Nhìn ánh mắt khác thường của Diệp Thu mà trong lòng Lâm Thanh Trúc run lên, khuôn mặt nhẹ nhàng ửng đỏ, trong lòng thầm nghĩ: Sư tôn đây là thế nào?
Chỉ thấy Diệp Thu nghiêm túc nói: “Đồ nhi, vi sư lại thận trọng suy nghĩ một chút, hội võ lần này cao thủ như mây, mà tu vi của ngươi bây giờ tuy rằng đã đạt tới Thiên Tướng Nhị Phẩm, nhưng nhập môn khá muộn, so với những đệ tử mạch khác mà nói đã chịu thiệt thòi. Cho nên vi sư quyết định sẽ lại truyền công cho ngươi ngàn năm công lực.”
Lời này vừa nói ra thì trong lòng Lâm Thanh Trúc liền sợ hãi mà hít vào một hơi khí lạnh.
“Cái này... Ngàn năm công lực sao?”
Trong lòng nàng âm thầm tính toán, ngàn năm công lực này sẽ tương đương với cảnh giới gì?
Nàng đã hoàn toàn kinh ngạc.
“Sư tôn, đệ tử... đệ tử không có nghe lầm chứ? Ngài định truyền cho đệ tử ngàn năm công lực sao?”
Thấy Diệp Thu gật đầu mà Lâm Thanh Trúc vội vàng lắc đầu nói: “Sư tôn, tuyệt đối không thể! Thanh Trúc hiện tại đã đủ tu vi rồi, ngài vạn lần không thể vì Thanh Trúc mà hao tổn tu vi.”
Thật ra nàng sớm đã không phải mới nhập môn, nên biết những công lực này đạt được không dễ dàng.
Nàng tuy rằng rất muốn công lực này nhưng nàng muốn thì cũng đồng nghĩa sư tôn tôn kính nhất của nàng sẽ hao tổn ngàn năm công lực. Vậy nàng làm sao có thể an tâm nhận lấy được?
Sư tôn đối xử với nàng như người thân, nối tiếp sau cha mẹ nàng hắn là người tốt nhất đối với nàng. Cho nên nàng làm sao có thể để sư tôn bởi vì chính mình mà lần nữa tổn thương đến căn cơ.
Thấy Lâm Thanh Trúc phản kháng như vậy mà trong lòng Diệp Thu cũng ấm áp.
Vị đồ nhi này của ta không uổng công ta thu nhận, nàng rất hiếu thuận. Cho dù đối mặt với sự lôi cuốn như vậy mà còn có thể vì sư tôn mà suy nghĩ, bất vi sở động.
Nhưng ngươi phản kháng thì có ích gì?
Nếu ngươi không nhận phần công lực này thì ta chẳng phải sẽ tổn thất một cơ hội nhổ lông dê rồi sao?
Vậy không được đâu!
Diệp Thu nói lời thấm thía: “Đồ nhi yên tâm, trong lòng vi sư tự có chừng mực. Ngàn năm công lực này đối với vi sư mà nói là không đáng kể, không đáng để nhắc tới. Chỉ cần các ngươi đều có thể thật tốt thì vi sư làm cái gì cũng đáng giá.”
Nghe Diệp Thu nói xong mà khóe mắt Lâm Thanh Trúc ngấn lệ, cảm động vô cùng.
Thì ra trong lòng sư tôn sự an toàn của các nàng lại quan trọng như vậy. Thậm chí còn không tiếc hao tổn tu vi cũng phải truyền công cho nàng.
Có vị sư tôn này thì cuộc đời ta không hề hối tiếc!
Lâm Thanh Trúc không nói gì mà rơi lệ, khóc không thành tiếng.
“Sư tôn...” Nàng nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải mà thân thể run rẩy, thật khiến cho người ta đau lòng.
Diệp Thu lắc đầu, an ủi: “Được rồi, đồ nhi, mau đứng lên đi! Nếu quả thật muốn báo đáp vi sư thì trên hội võ lần này ngươi hãy cho Tử Hà Phong chúng ta một thành tích tốt. Nhưng cũng không cần quá mức gò ép chính mình, bởi vì vi sư đối với các ngươi không có yêu cầu gì, cứ việc dựa vào tâm ý mà làm, tận lực là được.”
Diệp Thu nói xong ngay cả chính hắn cũng thấy ngượng mồm.
Ta lừa nàng như vậy có chút không đành lòng a!
Nhưng vì nhổ lông dê nên ta vẫn kiên trì diễn tiếp!
Thật là một cảnh tượng cảm động của sư từ đồ hiếu!
“Đến đây ngồi yên, hôm nay vi sư sẽ truyền cho ngươi ngàn năm công lực. Có thể hấp thu bao nhiêu và đột phá tới cảnh giới nào thì xem vận may của ngươi.”
Để phòng ngừa lại xuất hiện biến cố, Diệp Thu không cho Lâm Thanh Trúc cơ hội phản kháng mà bắt nàng ngồi yên.
Hắn lập tức đi tới phía sau nàng, chậm rãi vươn ra hai tay kề sát ở trên lưng nàng.
Trong phút chốc, một luồng lực lượng cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong cơ thể Lâm Thanh Trúc.
Giống như mặt hồ yên tĩnh không nổi gợn sóng và trong phút chốc nổ tung.
Lâm Thanh Trúc mang vẻ mặt thống khổ, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, và cũng không ngừng hấp thu công lực do Diệp Thu truyền tới.
Bởi vì không phải là lần đầu tiên truyền công nên nàng cũng có chút kinh nghiệm. Nàng biết nên hấp thu luồng lực lượng này như thế nào, không cho tiết ra ngoài.
Lấy tu vi hiện tại của Diệp Thu ở Giáo Chủ trung kỳ, ngàn năm công lực này chỉ như một dòng suối nhỏ chảy ra từ đại dương mênh mông, chậm rãi chảy vào trong cơ thể Lâm Thanh Trúc.
Dòng suối nhỏ này đối với Diệp Thu mà nói có chút bé nhỏ không đáng kể, nhưng đối với nàng mà nói lại là một chấn động cực lớn.
Chỉ thấy lực lượng cuồn cuộn không ngừng tràn vào, sắc mặt Lâm Thanh Trúc đã tái nhợt, thân thể run rẩy, mồ hôi lạnh theo trán trượt xuống.
“A...” Lâm Thanh Trúc rên nhẹ một tiếng và đột nhiên bắt đầu toàn lực hấp thu luồng linh lực này.
Trong phút chốc tu vi của nàng bắt đầu tăng vọt.
Thiên tướng nhị phẩm.
Thiên tướng tam phẩm.
Thiên tướng tứ phẩm.
Thiên tướng ngũ phẩm.
Thiên tướng lục phẩm.
Thiên tướng thất phẩm.
Thiên tướng bát phẩm.
“Cái này...”
Nhất cử vọt tới thiên tướng bát phẩm để cho Lâm Thanh Trúc giật nảy mình.
Nếu là dựa theo tốc độ tu luyện bình thường của nàng hiện tại mà muốn đạt tới cảnh giới này thì dự tính cũng phải ba năm hay thậm chí lâu hơn.
Với thiên phú hiện tại của nàng cộng thêm Thần Cốt thì ba năm đột phá đến cảnh giới này cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng Diệp Thu chỉ truyền công trong một hơi thở mà liền để cho nàng trong nháy mắt hoàn thành ba năm khổ tu.