thoại đang réo inh ỏi như đòi mạng.

Biên Tích đợi Nghiêm Ngạn Khoát ra khỏi cửa rồi mới nhấc máy, nghe thấy giọng Đường Ca Vân gấp gáp thúc giục: “Cậu ra khỏi nhà chưa? Sếp Cao còn nửa tiếng nữa là đến rồi đấy!”

“Đừng có giục nữa, đang trên đường đây.” Biên Tích ung dung rút mấy miếng khăn mặt ra, bắt đầu lau vệt nước trên mặt bàn, “Vội gì, tôi chắc chắn sẽ đến sớm hơn ông ấy.”

Đường Ca Vân cười khẩy: “Đang trên đường mà có cả tiếng nước chảy à?”

“À, trời mưa không được hả?” Biên Tích tủm tỉm cười, “Đến một kẻ gây họa như tôi còn chẳng sợ, chị căng thẳng làm gì.”

Đầu bên kia thở dài thườn thượt: “Cậu đúng là nghĩ thoáng thật đấy! Không sợ đến lúc đó chuyện này cứ lằng nhằng kéo cả nửa năm trời, cuối cùng lại phải đưa ra tòa kháng cáo à?”

“Chắc chắn không đâu.” Biên Tích nói đùa, vo tròn miếng khăn mặt vứt vào thùng rác, rồi tiện tay xách luôn túi rác ra ngoài, “Chị là cây bút vàng của X Airlines mà, ai nói lại được chị cơ chứ.”

Đường Ca Vân chẳng biết nói gì hơn, lại hối y mau chóng ra khỏi nhà, rồi cúp máy.

Biên Tích và Đường Ca Vân đợi ở phòng khách chừng hai mươi phút, cuối cùng cũng đợi được Cao Kiện họp xong.

Trợ lý bước đến, nói với Đường Ca Vân: “Trưởng phòng Đường, Tổng giám đốc Cao mời chị vào ạ.”

Biên Tích lấy làm lạ: “Không gọi tôi à?”

Trợ lý ái ngại đáp: “Tổng giám đốc Cao bảo lát nữa sẽ gọi anh sau, có việc khác ạ.”

Đường Ca Vân mất đi người trợ giúp, đành phải một mình vào phòng, dùng những lời lẽ ngắn gọn, súc tích nhất để trình bày mục đích đến, đồng thời nhấn mạnh rằng đội ngũ đã nhiều lần can thiệp với gia đình bệnh nhân, kết quả hiện tại là thành quả của sự nỗ lực từ nhiều phía, giọng điệu vừa thống thiết lại vừa có lý có tình, khẩn khoản xin lãnh đạo phê duyệt.

Cao Kiện tính tình hòa nhã, nghe xong chỉ mỉm cười, bảo cô đừng lo lắng, nói rằng ông ấy sẽ giúp đỡ điều phối nguồn lực.

Đường Ca Vân không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến vậy, vui mừng khôn xiết nói “Cảm ơn sếp Cao”, rồi bước chân nhẹ tênh ra ngoài.

Biên Tích nhìn vẻ mặt của cô là biết ngay chuyện này đã ổn thỏa, y khẽ hỏi: “Sếp Cao đồng ý rồi à?”

Đường Ca Vân ra vẻ thần bí: “Ông ấy bảo ông ấy sẽ sắp xếp, chắc là không có vấn đề gì đâu!”

Biên Tích giơ ngón cái lên với cô: “Tôi đã nói rồi mà, cái miệng của chị thì không thua được đâu.”

Đường Ca Vân “chậc” một tiếng: “Mau vào đi, bớt lém lỉnh lại, ông ấy gọi cậu đấy.”

Biên Tích khó hiểu: “Chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao? Còn gọi tôi vào làm gì nữa?”

Đường Ca Vân nhún vai: “Sao mà tôi biết được?”

Biên Tích mông lung đi theo trợ lý vào trong, gõ cửa, cất tiếng gọi: “Sếp Cao.”

Văn phòng được bài trí sang trọng mà cổ điển, trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ đặt một chậu thuỷ tùng. Giám đốc Cao ngẩng đầu lên từ phía sau chậu cây cảnh, nói: “Ngồi đi.”

Biên Tích ngồi xuống đối diện ông ta, dè dặt nói: “Chào sếp ạ.”

Cao Kiện đan hai tay vào nhau, đặt lên bàn, hỏi: “Có biết lần này gọi cậu đến là vì chuyện gì không?”

Biên Tích khẽ nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Chắc là để tìm hiểu về bản đề án mà trước đây em đã trình lên?”

Cao Kiện híp mắt, cả người rướn về phía trước, giọng có chút gì đó áp bức: “Cậu cũng thông minh đấy.”

“Trước khi vào đây em vẫn luôn lo lắng, liệu sếp có vì danh tiếng của công ty mà e dè việc công khai xin lỗi hay không. Nhưng sếp đã chọn đồng ý xin lỗi, chứng tỏ sếp hẳn còn những suy tính khác.” Biên Tích mạnh dạn nói ra suy đoán của mình, “Nghĩ lại thì, gần đây những chuyện có liên quan đến vụ việc này cũng chỉ có buổi điều trần lần đó thôi.”

Cao Kiện tỏ vẻ hứng thú nhìn y, không nói là đúng, cũng chẳng bảo là sai: “Buổi điều trần lần đó tôi không có mặt, chỉ có Lão Hình đến thôi. Bọn họ về chỉ nói với tôi rằng thời cơ cải cách vẫn chưa chín muồi, đề án bị tạm gác lại. Những người khác đều không hé răng, tôi cũng chẳng tiện hỏi nhiều.”

Biên Tích là người trong cuộc, hiểu rõ gật đầu.

Cao Kiện tiếp tục nói: “Nhưng cậu cũng biết đấy, gần đây các sự cố liên quan đến dịch vụ khoang hành khách ngày một nhiều, trụ sở chính cũng ngày càng coi trọng vấn đề này. Thế nên lần này gọi cậu đến là muốn hỏi cụ thể về tình hình của bản đề án đó.”

Lão Hình đảm nhận chức năng quản lý tài chính, là một trong những người kịch liệt phản đối cải cách dịch vụ khoang hành khách tại buổi điều trần khi đó. Nghe đồn, ông ta thuộc phe cánh của Giám đốc Tả. Trong đó liên quan đến việc phân chia lợi ích, tranh giành nguồn lực ở cấp cao, những chuyện lắt léo vòng vo, Biên Tích chẳng hề hứng thú, cũng lười phải tìm hiểu cho rõ ngọn ngành, y chỉ quan tâm đến việc đạt được những điều mình luôn kiên trì theo đuổi mà thôi.

Biên Tích thành thật báo cáo: “Trong bản báo cáo mà trước đây em đã trình lên, quả thực có liệt kê những rủi ro về tình trạng thiếu hụt nhân sự tiếp viên, cũng như sự khan hiếm các thiết bị cấp cứu trên chuyến bay. Khi đó, hội đồng điều trần có lẽ cho rằng chúng vẫn đạt tiêu chuẩn y tế, thế nên đã tạm gác lại cùng với những đề xuất khác.”

Cao Kiện nhíu mày, suy nghĩ về những mối quan hệ phức tạp đằng sau kết quả này, một lúc lâu sau, ông nhíu mày lắc đầu: “Thôi, nói tiếp đi.”

“Thưa sếp Cao, sếp cũng vừa nhắc đến, kể từ sau sự cố chuyến bay AD801 lần trước, tỷ lệ kỷ luật của bộ phận dịch vụ khoang hành khách đã tăng 20% so với năm ngoái. Riêng cá nhân em đã nhận được hai đơn khiếu nại, tất cả đều liên quan đến chất lượng dịch vụ.”

Biên Tích cố gắng lựa chọn từ ngữ khéo léo nhất có thể: “Em không dám nói mình hoàn toàn không có lỗi, thế nhưng, dù là từ kết quả điều tra của bên thứ ba hay phản hồi từ bên ngoài đều cho thấy kết quả kỷ luật là quá khắt khe.”

Cao Kiện được điều chuyển từ tập đoàn về vị trí này đã được năm năm, đã quá quen với những kiểu cách vòng vo tam quốc, kéo bè kết phái, những cách thức tranh giành lợi ích đầy mưu mô toan tính, ngược lại lại vô cùng nể phục cách thức tranh thủ lợi ích một cách thẳng thắn, không chút che đậy của Biên Tích. Ông tỏ vẻ kiên nhẫn, hai tay đút túi quần: “Vậy ra, đề án của cậu, là muốn làm cho dịch vụ khoang hành khách trở nên nhẹ nhàng hơn một chút?”

“Không phải là nhẹ nhàng hơn.” Biên Tích nhấn mạnh, “Mà là đặt trọng tâm vào sự an toàn hơn.”

Nói rồi, Biên Tích tìm lại quy trình mà mình đã từng trình lên trên mạng nội bộ, từ đó tải xuống bản báo cáo tự kiểm tra, trình bày cho Cao Kiện xem, đồng thời giải thích cặn kẽ từng luận điểm một, hai, ba, bốn mà mình đã liệt kê tại buổi điều trần.

Cao Kiện nhìn y, ánh mắt lộ rõ vẻ tán thưởng.

“Dĩ nhiên, đây chỉ mới là kết quả khảo sát ý kiến của các anh chị em tiếp viên, chắc chắn vẫn còn những điểm chưa hoàn thiện.” Biên Tích khiêm tốn nói, “Em chỉ cảm thấy có lẽ lãnh đạo sẽ muốn tìm hiểu toàn diện hơn về công việc ở tuyến đầu.”

Cao Kiện nghe xong, ngẩng đầu cười lớn: “Lời hay lẽ phải đều bị cậu nói hết cả rồi, cho tôi xem nhiều như vậy, chẳng phải là muốn hỏi tội hay sao?”

Biên Tích vội vàng nói: “Nào có ạ? Lần này sếp Cao đồng ý để công ty ra mặt, đây là đang bảo vệ em mà, em còn phải cảm ơn sếp nữa chứ.”

“Chà, biết ăn nói đấy.” Cao Kiện bất đắc dĩ lắc đầu, “Được rồi, chuyện hệ thống dịch vụ khoang hành khách, các cậu cũng đừng quá nóng vội. Kinh nghiệm trước đây đã áp dụng bao nhiêu năm nay rồi, đột nhiên muốn thay đổi cũng chẳng phải một sớm một chiều.”

Biên Tích gật đầu: “Em hiểu ạ.”

Cao Kiện hòa nhã mỉm cười: “Việc này giao cho cậu chủ trì khảo sát, có gánh vác nổi không?”

Biên Tích đầu tiên là sững ra, sau khi hiểu ra, giọng đầy vẻ được ưu ái mà ngạc nhiên nói: “Em chỉ rành mỗi mảng quản lý khoang hành khách này thôi, làm chủ trì liệu có không phù hợp không ạ?”

“Cậu làm cùng với Lão Lý.” Cao Kiện xưa nay vẫn luôn biết cách dùng người, Trưởng phòng Lý, Đường Ca Vân đều là những người do ông ta dìu dắt, lần này đối với Biên Tích cũng không ngoại lệ, “Cậu phụ trách khảo sát thực tế ở tuyến đầu, Lão Lý phụ trách thiết kế ở cấp cao nhất, còn những vấn đề pháp lý thì để Tiểu Đường lo. Trước cuối năm nay, tôi muốn thấy được những quy tắc mới thực sự khả thi và có thể áp dụng, làm được không?”

Biên Tích bật đứng dậy, giọng cũng lớn hơn vài phần: “Vâng ạ! Cảm ơn sếp Cao!”

Lời tác giả:

Lời bài hát là tôi ngẫu hứng bịa ra thôi.

Với lại, thấy chương trước có bạn dễ thương nào đó đang lo cho em rùa, tôi đã hỏi luật sư Nghiêm giúp các bạn rồi, anh ấy nhắn là em rùa vẫn khỏe re, cảm ơn mọi người đã quan tâm nhé.

Bình Luận (0)
Comment