Trần Tịch căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng. Rõ ràng Hạ Lệnh Tân không có biểu tình gì, nhưng dường như ánh mắt nhìn cậu có độ ấm, khiến cậu hận không thể chui vào trong chăn. Cậu chớp mắt: "Cậu, cậu đừng nhìn tớ như thế..."
Hạ Lệnh Tân khẽ thở dài một hơi, nâng mặt Trần Tịch lên hôn, lời ngon tiếng ngọt quấn quýt giữa môi răng: "Cục cưng của tớ... trước khi gặp cậu tớ chưa từng nghĩ đến sẽ có người khác, sau khi gặp cậu tớ không có ai khác nữa... tớ yêu cậu cục cưng, cậu chỉ có thể là của tớ, cậu chỉ có thể nhìn tớ..."
Trần Tịch bị hôn thở không nổi, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, muốn đẩy Hạ Lệnh Tân ra. Anh vốn có phản ứng lại bị tiếng rên rỉ này làm cho phản ứng rõ ràng hơn, chỗ cứng dán sát chân Trần Tịch. Anh buông cậu ra lui về sau một chút, cậu thở hổn hển căn bản không dám giương mắt nhìn. Anh hít sâu một hơi, giọng khàn khàn: "Cục cưng ngủ trước đi." Nói xong bỏ cậu lại định xuống giường.
Trần Tịch choáng váng giơ tay lên giữ chặt anh, nói mà không nghĩ: "Tớ giúp cậu..." Nói xong lại phản ứng kịp, cắn chặt môi dưới, cảm thấy thẹn đến độ mắt cũng ươn ướt. Cậu xấu hổ vô cùng, tay lại không buông ra, thái độ rất rõ ràng.
Hạ Lệnh Tân dừng lại, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu: "Cục cưng?"
Trần Tịch hít một hơi thật sâu, tay run rẩy mò xuống hạ thân anh, cách quần đặt lên chỗ đã phồng lên, giọng run run: "Tớ, tớ không biết... Cậu, cậu dạy tớ đi..." Hạ Lệnh Tân nhắm hai mắt, khi mở mắt ra trong mắt là dục vọng không đè nén được. Anh khàn giọng trả lời một câu "Ừ".
Hạ Lệnh Tân kéo Trần Tịch vào trong lòng, chỉ huy cậu móc ra. Mạch máu cả người cậu điên cuồng đập trong giờ khắc này, làm cho người và tay cậu cũng nhẹ nhàng run rẩy không ngừng. Cậu mím môi run run dùng hai tay móc côn th*t ra khỏi quần anh. côn th*t dữ tợn to bự, cậu hoảng sợ, sao, sao mà to thế? Cậu luống cuống nhìn anh, anh nuốt nước miếng, thấp giọng dỗ: "Cục cưng sờ nó đi, nó thích cậu lắm."
Trần Tịch nghe lời dùng ngón tay sờ một cái, lỗ nhỏ trên đỉnh côn th*t phun ra một giọt nước, như là chào hỏi cậu. Cậu lại thò tay vuốt ve từ đỉnh đến gốc, Hạ Lệnh Tân thở hổn hển.
"Cục cưng, dùng tay cầm nó, vuốt nhẹ như vậy..." Hạ Lệnh Tân kéo tay Trần Tịch đặt trên côn th*t vuốt ve. Anh vẫn luôn tự kiềm chế, bình thường rất ít khi tự an ủi, chỉ ngẫu nhiên không kìm được mới đơn giản thô bạo giải quyết nhu cầu. Sau khi gặp được Trần Tịch số lần giải quyết nhu cầu nhiều lên, mà cũng không nghiên cứu ra kỹ xảo gì, anh thấy việc này còn không sung sướng bằng hôn Trần Tịch. Có điều khi cậu dùng lòng bàn tay trơn mềm vuốt ve côn th*t, anh không bao giờ nghĩ như vậy nữa.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Trần Tịch dần học được cách vuốt ve côn th*t thế nào. Cậu ngồi quỳ, hai tay cầm côn th*t to bự kia vuốt ve, quay đầu quan sát biểu tình của anh, phát hiện khi cậu sờ qua lỗ nhỏ của côn th*t, Hạ Lệnh Tân sẽ thoải mái híp mắt, khi cậu vuốt qua chỗ giao giữa quy đầu và hành thân, Hạ Lệnh Tân sẽ thở dốc...
Dần dà, Trần Tịch đã quên thẹn thùng, cơ hồ là ôm thái độ nghiên cứu khoa học để học lấy lòng Hạ Lệnh Tân thế nào. Cậu làm nghiêm túc, hai tinh hoàn phía dưới đã phình to lên, côn th*t to dài đã ướt nhẹp, lỗ nhỏ phun ra càng ngày càng nhiều chất lỏng, tiếng hít thở của anh cũng càng ngày càng trầm.
Hạ Lệnh Tân quay người nắm gáy Trần Tịch đè xuống hôn mặt, tai, cổ cậu một lần, lại ngậm môi cậu mút vào, hàm hồ nói: "Cục cưng, nhanh tay chút, tớ sắp bắn."
Anh hôn cậu, hạ giọng nói: "Cảm ơn cục cưng, tớ yêu cậu."
Hai mắt Trần Tịch sáng ngời, cậu nhẹ giọng trả lời: "Tớ cũng yêu cậu."
Hạ Lệnh Tân vô cùng vui vẻ hôn mắt cậu, dịu dàng nói: "Ngủ đi, ngủ ngon cục cưng." Trần Tịch nhắm mắt lại, nhích lại gần anh, hai người ôm nhau ngủ.
Không ngờ thời khắc mấu chốt vẫn là cục cưng Tịch Tịch chủ động xuất kích.
Hạ Lệnh Tân: Này mẹ nó ai nhịn được? Tôi mẹ nó bắn như pháo:)