Buổi tối ngày đầu tiên tổ chức đại hội thể thao không có hoạt động gì, cũng không yêu cầu tự học buổi tối, học sinh được hoạt động tự do. Buổi tối hôm sau là hội diễn văn nghệ. Mấy người ngồi cùng một bàn ăn cơm tối mà mỗi người nghĩ một kiểu.
Lý Tử Khâm nói về nhà sớm thì chán quá, thế là kì kèo muốn đến ký túc xá của Hạ Lệnh Tân chơi. Chương Khải muốn tha cái bóng đèn này đi, nhưng Lý Tử Khâm không biết ý, cứ muốn đi theo Hạ Lệnh Tân. Chương Khải hết cách, liếc nhìn Hạ Lệnh Tân, anh đau đầu đồng ý. Chương Khải tỏ vẻ "Anh em hy sinh vì ông", theo Lý Tử Khâm đến ký túc xá của anh. Lam Xu ăn cơm xong là đi trước, cô không muốn nhìn cảnh Hạ Lệnh Tân và Trần Tịch ở chung với nhau một chút nào. Vừa nãy ăn cơm Hạ Lệnh Tân không ngừng gắp thức ăn cho Trần Tịch, cũng chỉ có đồ ngốc Lý Tử Khâm mới không nhìn ra cái gì.
Lý Tử Khâm đến ký túc xá là kéo ghế ngồi xuống, bảo Hạ Lệnh Tân lấy bài Poker ra chơi. Trần Tịch hoảng sợ, Hạ Lệnh Tân có bài? Ký túc xá không được đánh bài, lỡ bị giáo viên phát hiện thì sao?
Hạ Lệnh Tân mặt không chút thay đổi, anh nói: "Không có, vứt lâu rồi."
Lý Tử Khâm thất vọng thở dài, cúi đầu nghĩ ngợi, đột nhiên cười gian: "Thế thì ông mở máy tính ra, chúng ta xem phim đi!"
Hạ Lệnh Tân thấy cậu ta như vậy thì trực giác thấy không có chuyện gì tốt, cau mày nói: "Ông muốn xem cái gì? Sao không đến rạp chiếu phim?"
Lý Tử Khâm hừ hừ: "Một mình tôi đến rạp chiếu phim xem phim chán lắm, người ta có đôi có cặp, tôi đi chịu ngược à? Tôi không đi! Nhanh nhanh nhanh, tranh thủ thời gian, mãi mới có một đêm tự do, đừng lãng phí."
Chương Khải cũng nói giúp: "Ông cho cậu ta xem đi, xem xong chúng tôi về nhà." Cậu ta nỗ lực nháy mắt ra hiệu.
Hạ Lệnh Tân biết cái tính tình của Lý Tử Khâm, đành phải mở máy tính ra ném cho cậu ta cho cậu ta tự chơi, mình thì kéo một cái ghế ra ngồi cạnh Trần Tịch, đọc sách làm đề với cậu, thuận tiện xoa bóp sờ sờ.
Trần Tịch đỏ mặt tránh đi, lặng lẽ quay đầu lại nhìn Lý Tử Khâm và Chương Khải, thấy Chương Khải cúi đầu chơi điện thoại, Lý Tử Khâm thì đưa lưng về phía họ chơi máy tính mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Đừng quậy."
Hạ Lệnh Tân căn bản không sợ, nghiêng đầu hôn cậu một cái, cũng cười nhỏ giọng trả lời: "Cứ quậy đấy." mặt cậu càng đỏ hơn.
Hạ Lệnh Tân đau đầu thật sự, biết không cho Lý Tử Khâm xem thì sợ là cậu ta quậy ký túc xá cả đêm. Lần trước không cho cậu ta xem, cậu ta náo loạn một tuần. Lý Tử Khâm và Chương Khải bị người nhà quản nghiêm, anh thì luôn luôn không có hứng thú, cho nên ba người họ cũng chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này, không giống mấy người con nhà giàu khác, học cấp hai đã biết đi bar gọi gái.
Lý Tử Khâm thấy Hạ Lệnh Tân vẫn đứng đó, quay đầu lại kéo anh bảo anh mang ghế đến ngồi xuống, lại bảo Trần Tịch: "Tiểu Tịch Tịch, mau đến đây, cơ hội chỉ có một lần!" Trần Tịch mặt đỏ tai hồng lắc đầu.
Lý Tử Khâm sốt ruột, đứng dậy muốn kéo cậu. Hạ Lệnh Tân ấn cậu ta về chỗ, mắng: "Muốn xem thì xem đi, lôi kéo người khác làm gì!" Nữ chính trong phim bắt đầu cởi quần áo, Lý Tử Khâm mặc kệ, dồn lực chú ý vào máy tính. Chương Khải cắm tai nghe vào máy tính, không cho âm thanh máy tính thoát ra ngoài, xong thì ném cho Lý Tử Khâm, ý là cho tự cậu ta xem. Lý Tử Khâm thấy Chương Khải không xem, Hạ Lệnh Tân cũng không xem, bĩu môi đeo tai nghe lên, chẳng còn nhiệt tình xem phim nữa.
Hạ Lệnh Tân quay lại ngồi cạnh Trần Tịch, trấn an sờ đầu cậu, nói: "Kệ cậu ta, chúng ta làm việc của mình." Trần Tịch vẫn đỏ mặt, chỉ khẽ gật đầu, lại cố gắng tập trung tinh thần đọc sách.
Lý Tử Khâm xem được 10 phút là tắt máy tính, chọt chọt Chương Khải: "Chẳng vui gì, chúng ta về đi."
Đến 9 giờ, Hạ Lệnh Tân đã gọi Trần Tịch đi tắm rửa: "Cục cưng đừng học nữa, tối nay đi ngủ sớm chút, ngày mai phải thi." Trần Tịch xem giờ, ngoan ngoãn để sách xuống đi tắm.
Hai người tắm rửa xong nằm lên giường, Hạ Lệnh Tân ôm Trần Tịch vỗ lưng cậu. Trần Tịch ngủ trưa, lúc này lại sớm hơn giờ ngủ bình thường rất nhiều nên cậu không buồn ngủ. Cậu nghĩ ngợi, nhỏ giọng gọi Hạ Lệnh Tân: "Cậu, cậu từng xem... xem loại phim đó bao giờ chưa?"
Anh nhích đầu về sau một chút, nhìn cậu, mỉm cười: "Chưa từng xem, làm sao thế? Cục cưng muốn xem không?"
Trần Tịch đỏ mặt, từ trước tới giờ cậu chưa từng xem phim này, vội phủ định: "Không muốn." Nói xong lại chần chừ nhìn Hạ Lệnh Tân, "Cậu, cậu muốn xem không?"
Anh yên lặng nhìn cậu, ý cười trong mắt không còn nữa mà chỉ còn sự thâm trầm khác. Hai má cậu nóng lên, ngực căng phồng. Anh chậm rãi trả lời: "Tớ không muốn xem người khác." Trần Tịch không dám thở mạnh, trái tim lại đập thình thịch.
Quan hệ dần được kéo gần dưới sự nỗ lực của bạn tiểu Hạ:)